Bài nhảy kết thúc, trên lầu có người hô to: “Bài nữa đi!”.
Một bản nhạc Waltz cất lên làm nữ quỷ vô cùng hưng phấn, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều người ủng hộ, nhất thời nữ quỷ cảm thấy thật vui vẻ. Lúc còn sống nàng chỉ hay khiêu vũ trong sàn, chưa từng được nhiều người tán thưởng như vậy, lập tức không quan tâm đến cậu trai chống cự thế nào, ôm lấy cậu điên cuồng nhảy nhót.
Toàn trường ồ lên, tiếng gõ nồi gõ chảo ngày một lớn, sinh viên kéo đến xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, một đám hủ nữ hét to: “Yêu nhau đi, yêu nhau đi, yêu nhau đi…”.
Nhảy xong điệu Waltz, Trần Kiến Ba cảm thấy cậu trai không còn phối hợp với mình nữa, lập tức đẩy cậu ra ngoài, tự mình nhảy đơn. Có người thấy thế liền bật nhạc trong điện thoại di động, Trần Kiến Ba nghe thấy liền nhảy theo. Hắn nhón chân nhẹ nhàng như hồ điệp bay múa, khi thì giang tay như làn mây bay lượn, khi thì uốn éo vòng eo tựa liễu rũ mảnh mai, nở nụ cười ngọt ngào say lòng người, chiếm được sự ủng hộ nhiệt liệt của toàn thể dân chúng.
Diệp Thiếu Dương đứng một bên khoanh tay cười gian trá, Tiểu Mã chẳng hiểu chuyện gì, khoác tay lên vai của hắn, nhìn cảnh tượng trước mắt đến ngây ngốc: “Ôi đệt mợ, mù mắt chó của mình rồi! Không ngờ Trần Kiến Ba lại khiêu vũ tốt như vậy!”.
Một màn xôn xao ầm ĩ làm bảo vệ cũng phải chạy tới, ông thấy có người khiêu vũ dưới lầu ký túc xá nam sinh thì cả kinh không nói nên lời. Vốn ông định ngăn lại nhưng vừa nhìn thấy người khiêu vũ là Trần Kiến Ba, lập tức cả hàm đều rớt xuống, không dám đắc tội, đành né sang một bên làm khán giả.
Trần Kiến Ba nhảy đến mức xúc động, lấy tay che mặt, yêu kiều hỏi những người xung quanh: “Tôi nhảy có đẹp không?”
“Đẹp, đẹp, cực kỳ đẹp!”. Mọi người hò hét, đương nhiên cũng có người không chịu nổi khẩu vị nặng, ói ra ngay tại chỗ.
Cục diện sôi trào tới đỉnh điểm.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy đã đủ, đọc một đoạn chú văn gọi nữ quỷ trở về. Nữ quỷ còn chưa thỏa mãn, rời khỏi thân thể Trần Kiến Ba mà vẫn cố gắng nhảy thêm một chút nữa.
“Nhảy vui chưa?”.
“Quá vui, cả đời tôi chưa bao giờ khiêu vũ một cách thoải mái đến như vậy, tạ ơn đại sư thành toàn.”. Nữ quỷ khom người nói.
“Đa tạ đã hỗ trợ, giờ thì đi âm ty báo cáo thôi!”. Diệp Thiếu Dương viết một lá Trần tình phù, thổi vào không trung, nữ quỷ hóa thành một làn khói nhẹ bám vào phía trên lá bùa, thoáng chốc biến mất.
Bên kia, mọi người thấy Trần Kiến Ba đã nhảy xong, không hẹn mà cùng vỗ tay ào ạt. Trần Kiến Ba đứng ở giữa sân ngây ngốc, vẻ mặt mờ mịt luống cuống, vội kéo một tiểu đệ lại, hét lớn: “Nói cho tao biết chuyện gì đã xảy ra?”.
Người nọ cố nín cười, khen ngợi: “Trần ca, anh khiêu vũ thật là đẹp!”
“Khiêu vũ?”. Trần Kiến Ba nhất thời hóa đá, lúc này chợt có một nữ sinh nhút nhát đi tới, nói: “Trần học trưởng, anh nhảy thật là tốt, có thể gia nhập nhóm vũ đạo của chúng tôi không?”
… Chuyện diễn ra sau đó Diệp Thiếu Dương cũng không nhìn tiếp nữa, hắn theo mọi người đi lên lầu, vừa vào ký túc xá, Tiểu Mã đã bò lăn lộn trên giường, cười đến chảy cả nước mắt.
“Đúng là ** thanh niên sôi nổi a, ha ha ha, cười ch.ết mất, thật là tuyệt cmn vời, còn vui hơn xem hội xuân nữa!”.
Cười một lúc sau, Tiểu Mã mới đứng lên, chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói: “Đại huynh, tại hạ đã nhìn thấy huynh viết phù, đây rõ ràng là huynh giở trò quỷ! Hơn nữa tôi còn biết lý do, cậu cùng Chu Tĩnh Như ăn cơm ở căn tin, chuyện này đã đồn ra khắp toàn trường rồi. Trần Kiến Ba tìm cậu gây sự, cho nên cậu mới… có đúng không?”.
“Cậu nghĩ tôi dám làm như vậy à?”
“Đối với loại người như hắn, thế nào mới là không dám làm?”. Nghĩ đến cảnh Trần Kiến Ba khiêu vũ, Tiểu Mã lại cười ha hả.
“Có điều tiểu Diệp tử này, không phải là tôi nói gì cậu, nhưng cậu mời thiên kim tiểu thư nhà người ta đi ăn, không đến khách sạn lớn thì ít nhất cũng phải đến một nhà hàng đặc biệt nào chứ. Sao lại có thể gà như vậy, cư nhiên dẫn người ta đến căn tin! Cậu…cậu…cậu… thật sự là phí của giời quá a!”.
Diệp Thiếu Dương vốn đang rầu chuyện đó, nghe cậu ta nói xong còn buồn bực hơn.
Lúc này Chu Tĩnh Như đột nhiên gọi điện thoại đến, vừa bắt máy lập tức hỏi: “Thiếu Dương ca, em nghe nói Trần Kiến Ba tìm anh gây sự, sau đó thì… chuyện gì đã xảy ra?”.
Diệp Thiếu Dương thẳng thắn trả lời, đã tìm một nữ quỷ bám vào trên người hắn.
Chu Tĩnh Như bật cười: “Em biết là anh giở trò quỷ mà! À, giải thích với anh một chút, em và cái tên đó không có quan hệ gì đâu, hắn một mực theo đuổi em, nhưng em không để ý tới hắn!”.
Diệp Thiếu Dương chợt ngẩn ra, cô ấy giải thích với mình làm gì?
“Nhà hắn không phải rất có tiền sao?”. Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Nhà giàu mới nổi thôi!”. Chu Tĩnh Như khinh thường nói: “Nhà hắn có qua lại buôn bán với nhà em, em cũng không tiện đắc tội với hắn. Hắn cả ngày làm chuyện xấu, đáng ra phải sớm có người chỉnh cho rồi! Bất quá, với tính cách của hắn, nhất định sẽ trả thù anh, Thiếu Dương ca, anh nhớ cẩn thận!”.
“Cứ để hắn đến đây, lần sau anh sẽ tìm cho hắn một cô quỷ hồn kỹ nữ!”.
“Ha ha…”. Chu Tĩnh Như cười rộ lên, tưởng tượng Trần Kiến Ba mà trong vai một kỹ nữ, quả thật đẹp đến mức không dám nghĩ nữa.
Hơn chín giờ tối, Diệp Thiếu Dương bị Tiểu Mã lôi đến căn tin ăn đêm, trong phòng ăn có rất nhiều người, có người mở video clip Trần Kiến Ba khiêu vũ, mọi người vây quanh lại cùng xem, thỉnh thoảng cả đám lại cười rộn ràng.
Tiểu Mã tìm người hỏi thăm tin tức của Trần Kiến Ba, có người nói hắn biết được tình hình lúc đó, xấu hổ và giận dữ tới mức ngất xỉu, phải đưa đến bệnh viện. Xét thấy khả năng vũ đạo của hắn, nhất là ở phương diện vũ đạo nữ, toàn trường đã đặt cho hắn một biệt hiệu mới: Vũ Nương.
Biệt hiệu này, thật sự quá chuẩn xác.
Ăn uống xong, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã trở về ký túc xá, chuẩn bị đồ đạc, Diệp Thiếu Dương nói với cậu ta: “Chỗ kia hung hiểm, cậu không nên đến, để một mình tôi đi là được rồi!”.
Tiểu Mã khoát tay nói: “Tôi cũng không muốn đến, chỗ tà môn như vậy, có biết bao nhiêu pháp sư ch.ết ở bên trong, tôi nhất quyết không đi!”. Chợt cậu nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiếu Dương đang lom lom nhìn mình, ý thức được lỡ lời, vội cười nói: “Tôi đang nói mấy pháp sư khác a, cậu pháp lực cao cường, chắc chắn không có việc gì đâu! Bất quá vẫn nên cẩn thận một chút!”.
“Ít nhất cũng còn nói tiếng người!”. Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, cài nút đai lưng, rời khỏi ký túc xá.
Hai mươi phút sau, Diệp Thiếu Dương đã tới ký túc xá SỐ 4. Đây là khu nhà cũ của Học Viện Ngoại Ngữ, đêm khuya không có ai, đến những sinh viên yêu đương vụng trộm cũng không muốn tới chỗ này.
Phía trên ký túc xá vẫn là mây đen bao phủ, âm khí trùng trùng.
Cửa sổ lầu hai tối hôm qua hắn vào vẫn còn mở, tuy rằng thang gỗ đã bị lấy đi mất, thế nhưng không làm khó được Diệp Thiếu Dương. Hắn chạy lấy đà, nhảy bật lên trên, hai chân thoăn thoắt đạp vào tường, sau đó nhanh chóng duỗi tay nắm lấy bệ cửa sổ, leo vào dễ dàng.
Hôm qua vội vàng cứu người nên không nhìn kỹ mọi thứ bên trong, đêm nay Diệp Thiếu Dương sẽ lần lượt kiểm tr.a từng ngóc ngách của ký túc xá. Ký túc xá âm khí rất nặng, chắc chắn vừa có lệ quỷ ở đây không lâu, chẳng qua bây giờ không còn nữa.
Hắn đi trên hành lang trống trải, hai bên là những căn phòng tối om đen kịt, những cánh cửa phòng bị gió bên ngoài thổi vào đung đưa, phát sinh tiếng vang ken két, rất giống một bộ phim kinh dị. Diệp Thiếu Dương hoàn toàn miễn dịch với những hình ảnh ấy, thế nhưng cả tòa nhà đều tràn ngập mùi âm khí nồng nặc, làm hắn cũng cảm thấy tương đối áp lực.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới nữ quỷ đã từng nói, phong ấn âm sào tại lầu một, vì vậy hắn men theo cầu thang đi xuống bên dưới.
Kiến trúc lầu một tương tự như lầu hai, chỉ khác ở chỗ đối diện cửa chính còn có một gian phòng khách, hình như đã từng là nơi trưng bày những vật dụng gì đó, hiện giờ chỉ còn lại một pho tượng hình quả địa cầu, nằm trên cái giá xi măng tứ phương.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền thấy cái giá đỡ tượng có vấn đề, bèn tiến lên tỉ mỉ quan sát. Hắn không nhìn ra chỗ nào không đúng, thế nhưng hắn tin tưởng vào trực giác Thiên Sư của mình, giá đỡ tượng này nhất định có vấn đề! Đang định cúi người kiểm tr.a đáy giá một chút, đột nhiên, hắn cảm giác được phía sau có người đang nhìn mình…