Thiếu niên tuyệt mỹ nằm sấp trên tảng đá bị dương vật khổng lồ nắc sâu vào trong hậu huyệt không biết đã lên đỉnh bao nhiêu lần, bị báo đen có hình thể cao to đụ đến nỗi đầu óc lâng lâng.
Lúc nghe có người hỏi có sướng không, cậu vẫn còn chưa tỉnh táo lại và đang nhắm mắt tận hưởng sau cơn khoái cảm. Cậu chẳng ngần ngại đáp lại bằng chất giọng mềm mại: “Sướng… Nhị ca đụ ta cảm thấy rất sướng…”
Sau khi nhận được câu trả lời này, người nam nhân mặc đồ trắng với dáng người thẳng tắp, vẻ ngoài tuấn tú và biểu cảm lãnh đạm – cũng chính là Bạch Lang Vương Vân Khải người được mệnh danh đẹp nhất trong vùng đất thú nhân, hắn khẽ khịt mũi rồi tiến từng bước về phía hai đứa con trai vẫn đang trong tư thế giao cấu.
“Lạc Lạc, nói cho phụ thân biết nhị ca đụ con sướng, hay là ta đụ con sướng?”
Khi giọng nói đó vang lên đồng thời có một sức mạnh vô hình trỗi dậy, lướt qua thiếu niên tuyệt mỹ dưới thân báo đen và tiếp cận báo đen – cũng là Vân Viêm dưới dạng hình thú.
Trên người Vân Khải có một khí thế vô cùng tàn bạo và sát khí nồng nặc, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến việc hắn đến từ một ngọn núi ngập trong biển máu sau vụ tàn sát.
Trước sức sát thương mạnh mẽ đó, Vân Viêm đột ngột nhấp hông nhất quyết không rút dương vật dưới háng ra khỏi hậu huyệt. Lúc này Vân Lạc cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu đột nhiên mở mắt ra, chủ động rút hậu huyệt chảy nước ɖâʍ đầm đìa ra khỏi dương vật thô dài.
Dương vật vô cùng thô to đã căng hậu huyệt khít khao thành một cái động rất lớn, sau khi hậu huyệt tách ra khỏi dương vật thì tinh dịch cũng ào ào chảy ra từng đợt. Chỉ trong nháy mắt, phiến đá được bọc da thú đã ướt đẫm một vũng lớn tinh dịch.
Đây đều là tinh dịch sau cuộc giao cấu điên cuồng của bọn họ, ca ca biến thành một con thú ra sức nhấp mạnh dương vật vào hậu huyệt nhỏ ɖâʍ đãng của cậu.
Khi những tinh dịch này chảy ra, trong hang động cũng đột nhiên xuất hiện mùi hương nồng nặc của giống đực. Mùi hương này có một sức hút chết người đối với Vân Lạc vì cậu vẫn đang trong kỳ động dục, phải rất cố gắng cậu mới có thể kìm nén được bản năng đang rục rịch trong lòng.
“Phụ thân, sao… sao người lại ở đây?”
Vân Lạc không muốn phụ thân chứng kiến bộ dáng của mình sau khi bị nhị ca đụ, nên cậu biến thành một con sói trắng nhỏ. Cậu nhảy ra khỏi tảng đá rồi ngoan ngoãn ngồi xổm dưới chân hắn, ngẩng đầu lên, đồng thời cũng ngăn cản bước chân của phụ thân.
Về khoảng cách, Vân Khải hiện tại chỉ cách Vân Viêm có mấy bước chân.
Vân Viêm nhìn Vân Lạc đang đứng trước mặt phụ thân, gã nhảy thẳng lên chiếc ghế dài phủ đầy da hổ rồi biến lại thành hình người, sau đó nhặt tấm da thú quấn quanh eo của mình.
“Phụ thân.” Vân Viêm bước đến chỗ của con sói trắng nhỏ và nói với Vân Khải.
Vân Khải mặc kệ gã, hắn thong thả ngồi xổm xuống rồi vươn bàn tay phải thon dài nhẹ nhàng nhéo chiếc cằm của con sói trắng nhỏ. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của con sói trắng nhỏ, và nói với giọng lười biếng, “Lạc Lạc con chưa trả lời ta, là nhị ca khiến con sướng hay ta làm con sướng?”
Vân Lạc không ngốc, cậu biết rằng câu trả lời của mình quyết định trực tiếp đến số phận của bản thân và nhị ca. Trước người có sức mạnh tuyệt đối, Vân Lạc chọn cách cúi đầu không chút do dự.
Tuy nhiên, cúi đầu cũng cần có một quá trình.
Suốt bao nhiêu năm đến thế giới này chắc chắn có rất nhiều thứ cậu vẫn không học được, nhưng cậu đã học nhuần nhuyễn cách để giả vờ ngây thơ và biết rõ những động tác nào là đáng yêu.
“Phụ thân… con… con có thể không nói được không?” Con sói trắng nhỏ chớp chớp đôi mắt trong veo và xinh đẹp, mấp máy vành tai xù lông.
Trông con sói trắng nhỏ quá đỗi dễ thương.
Vân Khải buông lỏng cằm, nhéo lỗ tai của cậu: “Không được.”
Trong toàn bộ vùng đất thú nhân không ai có thể tùy hứng bằng Bạch Lang Vương, hắn tùy hứng đến mức chỉ cần thấy không thích thì sẵn sàng tàn sát hết toàn bộ người của bộ lạc khác.
Đôi tai lông xù của con sói trắng nhỏ run rẩy, dời tầm mắt sang một bên, giọng nói vừa nhỏ vừa yếu ớt: “Phụ thân, người… người cúi đầu…”
Nghe được câu này, Bạch Lang Vương cao quý không khỏi sững sờ, vì trên đời này chưa từng có thú nhân nào dám nói điều đó với hắn.
Kêu hắn cúi đầu? Vân Khải cụp mắt nhìn con sói trắng nhỏ đáng yêu đến mức khiến người ta muốn nuốt chửng, khẽ cười một tiếng sau đó vẫn cúi đầu xuống.
“Phụ thân cúi đầu xuống, Lạc Lạc, con muốn nói với người…”
Chưa kịp dứt lời, một chiếc lưỡi nhỏ mềm mại đã đưa ra ɭϊếʍƈ lên miệng của hắn. Rõ ràng chỉ là hành động ɭϊếʍƈ láp rất bình thường nhưng lại làm cho thứ dưới háng Bạch Lang Vương cao quý sưng phồng lên, suýt chút nữa hắn đã kêu ra tiếng.
Dục vọng của hắn đã thực sự bị gợi lên sau những cái ɭϊếʍƈ láp nhẹ nhàng, sự tức giận và sát khí cũng đã bị dập tắt.
Vân Khải cười nhẹ.
“Ha hả……”
Trở thành tiếng cười to sung sướng.
“Hahaha……”
Sau khi cười, Vân Khải bế con sói trắng nhỏ rời đi mà không ngoái đầu nhìn lại. Vân Viêm nhìn bóng lưng hắn rời đi cùng với Vân Lạc, hai tay gã nắm chặt.
Gã không thiếu can đảm để chiến đấu với phụ thân, cũng có sức mạnh để thách thức hắn. Nhưng sau khi chém giết qua đi thì sao? Vân Lạc phải làm sao? Tuy Vân Lạc chưa từng nói ra, nhưng gã có thể cảm nhận được cũng có thể nhìn ra được rằng cậu dựa dẫm vào phụ thân nhiều hơn là sợ hãi, hơn nữa phụ thân cũng dành rất nhiều yêu thương cho cậu.
Trong trường hợp này gã chẳng thể hành động gì được, nếu không sẽ đẩy Vân Lạc vào tình huống khó xử. Vân Lạc ngây thơ trong sáng như vậy, nhất định không được làm những chuyện khiến cậu khó xử!! Nghĩ vậy, Vân Viêm từ từ thả lỏng hai tay đang siết chặt của mình ra.
………………
Ánh trăng mờ ảo lấp ló sau những đám mây.
Một cung điện tọa lạc ở phía đông của bộ tộc sói, đây là nơi ở của Bạch Lang Vương Vân Khải và những người vợ của hắn. Vào mùa sinh sản, Bạch Lang Vương sẽ hóa thân thành hình thú trong cung điện, thỏa sức dùng dương vật dưới háng của mình nện vào hoa huyệt của những người vợ, rồi bắn tinh dịch vào trong hoa huyệt của các nàng, để các nàng thụ thai và sinh ra những đứa con mang dòng máu thuần chủng.
Nhưng tối nay người nằm trên chiếc giường lớn trong cung điện của Bạch Lang Vương không phải là vợ của hắn, cũng không phải là người tình của hắn, mà là con trai út của hắn – một con sói trắng nhỏ bé sinh ra đã có hai cái huyệt.
Trên một chiếc giường lớn đủ cho ít nhất hai mươi người, nay chỉ có hai con sói trắng.
Một con có thân hình khổng lồ, bộ lông màu trắng bạc óng ả, khí thế làm cho người kinh sợ, đây là một con sói trắng trưởng thành và cũng là Bạch Lang Vương.
Một con có thân hình nhỏ bé với bộ lông mềm mại, mặc dù có màu lông giống sói trắng trưởng thành nhưng không hề có khí chất của một sói trắng chút nào, ngược lại nhỏ nhắn và ngoan ngoãn giống hệt một con mèo, cậu là đứa con trai nhỏ nhất của Bạch Lang Vương.
Bạch Lang Vương tao nhã và uy nghiêm đang cúi đầu, dùng lưỡi ɭϊếʍƈ đứa con trai nhỏ đang nằm ngửa của mình, nơi hắn ɭϊếʍƈ không đâu khác chính là hoa huyệt đỏ tươi dưới bụng đứa con trai nhỏ.
Thân hình nhỏ bé của sói trắng nhỏ run rẩy liên tục, miệng không ngừng kêu lên “Ngao Ngao…”
Một lúc sau, con sói trắng nhỏ kêu lên một tiếng “Grừm….” rồi lên đỉnh. Bốn chân của con sói trắng nhỏ run lên, hoa huyệt đỏ bừng ồ ạt phun nước vào trong miệng Bạch Lang Vương.
Bạch Sói Vương nuốt hết, ɭϊếʍƈ sạch nước rỉ ra từ trong hoa huyệt của con sói trắng. Sau khi ɭϊếʍƈ sạch sẽ hoa huyệt của sói trắng nhỏ, hắn nhìn hoa huyệt nhỏ ướt đẫm đang mấp máy rồi duỗi chân phải của mình lật thân thể của sói trắng nhỏ lại.
“Lạc Lạc, dậy đi, ta muốn địt con.”