Chiếc roi da quất vào lưng cậu. Đầu có gai của dây da thuộc bật tung ra với chút thịt, máu, và lòng tự trọng của cậu. Đấy là một giấc mơ sao? Đấy là một mảnh kí ức sao? Dù thế nào chăng nữa, nó cũng đau đớn thảm hại như địa ngục vậy.
“Lần nữa,” Rumbold nói. Cổ tay cậu bị trầy da vì sợi dây thừng buộc cậu vào cột buồm của con thuyền. Thuyền trưởng đã ra lệnh phạt đòn mười cây roi; cậu đếm được chỉ có bảy cái. “Lần nữa!” Cậu hét lên với gã khổng lồ đen ngăm đứng phía sau cậu như cái bóng buổi chiều muộn, nhưng không ai tới.
Thuyền trưởng nhẹ nhàng lướt tới, đứng trong tầm mắt nhòa mờ của Rumbold. “Ngài muốn gã ấy đánh ngài sao?”
“Ta biết hình phạt cho tội không tuân lệnh. Ta đã không tuân lệnh ngươi. Ta nên bị phạt giống như bất kì người nào khác.”
“Đầu tiên là không người nào không tuân lệnh của tôi.”
“Ta không phải là không – người – nào.” Mồ hôi khiến mắt cậu cay xè, và muối mặn khiến lưng cậu đau nhói. Cậu nằm phơi mình trong cơn đau nhức nhối. “Nhưng ý ta là ta đáng bị trách phạt như vậy.”
Thuyền trưởng biết cậu là ai, nhưng Rumbold không chắc tin tức đó đã lan truyền tới các địa vị xã hội ở dưới. “Cậu cũng hành động như không – người – nào.” Cô vung con dao của mình lên và cứa nó vào những sợi dây buộc vào cậu. “Cậu hỏi quá nhiều và kì vọng tôi đối xử với cậu như người ta. Bên cạnh đó,” cô thì thào, “Đây sẽ là một hình phạt tuyệt vời cho cậu hơn bất kì sự tra tấn về thể xác nào mà tôi có thể hỏi xin ông Jolicoeur ra lệnh.”
Cô ấy nói đúng. Điều đó càng khiến lòng Rumbold như lửa đốt khi nghĩ rằng cậu vẫn bị tách biệt và bị biệt đãi bởi vì thân phận của mình. Ồ thì, nếu thuyền trưởng không tự nguyện kết thúc việc thi hành những hình phạt pháp lý, ông ấy sẽ buộc cô làm vậy. Không màng tới những vết trầy xước và rách tươm trên vùng da quanh cổ tay mình, cậu giữ lấy eo cô và hôn môi cô, mãnh liệt. Cô nếm thấy vị của không khí trong lành và vị táo. Những người khác hò la và hú hét. Cô đá vào háng và khiến cậu ngã khuỵu trên boong tàu trước mặt cô.
Rumbold nghe thấy tiếng quất vun vút đầu tiên của cây roi trong đôi bàn tay to lớn. Giờ thì, cậu nghĩ, cô ấy sẽ trừng phạt cậu một cách thích đáng.
Thay vì vậy, cô ấy lại cười cậu. Cặp mắt nâu và mái tóc đỏ hung của cô lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, những đốm tàn nhang rải rác trên mũi cô như thể gia vị. “Vậy,” thuyền trưởng nói, “nàng nghĩ chúng ta nên làm gì với người này?”
“Bịt mắt cậu ta và bắt phải đi trên tấm ván đặt chênh vênh bên mạn tàu,” một người đàn ông đề nghị.
“Bắt cậu ta chui dưới sống tàu,” một người khác nói.
“Bắt cậu ta lau sàn tàu,” một người đàn ông đang lau sàn tàu đề nghị.
“Ta nghĩ chúng ta nên đề bạt cậu ta,” Vua cướp biển nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy,” thuyền trưởng nói. “Cậu ta là cái nhọt trong mắt tôi, nhưng cậu ta có tinh thần, lòng can đảm và nghị lực.”
“Nếu có ai đó nên tự hào vì những điều đó, đây chính là cậu, chàng trai yêu quý ạ,” Vua cướp biển nói.
“Thêm vào đó, cậu ta không phải là một gã hôn tồi đâu,” thuyền trưởng nói.
“Bắt cậu ta chui dưới sống tàu!” Vua cướp biển thét lên.
“Dựng cậu ta đứng lên,” thuyền trưởng nói. Gã Jolicoeur khổng lồ giúp Rumbold đứng lên trên đôi chân cậu mà không chạm vào những vết thương còn mới trên lưng Rumbold. Thuyền trưởng trượt con dao của mình dưới quai hàm cậu. “Cậu may mắn đấy, chàng trai,” cô nói. “Tôi lẽ ra nên phanh thây cậu ra, cắt chiếc lưỡi dẻo của cậu, nấu chảy nó, và mua cho bản thân mình ít đồ trang sức xinh xinh. Nhưng thật không may, tôi phải giữ cậu toàn thây. Vậy thì, bởi cậu chẳng làm được gì cả ngoài gây ra rắc rối, nên sẽ là ‘Rắc rối – Trouble’.” Cô cứa một hình chữ “T” khắc sâu vào phần thịt trên cánh tay phải của cậu.
Nhát cắt đó thực ra không đau đớn lắm cho đến khi phó thuyền trưởng cầm lấy xô lau nhà và xối nước biển mặn vào. Rumbold la thét, run rẩy, và ngang ngạnh kiên quyết không quỳ xuống trước cô lần nữa. Thuyền trưởng nhận ra. “Ồ, tôi thích cậu đấy,” cô nói. “Quá mức cho phép.”
“Hãy ghi nhớ rằng nàng là của ta,” Vua cướp biển nói.
“Vâng đúng vậy, chàng yêu dấu,” thuyền trưởng nói. “Mãi mãi sau này, cho tới khi đại dương khô cạn và không còn chiếc thuyền nào nữa để cướp bóc.” Cô hôn nhẹ chồng mình, và rồi ngoảnh mặt về phía Rumbold. “T là viết tắt cho ‘Trouble – Rắc Rối,’” cô nói. “Và T cũng viết tắt cho Thursday – Thứ Năm. Giờ cậu không phải là không – ai – cả nữa. Cậu là người trong gia đình.”
Rumbold mỉm cười. “Vâng, thưa thuyền trưởng.”
Cánh cửa phòng Rumbold mở ra, và Erik bước vào, diễn đạt một cách hoa mỹ. “Tôi xin được trịnh trọng giới thiệu ngài Velius Morana, công tước xứ Ouch-More.”
“Chẳng có gì không ổn với tôi cả, ông thật đáng chê trách.” Velius vỗ vỗ vào phía sau mái đầu nhạt màu của Erik.
“Trái lại.” Erik nói. “Cậu có rất nhiều điều không ổn chút nào. Cơn say mèm bí tỉ chẳng phải là một trong số đó.” Ông ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bọc nhung và rót cho mình một ly nước đầy. “Người em họ mang máu phép đây có khả năng kì diệu có thể uống bao nhiêu rượu cũng không hề say, rượu của cậu ấy – và của tôi, của cậu, của đức vua, và của nửa vương quốc này, tôi cho là vậy.”
Velius vẫy tay. Cậu ấy trông thực sự không quá tệ trong bộ trang phục của mình, mặc dầu quãng thời gian lúc ở trong sân đêm qua của cậu thật đáng thương. Rumbold ghét cậu ta chút ít vì điều đó. Hoàng tử hãnh diện, tự hào đơn thuần vì việc ăn toàn đồ ăn đặc.
Mặc dù vậy, những giấc mơ của cậu ngày càng trở nên sống động hơn, và ướt át hơn. Cậu bẻ cổ áo bên trái của chiếc áo ngủ xuống và lướt tay dọc vùng da trên cánh tay không một vết thương tích. Thật khó để phân biệt đâu là mơ, đâu là những mẩu kí ức, và đâu là cả hai. Ít nhất thì cậu đã không còn choàng tỉnh giấc và thấy bản thân đang bị phủ trong lớp tro bụi trên sàn nhà nữa.
“Thật là linh hồn thấp kém,” Velius nói, “rượu và những lời nói hóm hỉnh. Các ngươi thật là những cấu thành lỏng lẻo.”
“Những kẻ ngu như anh cứng nhắc hơn,” Erik đáp.
Rumbold đã quá rối trí để nghe tranh cãi. Cậu hỏi: “Velius, mẹ tôi có bao giờ biết rằng bà ấy sẽ chết không?”
“Chúa ơi, tôi cần một ly nước,” Erik nói.
“Tất cả nhờ cậu đó. Cậu đã rắc muối lên tâm trạng hưng phấn của chúng tôi,” Velius nói. “Sự thật là tôi không biết. Mẹ cậu, Medalyn có rất nhiều bạn bè nhưng có rất ít người thân tín. Bà đã dành hết thời gian cho cậu.”
Một người phụ nữ biết rằng cuộc đời mình sẽ sớm kết thúc, chắc hẳn người ấy sẽ dành hết thời gian cho người con trai độc nhất của mình và không làm thân với ai cả. “Có lẽ bà đã nghĩ cái chết của hoàng hậu đầu tiên là một bi kịch.”
“Cái chết lần thứ nhất có thể là ngẫu nhiên, lần thứ hai thì là một sự trùng hợp,” Velius nói. “Và lần thứ ba thì gọi là truyền thống,” Erik kết thúc câu nói. “Sẽ không có lần thứ ba đâu,” Velius nói. “Vậy Wednesday – Thứ Tư có lý do để cảm thấy đây là điều đáng báo động không?” Hoàng tử hỏi. “Tôi không muốn ở vị trí của cô ấy.” Erik trả lời.
“Vậy tại sao chúng ta vẫn còn ngồi ở đây?” Rumbold nói. “Chúng ta phải gặp cô ấy và tìm cách ngăn chặn điều gì có thể xảy ra tiếp theo.” Velius tự gõ đầu mình một cái. “Tôi nghĩ tôi thích ông hơn khi ông là một gã ngốc điên khùng.” “Không, cậu không nghĩ thế đâu,” Erik nói. “Ông Carrot nói đúng,” Velius đáp. “Tôi không nghĩ thế. Nhưng lẽ ra tôi phải nghĩ về điều đó trước. Chúng ta đi nào.” Sau khi mặc trang phục xong, Rollins dẫn họ đến khu dành cho khách ở lâu đài. Đó là nơi Wednesday ở – phòng của Monday. Erik gõ cửa và người hầu gái ra trả lời. Cô có chút bối rối và ngạc nhiên. Cô nói, “Ôi xin lỗi, tôi tưởng các ngài là người mang phục trang.” “Anh ta có thể lấy phục trang cho cô,” Velius nói. “Anh ta có chân để đi mà.” Erik nháy mắt với người hầu gái, và cô gái hơi đỏ mặt. “Chúng tôi đến đây để gặp hoàng hậu tương lai.” Velius nói và tiến gần người hầu gái với kỹ năng của một tên sát thủ. “Xin hãy từ từ hộ tống cô ấy đến đây.” “Tôi sẽ rất cảm kích nếu không làm cho cô Marta đây sợ hãi, ông Velius. Wednesday sẽ ra trong chốc lát.” Monday tiến đến người hầu gái và thì thầm, “Cô sẽ muốn hộ tông quý bà trong khi sự trong sáng của cô vẫn còn.” Marta nhún đầu gối chào, cười khúc khích và đi ra khỏi phòng.
Erik quỳ gối xuống. Velius quay như một diễn viên múa, cong thắt lưng mình lại và cầm tay công nương. Monday mặc chiếc váy màu xanh nhạt. Chiếc váy bằng vải có lẽ là màu ngà vàng nhưng do đôi mắt xanh biếc của cô đã làm màu vải nhòa đi. Có chiếc vòng vàng nhỏ vắt qua lông mày và biến vào trong mái tóc vàng óng của cô ở thái dương. Từng nét trên khuôn mặt cô thật rõ ràng và sắc nét. Tất cả cùng tạo nên khuôn mặt thật đẹp khiến không một người nào có thể rời mắt khỏi cô. “Monday thân mến.” Giọng của Velius cất lên một cách êm ái và khô khan. Rồi cậu hôn lên bàn tay cô. “Cô trông thật lộng lẫy, thưa công nương.” “Cảm ơn lời khen của ngài.” Cô nói. Tôi chắc chắn sẽ triệu ngài đến ngay khi muốn được mua vui.”
“Tôi sẽ không kìm được hơi thở mình mất,” Velius nói. “Tôi sẽ cảm thấy buồn nếu ngài thấy vậy,” Monday nói. “Tôi thật sự không muốn mất người bạn nào ở đây. Không, trái tim ngài không không phải thứ tôi đục ra và soi xét chiều hôm nay.” Monday rút bàn tay cô ra khỏi cái cằm của Velius nhẹ nhàng như lúc anh cầm lấy tay cô. Mặt cô quay sang Rumold. “Tôi cần để tâm một người khác.”
“Xin cô hãy thứ lỗi,” Velius nói. “Đó không phải là lỗi của cậu ấy. Tôi là người đã làm cho vua biết sự hiện diện của em gái cô.”
Cô đặt bàn tay lên má của Velius và cười với đôi môi cánh hồng. Cách ứng xử của cô thật giống Sunday làm Rumbold lặng mình. “Anh nghĩ rằng đức vua sẽ không tự tìm ra được Wednesday ư? Người em gái lãng mạn của tôi, hình ảnh hoàn hảo cho người phụ nữ mà nhà vua sẽ luôn yêu nhưng không bao giờ có được. Điều đó không tránh được, bạn yêu quý của tôi. Tất cả những gì cậu đã làm là khiến cuộc gặp diễn ra sớm hơn.” Cô ấy di chuyển đến trước Rumbold nhưng lời nói đều chỉ định người em họ của cậu. “Rất cảm ơn cậu vì đã rời mối quan tâm khỏi em gái út của tôi và người hộ tống khiếm nhã của cô ấy.”
“Đó là niềm vinh hạnh của tôi thưa công nương.”
“Hãy nói cho ta, Velius, cậu nghĩ anh họ của cậu có dự tính gì với em gái ta?”
“Cậu ta yêu cô ấy,” Velius trả lời.
Monday nhướn đôi mắt tò mò hướng về phía Rumbold. Đó là cử chỉ thiên bẩm mà ngay cả hoàng tử cũng không thể thừa hưởng được. Khuôn mặt của cô không chỉ đẹp mà còn đầy cảm xúc. “Tình yêu ư? Chỉ sau một đêm nhảy và một đêm…? Không ai biết họ đã biến mất đi đâu tối hôm qua.” Rumbold không thể giữ im lặng được nữa. Anh biết câu chuyện truyền thuyết của Monday.
Hoàng tử đã hoàn toàn không nghĩ sẽ đón nhận khuôn mặt lạnh lùng của Monday. “Điều đó xảy ra không quá lâu.” Cô nói. “Còn chưa đến thập kỷ.”
Rumbold cúi đầu về phía Monday. Cậu ta ước gì mình là con ếch một lần nữa. “Xin thứ lỗi cho tôi, công nương.”
“Người đã sinh ra bốn lần không còn điều gì để nói ngoại trừ sự thật.” Một giọng nói cất lên từ phía bên trái của cậu. Hoàng tử đứng thẳng lại. “Cậu có đồng ý không?” Một dáng người gầy xuất hiện trước cửa phòng. Rumbold không biết xác định cô thế nào. Người phụ nữ tuy hơn anh vài tuổi nhưng khôn ngoan hơn rất nhiều. Và cô còn là người sẽ trở thành mẹ kế anh trước khi đêm nay kết thúc.”
“Tận bốn lần cơ à?” Cậu ta hỏi.
“Cậu bé, kẻ phá rối, con quái vật và con người.” Cô đếm. “Cậu sẽ còn đóng nhiều vai trong tương lai nhưng cậu đã bước đến tiến hóa cuối cùng.”
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe rằng mình sẽ không thay đổi hình dạng trong tương lai. Nhưng cậu cũng hơi khó chịu khi bị gọi là kẻ phá rối trong thời gian lời nguyền chưa xảy đến.
Wednesday đọc được suy nghĩ của cậu. “Cậu không là kẻ phá rối so với thanh thiếu niên nổi loạn vì có nhiều kỷ luật hơn tình cảm. Tôi muốn cậu cân nhắc về trái tim cậu. Nhưng có lẽ trong lòng cậu đã có em gái tôi rồi.”
“Tôi hiến mình để hoàn lại.”
“Vậy trái tim là gì khi tràn đầy lời nói dối?” Cô hỏi.
“Trái tim là gì khi không có tình yêu?” Cậu đáp trả. Cả Monday và Wednesday đều không đáp lại. “Tôi không nói dối cô ấy.”
“Không.” Wednesday đổng tình. “Cậu đã hành hạ cô ấy với sự im lặng. Cậu đã làm cô ấy đau buồn, tâm hồn cô ấy không bao giờ đánh mất, khóc than, trái tim cô ấy lẽ ra không vỡ và khiến cô tự trách mình vì đã phản bội người đàn ông cô ấy yêu.” Cô ấy đứng ngang bằng và nhìn anh. “Tình yêu thực sự không thể có nếu không có sự chân thành, Rumbold.”
Sự thông thái của Wednesday làm cậu kinh ngạc. Cậu sẽ là kẻ ngốc khi nghĩ rằng cậu sẽ tìm thấy cách để cứu người mẹ kế tương lai hơn chính cô tự làm cho mình.
“Chúng ta đều là những kẻ ngốc,” cô nói trước khi cậu kịp đáp, “được ban tặng kiến thức, rằng các sự kiện sẽ xảy đến dù chúng ta đi đến bằng những cách nào.” Cô nói như ban tặng nhưng với giọng khẳng định điều trái ngược. “Kẻ thông thái sẽ đi theo thiên thần của họ khi họ có thể.” Cô nhìn sang Monday, mà hình dáng cô chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.
Một tiếng đập cửa mạnh. Marta bước ra từ phòng ngủ của Wednesday để trả lời. Và một người đàn ông bước đến salon. Ông cầm chiếc váy trắng to như thể đã từng có người phụ nữ bị ngất và dần biến mất trên tay ông. Có cái gì đó giữ ở trên phần thân váy – như thể nó được thiết kế lại sau khi người cuối cùng mặc chiếc váy cưới hoàng hậu.
Đó là mẹ của Rumbold.
Một người phụ nữ tiến thẳng vào phòng ngay sau chiếc váy. Những lọn tóc gợn sóng ôm lấy khuôn mặt dễ thương của cô làm tôn làn da hồng hào. Cô đến từ miền bắc, một thổ dân miền núi. Điều đó giải thích cho dáng vẻ thân thiện và đôi mắt sắc sảo của cô. Người hầu mang váy ra trước khi người phụ nữ kiểm tra nó. Với thái độ hài lòng, cô gật đầu với ông ta và ông ta đặt chiếc váy lên chiếc ghế sofa gần nhất. Có một mùi hương nhẹ trên chiếc váy. Rumbold ngửi được mùi hoa oải hương. Tôi sẽ luôn ở bên cậu.
“Yarlitza Mitellad.” Vielus cúi chào người phụ nữ có làn da hồng hào và áp lòng bàn tay cô lên môi anh như người tình. “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”
“Vậy mà anh vẫn đẹp như bức tranh vậy, thật đáng ghét.” Yarlitza Mitella rút bàn tay mình ra và tát nhẹ vào mặt anh. “Tôi vẫn là người phụ nữ ấy nhưng ở thân thể khác, hỡi thần thánh.”
“Tôi nhìn thấy trước mặt tôi là người phụ nữ đã từng ám ảnh trong giấc mơ của tôi.” Velius nói. “Và bây giờ cũng vậy.” Liệu có người phụ nữ nào chống nổi sự quyến rũ của Velius. Rumbold đảo mắt sang chỗ của Wednesday. Có lẽ cuối cùng chỉ có một người, chỉ một thôi.
Yarlitza vỗ nhẹ vào vai công tước. “Đủ rồi đó. Ngài hãy giới thiệu cho tôi người phụ nữ sắp làm hoàng hậu này đi.”
Velius nắm lấy khuỷu tay cô. “Thưa quý cô Woodcutter, đây là cô Yarlitza Mittella, người thợ may đáng kính.” Cô đưa tay, kéo chiếc váy ra đằng sau, lộ ra lớp vải đăng ten đen cầu kỳ và đôi giày da cao sang. Cô cúi mình xuống với phong thái nửa cúi chào, nửa như nhún đầu gối xuống giống như một dãy núi. Cô chau mày lại và quan sát kỹ khuôn mặt của Wednesday như trông chiếc váy. “Chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?” Yarlitza hỏi Wednesday.
“Một hoặc hai lần.” Wednesday trả lời. “Trong tương lai.”
Điều đó nghe có lý với Yarlitaz nhưng hoàn toàn không có lý đối với Rumbold. “Cô sẽ là hoàng hậu.” Yartilza cúi gập người hơn. “Đây là niềm vinh hạnh của tôi, thưa quý bà.” Câu nói của cô mang âm điệu miền núi và nghe giống lời cầu nguyện, hoặc một lời đồng cảm. “Nào, bây giờ nếu các ngài thứ lỗi cho chúng tôi, tôi cần sử dụng khoảng thời gian quý giá còn lại này. Hỡi thần thánh.”
Rumbold liếc lần cuối chiếc váy của hoàng hậu khi Yerlitza kéo cậu và những người bạn của cậu ra cửa mà Marta đã mở sẵn. Đáng lẽ cậu phải buồn vì Wednesday sẽ mặc chiếc váy của mẹ mình. Nhưng ngay mẹ cậu cũng không phải là người đầu tiên mặc nó và hiến tặng tâm hồn mình cho nhà vua cùng đất nước. Và hổi đó cậu cũng chưa sinh ra. Cậu không có ký ức nào về việc trông bà ấv thế nào khi mặc nó.
Hoặc cậu đã từng nhìn thấy chăng?
Rumbold. Rumbold.
“Ai đấy?” Cậu nó với hư vô.
“Hãy đừng nghe bằng tai,” Wednesday trả lời. “Hãy nghe bằng trái tim cậu.”
Đầu óc của cậu choáng ngợp bởi các chị em Woodcutter và những điều khó hiểu. Mùi hoa oải hương từ chiếc váy đem lại cho cậu một cơn đau đầu, sự mệt mỏi và cậu cần một giấc ngủ trước khi đêm dài bắt đầu. Một đêm rất dài. Cậu cần nói cho Sunday sự thật. Những dự tính đang đè nặng lên cậu. Mùi vị của nó giống như nỗi sợ hãi. Cậu không chắc sẽ vượt qua điều đó. Nhưng cậu phải nói. Cậu phải nói cho cô ấy.
Hãy giết tôi.
“Cho đến đêm nay,” Velius nói. “Chúng tôi muốn chào các quý cô trước.” Yarlitza không thể đẩy họ đi nhanh hơn. Nếu có cây chổi, cô sẽ quét họ ra khỏi đấy.
“Hãy nghe bằng trái tim của cậu.” Wednesday nhắc lại nhẹ nhàng khi Marta đóng cửa.
Hãy giải phóng tôi, giọng nói trong đầu Rumbold vang lên.
Rumbold đi lang thang trên hành lang và đấu tranh với con quỷ trong đầu cậu. Cậu sẽ nói sự thật về bản thân cậu như thế nào đây? Cô chắc cũng thích cậu. Cậu hi vọng vậy. Cái nhìn của cô làm cậu nghĩ mình có thể xây dựng một thế giới cho cô và mang cô vào trong ngay sáng hôm đó. Lần thứ hai khi cậu mở miệng để nói cho cô sự thật, nụ cười đó sẽ biến mất. Cô sẽ đi và không bao giờ quay lại. Cậu là gã ngốc. Wednesday bảo cậu hãy lắng nghe trái tim cậu. Sunday là cả trái tim cậu. Cô ấy có điều gì cần nói cho cậu nghe không? Wednesday bảo cậu hãy nghe trái tim của chính mình. Cậu lấy ngón tay bịt tai lại, nhắm mắt và nghe. Bất cứ ai nhìn cậu bây giờ sẽ nói: “Hãy nhìn hoàng tử xứ Arilland, sự điên rồ của vua chúa chạy trong huyết mạch của cậu ấy.” Thật may cậu không quan tâm đến suy nghĩ của bất cứ ai.
Hãy nghe bằng trái tim cậu. Hãy lắng nghe. Lắng nghe.
Lắng nghe.
Không gì cả.
Trong cậu như chất chứa sự khinh bỉ và căm ghét của Sunday với mình. Điều đó sẽ không xảy ra. Nhưng cậu vẫn hình dung ra điều đó. Cậu vẫn hi vọng dù điều thất vọng gì sẽ xảy thì cũng chỉ xảy ra nhẹ nhàng. Khi mọi thứ đã rõ ràng, cậu mở mắt ra và nhìn những chiếc chân đèn trên hành lang trước mặt cậu đang bốc cháy.
Có lẽ cậu bị điên.
Cậu bước lùi lại. Đèn đằng sau cậu vẫn sáng. Cậu tiếp tục bước lùi từng bước một. Cậu từ chối chạy trốn bóng tối. Nhưng cậu cũng không dũng cảm để cứ thế bước đi. Cậu đã lùi xa đến góc tường. Hành lang bên phải đầy bóng tối. Ở bên trái, những ngọn đuốc giữa tượng, gương và tranh vẫn thắp sáng và bập bùng. Bóng tối không chỉ đang thì thầm với cậu mà giờ đây, nó đang dẫn dắt cậu.
Ở góc tường, bóng tối vụt dang rộng đôi cánh to lớn đen kịt. Rumbold ngửi thấy mùi hoa oải hương. Cậu bước xuống đại sảnh. Màn đêm lạnh buốt đang buông xuống, bao trùm lên vạn vật. “Những kẻ thông minh sẽ đi theo thiên thần của họ khi họ có thể” giọng của Wednesday vang lên trong đầu cậu.
Thiên thần bóng tối dẫn cậu xuống vài hành lang và cầu thang. Lại lên cao và cao mãi. Nội thất ở đây thể hiện rằng rất ít người đi qua. Mùi hương ngọt ngào đã bị bóp nghẹt bởi mùi ẩm mốc và tro. Rumbold miết bàn tay mình dọc bức tường đá. Cậu chắc hẳn đã ở rất cao trên tòa tháp.
“Vị trí đó lẽ ra phải là của nàng,” giọng cha cậu vang lên ở xa trên đầu cậu. “Nàng sinh ra là để ở bên cạnh ta.” Rumbold đông cứng người lại.
“Tôi sẽ luôn làm người bạn đồng hành của ngài”
Sorrow nói. “Tôi chỉ không thể là hoàng hậu của ngài.”
“Không thể hay sẽ không?” Nhà vua hỏi. “Ta đã hỏi nàng ba lần rồi.”
“Và cả ba lần tôi đều từ chối ngài. Ngài có trái tim của tôi.” Sorrow thú nhận. “Nhưng tôi không thể cho ngài điều đó” Có điều gì đó quen thuộc trong cuộc hội thoại này. “Nàng coi thường ta,” nhà vua nói.
“Bằng cách nào, thưa ngài? Không phải ngài cần hoàng hậu, mà nhu cầu khác của ngài tôi không thể có đủ khả năng đáp ứng.”
Chợt tĩnh lặng và rồi có tiếng bước chân nặng nề. Rumbold ép mình vào bức tường đá lạnh giá. Thiên thần bóng tối ôm cậu, ấp chìm cậu vào trong bóng đêm của cô. “Tôi sẽ bỏ cô ấy sang một bên và chọn nàng thay vào đó.” Giọng nhà vua đầy uy lực gần như gầm lên.
“Ngài sẽ già đi, cằn cỗi và chết đi. Và khi xương của ngài thành tro bụi, sẽ không còn ai nhớ đến ngài nữa,” Sorrow nhấn mạnh. “Tôi sẽ không để ngài ra đi như vậy. Tôi sẽ không để ngài rời xa tôi”
“Nàng cầm lòng nhìn ta cưới người phụ nữ khác ư?”
“Tôi không có lựa chọn nào khác.” Sorrow nói. “Ngài sẽ cưới cô ấy và hút tâm hồn sắp chết của cô ấy vào ngài. Ngài sẽ đánh cắp chiếc bóng của cô ấy và ăn thịt cô ấy để sống thêm một thế hệ nữa, và đó là điều sẽ xảy ra.” Không có một tên gọi nào dành cho tên ác thú kia, người mà dòng máu của hắn chảy trong huyết mạch của Rumbold. Tên ăn thịt người này đã ăn thịt vợ hắn và cả người vợ trước đó nữa. Cậu cảm thấy phát ói vì điều đó. Nhưng cậu phải kìm mình để không hét lên trước sự thật đó. Cậu muốn cào xước da thịt mình, từ bỏ dòng máu kia và tẩy đi sự ôi bẩn, cũng như chất độc ấy. Cậu với con dao găm bên mình và định trả thù nhưng thiên thần bóng tối lại ngăn cậu. Cô giữ tay cậu và bịt miệng cậu bằng bóng tối để ngăn cậu hét lên.
“Cô ấy rất mạnh,” Sorrow nói, không nhắc trực tiếp tên hay mối quan hệ gia đình của Wednesday. “Ngài sẽ không phải cưới thêm một ai khác trong một thời gian dài.”
“Trong bao lâu?” Nhà vua hỏi.
“Dài đến khi con trai và cháu ngài chết đi, đủ để thế giới khác lại quên tên ngài,” Sorrow trả lời. “Nó dài đến mức nỗi đau này sẽ tan biến trong đầu ngài.”
Lại một khoảng lặng nữa. Lần này không còn bao trùm không khí tức giận nữa. Rumbold không thể kìm mình để nghe tiếp nữa. Chiếc bóng thả cậu ra. Ánh sáng rọi chiếu khi cậu bước xuống hành lang. Cậu xóa sạch các kí ức trong đầu mình. Chỉ có mái tóc xơ xác của cậu đang bị gió thổi. Lồng ngực và chân cậu đang cháy lên khi cậu chạy từ bậc đá tới thảm. Cậu mở miệng ra và toan hét lên một tiếng nhưng không âm thanh nào phát ra.
Nếu như tất cả điều này là số phận của Wednesday, tại sao thiên thần bóng đêm lại dẫn cậu tới những bậc thang đó? Rumbold đập bàn tay lên tường và nguyền rủa vị thần. Cậu có thể cứu Wednesday khỏi số phận của cô ấy hay không, cậu phải thử mới rõ. Trong thâm tâm, cậu không thể để chị của Sunday chết được. Cậu không thể trương mắt đứng nhìn cha cậu lấy mất đi một mạng sống vô tội nữa.
Rumbold, Rumbold. Trái tim cậu đập mạnh.
Hãy giải phóng tôi.