Tiên Ngục

Chương 12: Kịch chiến trong thạch động (hạ)



Tuy là thủ đoạn thế tục, nhưng cũng là kích phát chân khí, một cục đá nho nhỏ, uy lực của nó lại đủ để xuyên thủng cây cổ thụ một người ôm. Cái này là uy năng đáng sợ của chân khí, mặc dù mới chỉ là Luyện khí kỳ tầng một.

Không hề nghi ngờ gì, Trần Thạch cũng là một gã tâm cơ thâm trầm, thân ở hiểm địa, sớm đã dự đoán qua rất nhiều cục diện nguy hiểm cho nên đã chuẩn bị sẵn hai khỏa phù lục công kích và phòng thủ làm trợ thủ đắc lực cho mình.

Lúc Tô Triệt ném cục đá kia tới, đồng thời hai tay hắn cũng làm ra động tác phòng thủ trong nháy mắt, Kim Cương Phù phòng ngự kích phát trên thân, Băng Tiễn Phù công kích kích xạ ra.

Ba!

Thạch ám khí nhìn như đánh trúng lồng ngực Trần Thạch, nhưng lại bị một tầng kim quang hơi mỏng cản lại, cục đá tạc vỡ thành bột phấn thật nhỏ, không tạo thành bất kỳ tổn thương gì đối với Trần Thạch.

Cái này là tác dụng phòng hộ của Kim Cương Phù.

Cùng lúc đó, sau khi Tô Triệt ném cục đá ra, hắn cẩn thận bay vút về phía bên trái, trốn sau một tảng đá thật lớn.

Thật đúng là cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn. Tuy rằng không biết được thủ đoạn của Trần Thạch là gì?

Nhưng chính vì sự cẩn thận này mà Tô Triệt tránh thoát được đạo băng tiễn màu lam nhạt dài hơn ba thước kia.

Phốc!

Băng tiễn này cũng không phải mũi tên nhọn thế gian, mặc dù không bắn trúng Tô Triệt, nhưng hoàn toàn chui vào bên trong một cự thạch cao hơn người, cơ hồ muốn xuyên thấu chinh thể khối cự thạch này, hơn nữa còn bạo phát tác dụng đóng băng bên trong hòn đá.

Nhiệt độ thấp một cách khủng bố, khiến cả tảng đá lớn treo đầy băng sương trong nháy mắt, Tô Triệt núp ở phía sau hung hăng lạnh run một cái, phảng phất như là tiến vào kẽ nứt băng tuyết, bị cái rét lạnh thấu xương đông lại thành một cục đá.

– Cái này thật sự là…

Tô Triệt trừng lớn hai mắt, thầm hô may mắn nhưng đồng thời cảm thấy sợ hãi không thôi.

– Ta vẫn còn đánh giá thấp đối phương, thủ đoạn đệ tử những môn phái này cũng không phải một tên tu sĩ gà mờ như mình có thể phỏng đoán được.

Trong thạch động, Trần Thạch hô lớn:

– Ngươi là Tô Triệt đúng không? Đừng nên làm chuyện điên rồ, lập tức rời khỏi đây thì ta còn có thể tha thứ cho ngươi, sau khi trở lại tông môn, thậm chí còn có thể dẫn dắt ngươi.

– Hắc hắc.

Tô Triệt cười lạnh trong nội tâm, bản thân mình đã lâm vào cục diện đâm lao phải theo lao, mặc dù biết rõ không thể làm gì nhưng vẫn phải làm. Nếu hắn không chết thì mình còn có tương lai sao?

Trở lại tông môn sẽ dẫn dắt ta? Hừ, so với lăng trì ta thì không kèm hơn bao nhiêu.

Không chút do dự, Tô Triệt khẽ cong eo, nhặt lấy một hòn đá một lần nữa, từ đằng sau khối cự thạch phủ đầy sương trắng nhảy ra, phóng ra thạch ám khí giữa không trung.

– Vèo!

Nói như thế nào đi nữa thì hắn vẫn là một gã võ giả hợp cách, độ chính xác của ám khí vẫn không tồi, lại kích trúng lồng ngực Trần Thạch một lần nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL

– Ba!

Kim quang thoáng hiện, hòn đá tạc toái, vẫn không thể nào làm hắn bị thương.

Bất quá, Tô Triệt cũng biết tuy rằng lực phòng ngự của Kim Cương Phù kia mạnh, nhưng năng lượng có hạn, gặp đả kích luân phiên thì sẽ bị hao hết linh lực. Cho dù hắn có thể xuất ra nhiều Phòng Ngự Phù hơn nữa, nếu như cường độ đả kích nhiều một chút thì bản thân hắn vẫn bị chấn động nhất định.

Đúng vậy, ta chính là khi dễ bản thân hắn đang bị trọng thương, không thể tránh né, không thể di động, chịu không nổi quá nhiều giày vò.

Hao tổn chết hắn!

– Tô sư đệ, chuyện gì cũng từ từ, sao phải làm như thế, ngươi không thể nào làm ta bị thương được.

Trần Thạch ở trong động đương nhiên đoán được ý định của Tô Triệt, trông nội tâm rất phẫn hận nhưng ngoài miệng vẫn luân phiên khuyên nhủ.

Tô Triệt mắt điếc tai ngơ, bay vút qua lại ở ngoài động, không ngừng ném thạch ám khí vào bên trong, nện lên vòng phòng hộ của đối phương giống như là tiểu hòa thượng đang gõ chuông.

– Ba! Ba! Ba! Ba!

Một chiêu này thực sự hữu dụng, tuy rằng lực đả kích mỗi một phát đều không lớn, nhưng lại như tiểu mộc chùy không ngừng gõ trái tim của Trần Thạch. Tuy không làm chết người nhưng lại khiến hắn vô cùng khó chịu.

Trần Thạch vốn đang trọng thương, kịch độc trong cơ thể cũng không hoàn toàn hóa giải được. Sau khi gõ vài chục cái, dù Kim Cương Phù phòng ngự hắn còn chưa tiêu tan nhưng đã phun ra một ngụm máu đen.

Cũng không biết là do chấn động hay là do tức giận thủ đoạn vô lại của Tô Triệt khiến thương thể của hắn nặng thêm.

– Tốt, tốt, đây là ngươi bức ta đấy!

Mặt mũi hắn dữ tợn, tay phải run rẩy, móc một phù lục có linh khí chấn động rất mạnh ở túi càn khôn bên hông ra.

Tô Triệt ở ngoài động bay vút qua lại, cũng không nhìn thấy phù lục hắn vừa móc ra, nhưng vẫn nghe được câu nói bao hàm oán độc kia.

Chỉ bằng câu nói kia, Tô Triệt liền ý thức được cái gì, liền quyết định thật nhanh, nhanh chân bỏ chạy!

– Hô!

Một đầu Hỏa Long từ trong thạch động chui ra, thanh âm kỳ lạ gào thét chấn động, phảng phất như là Chân Long hét lên giận dữ, chấn tâm phách của người.

– Oanh!

Hỏa Long không tìm được mục tiêu công kích, thoáng cái như muốn nổ tung lên, thân hóa thành biển lửa đầy trời, rơi xuống bao phủ phạm vi trọn vẹn hơn hai mươi trượng.

Tô Triệt khó khăn lắm mới trốn ra khỏi phạm vi của biển lửa, phát hiện nhiệt độ trong không khí đã tăng lên một cách khủng bố, khiến hắn có cảm giác như bản thân đang ở trong một bếp lò, đầu tóc dài ở phía sau đã bị đốt cháy một đoạn.

– May mắn là mạng mình dài hơn tưởng tượng, đã né tránh kịp thời. Bằng không thì chỉ sợ lần này đã bị thiêu cháy rồi. Cũng không biết đầu Hỏa Long này là phù lục cấp mấy mà uy lực lại đáng sợ như thế.

Tô Triệt cũng không đa tưởng, nhảy liên tục mấy lần, trở về bên ngoài thạch động Trần Thạch đang ẩn thân kia, chỉ có điều lúc này không phải là cửa vào thạch động mà là mặt sau.

– Bá! Bá! Bá!

Tô Triệt dùng biện pháp khác, xuất ra đoản kiếm Ngọc Thanh Đạo Nhân đưa cho mình, dùng phương thức phóng kiếm khí ra ngoài, cắt gọt mấy khối cự thạch ở cự ly xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.