Lúc này sắc trời càng ảm đảm hơn, mau đen che khuất bầu trời, ngăn cản mặt biển, cũng đè lên tiểu đảo.
Bầu trời nặng nè phản chiếu hình bóng xuống nước biển, chẳng những không theo lý thường bị nhuộm tới đen xì như mực, ngược lại trở nên càng lúc càng trong suốt, thận chí còn hiện ra bảy màu sắc mê ly làm choáng váng. Dường như dưới biển có một viên ngọc trai tu hành vạn năm, đang mở miệng phun châu, để thần châu thu nhập tinh hoa của nhật nguyên chiếu sáng ngàn dặm hải cương…
Trên đời này không có viên thần châu nào sáng như thế, giờ phút này dị tượng trong nước biển dừng lại trong mắt lão hải long, đại biểu cho một ý nghĩa khác: tai nạn.
Bão lốc càng đáng sợ, dấu hiệu đến từ nước biển hiện ra càng mỹ lệ.
Người đi biển tin rằng, một phần của những hào quang kiều diễm, những cảnh tượng tráng lên này là sóng gió mà Long Vương gia tặng cho người đi biển, là lễ vật cho những kẻ sắp rơi vào bụng cá, là cảnh đẹp trước khi chết.
Bão táp rơi xuống, trong không khí tràn ngập xao động. Yến Đỉnh phát hiện sự dị thường của thiên cảnh, nhưng lão không dừng bước, tu hành tới trình độ như lão, chỉ cần hai chân còn chạm vào đất liền, mưa gió có lớn hơn nữa cũng không vào mắt, cho nên lão cảm thấy đây là một cơ hội, tiếp cận dân bản xứ, cơ hội để tranh thủ hảo cảm… khi bão lốc, sấm chớp mưa gió đánh tới, không biết bao nhiêu cây gỗ sẽ bị nhổ bật lên, thổ dân bị chìm trong hiểm địa càng khó chạy trốn, đến lúc đó Yến Đỉnh cùng Hoa Tiểu Phi sẽ tới cứu người.
Nếu hết thảy đều thuận lợi, chờ cho mưa qua trời trong, chính mình sẽ trở thành ân nhân cùng bạn bè của dân bản xứ, Yến Đỉnh là nghĩ như thế.
Nhưng lại không ngờ rằng, trong rừng rậm cũng không giống ngoài biển, chạy theo sau dân bản xứ một lúc, trước mắt yến Đỉnh đã không còn ai, bọn họ đã chạy qua rừng, đưa thân vào trong một vùng thạch bình lớn.
Trong phạm vi mười dặm của thạch bình, thuần túy là do thiên nhiên hình thành, cho nên không quá chỉnh tề, dưới chân gồ ghề, rất nhiều đá cuội chặn ngang, người thường mà không lưu ý sẽ bị vấp ngã. Sâu trong thạch bình còn có một khối đá lớn, khoảng hơn 20 trượng, còn có thể to bằng một gò đất nhỏ. Nhỏ cũng cao bằng hai tầng lầu.
Những tảng đá lớn màu xanh nhạt nằm quanh thạch bình, không có một ngọn cỏ, góc cạnh dữ tợn tạo hình vặn vẹo, cảnh quan kỳ lạ như thế thiên hạ khó tìm, mặc cho ai đột nhiên xâm nhập vào trong này, cũng sẽ phải than thầm một câu: tạo hóa thần kỳ.
Địa hình kỳ lạ, Hoa Tiểu Phi cười nói:
– Giỏi thật, trên đá có người, ở chỗ này ngắm bắn kẻ thù thì không thể tốt hơn.
Đúng như gãnói, sau mỗi tảng đá lớn đều ẩn một người. Có dân bản xứ đang thò đầu ra ngó nghiêng nhìn.
Phía xa tầm mắt. Phía cuối của thạch bình, cỏ cây kết thành một mảng, rất hiển nhiên bọn họ đã tới tận hang ổ của dân bản xứ rồi.
Hồng Kiểm tù trưởng dẫn bọn họ tới nơi này, không khỏi có chút khả nghi, nhưng khi hang ổ của dân bản xứ ở ngay thạch bình. Sự tình cũng trở nên dễ hiểu, chỉ có thể nói rằng đám dân bản xứ này biết tìm chỗ để xây sào huyệt, chọn một chỗ hiểm dễ thủ khó công để lấy thiên nhiên làm lá chắn.
Đến cửa nhà người ta rồi, Yến Đỉnh cũng chậm lại bước chân, nhưng vẫn chưa dừng lại, sóng vai cùng Hoa Tiểu Phi đi đến thạch bình, hai huynh đệ cũng không ẩn tàng thân hình, dùng cách thả lỏng đi dưới mọi ánh mắt, cố gắng không gây áp lực cho đối phương.
Gió nổi lên. Đến từ phương tây, mang đầy mùi tanh của nước biển, thổi vào cơ thể không có chút mát mẻ nào, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy nóng ẩm khó chịu.
Người đứng trong gió, tay áo bay phấp phới.
Hồng Kiểm tù trưởng đưa thủ hạ chạy vào giữa thạch bình, nhanh chân lẹ tay bám vào khối đá lớn nhất. Lúc này mới dừng lại bước chân, quay người lại trừng mắt với hai kẻ xâm lược, đồng thời trong miệng lại phát ra một chuỗi thanh âm kỳ quái. Theo mệnh lệnh, những người đang mai phục sau các tảng đá cũng hiện thân, trong tay giơ lên những hòn đá to nhỏ, nhưng cũng không ném xuống, chỉ nhe răng nhếch miệng để dọa người.
Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi tùy tiện lộ thân dưới phạm vi công kích của người dân bản xứ. Chạy một đoạn đường hai mươi ba mươi dặm, lấy nhãn lực của hai vị cao thủ, đã xem nhìn ra được thực lực của đối phương, dù là dân bản xứ đi lại linh hoạt, nhưng chỉ nói tới lực lượng, thì không bằng một nông phu tuổi thanh niên ở Đại Yến, hoàn toàn không muốn nói tới chiến lực.
Về phần những kẻ “mai phục” sau những tảng đá nhìn xuống trong mắt hai người đó là chuyện hài. Xung quanh thạch bình có mấy chục tảng đá to nhỏ, nhưng có thể uy hiếp tới hai người, cũng chỉ có bốn năm khối ở phụ cận, những cái khác thì khoảng cách quá xa, dựa vào khí lực của thổ dân căn bản không có biện pháp ném tới chỗ hai người bọn họ.
Nên biết rằng tình hình lúc này cũng không giống như đoạt thành công sơn, những kẻ đứng trên cao có thể lay hoặc đẩy xuống để phá kẻ thù. Quốc sư cũng Hoa Tiểu Phi cũng không ngốc tới độ đứng trên con đường đá lăn, đám dân bản xứ này muốn phát động công kích, trước tiên thế nào cũng phải ôm đá tới, sau đó mới nhắm vào hai người mà ném, đến lúc này, những tảng đá mà dân bản xứ có thể ném xuống cũng không quá nặng, vả lại tần suất có hạn, huynh đệ Yến Đỉnh bất kể là trốn hay lui thậm chí ném ngược lại cũng thật sự là rất dễ dàng.
Hoàn toàn không nhìn vào sự uy hiếp của đống đá lớn nhỏ, hai huynh đệ đi tới chỗ tảng đá to của Hồng Kiểm tù trưởng cách đó mấy trượng, từ lúc lên đất liền, Hoa Tiểu Phi đã không đếm được hai tay đây là lần thứ mấy mở ra, đối diện với dân bản xứ bày ra tư thế chỉ mình không có địch ý, sau lại dùng Hán ngữ thăm dò, xác định rõ đối phương không hiểu tiếng Hán.
Hoa Tiểu Phi khép hai tay lại, làm một cái thủ thế “bắt tay, kết bạn”, trên mặt cười toa toét, trong miệng thì thào mắng:
– Đừng có mà không biết điều quá, đứng trên cao như vậy cẩn thận ngã xuống nát thành thịt băm.
Yến Đỉnh bị huynh đệ làm cho tức cười:
– Ngươi so bì với dã nhân làm cái gì, lung lạc bọn họ, giúp chúng ta tra ra sự tình rõ ràng là được rồi.
Hoa Tiểu Phi hoa tay múa chân không ngừng về phía đám thổ dân, trong miệng trả lời Yến Đỉnh:
– Tên mặt đỏ kia là đáng hận nhất, bắt ngươi phải ngẩng đầu nói chuyện với hắn, đáng chết.
– Hắn không hiểu chuyện, có tội nhưng chưa tới mức phải chết, nếu người khó chịu, chờ cho mọi việc xong rồi hai ta cùng nhau đánh cho hắn một trận, không cần đoạt mệnh là được.
Yến Đỉnh lắc đầu, dừng một chút lại bổ sung:
– Từ lúc nào sát tâm của ngươi nặng như vậy rồi, thật giống Cảnh Thái.
Hoa Tiểu Phi cười ha hả:
– Ta không quân tâm, chủ yếu là hắn đứng cao hơn ngươi, ta thì xem không hợp mắt. Ngươi nói tạm tha rồi… dù sao… nếu chuyện kia là thật, bọn họ cũng không sống lâu được rồi.
Hai huynh đệ trong miệng nói chuyện, tay vẫn không ngừng vung vẩy về phía dân bản xứ, Hồng Kiểm tù trưởng chạy một đoạn đường có chút mệt mỏi, liền ngồi xổm trên đỉnh tảng đá, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn hai người.
Tựa như bị một kẻ giống khỉ nhìn mình thành khỉ, Hoa Tiểu Phi rất bất đắc dĩ, lại hoa chân múa tay một lúc, gặp thổ dân vẫn bất động, thậm chí để ý cũng không để ý, hắn cũng dừng lại, quay đầu nhìn Yến Đỉnh:
– Bây giờ làm thế nào?
Yến Đỉnh đáp:
– Đợi một lát, bọn họ muốn ném chúng ta rồi.
Ngày gần hết, biển rầu rĩ, gió bắt đầu thổi, Yến Đỉnh biết rằng một cơn bão lớn sắp tới rồi, huống chi là những kẻ đời đời kiếp kiếp sống trên đảo này? Không bao lâu nữa lốc sẽ hình thành, tạo thành sóng lớn tấn công đảo, đến lúc đó nơi này sẽ đất rung núi chuyển, thổ dân sẽ không thể tiếp tục đứng ở trên đá nhìn xuống nữa, bọn họ phải đuổi kẻ thù đi trước khi bão tới, để còn xuống dưới mấy tảng đá tránh bão.
Quả nhiên, Yến Đỉnh vừa mới nói xong, Hồng Kiểm tù trưởng đã mất kiên nhẫn, bộ mặt dữ tợn lại truyền ra từng chuỗi những tiếng kỳ lạ, phát ra mệnh lệnh công kích, mấy tảng đá phụ cận có dân bản xứ cũng hưởng ứng rất nhanh, không thèm khách khí nữa, cầm lấy những hòn đá đã chuẩn bị sẵn, hung hăng ném về phía hai người ở phía thạch bình.
Đối với Hoa Tiểu Phi mà nói, kể cả bị đánh còn thú vị hơn là mất công khoa chân múa tay, cười một tiếng to để triển khai bản lĩnh, đánh bay những hòn đá ở gần. Trong lúc điều vận chân khí, khi nội kình đã chạy khắp cơ thể, da thịt gân cốt của Hoa Tiểu Phi đã cứng như thép, cho dù là đao kiếm bình thường cũng khó mà tổn hại được gã, mà những hòn đá thổ dân ném tới cái to nhất bằng cỡ một cái nồi đất, tần suất lại thưa thớt, đối với gã chẳng có chút uy hiếp nào cả.
Có lẽ là bị đè nén lâu, Hoa Tiểu Phi không thỏa mãn chỉ với những hòn đá bay về phía mình, mà ngay cả những cái bị ném trật mục tiêu, căn bản không thể tới chỗ bọn họ được, gã cũng dùng công phu đoạt tới dùng luân quyền đá bay đi.
Lão nhân tựa như một con sư tử, giở tay nhấc chân trong gió, những hòn đá bên người đã vỡ vụn hoặc văng tung tóe, lẫm lẫm uy phong làm cả kinh tới bọn thổ dân phải trợn mắt há mồm, thật không tự kiềm chế được mà mở to miệng.
Hồng Kiểm tù trưởng lại ngao ngao mấy tiếng kỳ quái, thúc giục các tộc dân không thể chậm lại thế công, không thể không nói trước đó đám dân bản xứ đã chuẩn bị rất sung túc, chuyện một lượng đá tới đỉnh núi đá, tạm thời ném không hết nổi. Nhưng khí thế bị người khác chiếm mất, khí lực cũng suy yếu, những hòn đá ném sau đó trở nên cong vẹo, lực đạo cùng độ chính xác thì không cần nói nữa.
Có Hoa Tiểu Phi là đủ để đối phó với thế công của dân bản xứ rồi, Yến Đỉnh một tay để sau lưng, ánh mắt mỉm cười lẳng lặng đứng yên, nói với Hoa Tiểu Phi:
– Đừng lộ ra hung tính, lát nữa chúng ta còn phải cứu người.
Tuy rằng thạch bình không giống rừng rậm, nhưng địa thế biến hóa đối với ý tưởng lúc trược của Yến Đỉnh cũng không có gì ảnh hưởng, không dùng đá đánh đuổi cường địch được, Hồng Kiểm tù trưởng cũng không dám nhảy xuống, giống như bj giam lỏng rồi, chờ bão đến thì phiền phức càng lớn, Yến Đỉnh tính rằng tới lúc đó xuất thù cứu người, như thế là lấy ơn báo oán, thổ dân không khỏi đối với lão cảm động rơi nước mắt.
Phật chủ Đông Thổ, đối với việc tính mưu toán kế có thể nói là đứng hạng nhất. Trận bão này không có trong kế hoạch, nhưng đối với Yến Đỉnh mà nói, cũng là một cơ hội tốt.
Gió thổi càng ngày càng mạnh, ném đá lại không có chút tác dụng gì với địch nhân, Hồng Kiểm tù trưởng càng ngày càng nôn nóng, nhảy mấy cái trên tảng đá to, suýt nữa bị gió thổi đi luôn, vội vàng ngồi xổm xuống không dám lộn xộn nữa, miệng hét to một tiếng, bất quá lần này cũng không phải là một chuỗi những tiếng kêu kỳ lạ khó giải, mà chỉ là một đơn âm cứ không ngừng tiếp diễn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hoa Tiểu Phi đang ngăn đá bay rất có nghề, nghe thấy tiếng hét của tù trưởng, còn có dư lực hỏi Yến Đỉnh:
– Hắn hô là… tỏi? Là tỏi sao?
Quốc sư cười ha ha gật đầu, nói đùa với huynh đệ:
– Chính là “tỏi”, sau đó có thể hô “dấm”, cuối cùng là “mì”, mời hai chúng ta ăn mì nóng.
Nhĩ lực của Quốc sư cùng Hoa Tiểu Phi rất tốt, những trong tiếng nhiễu loạn của gió thổi cùng tiếng đá rơi ầm ầm, cũng chỉ nghe thấy tiếng đám dân bản xứ kêu la vô nghĩa, bọn họ không nghe thấy phía trên một tảng đá cao 20 trượng có tiếng xì xào nho nhỏ… A Lý Hán nhẹ giọng hỏi lão Cố bên cạnh:
– Tù trưởng hô cái gì thế?
Tâm tư của Cố Chiêu Quân so với tên Hồi Hột này tinh tế hơn, mấy ngày nay có tiếp xúc với dân bản xứ, đối với khẩu ẩm của tù trưởng cũng quen thuộc rồi:
– Tỏi là Tống, tán là Tô, Hồng Kiểm gọi tỏi, là để kêu Tống Dương động thủ.