Đường Quả mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ rực, bởi vì vừa vận động xong nên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn còn đỏ bừng, tóc dài nhuộm đỏ, cả người kiều diễm ướt át như đóa hồng.
Nàng trợn mắt nhìn Diệp Thu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân tràn đầy phẫn nộ:” Uy, ngươi là loại người gì thế? Sáng sớm đã ra cửa sổ ngồi? Lại còn thoát y? Cái hài cốt của ngươi mà cũng không biết xấu hổ trưng ra trước mặt bà cô ngươi? May mà ta phát hiện sớm, nếu không để Bảo Nhi hoặc Mặc Nùng tỷ tỷ thấy được thì làm sao bây giờ?”
Diệp Thu cũng không phải sáng sớm đã chạy đến cửa sổ ngồi, mà đêm qua hắn ngủ ở đây. Tính cảnh giác của hắn cực cao, Đường Quả nhẹ nhàng bước về phía này hắn liền nghe thấy âm thanh, cố ý ngồi yên bất động, muốn bắt tại trận.
Không ngờ nữ nhân này đầu óc lại nhanh nhạy như vậy, không chỉ không thừa nhận nhìn lén, mà còn cắn lại hắn một cái.
“Là cô chủ động chạy tới nhìn lén đúng không?” Diệp Thu bĩu môi nói.
“Nhìn lén? Tôi nhìn lén? Anh không thoát y thì tôi có thể nhìn thấy sao?”
“Cô sao biết tôi thoát y?”
“Tôi đi tản bộ.”
” Tản bộ sao lại đến cửa số phòng tôi?”
” Tôi… à, trong nhà tôi, tôi thích đi đâu thì đi, anh quản được sao?”
” Thân thể của tôi, tôi muốn cởi trần thì cởi, cô quản được à?”
Cái miệng nhỏ của Đường Quả chu lên cả nửa ngày, thế nhưng bị Diệp Thu làm cho nghẹn họng. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới tên quê mùa này lại có chiêu “gậy ông đập lưng ông”. Hắn dùng lí lẽ của mình để phản kích, thật đúng là hết chiêu ứng phó rồi.
“Quả Quả, làm sao thế? Mới sáng sớm đã nghe các ngươi cãi nhau?” Trầm Mặc Nùng mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, trên cổ có một cái tạp dề màu xanh, nàng đang làm bữa sáng thì nghe được hai người đối khẩu, liền đến xem.
Trên mặt Đường Quả vốn đỏ lại càng đỏ, thở phì phò hét lên: “Đổi người. Nhất định phải đổi người. Đây là vệ sĩ kiểu gì. Em không bị bắt cóc cũng bị hắn làm cho tức ch.ết…”
Phát sinh chuyện như vậy, Đường Quả cũng không có hứng thú tản bộ nữa, vẻ mặt tức giận chạy về phòng.
Trầm Mặc Nùng đứng ở cửa nhẹ hất mái tóc dài, mặt không chút đổi sắc nói: ” Ăn cơm”
Nói xong nàng xoay ngươi vào nhà. Để lại cho Diệp Thu chính là một màn nàng hất mái tóc dài phong tình vạn chủng cùng vơi thân ảnh yểu điệu kia.
Ăn cơm? Còn làm bữa sáng cho mình?
Diệp Thu trong lòng cảm động. Nữ nhân cũng hiểu được biết ơn phải báo đáp.
Trên bàn ăn không khí có chút nặng nề. Buổi sáng bởi vì Đường Quả âm ĩ với Diệp Thu một trận, hai người đều ngứa mắt với đối phương, đều không mở miệng. Lâm Bảo Nhi nói chuyện vói Diệp Thu hai câu, bị Đường Quả trừng mắt vài lần, cuối cùng im miệng ngoan ngoãn ăn cơm. Trầm Mặc Nùng bộ dáng ăn uống tao nhã, chậm rãi từng miếng ăn chiếc bánh mì, trông rất mê người, nhưng nàng lại không có thói quen nói chuyện trong khi ăn.
Diệp thu có chút nhớ nhà. Cuộc sống trong sơn thôn tuy rằng kham khổ, nhưng mỗi lúc ăn cơm, mọi nhà đều đều bưng chén lớn ngồi cùng nhau, bàn Trương Tiểu Mã Giáp, hoặc là ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bắt đầu tán phét dây cà ra dây muống. Lại nghe bọn họ nói chuyện đồng áng, chỉ một lát, đã ăn xong một bát cơm.
Cơm nước xong, Diệp Thu đang muốn thu dọn bát đĩa, Trầm Mặc Nùng đứng lên trước một bước, vừa bước thu dọn bát đĩa, vừa nói với Diệp Thu: ” Lát nữa tôi tới công ty. Nếu anh phải ra ngoài mua cái gì đó, tôi có thể thuận đường cho anh đi nhờ một đoạn.”
Diệp Thu quả thật có nhiều thứ muốn mua. Đêm qua hắn sở dĩ không ngủ trên giường, nguyên nhân chính là bởi vì phòng an ninh mặc dù có chăn, nhưng không biết ai đã dùng rồi. Diệp Thu tuy rằng chẳng phải người sạch sẽ gì, nhưng lại không thích dùng thứ người khác đã dùng qua.
Gật đầu nói: “Được, cảm ơn”.
“Quả Quả, Diệp Thu phải đi ra ngoài mua chút đồ dùng. Không có vệ sĩ ở bên cạnh, em tốt nhất là không ra ngoài” Trầm Mặc Nùng xoay người dặn Đường Quả.
“Em cần hắn bên cạnh sao?” Đường Quả chu miệng nói.
“Quả Quả, em phải nhớ kĩ giáo huấn tối qua” Trầm Mặc Nùng nghiêm mặt nói.
Đường Quả có chút sợ Trầm Mặc Nùng tức giận, mẫu thân đã sớm qua đời, phụ thân cả ngày bận bịu công việc. Trầm Mặc Nùng như một người chị gái. Vội cười nói: “Được rồi, chị Mặc Nùng không nên tức giận. Em chỉ không muốn thấy tên cầm thú kia thôi — yên tâm đi. Hôm nay em nhất định ngoan ngoãn ở nhà. Em cùng Bảo nhi chơi game, wow của em đã cấp năm mươi rồi”.
Diệp Thu biết trò wow này, nhưng không chơi. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi lại vô cùng ham chơi, ăn cơm xong hai người liền ra máy tính phòng khách mở trò chơi, một người tên là “Bikini gợi cảm ” một người là “Tiểu yếm dễ thương” hai người lập nhóm cùng đánh quái. Một lát sau, phía sau kéo theo một đám hộ hoa sứ giả.
Diệp Thu ngồi trong phòng khách xem hai nàng chơi game một lát, Trầm Mặc Nùng đi xuống, vừa nhìn thấy, ánh mắt Diệp Thu trong nháy mắt sáng ngời lên.
Cổ nhân có câu: Sở vị mỹ nữ, ứng dĩ hoa vi mạo, dĩ điểu vi thanh, dĩ nguyệt vi thần, dĩ ngọc vi cốt, dĩ băng tuyết vi phu, dĩ thu thủy vi tư, dĩ thi từ vi tâm (*). Tiêu chuẩn này cực cao, phàm nhân tục tử không có mấy người xứng với đánh giá này. Trầm Mặc Nùng lại xứng đáng với danh xưng ” mĩ nữ ” này. Mặt hoa, nguyệt mạo, ngọc cốt, tuyết da, môi không to son mà đỏ, mày liễu không kẻ mà cong vút.
Mái tóc dài vắt xuống hai bên chiếc cổ nhỏ nhắn, trên cổ đeo một vòng trang sức bạc hình giọt mưa rất tinh xảo. Trên người mặc một bộ đồ công sở màu trắng mờ, toát ra một cỗ ý mị thành thục cùng phong độ của người trí thức khiến người ta thất hồn lạc phách.
…Nếu đã bình luận, vậy Đường Quả và Lâm Bảo nhi cũng được coi là tuyệt sắc mĩ nữ ngàn dặm có một. Một người đẹp phóng khoáng, một ngây thơ thuần khiết, nhưng so với Trầm Mặc Nùng kết hợp vẻ đẹp rất hoàn mĩ xem ra còn kém khá xa. Bạn đang đọc truyện tại
– www.Truyện FULL
“Hừ, sắc lang, nhìn mĩ nữ đến mù con mắt” Đường Quả cũng nhìn thấy Trầm Mặc Nùng đi xuống lầu, bất quá mĩ nữ Trầm Mặc Nùng nàng thấy thường xuyên, tự nhiên không kinh diễm thất thần như Diệp Thu. Cho nên hừ lạnh nói.
“Có người tôi cũng chẳng thèm nhìn. Lớn lên mà phẳng như bức tường” Bị Đường Quả nói đúng tim đen, Diệp Thu không tức giận, thản nhiên nói.
“Chị Đường Đường, hắn nói bộ ngực chị nhỏ” Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.
“Bà cô ngươi liều mạng với ngươi” Đường Quả sao không rõ ý tứ của Diệp Thu chứ?
Bộ ngực nhỏ vốn là cấm kị của nàng, tên vệ sĩ cầm thú trước mặt mọi người dám nói móc nàng. Nàng làm sao chịu được giọng điệu kia, liền thuận tay cầm con dao trên đĩa hoa quả lao về phía Diệp Thu.
Chú thích:
(*) Cái gọi là mĩ nữ, ứng với dung mạo như hoa, lấy tiếng chim hót làm giọng nói, lấy trăng làm khí chất, lấy tuyết làm làn da, lấy nước làm thân thể, lấy thơ ca làm trái tim.