Du Tần cười nhếch mép.- Chẳng vào đường cùng như thế này, ta cũng chẳng tiết lộ thân phận hộ pháp cho người ngoại tông làm gì.Hà Dạ Tư bên cạnh ánh mắt khó hiểu nói vọng sang.- Du huynh à, việc Lý Quý là hộ pháp có gì mà phải giấu diếm chứ ?- Ái dà, Dạ Tư không biết đó thôi.
Băng Cung có một pháp môn độc bộ, chỉ có từ Hộ Pháp trở lên mới được truyền thừa.
Thứ lỗi ta cũng không tiện nói ra lúc này được.Nghe đến đây, Hà Dạ Tư vô thức nhớ lại tràng cảnh Lý Quý bên trong động huyệt thí luyện của Tống gia.“Trước đây vì cần một môn công pháp của Băng Cung, hắn phải quay trở ra bên ngoài gặp Du Phụng”“Dường như công pháp này vô cùng quan trọng, nên Du Phụng đã thử hắn trước khi đưa công pháp thực sự ”“Hẳn là vì nghe ta nói được chọn bất kì một công pháp Băng Cung nên có lẽ hắn… đã chọn công pháp đặc biệt đó, dường như cũng có thể vì công pháp này Lý Quý….
mới trở thành Hộ Pháp Băng Cung”Nghĩ đến đây nàng chẳng biết là nên chê trách hắn tham lam hay nên khen Lý Quý may mắn.
Tham lam thì dễ hiểu.
May mắn thì đơn giản, nếu không trở thành Tả Sứ, Lý Quý chưa chắc thoát khỏi khốn cảnh này.Hiện tại thân phận đã bại lộ, chưa nói gì đến Tiêu Mộ Đình, chắc chắn Hạ Như Ảnh cùng Hàn Kì Siêu trước mặt, dù vì Tiêu Mộ Đình, vì Hợp Hoan Tông, hay vì tính mạng của bản thân mình cùng các tỷ muội đồng môn khác đi nữa.
Cũng phải giúp hắn rồi.Hà Dạ Tư nói vọng sang.- Có lẽ vì cố kị thân phận tả sứ này, dường như trong ngọc giản đánh tiếng đến Triệu Cao Vương, Du Phụng thân cô huynh cũng không có đề cập tới.- Rõ ràng là như vậy rồi.
Nhưng tiểu thẩm cũng thấy đấy, rắc rối cũng từ đây mà ra.
Ta ban nãy không phát hiện điểm kì lạ mà im lặng, chẳng biết hậu quả còn đến nước nào.Nghe Du Tần hạ giọng.
Hàn Kỳ Siêu liền kéo tay Hạ Như Ảnh đến.- Du thiếu chủ, giờ rốt cuộc chúng ta phải làm sao a ?- Còn phải làm sao nữa, thả chúng ta ra và báo tin cho Tiêu Mộ Đình đi.Hạ Như Ảnh nhìn về phía Hàn Kỳ Siêu gật đầu.
Mặc kệ hậu quả mà mở cửa ngục, nói gì đi nữa, nếu Lý Quý mà có mệnh hệ gì, hậu quả còn khó lường hơn.Du Tần cùng Hà Dạ Tư vừa được thả ra, không cần nói cũng biết tiếu ý khó dấu.- Con mẹ nó, Du Tần ta thật khổ mà, đi đâu cũng bị giam cầm cả.Hà Dạ Tư dù vui mừng, nhưng liếc sang hai nữ tử bên cạnh có chút bất thường, liền tinh ý hỏi.- Có vấn đề gì ? Sao sắc mặt hai ngươi khó coi vậy a ?Hàn Kỳ Siêu ngồi bệch xuống, thở dài.- Tiêu trưởng lão… nửa tháng trước đã rời tổng đàn tìm kiếm hạt giống mới.
Hiện tại cũng chẳng biết bà ta ở đâu nữa a.- Cái gì ?Nhìn khuôn mặt trợn tròn của Hà Dạ Tư, Hạ Như Ảnh cười khổ.- Tiêu trưởng lão mấy chục năm cũng bỏ mặc việc tu luyện tấn cấp, ngoài quán xuyến sự vụ Thông Thời Các, toàn thời gian đều tìm kiếm các hạt giống mới cho Hợp Hoan Tông.
Có khi bà ấy đi chỉ nửa tháng là trở về, có khi cả nửa năm a.Du Tần tức tối chửi đổng mấy tiếng.- Khốn kiếp, bà nội cha nó, sao lại xui xẻo như vậy chứ.- Có cách nào vãn hồi lệnh truy sát Lý Quý ?Hà Dạ Tư thì bình tĩnh hơn, nhíu mày mở lời.
Hàn Kỳ Siêu lắc đầu mấy cái vô cùng khó coi.- Trưởng lão đã phân bố mệnh lệnh xuống 31 thành chủ, 120 đà chủ, chỉ có bà ấy mới vãn hồi được thôi a.
Ngoại trừ các tu sĩ Thiên Cảnh tầng 6 trở lên, tất cả các nhân sĩ đều đã nhận mệnh rồi a.Du Tần nghĩ gì đó, ánh mắt chợt loé.- Nếu không thể trông chờ vào Tiêu Mộ Đình, mang lệnh bài này đến ba vị trưởng lão còn lại.
Bọn hắn ắt sẽ nể mặt ta mà hành động.Dứt lời, ông ta lấy ra một lệnh bài bằng đá, bên trên khắc một chữ Du phát sáng quỷ dị, hàn tính toả ra bức người.Đây là lệnh bài độc nhất của Băng Cung, chỉ có nội tôn của tộc trưởng Du Phong Hiến sở hữu.
Người sở hữu lệnh bài này cũng chính là người tương lai trở thành tộc trưởng của Du gia.Băng Cung chỉ có hai chiếc, một chiếc khắc chữ Du, một chiếc khắc chữ Đường.Nhưng Hàn Kỳ Siêu thấy lệnh bài kia không những không vui, mà còn khó coi hơn.- Du thiếu chủ không biết đó thôi, chưa nói đến các vị trưởng lão Thông Thời Các không ưa thích nhau, mỗi một vị trưởng lão chưởng quản một phương lãnh địa riêng biệt, không hề liên quan đến nhau.“Ầm Ầm”Du Tần bực bội đạp vào cửa sắt, chửi đổng mấy tiếng.- Con mẹ nó, quả là xui tận mạng mà.
Chẳng lẽ chúng ta đã biết trước hậu quả mà chẳng thể làm được gì ?Hà Dạ Tư thở dài.- Ít ra chúng ta cũng đã biết Lý Quý đang ở gần Hậu Sa Thành, Lạc Điêu Thành, Viễn Thụ Thành a.Nhìn cả ba người ai nấy sắc mặt đều vô cùng khó coi, Hạ Như Ảnh mỉm cười.- Có lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì, thôi thì chúng ta trước cứ đến ba toà thành này đã.
Đường xá cũng không gần chút nào, trên đường cứ từ từ tính a……..Thời gian thấm thoát thoi đưa.Một năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt.Kim Sa Giới vẫn nóng bức như chảo lửa như cả mấy ngàn vạn năm qua.Ở giữa sa mạc không thấy điểm cuối, một toà thành khổng lồ hiện ra trước mắt, người qua lại như mắc cửi, đây cũng là…….toà thành tráng lệ nhất của giới này.Bên trong các toà lâu các cao mấy chục trượng, đỉnh tháp dát vàng vóng ánh, đại diện so sự giàu có tột đỉnh của Kim Sa Giới.Triệu Hạ Thành.Dục Tu Ký – Chương 220: : Tiêu Mộ ĐìnhỞ Kim Sa Giới, không ai không biết đến Triệu Hạ Thành cả.Toà thành này được lấy theo tên của người đầu tiên đặt chân đến Kim Sa giới sinh sống.
Chính là Triệu Hạ, phụ thân của cường giả đỉnh cấp Triệu Cao Vương.Hơn nữa, đây là toà thành có thế lực đứng đầu cả tứ cấp tu chân giới này toạ lạc…Thông Thời Các…Vô cùng giàu có và hiếu chiến.Bên trong Triệu Hạ Thành, người qua lại đông như mắc cửi, thương nhân buôn bán cũng có, tu sĩ cũng có, phàm nhân cũng có.Nơi này cấm tiệt chém gϊếŧ, mặt khác, để bày tỏ sự tôn trọng với Triệu Cao Vương, chẳng có tu sĩ nào dám cưỡi phi cầm lướt qua toà thành này cả.Vì vậy bên trong có vô số thú cưỡi kì dị lang thang khắp các con phố lót đá xa hoa.Bên trong một gian nhà nằm ở ven Triệu Hạ Thành.- Khốn kiếp, tại sao gần cả hai năm qua, rốt cuộc bây giờ ta mới biết được tin này ?- Trưởng lão, những việc này hoàn toàn là thật.
Bên phía Hàn Kỳ Siêu cùng Hạ Như Ảnh cả năm qua không biết bao nhiêu lần truyền tin về tổng đàn, nhưng chúng ta không thể tìm thấy tung tích người…Có một nữ tử đang cúi đầu, bộ dạng có chút sợ sệt nhìn sang nhân ảnh nử tử đang ngồi.
Chỉ thấy nữ tử đang ngồi này bộ dạng vô cùng quý phái, tuy sinh sống giữa sa mạc nóng như thiêu đốt nhưng kì lạ làn da lại trắng như bạch ngọc.Khuôn mặt nhỏ nhắn trạc 35,36 thoáng nhìn không còn trẻ trung như thiếu nữ nhưng vẫn không thể làm vơi đi được vẻ kiều mị sắc sảo của nữ tử này.Đây cũng chính là vị tam trưởng lão của Hợp Hoan Tông, cũng là trưởng lão đương nhiệm của Thông Thời Các…..Tiêu Mộ Đình.- Tiểu tử kia rốt cuộc còn sống hay đã chết ?Nữ tử kia vẫn cúi gằm mặt, miệng lý nhí.- Trưởng lão, cả năm qua, tất cả thành trì đều đã nhận được ngọc giản chứa hình ảnh của hắn, nhưng tất cả nhân lực đều báo lại chưa từng thấy qua người giống như vậy vào thành.
Không chỉ có vậy, ngay cả người nào có tóc trắng, hoặc đội nón trùm kín đầu đều bị giữ lại tra xét.
Chúng ta hao tổn không biết bao nhiêu nhân lực nhưng tiểu tử kia giống như….….
hoàn toàn biến mất vậy.Tiêu Mộ Đình khuôn mặt trầm xuống, thả quyển cuộn trên tay xuống, day day trán mình.
Vô cùng khó coi.- Có biết được rốt cuộc là ai đánh chủ ý đến Thông Thời Các ?- Trưởng lão… chúng ta… chúng ta….“Ầm”Chỉ thấy Tiêu Mộ Đình đập tay xuống bàn, chiếc bàn vỡ vụn thành mấy mảng văng tứ tán, nữ tử kia nhíu mày khuôn mặt vô cùng khó coi.
Nhưng cũng chẳng biết làm gì, chỉ biết im lặng chịu trận.- Gần hai năm qua, tiểu tử kia tìm không được, sống chết cũng không biết.- Hơn hai ngàn tu sĩ trong 14 toà thành lớn nhỏ trong khu vực của chúng ta bị hạ sát, nhưng lại không có chút manh mối gì.
Là hai ngàn tu sĩ….
chứ không phải là hai con gà, hai con chó mà các ngươi lại không biết một chút thông tin gì a.- Lũ vô dụng.- Thật làm xấu mặt Thông Thời Các, thật làm xấu mặt ta.
Hai tháng nữa đến đại điển, ta làm sao ăn nói với Các Chủ đây hả ?Nữ tử cứ mỗi một câu của Tiêu Mộ Đình vừa nói xong, đều giật thót.
Khuôn mặt khổ không sao tả xiết.- Trưởng lão, vì thời gian qua người rời đi tìm hạt giống mới cho bản tông, không có người làm chủ, chúng ta cũng không dám đánh động cao tầng Thông Thời Các vào cuộc điều tra cho nên….Tiêu Mộ Đình chưa đợi nữ tử kia nói hết lời đã quát.- Các ngươi làm xấu mặt ta còn chưa đủ hay sao mà còn đánh động cả hội đồng ? Mấy lão già kia đang chuyên chú chuẩn bị cho cuộc công phá sắp tới, cũng không rãnh giải quyết mấy việc này đâu.- Trưởng lão chẳng lẽ chúng ta phải bị động chịu trận ?Chỉ thấy Tiêu Mộ Đình đứng dậy, ngửa cổ lên trời.- Đúng là thượng thiên không có mắt… nỡ phụ lòng người, biết bao nhiêu kế hoạch của ta….- Hộ pháp Băng Cung… có ơn thống nhất Băng Cung….
Khốn kiếp ! Kẻ này bây giờ…Khuôn mặt Tiêu Mộ Đình chua chát thở dài.….tuyệt đối không đụng đến được.- Trưởng lão, ta có nghe nhầm không ? Băng Cung mấy trăm năm nội chiến…….đã thống nhất ?.