Quái Vật Ở Berlin

Chương 44: Giết rắn thì phải đập đầu



Alfred lo lắng mà cắn móng tay. Cậu không muốn một mình đối đầu với Asmodeus, không một chút nào, nhưng khi cậu nghía vào trong và chứng kiến những gì đang diễn ra, cậu biết mình phải hành động ngay bây giờ, hoặc không bao giờ và tất cả sẽ thành công cốc. Nỗi sợ trong cậu lớn dần lên và từ từ, nhưng chắc chắn, nó biến thành sự phẫn nộ tột cùng trước ý nghĩ về gia đình cậu phải khốn đốn chỉ vì một người duy nhất, và lập tức, Alfred bò ra khỏi chỗ nấp của mình.

Giọng nói của Asmodeus ban nãy vang lên từ phía trên. Nhưng thật vô lý, bởi họ đang ở tầng cao nhất của tòa nhà. Alfred liền dáo dác tìm xem có lối đi nào dẫn lên sân thượng không, và khi cậu nhận ra không có, cậu nhắm mắt lại.

Thế giới xung quanh cậu bị buộc phải thay đổi.

Lần này khi Alfred mở mắt ra, cậu không còn ngạc nhiên trước thế giới u tối nhuốm sắc đỏ quanh mình nữa, dù cậu thừa nhận rằng mình vẫn còn một chút sợ. Ở kia, nơi ở thế giới thực chẳng có gì ngoài một bức tường, bây giờ lại xuất hiện một chiếc thang, dẫn lên tầng áp mái.

Alfred nhanh chóng chạy lên. Cậu khựng lại giữa chừng, bởi một cảm giác ngột ngạt bất chợt đè nén cậu, cảm giác mình bị theo dõi. Alfred nuốt khô và ngước lên hành lang phía trên. Chỉ cần qua khóe mắt mình, cậu cũng đã nhận biết hai nhãn cầu vàng phát sáng trong bóng tối như hai quả cầu lữa đang nhìn cậu chăm chú, khiến cậu trở nên khúm núm ngay tức thì. Asmodeus nở một nụ cười méo mó, hắn cứ đứng yên một chỗ mà quan sát Alfred như thể cậu là con mồi, hay đúng hơn là một vật mẫu thú vị khác dành cho những thí nghiệm tàn bạo của hắn. Hắn thậm chí còn nhướn một chân mày lên, như thể thách thức Alfred đến gần hơn mà đối mặt hắn, bởi hắn biết thừa cậu sẽ không đơn giản bỏ chạy đi.

“Ngươi thật là một sinh vật thú vị, nhỉ?” Asmodeus gừ lên khi cả hai bây giờ đã đứng cùng tầng với nhau. Hắn đi vòng quanh Alfred và nhìn cậu bằng đôi mắt ánh lên vẻ thích thú, tuy vậy vẫn giữ một bán kính nhất định, chiếc lưỡi chẻ của hắn thè ra mà rít lên từng tiếng hài lòng. “Ta không ngờ ngươi có thể tiến vào Cõi Kia đấy, huống chi là đối mặt với ta ở đây.” Vừa nói, hắn vừa cười. “Chà… nhìn ngươi mà xem, thật nhỏ bé và yếu ớt. Ngươi sẽ chẳng thể trụ nổi mười giây nếu đấu với ta. Tuy vậy, ta nghĩ ta sẽ tha cho cái mạng quèn của ngươi lần này. Ngươi có tiềm năng trở thành một người học việc giỏi đấy, ngươi có nghĩ vậy không?”

Alfred không đáp. Những bóng đen như thường lệ đang trườn bò trên sàn nhà và tường gạch, nhưng lúc này Alfred lo sợ người đàn ông đang rảo bước lại gần mình hơn. Cậu cố không run rẩy, nhưng cậu không nghĩ mình làm được. Asmodeus đưa cậu một ánh nhìn chờ đợi.

“Sao?” Hắn nhe răng cười, một nụ cười quá đỗi rộng và thân thiện. “Đừng có ngại rồi để ta nói một mình chứ.”

Nhưng Alfred vẫn chỉ quắc mắt. Cậu víu chặt hơn vào túi xách của mình, cố gắng giữ bình tĩnh khi Asmodeus bây giờ đã đứng ngay bên cạnh cậu. Tóc cậu muốn dựng ngược hết lên khi bàn tay hắn đặt lên gáy cậu mà siết nhẹ.

“Vẫn còn cứng đầu sao?” Asmodeus lườm nguýt nguy hiểm xuống con mồi của mình. “Thế thì để xem ta có thể thuyết phục ngươi không nhé. Ngươi thấy đấy, ngươi đã là một người học việc tiềm năng lắm rồi, với sự tháo vát và nhạy bén như thế, và ngươi cũng có vẻ rất thông minh. Trong khi đó, ta đã là một tiến sỹ cả đời mình. Ta có thể đảm bảo rằng mọi năng lực của ngươi sẽ được nuôi dưỡng và phát triển nhiều hơn nữa, ngươi sẽ trở nên to lớn hơn, vỹ đại hơn, và có thể… là cả nổi tiếng hơn nếu ngươi đi cùng ta. Chẳng phải như thế tốt hơn nhiều so với việc cứ ru rú trong đống gạch vụn mà chúng gọi là lâu đài sao?”

“…”

“Ta hiểu rồi, đúng là một con chuột con dễ xấu hổ.” Asmodeus ngâm nga, cúi người sát xuống. “Nhưng không sao, chỉ cần một cái gật đầu là đủ. Một cái gật đầu từ ngươi, một vết cắn từ ta, và ngươi sẽ được thoải mái đổi phe cho mình.”

Giọng nói rung lên bên tai buộc Alfred quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt Asmodeus. Khuôn mặt của hắn méo xệch đi, răng nanh dài nhe ra với cậu, và Alfred biết đây chính là lúc cậu phản kháng. Tay cậu vội vàng lục trong túi xách rồi rút ra một quyển sách ngẫu nhiên, và trước khi Asmodeus kịp tấn công cậu, Alfred tống ngay quyển sách không chút chần chừ vào miệng hắn.

Lập tức, Asmodeus rống lên và buông thả Alfred. Cậu đá mạnh vào bụng dưới của hắn, khiến hắn quỳ ngay xuống sàn, sau đó bồi thêm cho hắn một cú đánh lên ngay chóp sọ. Trong khi Asmodeus vẫn đang điên cuồng đến mờ mắt và răng nanh vẫn còn mắc kẹt trong quyển sách kia, Alfred tiếp tục đập vào đầu hắn, mạnh đến nỗi răng hắn cắm phập xuyên qua lớp giấy mỏng và đâm thủng qua cả chiếc bìa. Tiếng la của Asmodeus khiến những bóng đen chú ý. Khi chúng trườn bò khỏi tường và vây vòng quanh họ, Alfred nhanh chóng nặn nọc độc từ nanh của Asmodeus vào ống thuốc, vừa kịp khi hắn vẫn còn chưa lấy lại được tỉnh táo của mình.

Rồi Alfred bỏ chạy.

Alfred hết sức gọi to khi cậu trở về được thế giới của mình, vụt băng ngay qua cả trận chiến nảy lửa giữa Anze và những người còn lại. Cậu nhảy lên, giơ cao lọ thuốc màu xanh sáng mà nói, “Em lấy được huyết thanh rồi!”

“Huyết gì?” Ludwig hổn hển, né tránh một cú đấm khác từ Anze. Chỉ trong tích tắc xao nhãng mà gã đã bị túm chân tung lên không khí, trước khi Johannes cứu gã rồi lao đến Anze, cả hai vươn cổ ra với mong muốn cắm phập nanh mình vào đối thủ. Alfred lặp lại:

“Huyết thanh! Thuốc giải! Em cần mọi người kéo ông ấy vào lại cỗ máy đằng kia! Thứ này sẽ giúp ông ấy trở về bình thường!”

“Đã hiểu!”

Herbert giơ một ngón cái lên, một thoáng lạc quan hiện trên gương mặt be bét máu. Cậu ta nhảy lên vai Anze, ghim thẳng hai lưỡi dao găm vào thớ thịt trần, và dùng hết sức mình, Herbert kéo. Trong khi Anze lảo đảo về sau, Johannes bay đến húc thẳng vào ông ta, đẩy ông ta vào lại cỗ máy mà Ludwig cùng Sarah đã mở cửa đợi sẵn. Alfred phóng đến bên họ, gắn lọ huyết thanh lên máy trong khi những người kia giữ chặt Anze, nhốt ông ta lại. Ông ta gầm lên và gào thét, vùng vẫy kịch liệt đến mức Alfred nghĩ cỗ máy sẽ sớm bị ông ta phá tung. Nhưng họ thở phào nhẹ nhõm khi, cuối cùng, Alfred nhấn nút khởi động và tiếng hét của Anze dần lắng xuống, cho đến khi chỉ còn tiếng xì xèo rít ra từng những sợi dây cáp xung quanh.

“Không! Không! Không! Sao các ngươi không chết cho rồi đi!”

Tiếng gầm của Asmodeus vang lên từ phía trên và hắn đáp xuống xuyên thủng trần nhà, để lại một lỗ hổng lớn đến nỗi người ta có thể nhìn rõ bầu trời đêm. Mọi người trừng mắt nhìn. Trước mắt họ không còn là Asmodeus trong hình dạng người hay naga nữa, mà là một con trăn khổng lồ đang lườm xuống đầy nguy hiểm. Johannes hỏi Alfred ngay:

“Chúng ta có bao nhiêu thời gian đến khi Anze trở lại bình thường?”

“Theo tính toán thì mười lăm phút nữa ạ.” Alfred đáp, chăm chú nhìn tấm bảng điều khiển. “Nhưng con vẫn cần thêm thời gian để học cách sử dụng thứ này, và bộ cứng cần sửa chữa vì va đập làm hỏng hóc khá lớn. Có lẽ là thêm nửa giờ nữa.”

Ludwig gật đầu:

“Anh cứ nghĩ phải tốn nhiều thời gian hơn cơ. Tốt. Chúng ta sẽ cầm chân hắn.”

Quệt đi vệt máu ngang miệng mình, Ludwig cuối cùng đưa chiếc nỏ lên và ngắm vào Asmodeus. Con trăn trườn bò và phóng đến gã, nhưng mũi tên được bắn ra kịp lúc và cắm thẳng vào mắt hắn. Hắn quằn quại điên cuồng, và tiếng rít hắn phát ra thật man dại. Ludwig nhe răng cười đắc chí, “Giờ thì chúng ta hòa rồi nhé, thằng đỹ mẹ.”

Asmodeus gầm gừ và quăng quật chiếc đuôi hắn khắp phòng. Johannes cùng Herbert chộp lấy nó mà bẻ đi, cốt để giữ cho Alfred lẫn cỗ máy được an toàn, nhưng việc đó khiến họ bị huơ lên không trung rồi quật xuống, cú rơi khủng khiếp đến mức xới cả gạch lát lên. Mũi tên hẵng còn ghim trong hốc mắt Asmodeus, máu thẫm trào ra và chảy đầy xuống khắp phòng, trong khi vài mũi tên nữa cắm vào mạn sườn hắn, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ ngăn con quái vật này tấn công cuồng dại hơn. Johannes mò mẫm được một chiếc xà beng giữa đống đổ nát, và ông dùng nó để đập mạnh vào đầu Asmodeus, chiếc xà beng vỡ làm đôi và lớp vảy sừng ngoài cùng của hắn cũng vì thế mà bong tróc. Một cú vụt vào lưng xé toạc da thịt của ông ra, khiến ông đương bay trên không trung lập tức mất thăng bằng mà ngã xuống, đâm sầm vào Herbert – người đang lao đến để giúp ông. Ludwig nhắm vào con mắt còn lại của Asmodeus, nhưng mũi tên chưa kịp chạm đến mục tiêu thì đã bị hắn nhanh chóng lấy đuôi quật bay đi. Rồi chớp mắt một cái, Ludwig đã thấy mình bị Asmodeus siết chặt.

“Nhìn xem các ngươi đã làm gì với tuyệt tác của ta đi! Các ngươi hủy hoại nó rồi, tất cả các ngươi!” Asmodeus một lần nữa lại gào lên, khi cánh cửa cỗ máy mở ra và Anze ngã quỵ xuống, cơ thể lúc này đã trở về với hình dạng ban đầu. Sarah và Alfred lật đật chạy đến để kéo ông ta vào một góc, trong khi Asmodeus chẳng lấy làm hài lòng gì cho cam và hắn quyết định trút giận lên Ludwig. Chiếc đuôi của hắn siết chặt hơn, hắn vừa rít vừa huơ Ludwig lên cao:

“Thế thì ta sẽ hủy hoại lại các ngươi! Tao sẽ nghiền nát mày trước, thằng khốn nạn vô ơn, rồi kế đến sẽ là cái bầy khốn kiếp mà mày gọi là gia đình!”

Hắn vừa dứt tiếng la, Ludwig liền ném vũ khí của mình cho Herbert, cậu ta nhanh chóng đón lấy và bắn mù luôn con mắt còn lại của kẻ thù. Con trăn lập tức giãy giụa và thả Ludwig, gã rơi độp xuống sàn và gần như bất động. Johannes vội vã đến bên gã và kéo gã vào góc với Anze.

“Ludwig, Ludwig, con có nghe bố nói không?” Johannes cuống quýtr hỏi, vỗ vỗ vào mặt con mình. Gã nhoẻn miệng cười yếu ớt:

“Con không sao, chỉ là… Con nghĩ mình gãy mất vài cái xương sườn rồi.” Gã kết thúc với một cái cau mày và tiếng rên rỉ bị bóp nghẹn.

“Ngoan, đừng gắng gượng quá. Con đã làm rất tốt rồi.” Johannes an ủi, lau đi máu và bùn đất trên trán và hai bên má Ludwig. “Cứ ở yên đây, để bố lo phần còn lại.”

Con dao của Herbert bị Asmodeus hất văng đi lúc này chĩa vào họ mà không một ai để ý. Ngoài trừ Anze. Ông ta chỉ vừa mở mắt ra, và trong tích tắc ngắn ngủi vô cùng, ông ta chồm lên và chộp lấy nó bằng bàn tay trần của mình. “Để em lo phần còn lại à?” Ông ta cuối cùng cũng cất tiếng.

Mặc dù Johannes rất biết ơn, nhưng ông chỉ muốn đấm văng cái nụ cười trơ trẽn của Anze đi. Giá như họ có ít thời gian để trò chuyện, nhưng rồi, Herbert gọi:

“Mọi người, con cần giúp một tay ở đây này!”

Bây giờ hoàn toàn mù lòa, Asmodeus càng trở nên kích động hơn, và hắn quật đuôi vào mọi tiếng động mà hắn nghe được, suýt thì đè bẹp Herbert và nghiền cậu thành trăm mảnh. Herbert lật đật chạy về phía mọi người, thở hổn hển:

“Con chỉ còn một mũi tên thôi. Con cần ai đó gô cổ hắn lại và rải bột.”

“Em làm được. Nhưng em cần một người phụ tá.” Alfred khẳng định chắc nịch.

“Để em giúp anh.” Sarah nói. “Dẫn đường đi, thiên tài.”

Gật đầu, Alfred chia một phần bột hùng hoàng cho Herbert. Rồi cậu nhặt lên vài đoạn ống nước to nhưng đã bị gãy và ra hiệu cho Sarah theo sát mình, cả hai nhẹ nhàng tiến đến gần Asmodeus. Con trăn khổng lồ lại rít lên:

“Ta có thể mù, nhưng ta vẫn có thể nghe thấy được lũ chuột nhắt bọn mi!”

“Thế thì ngươi nên biết đường săn con chuột nào cho đúng!” Herbert cất tiếng ở hướng ngược lại, cố tình đánh lạc hướng hắn ta, trong khi Alfred nở một nụ cười đồng thuận trước khi bước tiếp. Chẳng nói chẳng rằng, cậu dộng thẳng những đoạn ống nước vào đuôi Asmodeus, phá vỡ lớp vảy sừng và đâm thủng qua thịt hắn, khiến hắn càng rít lên man dại và máu thẫm phun trào ra từ vết thương. Bị mù dường như làm cho các giác quan khác của hắn nhạy hơn bình thường, khiến tiếng gào của hắn vì đau mà mỗi lúc một thảm thiết.

“Sarah, đóng xuống đi! Nhanh!” Alfred hét to, và Sarah tuân lệnh, dùng chiếc búa của mình đóng chặt đuôi của Asmodeus mỗi lúc một chặt hơn. Alfred rải hỗn hợp bột hùng hoàng và Fegabit quanh đuôi Asmodeus, và nhanh chóng, cậu cùng Sarah chạy khỏi nơi họ vừa ghim hắn xuống sàn như ghim một con giun trên bàn mổ. Họ bám vào Herbert khi cậu ta bay lên trời, Johannes cũng theo sau với Anze và Ludwig víu vào người ông, và qua lỗ hổng trên mái nhà, Herbert bắn mũi tên lửa xuống.

_________________________________________________

Nguồn ảnh: Xavier Collete.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.