Công Tử Điên Khùng

Chương 18: Trò chuyện với nhau thật vui



– Cái gì? Ngươi có thể trị hết bệnh cho cha ta? Ngươi biết cha ta bị bệnh gì hay không?
Diệp Vũ Phong đầy vẻ nghi ngờ nhìn Lâm Vân. Thậm chí trong mắt y còn xuất hiện vẻ bất mãn.

Xác thực là như thế, người Lâm Vân này, ngay cả cha ta bệnh gì hắn còn không biết, vậy mà đã dõng dạc nói rằng hắn có thể trị khỏi bệnh. Quả thực coi nhân mạng như trò đùa. Nếu không phải tôn trọng Lục Dược, phỏng chừng hắn đã tức giận mắng to rồi.

– Đương nhiên, bất quá ta chỉ nói là ta có thể trị khỏi bệnh cho cha người. Chứ chưa nói là sẽ giúp cha ngươi chữa bệnh. Ngươi vội vã như vậy làm gì.
Lâm Vân nhìn vẻ bất mãn của Diệp Vũ Phong, nhàn nhạt nói vài câu, liền im lặng. Tiếp tục ăn đồ ăn trên bàn.

Diệp Sở Thiên đương nhiên cũng không tin Lâm Vân có thể chữa khỏi bệnh cho mình. Bất quả ông ta lại rất yêu thích tên tiểu tử giỏi uống rượu này. Hơn nữa, nhìn cách ăn uống mau lẹ của hắn, ngược lại rất hợp với tính cách của ông ta. Dù sao cũng chỉ có thể sống được thêm vài tháng, ngại gì không cho tên tiểu tử này xem qua bệnh. ch.ết sớm hay là trị bệnh ch.ết, cũng chỉ là chữ ch.ết mà thôi.

Nghĩ tới đây liền trừng mắt nhìn Diệp Vũ Phong nói:
– Lâm huynh đệ, không ngờ ngươi lại học qua nghề y. Không tồi a! Vậy lão đệ nhìn xem ta bị bệnh gì? Nếu như lão đệ có thể trị đoán chuẩn, nói không chừng phải nhờ lão đệ trị khỏi, ha ha.

Nói những lời như vậy, chứng tỏ ông ta không để căn bệnh này ở trong lòng.
– Nếu như ta không nhìn lầm, Diệp thúc là bị ung thư. Hơn nữa còn là ung thư gan giai đoạn cuối. Về căn bệnh này, trước mắt mặc dù ta không nắm chắc 100% trị khỏi, nhưng dù sao có hy vọng vẫn hơn đúng không?

Lâm Vân lại uống nửa bình rượu rồi mới nói.
– Ngươi, ngươi thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha ta?
Diệp Vũ Phong đột nhiên đứng lên, kích động hỏi Lâm Vân.

Lâm Vân lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Vũ Phong. Hắn không thích người trung niên này lắm. Y có điểm giống như Trương Tuyền đã trêu cợt mình kia.

Hiện tại, Diệp Vũ Phong đã có chút tin tưởng Lâm Vân không nói láo. Hắn có thể vừa nhìn thoáng qua đã đoán ra được bệnh của cha mình, lại nói có thể chữa khỏi được. Tuy không phải là 100%, nhưng trên thế giới, ai có thể đảm bảo 100% chữa được bệnh ung thư giai đoạn cuối.

– Do tính cách ngay thẳng của cha ngươi, hơn nữa ông ấy làm người rộng rãi hơn ngươi, nên ta đồng ý giúp đỡ ông ấy trị liệu. Còn có, bệnh của cha ngươi đã là ung thư giai đoạn cuối, đừng mang đi chữa trị bằng hóa chất gì nữa, điều đấy chỉ làm thừa mà thôi, không có nhiều tác dụng gì đâu.

Lâm Vân nhìn thoáng qua Diệp Vũ Phong, thản nhiên nói.
Khuôn mặt của Diệp Vũ Phong trở nên đỏ bừng. Y đang định nói gì, Diệp Sở Thiên đã chặn lời:

– Ha ha, Lâm lão đệ nói không sai, tính cách của Vũ Phong có chút cẩn thận, lại cổ hủ. Khó trách không khiến người khác thích. Đừng quan tâm đến nó. Hôm nay có thể quen biết một vị cao nhân như Lâm lão đệ, thực sự là một việc may trong đời.
Nói xong, lại bưng chén rượu trong tay, uống cạn sạch.

Diệp Vũ Phong nhìn phụ thân lại uống rượu, không khỏi lắc đầu cười khổ. Lục Dược thấy thế, vội vàng gọi đồ uống bình thường cho cha con họ Diệp. Diệp lão biết y có hảo ý, cũng không nói cái gì. Mấy người liên tục cạn chén ăn uống, tăng thêm Lục Dược là người khéo ăn nói và chu đáo, nên không khí ở bàn ăn tương đối náo nhiệt.

Vô luận là kiến thức về xây dựng, cơ giới, chiến tranh hay buôn bán, Lâm Vân đều vô cùng tinh thông. Một buổi nói chuyện, khiến ba người còn lại cảm thấy cho dù về phương diện giỏi nhất của bản thân cũng không bằng Lâm Vận. Còn về điện tử và y dược, không phải là chuyên nghiệp của bọn họ, cho nên không ai nhắc tới. Hiện tại Diệp Vũ Phong mới biết mình đã xem thường Lâm Vân, nên nói chuyện cũng trở nên nhiệt tình.

Chẳng riêng Lục Dược và Diệp Vũ Phong rất kính phục kiến thức của Lâm Vân, mà ngay cả Diệp Sở Thiên cũng chấn động vô cùng. Thật không ngờ người thanh niên có dáng vẻ bình thường trước mặt, lại có khả năng lý giải chiến tranh sâu sắc như vậy. Người này nếu là địch nhân của mình, phỏng chừng mình ngày đêm đều phải khó ngủ. Cho nên ông ta càng thêm yêu thích Lâm Vân.

Trong nháy mắt, Lâm Vân đã uống hết bình rượu cuối cùng. Hắn liền đứng dậy nói:
– Tốt rồi, hôm nay đến đây là dừng. Tuần sau Diệp thúc tới nơi này, ta giúp ngươi trị liệu.

Diệp Sở Thiên càng thêm kinh dị. Mình đã từng gặp nhiều kỳ nhân dị sĩ, nhưng chưa từng thấy qua một người như Lâm Vân. Chỉ liếc qua là biết được căn bệnh của mình. Hơn nữa, hắn còn tinh thông rất nhiều nghề. Ông ta cũng đứng lên nói:

– Lâm lão đệ, từ nay về sau cứ gọi ta là lão ca là được. Đừng xưng hô như người xa lạ như vậy.
– Cũng tốt, vậy Diệp lão ca đi thong thả, ta sẽ không tiễn.
Lâm Vân trực tiếp ôm quyền nói.

Lúc đầu Lục Dược cứ tưởng Lâm Vân chỉ giỏi về đánh nhau, không ngờ tri thức của hắn cũng uyên bác như vậy. Còn về Diệp Vũ Phong, y thấy cha mình xưng huynh gọi đệ với Lâm Vân, trong lòng có chút vướng mắc. Bất quá hiện tại, y lại rất coi trọng Lâm Vân. Tuy mình tốt nghiệp đại học, đi làm đã được vài chục năm, nhưng kiến thức phỏng chừng còn không bằng số lẻ của người này. Bạn đang đọc truyện tại

Nhìn thái độ của Lâm Vân đối với mình, y biết rõ hắn cũng không để vị bí thư thị ủy này trong mắt. Người này khẳng định không phải là người tầm thường. Trước khi đi, Diệp Vũ Phong còn cung kính trao đổi số điện thoại với Lâm Vân, rồi mới vịn Diệp lão ly khai nhà hàng quốc tế Mỹ Châu.

Lục Dược thì suy nghĩ, nếu là người khác nhìn thấy bí thư thị ủy và bộ trưởng trung ương, còn không cung kính như cha mẹ mình. Cái này Lâm Vân thì khác loại, ăn xong liền trực tiếp khéo léo đuổi khách. Bất quá, Diệp lão gia cũng là người già sống thành tinh, biết hắn không phải người bình thường, liền xưng huynh gọi đệ. Ngược lại,nhìn thần thái chuyển biến của Diệp bí thư, Lục Dược chỉ cảm thấy buồn cười.

Lâm Vân chúc Lục Dược ngủ ngon, liền trực tiếp đi lên căn phòng xa hoa của mình. Giặt rửa, tắm gội sạch sẽ xong liền bắt đầu tu luyện. Đã hai ngày rồi không có tắm rửa, lại một mực lang thang ở ven đường, trên người hắn quả thực đã bốc mùi.

Một mực tu luyện tới mười giờ sáng ngày hôm sau mới đứng lên. Quần áo thì đã được giặt khô trong máy giặt. Lúc Lâm Vân đi ra lại phát hiện, Lục Dược đang ở cửa ra vào chờ mình. Hắn hơi sửng sốt hỏi:
– Ngươi đứng ở đây làm gì?

– A, là ta vừa vặn đi qua phòng của ngươi, trông thấy ngươi đi ra, nên muốn cùng ngươi xuống ăn sáng.
Lục Dược sờ đầu, có chút ngượng ngùng nói.

Lâm Vân gật gật đầu. Trong nội tâm thầm nhủ, người này chắc thật tâm muốn trở thành bằng hữu của mình, chứ không chỉ vì báo đáp ơn của mạng. Muốn nói là tình cờ gặp, Lâm Vân chắc chắn không tin tưởng.

Hai người đi xuống tầng, gọi thức ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Nếu như nói ngày hôm qua, Lâm Vân chưa từng suy nghĩ sẽ kết giao với Lục Dược. Nhưng qua biểu hiện từ ngày hôm qua tới hiện tại của y, khiến Lâm Vân cảm thấy người này cũng không tệ lắm.

Đã quyết định kết giao với Lục Dược, Lâm Vân cũng không muốn lừa gạt y. Liền nói hiện tại mình còn đang tìm việc làm. Cũng nói bóng gió rằng người khác ngộ nhận mình là người tâm thần, chỉ là không nói mình sinh ra ở Lâm gia. Lục Dược từ trong đó có thể đoán ra một số việc, nhưng y không ngốc đến mức truy vấn.

Lục Dược đương nhiên cũng không có ý giấu diếm Lâm Vân. Y kể phụ thân của y là một vị quan lớn, nhưng cụ thể là làm tới chức vị gì thì không nói. Mà Lâm Vân cũng sẽ không hỏi. Biết hay không chả quan hệ gì tới hắn. Lục Dược còn có ba người anh, một người định cư ở nước Mĩ, còn hai người kia thì một thì ở trong quân đội, một thì đang làm phó chủ tịch tỉnh Giang Nam. Còn nói y không thích làm quan, nên chuyển sang kinh doanh. Hiện tại là chủ tịch tập đoàn Cảng Hải.

Lâm Vân cũng không quá để ý tới mấy chức quan lớn kia. Thậm chí vì cái gì hôm qua hội Hắc Long truy đuổi y, hắn cũng không hỏi. Chỉ bóng gió nói cho Lục Dược một câu:
– Nếu như Lý Thanh không làm việc gì hại người, thì tha cho y một lần.

Lục Dược nghe Lâm Vân nói vậy thì cả kinh. Y liền đoán ra được Lâm Vân đã biết mình định làm gì. Bất quá, nếu Lâm Vân đã nói như vậy, Lục Dược cũng không muốn vì đắc tội Lâm Vân mà làm khó xử Lý Thanh.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Vân muốn đi ra ngoài một chút, liền nói với Lục Dược:

– Ngươi đi giúp Diệp lão ca mua một bộ kim châm. Tuần sau ta tới giúp ông ta trị liệu.
– Lâm lão đệ, ngươi thực sự có thể trị khỏi ung thư? Cái này cũng đừng nói giỡn. Nếu không thể nắm chắc, bên kia ta có thể giúp ngươi nói khéo.

Lục Dược có chút lo lắng Lâm Vân. Mặc dù y và Lâm Vân mới quen biết, nhưng y cũng cảm thấy Lâm Vân là người đáng để kết giao. Hơn nữa hắn còn là một người đầy bản lĩnh.
– Lão Yêu yên tâm, mặc dù không có nắm chắc 100%, nhưng 90% là phải có.
Lâm Vân cười vỗ vỗ vai của Lục Dược.

– Cái gì? 90%?
Lục Dược bị lời đảm bảo của Lâm Vân khiến cho sợ hãi. Thậm chí hoài nghi hắn có thực sự là như người ta ngộ nhận, là bị bệnh tâm thần hay không.

Bất quá Lục Dược biết Lâm Vân là người có tư duy rõ ràng, không thể là người có đầu óc vấn đề được. Liền lấy ra mười nghìn nguyên đưa cho Lâm Vân:
– Ta không biết muốn mua loại ngân châm nào, hay là ngươi đi mua đi. Nếu không ta cùng ngươi đi mua.

– Vậy thì ta tự đi mua. Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.
Lâm Vân mỉm cười cầm lấy tiền. Hắn biết Lục Dược muốn đi xử lý việc bị đuổi giết tối hôm qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.