Ngọn lửa bùng lên quanh Asmodeus ngay khi mũi tên của Herbert tiếp xúc với chất bột, kéo theo sau là một vụ nổ trắng xóa như pháo hoa, âm thanh nổ ầm khủng khiếp đủ bóp nghẹt tiếng gào đau đớn của Asmodeus. Từng cột khói độc bốc lên từ tòa nhà hoang tàn bên dưới, nhưng không ai trong số những ma cà rồng kia phải bận tâm. Họ cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh bên dưới trong sự mãn nguyện, đặc biệt là Ludwig, lấy làm hạnh phúc vô cùng trước cái chết bi thảm của kẻ thù, và họ chỉ đáp xuống một khi vụ nổ đã dịu xuống thành từng đám cháy nhỏ.
Johannes đặt Ludwig nằm lên lòng mình khi ông ngồi xuống sàn. “Con cảm thấy thế nào? Có cần máu không?” Ông hỏi, kiểm tra vết thương của con trai.
“Vẫn còn ‘sống’… Con nghĩ vậy là đủ rồi.” Ludwig bật ra, ngước nhìn lên bố mình. Đột nhiên gã cảm thấy thoải mái, thoái mái một cách lạ kỳ mặc cho những vết thương đau thấu xương và những vết bầm nhức nhối, và gã mỉm cười. “Nhưng con vẫn chưa cử động được. Chắc là bố phải cõng con về thôi.”
“Để bố nghỉ ngơi đi, anh cõng mày được.” Herbert chen ngang trong lúc đi vòng quanh. Ludwig lườm anh mình và khịt mũi:
“Anh cứ yên tâm rằng em sẽ không bao giờ đồng ý để mình bị cõng trên hai cái vai nhỏ xíu đó đâu.”
“Thứ được voi đòi tiên.” Herbert dỗi, quay lưng đi. Alfred vừa giúp Sarah định thần lại vừa hỏi:
“Vậy thì… Asmodeus thật sự đã chết rồi, có phải không?” Cậu nhún vai. “Hỏi cho chắc ấy ạ.”
Anze cùng Herbert đi giữa đống đổ nát, và họ cùng nhau lật một tảng gạch lên. “Hắn giờ thành tro rồi.” Herbert chép miệng, nhìn chằm chằm xuống cái xác cháy khô chẳng còn rõ hình thù. Anze nhặt một thanh sắt lên rồi đâm xuyên qua quả tim của cái xác [1].
“Cho chắc ăn thôi.” Ông ta nói.
“Ông có mảnh thủy tinh ghim sau lưng kìa.” Johannes cất tiếng, quan sát Anze. Ông ta kêu lên và vươn tay ra sau để mò mẫm, nhưng Herbert đã giúp ông ta trước, và cậu ta chẳng nói chẳng rằng rút thẳng mảnh thủy tinh sắc nhọn ra.
“Đau lắm đó.” Anze nhăn nhó rùng mình, và ‘ui da’, ông ta lại kêu khi Herbert tiện đường đi mà đánh mạnh vào bắp tay ông một cái. Johannes nhướn mày cười điệu:
“Đợi đến khi ông nhìn thấy mấy vết ông cào lên bụng tôi đi.”
“Nhìn bố như vừa vật nhau với khủng long ấy.” Ludwig cười rộng chen vào. Anze gãi đầu và lảng tránh ánh mắt.
“Nhưng em cũng đánh tôi thừa sống thiếu chết mà. Xem như chúng ta hòa rồi đi.”
“Là tại ai mà chúng tôi phải đánh ông?” Johannes trêu chọc lắc đầu. “Đáng đời ông lắm.”
“Thật, ông phải thấy mặt bố khi bố rút súng ra và nhắm vào ông cơ!” Lugwig bật cười. “Nhìn kiên định với lạnh lùng lắm luôn, mặt không cảm xúc. Nhìn y như bộ phim năm ngoái tôi xem, hệt cái cảnh diễn viên chĩa súng nói, ‘Tao không chần chừ đâu, con đỹ!’ vậy!”
“Cẩn thận ngôn từ, Ludwig.” Johannes nhắc nhở. Ludwig chỉ bĩu môi. Gã đã quá mệt để mà cãi lại.
“Tôi rất biết ơn vì em đã chừa lại cái mạng cho tôi đấy.” Anze nói. Johannes phủi tay:
“Ông phải cảm ơn Alfred kìa. Không nhờ thằng bé thì bây giờ ông vẫn còn là con quái vật kia rồi, và phải, trong trường hợp đó, tôi sẽ buộc phải xiên chết ông.”
Alfred được khen thì chỉ muốn đỏ mặt. Cậu cuống cuồng xua xua tay. “Xin đừng nhìn con như thế chứ! Con chỉ làm những gì con nghĩ rằng mình nên làm thôi mà!”
“Ồ, nhưng cưng à, em thật sự là một anh hùng mà!” Herbert khen, ôm lấy Alfred mà xoa xoa tóc cậu. Cậu ta thậm chí còn hôn lên đầu Alfred, làm Alfred muốn ngượng chết đi được. Sarah cười hì hì tham gia:
“Còn em thì sao? Em có phải là anh hùng không?”
“Tất nhiên!” Herbert thốt lên, kéo Sarah vào cùng ôm chung cả bọn. “Em đã rất dũng cảm đó! Và trông em với cây búa ngầu đét luôn! Em làm chuyến đi này trở nên thú vị lắm, em gái ạ!”
“Mặc dù cuộc đoàn tụ này ấm lòng thật,” Johannes ngắt ngang, nén lại một tiếng thở dài mệt mỏi, “nhưng ta tin chúng ta nên về nhà nhanh thôi. Ít giờ nữa mặt trời sẽ lên rồi.”
“Còn Asmodeus thì sao?” Anze thắc mắc. “Em không thể lôi hắn ra tòa được vì rõ ràng hắn đã chết rồi. Em định sẽ làm gì đây?”
“Tôi vẫn còn bằng chứng về những gì hắn gây ra cho chúng ta. Phiên tòa vắng mặt hắn vẫn không sau, dù mọi việc sẽ khó khăn hơn một chút. Đêm mai tôi sẽ đến trình diện Hội đồng Đen.”
“Bố có cần ai đi cùng không?” Herbert lo lắng. Johannes khẽ mỉm cười:
“Có lẽ chỉ mình Ludwig là đủ…” ông nhìn xuống lòng mình. “Và… thằng bé ngủ mất rồi.”
.
.
Một đêm dài xảy ra quá nhiều chuyện khiến Alfred mỏi nhừ đến tận xương và cậu chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức. Tuy vậy, ngay khi vừa tắm xong và mặc lên bộ quần áo mới, ấm áp, cậu sực nhớ ra bức thư cậu giữ trong túi xách của mình.
Trong khi Herbert vẫn còn đang tận hưởng việc ngâm nước ấm, Alfred bước xuống thư phòng.
Như cậu mong đợi, Johannes vẫn đang ở đó, cặm cụi với mớ giấy tờ. Nhưng Alfred có thể nhận ra đôi mày của ông ấy không còn cau có khi ông đọc tài liệu nữa, và với một giọng vui vẻ, Alfred đằng hắng rồi chào bố mình, cùng với cả Anze đang sắp xếp sổ sách ngay cạnh bên.
“Ồ, chào con, Alfred.” Johannes ngước nhìn lên, tay vẫn lật từng trang giấy. “Đã muộn lắm rồi. Có chuyện gì sao?”
“Con không sao, cảm ơn bố đã hỏi.” Alfred rụt rè mỉm cười, chật vật tìm cho ra từ ngữ đúng để nói. “Tuy vậy, thưa bố, có một chuyện vẫn làm con không yên.”
“Vậy hãy nói chuyện đó ra xem nào.” Anze khuyến khích. Nhưng Alfred lí nhí và cậu có vẻ hơi sợ sệt:
“Nhưng con e mình chỉ có thể nói với bố thôi ạ.” Cậu nhìn lướt qua Johannes, rồi lại nhìn Anze, cái nhìn chớp nhoáng không dám nhìn thẳng. “Chuyện này có hơi… riêng tư.”
“À, ta hiểu chứ!” Anze thốt lên, chẳng tỏ vẻ gì là phật ý, khiến Alfred nhẹ nhõm vô cùng. Ông ta nói nhanh với Johannes, “Vậy thì tôi sẽ về phòng trước. Gặp lại em sau.”
Dứt lời, ông ta biến mất. Johannes rời ghế rồi tiến đến gần Alfred, và với nét mặt lo lắng, ông hỏi:
“Là chuyện gì đang làm con phiền lòng vậy?”
Alfred nuốt nước bọt. Đột nhiên cậu lắp bắp, vừa nói vừa nhìn xuống chân mình, “Dạ, rút gọn câu chuyện lại thì… trong lúc lạc vào Cõi Kia, con có gặp một người. Cô ấy không phải quỷ dữ, con khá chắc là như vậy… Cô ấy cũng rất tốt, nhưng mà… con không dám chắc niềm tin của con về việc cô ấy thật sự là ai là có đủ chứng cứ. Cô ấy… cô ấy đưa cho con thứ này.” Cậu đem bức thư ra, mân mê nó trên tay một hồi rồi mới dám đưa cho Johannes. Alfred ngước lên. “Dạ thì, đúng ra là cô ấy để lại thứ này. Và bởi vì cái tên viết trên phong thư, con nghĩ mình nên đưa nó cho bố.”
Bây giờ đến lượt Johannes nhận bức thư với vẻ khó hiểu. Trong tích tắc, ông ước gì nó đã khác đi, một lần nữa trong cuộc đời bất tử này mà ông nhận rõ cái ước muốn xóa bỏ thứ gì đến vậy, bởi dòng chữ trên bức thư cùng quá khứ mà nó có thể đang cất giữ, mặc cho ông có chật vật thế nào, vẫn để lại trong tâm trí ông thứ ký ức kinh khủng của sự khốn khổ. Nhưng dù ông có cố gắng thuyết phục bản thân ra sao, những con chữ kia vẫn nằm đó, cái tên ông được viết nên bởi những ký tự cổ xưa uốn lượn.
Johannes phải bước đi khỏi Alfred để tự trấn tĩnh bản thân, và ông mở bức thư ra đọc. Mảnh giấy cũ và khô run run trong tay ông sau từng giây ông tiếp nhận những lời mà nó viết, cho đến một lúc, tiếng sụt sùi rất nhỏ của ông có thể lọt vào tai, và từng giọt nhỏ màu máu rơi xuống bên dòng chữ ký, viết rằng, Yêu ngài, Katalin.
Alfred đứng nhìn bố mình dần dần run lên với một nỗi sốt ruột vô hạn. Và rồi, trước khi cậu kịp nhận ra, Johannes đã lại đến trước mặt cậu mà cúi gập người xuống, kéo cậu vào một cái ôm siết chặt và nức nở vào vai áo cậu như một đứa trẻ. “Cảm ơn con, Alfred, cảm ơn con…” Ông khẽ nói, víu vào lưng áo cậu như thế đó là nguồn an ủi duy nhất của ông vào lúc này.
“Con tìm thấy được bình yên của bố rồi. Nhờ con, bố đã tìm lại được cô ấy.”
__________________________________________
[1]: Theo truyền thuyết dân gian, ma cà rồng chỉ thật sự chết mà không đội mồ sống dậy thêm một lần nào nữa khi bị giết theo một trong ba cách sau: chém đầu, cắm cọc xuyên tim, hoặc hỏa thiêu. Cách thứ hai luôn là cách nhanh và an toàn nhất.
Nguồn ảnh: Xavier Collette.