Yêu Giả Vi Vương

Chương 1200: Hơi thở của ngươi



Tinh Hải Hỗn Loạn, Hình Thiên cung.

Quảng trường bên ngoài Hình Thiên cung rất náo nhiệt. Bảy Tinh Quân của Tinh Hải Hỗn Loạn đều có mặt. Hiên Viên Huyết Kỵ, Luyến Tâm, Lưu Hỏa Thiên Tôn, đương nhiên có cả Tiêu Dao Vương.

Mọi người đều im lặng đứng, chờ đợi Tiêu Lãng đến. Tiêu Dao Vương đã nói là lát nữa hai người sẽ đi Bách Hoa cung. Đi Bách Hoa cung làm cái gì? Khỏi đoán cũng biết.

Vù vù vù vù vù!

Không gian dao động, một bóng người đột nhiên xuất hiện. Y phục võ sĩ cực kỳ bình thường, tóc trắng như tuyết, khuôn mặt như đao tước, mắt lạnh lùng. Từ sau khi thực lực của Tiêu Lãng lên đến đỉnh thì khí chất trên người hơi thay đổi. Hoặc là Tiêu Lãng không biến đổi chỉ có lòng mọi người là khác, ánh mắt nhìn hắn đã đổi thay.

– Hiên Viên thúc thúc, Tinh Quân đại nhân, Lưu Hỏa đại nhân, Luyến Tâm đại nhân, Trương Khả đại nhân, chào các vị đại nhân.

Mặt Tiêu Lãng điểm nụ cười ôn hòa, hành lễ với tất cả. Hiên Viên Huyết Kỵ, Hình Thiên Tinh Quân bình thản nhưng mấy người khác bị hù sợ, không dám nói tiếng nào.

Đùa cái gì? Bây giờ thực lực của Tiêu Lãng là gì? Vị này là cường giả có thể giét Chí Cao Thần. Chí Cao Thần bình thường còn chẳng dám nhận tiếng đại nhân của hắn.

Nhưng Tiêu Lãng kêu đại nhân làm mọi người rất khoái, chứng minh hắn nhớ tình cũ. Lại nghĩ đến Tiêu Lãng và Tiêu Dao Vương sắp đi Bách Hoa cung là mọi người lại buồn bã. Tuy Tiêu Lãng và Tiêu Dao Vương đi chung nhưng không ai cho rằng hai người là đối thủ của Bách Hoa Tiên Tử.

Tiêu Lãng không thích nói nhảm, đi qua ôm chặt Hiên Viên Thiên Tôn, rồi ôm Hình Thiên Tinh Quân, hơi khom người hành lễ với Lưu Hỏa Thiên Tôn, Luyến Tâm, Trương Khả.

Tiêu Lãng vung tay nói:

– Tiêu Dao Vương đại nhân, đi!

Tiêu Dao Vương tiêu sái, tùy ý liếc mọi người rồi cùng Tiêu Lãng biến mất bên ngoài Hình Thiên cung, để lại một đám người phức tạp nhìn nhau. Bọn họ không có tư cachs nhìn đại chiến như vậy, vì lợi ích các gia tộc, bọn họ càng không thể đi.

Hình Thiên Tinh Quân thở dài thườn thượt nói:

– Giang sơn có nhân tài ra, một thế hệ người mới thay người cũ. Tiêu Lãng, nếu ngươi có thể lên đỉnh với tuổi này, thế thì hãy tiếp tục sáng tạo kỳ tích đi. Ta, Hình Thiên, chờ ngươi trở về!

Hai tay Hiên Viên Huyết Kỵ nắm chặt, cười nói:

– Ta nhìn hài tử này lớn lên, hắn luôn sáng tạo kỳ tích, lần này cũng sẽ xuất hiện kỳ tích. Hắn, đã định là vương giả quân lâm thiên hạ!

Lưu Hỏa Thiên Tôn, Trương Khả nhìn nhau, cười khổ.

Lưu Hỏa Thiên Tôn lắc đầu, nói:

– Sai, Tiêu Lãng đã là vương giả. Mặc kệ một trận chiến này là thắng hay bại, không cần biết sống hay chết, hắn đã định sẽ lưu danh sử sách, lưu danh muôn đời.

* * *

Vù vù vù vù vù!

Chí Cao Thần trong vực diện chung cực đều na di vào Tinh Hải Hỗn Loạn. Bọn họ có tư cách quan diện, chuyện lớn như vậy không thể không xem. Trận chiến này sẽ ảnh hưởng cách cục các đại thế lực trong không gian hỗn độn.

Một đám người nhanh chóng bay hướng Bách Hoa vực diện, đứng bên ngoài vực diện nhìn theo Tiêu Dao Vương, Tiêu Lãng bay vào trong.

Vù vù vù vù vù!

Trong Bách Hoa vực diện, vô số Thiên Tôn sớm đứng chờ trên vực diện, mắt đầy sát khí nhìn Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương, chặn đường đi vào Bách Hoa vực diện.

– Cút!

Tiêu Dao Vương tìm được một trợ thủ có thực lực cường đại nên chẳng e ngại gì, lập tức hét to. Một đám Thiên Tôn không nhường một bước.

Hoa Anh Túc thống lĩnh sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Lãng, lạnh lùng quát:

– Tiêu Lãng, uổng cho ta tốt với ngươi như vậy, không ngờ ngươi vong ân phụ nghĩa!

Tiêu Lãng và Tiêu Dao Vương đứng bên ngoài Bách Hoa vực diện. Tiêu Dao Vương định chửi lại nhưng Tiêu Lãng khoát tay chặn.

Tiêu Lãng nói:

– Cái gì là vong ân phụ nghĩa? Ta đến Bách Hoa vực diện tìm kiếm che chở, Vô Lượng muốn giết ta, các ngươi kêu ta đi ra chịu chết? Được, ta không trách các ngươi. Chuyện của ta và Vô Lượng là ân oán cá nhân, nếu hắn có thể giết ta thì tại sao ta không thể giết hắn? Bách Hoa Tiên Tử, ta tôn kính nàng nhưng nàng đối xử với ta như thế nào? Khi ta bị người truy sát sao nàng không kêu Long Ngạo, Vô Lượng dừng tay? Con người của ta tính tình hơi quái, ai tốt với ta thì ta tốt lại gấp mười lần, ai xấu với ta thì ta mặc kệ hắn có là con ông trời! Tránh ra. Hoa Anh Túc thống lĩnh, chút thực lực của các ngươi không thể ngăn chúng ta, cũng không đủ tư cách!

Hoa Anh Túc thống lĩnh á khẩu, muốn phản bác nhưng không biết nên nói thế nào, xấu hổ im miệng. Hoa Anh Túc thống lĩnh vẫn đứng im không nhúc nhích, định dùng cái chết ngăn cản Tiêu Dao Vương, Tiêu Lãng tiến tới.

– Muốn chết!

Mắt Tiêu Dao Vương lạnh lẽo, người phát ra ánh sáng định xuống tay.

Chợt một thanh âm mờ ảo truyền đến:

– Lui ra, cho bọn họ vào đi.

Là giọng của Mạn Đà La hộ pháp. Đám Thiên Tôn thở phào một hơi, lùi sang bên. Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương ngông nghênh bay vào Bách Hoa cung.

– A? Quả nhiên!

Tiêu Lãng đến gần Bách Hoa cung, thần thức liền tỏa định viện hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc cư ngụ nhưng không thấy họ đâu. Tiêu Lãng quét một lần vẫn không thu hoạch được gì, nét mặt sa sầm.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Dao Vương, Tiêu Lãng bay hướng Bách Hoa cung, có hai vị hộ pháp đứng hai bên cửa điện, đã tháo xuống khăn che lộ ra hai khuôn mặt xinh đẹp.

– Vân Tử Sam!

Khóe môi Tiêu Lãng đầy yêu khí, nhìn khuôn mặt quen thuộc, hắn cười lạnh lùng.

– Hai vị đại nhân, cung chủ thỉnh các ngươi đi vào.

Mạn Đà La lạnh băng, như một đóa tuyết liên hoa. Tiêu Dao Vương cười to định đi vào trong.

Tiêu Lãng thì đứng lại nhìn Tử La Lan, nói:

– Công chúa điện hạ, ta kêu công chúa đun bình trà giúp ta không biết xong chưa?

Vân Tử Sam cười, cười xinh đẹp khuynh thành, rung động lòng người.

Vân Tử Sam nhẹ gật đầu, nói:

– Đã đun nóng, ngươi muốn uống ngay bây giờ sao?

Tiêu Lãng gật đầu, nói:

– Uống một ly đi, cũng không mất bao lâu, nên ôn chuyện.

Tiêu Lãng nhìn Tiêu Dao Vương, nói:

– Tiêu Dao Vương đại nhân đi vào trước đi. Tử La Lan là cố nhân của ta, ta và nàng uống ly trà rồi đến sau.

Vẻ mặt Tiêu Dao Vương quái dị. Đang lúc sắp chiến đấu mà Tiêu Lãng còn đi uống trà, không lẽ muốn ôn chuyện với ‘tình nhân cũ’?

Tiêu Dao Vương định nói gì nhưng Tiêu Lãng đã theo Tử La Lan đi hướng thiên điện bên cạnh. Tiêu Dao Vương không dám đi vào, đứng tại chỗ nói với Tiêu Lãng.

– Đi nhanh về nhanh, ta chờ ngươi tại đây.

Tiêu Lãng gật đầu, theo Vân Tử Sam đi vào một thiên điện. Tiêu Lãng, Vân Tử Sam không vào bên trong mà ngồi trong cái đình trong sân. Tiêu Lãng, Vân Tử Sam không có vẻ gì khách sáo, tựa như hai lão bằng hữu quen biết nhiều năm.

Vân Tử Sam cười với Tiêu Lãng, vẫy tay một cái. Hai thị nữ bưng lên bình trà nóng. Vân Tử Sam tự mình rót cho Tiêu Lãng, hắn không khách sáo bưng lên ngửi rồi nhấp một hơi, nhắm mắt nhâm nhi, vẻ mặt say mê.

Tiêu Lãng cảm thán rằng:

– Vẫn là vị cũ, trà ngon. Chắc đây là Vũ Tiêm của Tây Lương Sơn? Không ngờ công chúa giấu của quý.

Vân Tử Sam cười yêu kiều, bưng trà lên uống một hớp, cũng lộ vẻ say mê.

Vân Tử Sam nhỏ nhẹ nói:

– Đây là Vân Tử Sam tự mình hái, mỗi một lá trà là Vân Tử Sam tự hái. Sau khi ta mang về, một tháng chỉ dám pha một bình. Hôm nay ta muốn uống ba ngày ba đêm. Ha ha ha ha ha ha! Nói không sợ ngươi cười, mỗi lần uống trà là Vân Tử Sam có cảm giác say, bởi vì… Trong nước trà có hơi thở của ngươi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.