Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 420: Xông đỉnh



Ban đầu đám người Tống Dương đã có một cái tính toán sai lầm nho nhỏ về thực lực của thổ dân tiểu đảo

Đoàn người Tống Dương số lượng có hạn, lúc đầu định mời thổ dân trên đảo xuất binh, tù trưởng cũng đau đầu mà đáp ứng giúp đỡ, nhưng về sau ở tại lúc tìm hiểu chiến lực cuả thổ dân Tống Dương lại bỏ đi ý nghĩ này

Nhóm thổ dân duy nhất có một chút bản lãnh chính là đi đứng linh hoạt, đến khi đánh nhau khí lực còn không bằng người thường ở Trung thổ và so với những kẻ cuồng chiến ở trong núi Nam Lý này thì không cách nào so sánh được, hơn nữa thuộc hạ dưới quyền tù trưởng trai gái già trẻ tất cả đều cộng lại vẫn chưa tới hai ngàn người, tuy nhiên thanh niên cường tráng ít ỏi mấy trăm, dựa vào bọn họ đánh Yến Đỉnh, làm cho bọn họ chịu chết còn không nói, ngược lại còn sẽ làm trở ngại cho đám cao thủ Tống Dương bên này hành động, trở thành lá chắn thịt người ngăn cản Yến Đỉnh tấn công và vì hắn cung cấp chỗ che dấu trong rừng cây.

Cho nên Tống Dương chẳng qua là mời tù trưởng hỗ trợ dụ địch, không cần thổ dân đích thân ra tay giết địch

Về phần địa điểm mai phục, mọi người cũng từng cẩn thận thương lượng, có người đề nghị ở trong rừng rậm mai phục, đánh lén, nhưng La Quan là người đầu tiên lắc đầu:

– Dựa vào rừng cây đối phó Yến Đỉnh? Đó là nằm mơ.

Đạt tới trình độ đại tông sư, tu luyện ắt không còn đơn thuần theo đuổi lực lượng, mà chính là có cảm ngộ với tự nhiên, cố gắng dung hợp bản thân và hoàn. Tống Dương vẫn còn ký ức về sự kiện kia, năm đó tiểu đội của Tống Dương ở Hoa Hải Liệt cốc phía Tây Bắc gặp được trận bão cát đen dữ dội, đang cùng Sa dân bắt đầu chém giết, gần như tất cả mọi người bị bão cát thổi có lẽ không có cách nào sống yên, duy chỉ có một mình La Quan dường nhàn nhã lững thững như bình thường thong dong tự tại. Chuyện như vậy không phải là bởi vì La Quan tu vi mạnh bao nhiêu, mà là cảnh giới đại tông sư không hẹn hòa vào tự nhiên, ông không phải gồng mình chống lại sức mạnh của gió lốc mà hòa một thể cùng nó.

Giáp đỉnh tông sư còn như thế, Yến Đỉnh tu vi hơn xa vậy sẽ sẽ như thế nào? Không ai so với lão có thể lợi dụng hoàn cảnh hữu hiệu hơn, dung nhập vào cảnh vật chung quanh tốt hơn, muốn ở trong rừng rậm mai phục người của lão không khác nào tự tìm đường chết.

Tại thời điểm bầu trời bị che khuất, trong rừng gần như kín không có chút gió, mặc dù Yến Đỉnh đột nhiên bị tập kích, cũng sẽ chỉ trong giây lát ẩn vào cảnh vật xung quanh, sau đó lão sẽ phản kích. Ai cũng chịu không nổi đòn phản kích của lão.

Bởi vậy mà đám người Tống Dương buông tha cho ý tưởng mai phục ở rừng rậm mà chọn phiến đá xanh (Thanh Thạch Bình) này.

Tình hình năm đó tại Yến Tử Bình phục kích Yến Đỉnh còn hiện rõ mồn một trước mắt. Lần này tình thế phục kích tương tự, nhưng tình huống lại có điểm bất đồng lớn, bên người quốc sư đã không có đại đội kỵ binh và đồ đệ cầm giữ, nhưng bên cạnh hắn lại có một tuyệt đỉnh Hoa Tiểu Phi. Trái lại Tống Dương bên này, thổ dân cùng Sơn Khê Man hoàn toàn không thể so sánh. Đánh nhau đối với thổ dân là gánh nặng, có thể giúp đỡ cũng chỉ có người của chính mình mang từ Trung Thổ tới. Về mặt thực lực cũng không chiếm nhiều ưu thế, tuy nhiên Tống Dương còn đang nằm trong bóng tối. So ra vẫn rất có triển vọng.

Sau này khi suy nghĩ lại về cuộc chiến tại Yến Tử Bình sở dĩ thất bại trong gang tấc, nguyên nhân phần lớn cũng bởi vì địa thế trấn nhỏ trống trải. Hiện giờ Thanh Thạch Bình cũng không khá hơn bao nhiêu, phía trước và hai bên đều có rừng rậm vây chung quanh, phía sau là khu vực nơi ở của dân bản địa, đi qua chỗ ở của thổ dân lại là rừng rậm rồi. Với một kẻ thân thủ cao tuyệt, hành động cẩn thận như Yến Đỉnh thì sau khi bị tập kích ngay lập tức sẽ chạy vào rừng rậm, trong nháy mắt liền tìm được con đường sống.

Cho nên Tống Dương phải “phong lâm”. Trước tiên phải đóng cửa sau đó mới đánh chó

Chu Nho lão đạo và Quỷ Cốc mù cũng cùng nhau theo hắn từ Trung Thổ đi vào tiểu đảo, trong rừng rậm đã sớm bố trí một vài cạm bẫy bí mật, dùng một trận đại hỏa che lại rừng rậm bốn phía của thạch bình, trừ cách đó ra không còn những biện pháp khác

Nhóm người Tống Dương đến tiểu đảo sớm hơn một tháng trước so với quốc sư. Liên quan đến việc bố trí nơi xảy ra vụ cháy vốn đã hoàn thành, nhưng đột nhiên cơn lốc tiến đến, sẽ ảnh hưởng tới xu thế của đám cháy, muốn cam đoan hoàn toàn ‘phong lâm’ không để lại một chút dấu vết, Hỏa đạo nhân thế nào cũng phải đem bố trí ban đầu tiến hành sửa chữa, giờ phút này lão và Quỷ Cốc chỉ huy thổ dân bận rộn ở trong rừng. Quốc sư biết trong rừng có người, nhưng chỉ xem là thổ dân đang chuẩn bị nghênh địch, không chút bận lòng.

Tống Dương đang đợi thời cơ động thủ, hắn chờ đại hỏa.

Quốc sư cũng ở đây ban ân cho thổ dân và chờ gió bão buông xuống

Một trận đại hỏa rực rỡ, một hồi mưa rền gió dữ, người nào tới trước, quyết định sinh tử thành bại…

Rốt cục, thình thịch một âm thanh muộn hưởng, thật mạnh kháng nhập vào màng nhĩ mọi người, rốt cuộc vẫn là (hoặc: hay là) đám người Hỏa Đạo nhân, không hề dấu hiệu ở bên trong, vốn bị gió thúc giục được cúi đầu, co thân bò lồm cồm từ trong rừng rậm ra, liền như vậy một chút ánh lửa lóe lên mãnh liệt!

Từ khi đi theo Tống Dương, Chu Nho lão đạo phóng hỏa càng ngày càng nhiều, càng phóng càng lớn, bản lĩnh luyện được này cũng càng lúc càng xuất sắc, công phu chỉ trong nháy mắt, bốn phía Thanh Thạch Bình đều tận nhô lên bức tường ấm hừng hực, ánh lửa xinh đẹp bốc lên không ngớt, từng đợt cuồng phong vẫn dữ tợn.

Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi cùng lúc giật mình kinh hãi, mà trong khoảnh khắc bọn họ thất thần, hai tiếng hét to, phảng phất như dây cung nứt ra rực rỡ vù vù, liên tiếp tựa ánh mặt trời chói mắt cực kỳ mãnh liệt, đồng thời nở rộ trong tai, trước mắt hai người!

Vẫn nín thở mà đợi, hai vị cung tiễn cừ khôi ẩn thân tại đỉnh núi Cự Nham cùng nhau xuất thủ!

Trần Phản, La Quan trong lòng hiểu được, đối với cao thủ như Yến Đỉnh, chuyên đánh lén dùng một phương pháp bắn không có quá nhiều tác dụng, lúc này vừa xuất thủ đó là đoạt nhật tam tiễn uy lực mạnh mẽ trong môn quy. Tam tiễn hàng loạt, là tu vi suốt đời, mà ở tiếng dây cung run rẩy nảy sinh nháy mắt, tầm mắt La Quan bỗng nhiên có chút mơ hồ. Là nước mắt, vô tình, mà ngay cả chính ông ta cũng không nghĩ tới, lúc này ông ta lại khóc.

Thật sự muốn khóc, thầy trò kề vai, dắt tay nhau, cùng nghênh địch chống đỡ tuyệt đại cường nhân, tru sát cực đạo cao thủ, một mũi tên khuynh thiên giáng xuống trở thành ngày tuyệt sát, đó là kiêu ngạo cỡ nào… Nhớ năm đó tài bắn nghệ thiên phú kinh người, thiếu niên gặp được danh sư trong mộng,, đáng tiếc chỉ là mộng, trước kia khi ông ta ở bên cạnh sư phụ, liền từ chưa gặp được trường hợp thầy trò hai người hợp lực xuất thủ với kẻ thù; đợ sau lại ông ta xuất sư trở thành đại tông sư trong thiên hạ, lại nhân biến cố sư muội và sư tôn trở mặt thành thù, ngay cả một lần gặp lại cũng không dám, mặc dù gặp mặt cũng phải cẩn thận lén gạt đi thân phận, làm sao dám sóng vai dẫn cung

Không thể nói rõ được sự khổ sở, đây là khúc mắc duy nhất của La Quan.

Thầy trò ba bắn sáu tiễn khiến thiên địa hồi hộp. Khi cường quang bùng nổ,dường như ngay cả gió lốc cũng ngưng trệ.

Không ai có thể coi thường thầy trò Trần Phản toàn lực mãnh kích, cho dù Yến Đỉnh cũng không có thể mạnh mẽ đón mũi tên này, muốn bảo toàn chính mình biện pháp duy nhất cũng chỉ có né tránh, nhưng Yến Đỉnh lại không thể trốn: bởi vì Hoa Tiểu Phi trốn không thoát.

Không phải Hoa Tiểu Phi bản lĩnh không đủ, cho dù ngay trước mặt xung phong liều chết thì thầy trò Trần Phản liên kết cũng sẽ không là đối thủ của y, chỉ vì hết thảy đều tới quá đột ngột, tâm thần trước vì ánh lửa làm rối loạn, mang theo hai vị đại tông sư một đời tu vi mãnh kích tới trước mặt.

Yến Đỉnh so với Hoa Tiểu Phi phản ứng muốn nhanh hơn một chút, cho nên lão có thể kịp thời đi trên một bước

Không chút hoa mỹ, không sức mạnh nào có thể chống đỡ, ánh sáng chói lóa, dường như lôi cuốn tất cả hào quang trên đời, lục tiễn đuổi giết tới. Giấc mộng khi thiếu niên trở thành sự thật, lần đầu tiên chân chính liên kết cùng sư phụ. Cũng là vượt qua năm tháng dài lâu: thầy trò liên tâm

Ông vừa sải bước, một tay không còn, thân hình gầy yếu, nhìn yếu đuối lại như cương quyết đến tột đỉnh, toàn thân uy vũ, cường tráng đem sư phụ ngăn ở phía sau. Một trước một sau, một gầy yếu một cường tráng. Đồng dạng vượt qua đời này kiếp này: huynh đệ, cùng mệnh.

Hết thảy đều đến đã vượt qua tầm nhìn, sáu đạo cường quang vừa mới bùng nổ nảy sinh liền biến mất. Trong đó năm tiễn nghiêng lệch tán đi. Bị Yến Đỉnh phất tay đập bay, một đường ánh sáng khác lại biến mất đi tại bờ vai của lão, Yến Đỉnh lui một bước, đánh vào trên người Hoa tiểu Phi

– Muốn khóc cút ngay, khóc xong thì trở về.

Trần Phản giọng điệu lạnh lùng, dạy dỗ La Quan.

– Con mẹ nhà ngươi đấy. Tức chết ta.

Quốc sư thanh âm khàn khàn, quở trách Hoa Tiểu Phi.

Yến Đỉnh rơi vào mai phục… Không phải lão sơ ý sơ suất. Việc này thật sự nói không thông: vị trí tiểu đảo này đến từ chính di thư Hồng thái tổ lưu lại trên vách đá, Yến Đỉnh mở cơ quan trong hang đá, còn tự tay đem phá huỷ di vật. Đối với bố trí lưu lại của Hồng thái tổ, Yến Đỉnh vốn không có ý định truy cứu tiếp, tất cả nguyên nhân do phát hiện đại họa loạn thế, tạm thời nảy sinh ý tưởng rời bến đến tiểu đảo tìm kiếm thông phán đệ tử lưu lại manh mối.

Nói thẳng ra, thứ nhất sẽ không có người nào đó biết tiểu đảo ở nơi nào; thứ hai ngay cả lúc trước chính lão cũng không nghĩ tới sẽ có chuyến hành trình này. Hai việc cùng suy xét một chỗ, lại làm sao có thể sẽ có cường địch trước tiên mai phục tại đây?

Cho nên Yến Đỉnh tới đảo tới nay, căn bản chưa từng tăng thêm phòng bị, cho tới giờ khắc này chân chính bị tập kích, vừa đối mặt liền bị thiệt hại nặng… tiễn của thầy trò Trần Phản không đơn thuần là lấy sắc bén xuyên thân đến đả thương người mà quan trọng hơn chính là mỗi một tiễn đều mang theo nội kình hùng hậu của người bắn. Yến Đỉnh trong lúc vội vã ngăn cản lục tiễn kia, liền giống như phải chống đỡ sáu cũ đấm mạnh của đại tông sư.

Trong lồng ngực quốc sư khí huyết sôi trào, trong cổ họng một trận ngai ngái, trong lỗ tai rầm rầm loạn hưởng, so sánh một cách toàn diện thì bả vai nhận vào một tiễn kia thực không coi vào đâu truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đạp lên một tiếng hống hát hai chuỗi dây cung kêu, thầy trò Trần Phản thấy trước bắn không có hiệu quả, lại rút cung

Giờ phút này Hoa Tiểu Phi cũng tỉnh táo lại, cùng Yến Đỉnh liếc mắt nhìn nhau, vẫn không như người bên ngoài tưởng tượng như vậy vừa thấy Yến Đỉnh bị thương liền trận lôi đình, tương phản là hai huynh đệ không ngờ đồng thời cười cười, ánh mắt hai người gần như giống nhau như đúc: tràn đầy hưng phấn. Khác biệt vẻn vẹn ở chỗ, huynh trưởng trong hưng phấn ẩn dấu chút an ủi, huynh đệ trong hưng phấn thì trộn lẫn một chút cảm kích.

Yến Đỉnh lắc mình tránh né thần tiễn lập lòe, nhẹ thở ra hai chữ:

– Ta trước

Hoa Tiểu Phi cũng không tranh chấp, mạnh vươn quạt hương bồ giống như bàn tay to, bắt lấy bả vai quốc sư, lập tức toàn thân phát lực, bạo quát một tiếng:

– Ra

Chỉ thấy áo bào Yến Đỉnh đón gió phấp phới, phảng phất một đầu chim ưng, sức lực lớn của Hoa Tiểu Phi mãnh liệt ném xuống, lao thẳng tới đỉnh đá to!

Tình thế vừa xem hiểu ngay, chung quanh ánh lửa hừng hực không thể lui được nữa, có xạ thủ tu vi giáp đỉnh trên cao nhìn xuống dẫn cung không ngừng, nếu như lại tránh né, nhượng bộ sẽ chỉ làm chính mình càng ngày càng bị động, đường ra chân chính vẻn vẹn ở chỗ quay giáo đảo ngược tập kích, mới phá hủy tiễn thủ kẻ thù, cướp đoạt đỉnh núi tối cao.

Mặc dù Yến Đỉnh còn không rõ ràng lắm đội hình địch nhân, lão cũng có thể đoán được, tiễn thủ ở đỉnh núi bên cạnh nhất định còn có cường thủ tương hộ, cho nên lão phải lên trước; trong chớp mắt dừng chân đỉnh núi lão sẽ thấy được kẻ đánh lén hung mãnh, cho nên Yến Đỉnh phải tụ lực, cũng không chính mình nhảy lên bám đá, mà để Hoa Tiểu Phi đem lão ném đi lên.

Trong mấy chục năm cùng nhau tiến thoái, khiến hai vị cường nhân thiên hạ đệ nhất đệ nhị vào lúc này cũng đã có sự ăn ý, không cần nhiều lời, Hoa Tiểu Phi phát lực, Yến Đỉnh bay nhanh…

Một người, bị Hoa tiểu Phi từ phía dưới ném ra, bắn thẳng lên hai mươi trượng bổ nhào vào đỉnh núi cần bao lâu thời gian?

Đối với Trần Phản mà nói, tam tiễn; La Quan hai bắn

Trong chốc lát thầy trò hai người lại là ngũ tiễn cùng ngậm, Yến Đỉnh người đang giữa không trung, người bị Hoa Tiểu Phi mãnh liệt dốc lực ném, nhưng lại vẫn còn có xê dịch, quay thân đường sống, nhẹ nhàng và khéo léo giống như một con chim yến nhỏ, mỗi một tên chợt lóe đều hiểm đến cực điểm, nhưng nó cũng linh hoạt đến cực điểm, làm kia ngũ đạo kim quang trước sau sát bên người mà qua, Yến Đỉnh thân hình đã ngang bằng với đỉnh núi.

Thừa dịp sự chú ý của hai vị tiễn thủ đều bị Yến Đỉnh hấp dẫn, Hoa Tểu Phi cũng bắt đầu chuyển động. Hai mươi trượng nham thạch, y không có khả năng một lần mà nhảy lên, chỉ nhanh chóng trèo lên phía trên. Tay bám khe đá tiện thể nhảy lên ba trượng, chân ở nham ngạnh lên khẽ chống, lại thẳng bay lên ba trượng, y giống như sư tử biến thành một đầu hung mãnh Khỉ Đột Khổng Lồ, thế đi ào ào, thẳng đến đỉnh núi.

Liền vào lúc này, không biết từ chỗ nào đột nhiên bùng nổ nảy sinh một trận như sấm rền nổ vang, gió chợt mạnh, mưa như thác nước

Có lẽ là bị cường giả nhân gian tranh đấu khơi gợi lên trong suy nghĩ lòng háo thắng, ông trời cũng đùa giỡn nổi lên uy phong của mình, tất cả mọi người đều tưởng rằng phải thật lâu sau mới nổi lên trận đại phong bạo, nào ngờ đột ngột đã buông xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.