Phi Thiên

Chương 44: Có người cản trở (4)



– Cẩn tuân pháp chỉ! 
Mọi người cùng kêu lên đáp ứng.
Nghị sự xong, mọi người ai cũng có được thứ mình muốn, đều vui vẻ đi ra khỏi đại điện chắp tay từ giã nhau, chuẩn bị leo lên vị trí cao hơn hưởng thụ, ai nấy đều vội vàng trở về.

Đi tới cửa đại điện Tần Vi Vi nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt nhắm vào chỗ Diêm Tu đang cùng đi với Miêu Nghị, khóe miệng khẽ nở một nụ cười chế giễu, xem ra sau này sẽ có rất nhiều cơ hội hành hạ tên khốn kia.

Nếu để cho Miêu Nghị biết Tần Vi Vi đã trở thành thượng cấp của hắn, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào…

– Các ngươi không thù không oán, người ta cũng chưa chắc là nhằm vào ngươi, huống chi bằng vào tu vi của ngươi, cũng đúng là cần có hành động thuyết phục mới có thể phục chúng, nói không chừng người ta chỉ muốn tốt cho ngươi.

Diêm Tu đi chung với Miêu Nghị, sau khi hắn kể lại chuyện trong đại điện bèn tìm lời khuyên nhủ.

– Vì muốn tốt cho ta ư, ta không nhìn ra. Ta xuất thân là bán thịt heo ngoài đường, thường gặp qua đủ các loại người, cho nên ta luôn cảm thấy ánh mắt tên kia nhìn ta có vẻ khác thường, tựa hồ cất giấu thứ gì trong ánh mắt, tóm lại chính là không nhìn ra y muốn tốt cho ta, ta phải cẩn thận một chút. 

Miêu Nghị hừ hừ hai tiếng, trong lòng vẫn còn khó chịu.

Hắn xuất thân thị tỉnh, còn nhỏ tuổi lại phải che chở hai đệ đệ muội muội, vì bảo đảm đệ đệ muội muội an toàn nên có chút tính có thù tất báo. Ngoài ra cũng không thiếu tính tàn độc, bằng không một nhà ba miệng trẻ con này rất dễ dàng bị người ta ức hϊế͙p͙.

Khi hắn cõng lão Tam trên lưng, một tay dắt lão Nhị, một mình đối mặt với đám người lớn muốn bắt bọn họ vào Từ Nguyện phủ, bị buộc bất đắc dĩ sinh lòng tàn nhẫn đâm một đao vào đùi mình, hắn đã hiểu ra một ít đạo lý sinh tồn mà dân chúng nơi thị tỉnh không thể không hiểu.

Trong Vạn Trượng Hồng Trần dưới cơn nóng giận dám giết Hoàng Thành cùng Triệu Hành Khôi. Vì kết minh tự vệ cùng Yến Bắc Hồng, cũng dám âm thầm hạ đao sau lưng một vị cao thủ khác. Vì tiền đồ đệ đệ muội muội có thể buông bỏ hết thảy. Mắt thấy La Trân và Tào Định Phong bị giết, có thể nổi giận xung thiên đi liều mạng. Sau khi bị Tần Vi Vi làm nhục, một hàng binh dám dung túng Hắc Thán giải quyết vật cỡi của Tần Vi Vi. Sau khi biết được Quý Tú Phương gặp nạn, lập tức chạy tới cứu báo ân.

Từ những chuyện này cũng có thể thấy hắn không phải là người tốt, nhưng cũng không phải người xấu. Tính tình tiểu dân thị tỉnh lộ ra trên người hắn rất rõ ràng, tóm lại nếu ngươi chọc ta cũng đừng cho ta cơ hội.

– Có lẽ là ngươi suy nghĩ quá nhiều, bằng vào tu vi địa vị người ta cũng không cần thiết đối phó ngươi. 
Diêm Tu an ủi một câu, lại tằng hắng một cái hỏi:
– Lão đệ, sau khi ngươi trở về thành động chủ nhớ đem ta qua đó.
Miêu Nghị cười ha hả một tiếng, lại bảo đảm với lão.
———– 

Trong đình đài lầu các như hoa như gấm, Xuân Tuyết dẫn hai tu sĩ Bạch Liên tam phẩm từ bên ngoài hành lang đi vào.
Hùng Khiếu đưa lưng về phía ba người đối mặt hồ nước, đang chậm rãi ném thức ăn xuống hồ cho cá, khiến cho cá chép đỏ dưới hồ nổi lên tranh ăn. 

Xuân Tuyết yên lặng đứng ở bên người y, hai tên tu sĩ vui vẻ ra mặt nhất tề chắp tay nói: 
– Chúc mừng động chủ vinh thăng sơn chủ Thiếu Thái sơn!
Hùng Khiếu ném hết thức ăn cho cá xong phủi phủi tay, xoay người cười nói:

– Trương Thụ Thành, Mạc Thịnh Đồ, có chút việc căn dặn hai người các ngươi đi làm.
Hai người vội vàng cúi đầu nghe lệnh:
– Nguyện nghe pháp chỉ sơn chủ!
Hùng Khiếu vẫy vẫy tay với hai người, bọn họ lập tức đến gần, y ghé vào tai họ thấp giọng nói mấy câu.

Sau khi hai người nghe xong cả kinh, Mạc Thịnh Đồ đổi sắc mặt thấp giọng nói:
– Nhưng tên Miêu Nghị kia là người lọt vào mắt xanh phủ chủ…
– Hừm! 
Hùng Khiếu hừ lạnh trong mũi một tiếng, dường như đang hỏi các ngươi là người của phủ chủ hay là người của ta.
Mạc Thịnh Đồ vội vàng đổi lời nói:

– Sơn chủ, thuộc hạ không có ý tứ gì khác, chẳng qua là tiểu tử kia tựa hồ có chút tà môn. Ngài cũng nhìn thấy trận chiến trước đó, năm người cũng không thể đánh thắng một mình hắn, e rằng chúng ta sẽ phụ kỳ vọng của sơn chủ.
Hùng Khiếu liếc mắt về phía Xuân Tuyết, hất hàm ra hiệu.

Xuân Tuyết lập tức lấy từ trong tay áo ra một cái bình ngọc nhỏ, đưa đến trước mặt hai người.
Trương Thụ Thành nhận vào tay, chần chờ nói:
– Đây là…
– Tiên Nhân Túy! 
Hùng Khiếu chỉ điểm một câu, sau đó hời hợt nói:

– Phải trừ hết những kẻ dám gây chuyện quỷ mị trên địa bàn của ta, ta không muốn nhìn thấy tiểu tử kia trở lại, ta cũng không muốn để cho phủ chủ biết chuyện này có liên quan với ta, các ngươi biết làm thế nào chưa?
Mạc Thịnh Đồ lập tức cúi người nói:

– Chúng ta sẽ đẩy cái ch.ết của hắn sang cho quỷ tu kia.
Hùng Khiếu hài lòng vuốt cằm nói:
– Ta vẫn rất coi trọng hai người các ngươi, làm chuyện này cho sạch sẽ một chút, chớ để lại hậu hoạn!
Nói xong chắp tay bỏ đi, Xuân Tuyết thật biết điều ngoan ngoãn theo sau.

Sau khi Trương Thụ Thành và Mạc Thịnh Đồ cung tiễn đứng dậy, nhìn nhau không nói.
Hai người không nghĩ ra tại sao sơn chủ muốn đối phó một tiểu nhân vật như thế, trọng điểm là tiểu nhân vật này còn lọt vào mắt xanh phủ chủ, thật ra nếu có chuyện gì ngoài ý muốn chẳng phải là sẽ liên lụy tới mình sao?!

Cũng cùng một đạo lý, nếu hai người bọn họ làm hỏng chuyện này, vậy cũng đừng mong yên ổn, chỉ có thể thành công không thể thất bại…
———– 
Diêm Tu không biết mình phải đi đâu, cũng không ai nói với lão, tóm lại vẫn còn ở dưới quyền Tần Vi Vi, đi theo Tần Vi Vi rời đi Nam Tuyên phủ ra ngoài nhậm chức.

Miêu Nghị theo đám nhân mã Hùng Khiếu rời đi, chạy tới Thiếu Thái sơn nhận chức.
Hai ngày sau vào giữa trưa, một đám long câu đang chạy nhanh ngừng lại ở ngã ba đường.

Miêu Nghị được Hùng Khiếu cười híp mắt gọi ra trước mặt khen ngợi khích lệ một phen, chúc phúc Miêu Nghị đi lần này mã đáo thành công, cũng bảo hắn sau này nên tới Thiếu Thái sơn thường xuyên. Tóm lại thái độ của y hết sức hòa ái, dường như vô cùng nể mặt phủ chủ Dương Khánh.

Sau đó Hùng Khiếu dẫn đại đội nhân mã chạy tới Thiếu Thái sơn nhậm chức, để lại Mạc Thịnh Đồ, Trương Thụ Thành và Miêu Nghị cùng đi.
Sau khi ba người thông báo tên họ làm quen ở ngã ba, tiếp tục đi nhanh theo phương hướng khác, đi về phía Trường Phong thành.

Nghe thấy ba chữ Trường Phong thành này, tâm trạng Miêu Nghị có hơi kích động, đó là quê quán của hắn, lại mơ hồ có cảm giác nóng lòng trở về quê.

Hơn mười năm, kể từ lần đó thoát đi Trường Phong thành, đảo mắt đã là mười năm sau, làm cho hắn cảm khái rất nhiều, rất muốn trở về Trường Phong thành xem thử. Hắn muốn xem hai con rùa ép mình tới mức không thể từ biệt lão Tam một lần có còn ở đó hay không.

– Miêu huynh đệ, bây giờ không phải là lúc du ngoạn, làm trễ nãi nhiệm vụ phủ chủ đích thân giao phó, không ai có thể gánh vác nổi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có cơ hội du ngoạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.