Công Tử Điên Khùng

Chương 524-25: Nhổ tận gốc



Cho dù là người có tính hiền lành như Vũ Tích, nàng cũng cảm thấy bọn cường đạo kia ch.ết không hết tội. Hiện tại nàng đã biết Tu Chân Giới tàn khốc như thế nào. Nhân từ với địch, là tàn nhẫn với bản thân. Cho nên nàng không ngăn cản Lâm Vân, chỉ đứng dậy, kéo áo của Lâm Vân, nhẹ nhàng nói:

– Anh phải cẩn thận một chút, em và chị Thanh đợi anh trở về.
Nàng biết Lâm Vân sợ những môn phái đó biết tin mà bỏ trốn, nên mới quyết định tới đó trả thù luôn.

Các đệ tử của Vân Môn được huấn luyện rất có bài bản, cường địch vừa bị tiêu diệt, mọi người liền bắt tay luôn vào việc trùng kiến. Lâm Vân tiện tay bố trí thêm vài trận pháp cường hãn xung quanh Bắc Lĩnh. Với tu vị của Lâm Vân, bố trí trận pháp như vậy thật quá dễ dàng.

– Liễu San, cô đi với tôi. Chúng ta đi đòi lai nợ.
Lâm Vân gọi Liễu San đi theo, là bởi vì Liễu San đã sống ở Khôn Truân Giới mấy chục năm, nên quen thuộc tình hình nơi đây hơn mọi người.
….

Lúc Thẩm Uyển và Tần Nhan đi tới Vân Môn, đều khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Khắp nơi là thi thể và máu. Các đệ tử của Vân Môn còn đang thu thập thi thể. Nhưng phần lớn những thi thể này không phải là người của Vân Môn. Hơn nữa, còn có hai cái khốn trận lơ lửng ở giữa. Một cái nhốt bốn tu sĩ Hóa Thần, một cái nhốt tu sĩ Luyện Hư đã bị chặt đứt chân tay.

Lang Sơn Tông.

Một trong mười ba tông môn lớn của Khôn Truân Giới. Thực lực của Lang Sơn Tông đủ để xếp vào hàng thứ ba. Bọn họ có hai tu sĩ Hóa Thần, mười một tu sĩ Nguyên Anh, hơn hai trăm tu sĩ Kết Đan. Tu sĩ Trúc Cơ thì càng nhiều. Hơn nữa hiện tại Âm Sơn Lão Tổ đã đồng ý hợp tác với Lang Sơn Tông. Có thể nói bây giờ Lang Sơn Tông đã trở thành một thế lực mà không có ai dám động vào.

Lần này vây công Vân Môn, Lang Sơn Tông xuất lực không ít. Bọn họ đã điều đi hơn một trăm tu sĩ Kết Đan, bảy tu sĩ Nguyên Anh và hai tu sĩ Hóa Thần. Cơ hồ là dốc toàn lực. Chỉ là không ngờ, Lâm Vân kịp thời trở về, đã khiến cho tu sĩ của Lang Sơn Tông không còn sống sót một ai. Toàn quân bị diệt.

Có Liễu San chỉ đường, Lâm Vân chỉ mất một lát là đi tới Lang Sơn Tông. Liễu San càng thêm sùng bái sư phụ của mình. Từ Bắc Lĩnh tới núi Lang Sơn, nếu để cho cô ta phi hành, ít nhất phải mât hai, ba ngày. Nhưng sư phụ chỉ tốn có mười mấy giây là tới. Chênh lệch quả thực quá xa. Thậm chí cô ta có cảm giác, đó còn chưa phải là tốc độ nhanh nhất của sư phụ.

Có thể là do Lâm Vân giết người quá nhanh, Lang Sơn Tông còn chưa nhận được tin tức, nên toàn bộ đệ tử của Lang Sơn Tông vẫn còn ở đó.
– Sư phụ, nơi này chính là Lang Sơn Tông.
Liễu San chỉ về phía ngọn núi chọc trời, nói.
Lâm Vân gật đầu:

– Không ngờ đại điện của Lang Sơn Tông lại là một pháp bảo.

Cổ bảo hình đại điện này có lưu lại thần thức của một tu sĩ Hóa Thần, Lâm Vân chỉ mất vài giây là luyện hóa xong. Hắn thu cái pháp bảo đại điện lại. Còn đệ tử của Lang Sơn Tông thì giống như mấy con tôm con cá bị dốc ra khỏi giỏ vậy.

Đối phó với đám tu sĩ, chỉ có Nguyên Anh là tu vị cao nhất, Lâm Vân căn bản chẳng cần xuống dưới, chỉ cần một chùm Tinh Diễm là đủ. Đại môn phái Lang Sơn Tông nổi tiếng khắp Khôn Truân Giới, dễ dàng bị Lâm Vân san thành bình địa.

Còn ngọn núi Lang Sơn cao vút thì bị Lâm Vân trực tiếp ném vào trong Sơn Hà Đồ. Hắn chẳng những muốn diệt Lang Sơn Tông, thậm chí còn thu cả ngọn núi cao thứ tư của Khôn Truân Giới. Từ nay về sau, Khôn Truân Giới sẽ không còn ngọn núi nào tên là Lang Sơn.

Liễu San nhìn thấy vậy, tuy không đành lòng, nhưng nghĩ lại, nếu không phải sư phụ tới kịp thời, thì Vân Môn còn thê thảm hơn, liền bình tĩnh lại. Ở thế giới Tu Chân, nhân từ với địch nhân là hành động tự sát.

Lâm Vân thì càng không quan tâm. Người nào dám phạm vào hắn, thì hắn sẽ không để ý tới bất kỳ cảm tình nào. Nếu hắn trở về chậm một ngày hoặc là nửa ngày, Vân Môn Bắc Lĩnh sẽ hoàn toàn bị xóa xổ. Còn người thân của hắn sẽ sống không bằng ch.ết. Cho nên khi tiêu diệt Lang Sơn Tông, Lâm Vân không hề có gánh nặng tâm lý.

Người thân và nữ nhân của hắn chính là nghịch lân của hắn. Lang Sơn Tông động vào nghịch lân của hắn, thì phán định diệt vọng rồi.
Đệ tử của Lang Sơn Tông còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Lâm Vân cho xuống ông bà ông vải.

Mấy tiếng sau, Minh Phong Tông, Nhất Nguyên Môn và Vạn Công Tông đều bị san thành bình địa. Hơn một vạn tu sĩ, vài ngọn núi nổi tiếng, đều biến mất trong lửa giận của Lâm Vân. Đồng thời biến mất mãi mãi ở Khôn Truân Giới.

Vài ngày sau, tin tức những đại môn phái vây công Vân Môn bị Lâm Vân tiêu diệt đã truyền khắp Khôn Truân Giới.
Thậm chí ngay cả tu sĩ Luyện Hư duy nhất của Khôn Truân Giới là Âm Sơn Lão Quái còn đang rên rỉ trong khốn trân, tay chân thì đã bị cắt hết.

Tất cả những tu sĩ ngấp nghé Vân Môn đều im re như ve mùa đông. Cái gì gọi là hung ác, đây chính là hung ác. Vô số tông môn đều phái người tới thăm hỏi Vân Môn. Thậm chí còn phái người tới giúp đỡ Vân Môn xây dựng lại nhà cửa. Mà bốn đại tông môn bị diệt, không có ai đoái hoài tới.

Sự thật lần nữa chứng minh, ở thế giới Tu Chân, thực lực mới là chân lý.
Dù Lâm Vân không muốn tiếp tục ở lại đây, nhưng Vân Môn vẫn có một ít đệ tử không muốn rời đi. Cho nên hắn mặc kệ cho mọi người xây dựng lại trụ sở.
….

Lúc Lâm Vân dẫn theo Liễu San trở lại Bắc Lĩnh, thì phát hiện Thẩm Uyển và Tần Nhan đang đứng ở cửa ra vào.
– Lâm tiền bối.
Nhìn thấy Lâm Vân trở về, Thẩm Uyển tiến lên phía trước thi lễ.
Lâm Vân khoát tay nói:
– Đứng ở nơi này làm gì, vào trong ngồi một lát.
Thẩm Uyển trả lời:

– Hiện tại mọi người bên trong đang bận rộn. Qua một thời gian ngắn, Thẩm Uyển lại tới bái phỏng.
Thấy Tần Nhan đi cùng với Thẩm Uyển rời đi, Lâm Vân cũng không nhiều lời. HIện tại hắn quả thực rất bận.

Lâm Vân vừa đi vào, Vũ Tích và Thanh Thanh liền đi lên đón chào, vẻ lo lắng trong mắt hiện ra rất rõ. Dù các nàng biết Lâm Vân lợi hại, nhưng dù sao Lâm Vân chỉ có một người. Mà đối phương là mấy môn phái lớn liền.

Nhưng Lâm Vân đã an toàn trở lại, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn và mọi người xa cách đã quá lâu rồi, các nàng sợ lại phải sống trong cô đơn và nhớ nhung.
– Đi vào thôi.
Lâm Vân kéo tay Vũ Tích và Thanh Thanh, ôn nhu nói.
– Tĩnh Như và Nhược Sương thế nào rồi?
Lâm Vân lo lắng hỏi.

– Hai người chỉ thoát lực mà thôi, không có vấn đề gì. Đoán chừng ngày mai là hai người có thể tỉnh lại.
Lâm Vân nghe vậy thì yên tâm. Xung Hi và Chu Linh Tố vẫn an toàn, còn đang giúp mọi người trị thương.

Vài đội viên của Long Ảnh cũng đi tới đây. Nhưng hiện tại chỉ còn ba người sống sót. Là Du Tiểu Thiết, Lam Cực và Lục Bân. Sáu người còn lại đều ch.ết trong trận chiến.

Dù thù đã được báo, nhưng Lâm Vân không chút vui vẻ gì. Đội viên của Long Ảnh đi tới Khôn Truân Giới là vì hắn. Nhưng hắn lại không thể bảo vệ được bọn họ. Nếu không phải Âm Sơn Lão Quái muốn bắt sống tất cả nữ nhân, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Cho dù báo được thù thì thế nào? Những thứ đã mất đi thì mãi mãi sẽ không lấy về được.

– Huấn luyện viên, các huynh đệ đi thì cũng đã đi rồi, anh đừng quá thương tâm. Chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành nốt giấc mơ của bọn họ.
Lam Cực thấy Lâm Vân thương cảm, liền lên tiếng an ủi.
Lâm Vân khoát tay nói:

– Lam Cực, Tiểu Thiết và Lục Bân sau này đừng gọi tôi là huấn luyện viên nữa. Còn có Từ Vinh, chúng ta đã là huynh đệ, mãi mãi đều là huynh đệ. Cho nên mọi người chỉ cần gọi tôi là Nhị ca. Từ Vinh lớn tuổi nhất, gọi là đại ca. Lam Cực là lão Tam, Lục Bân là lão Tứ, Tiểu Thiết đứng hàng thứ năm thì gọi là lão Ngũ.

– Vâng, Nhị ca.
Mọi người cũng không già mồm cãi láo, đều gọi Lâm Vân là Nhị ca.
Từ Vinh bị thương không nhẹ, Đặng Thư Cần đang chiếu cố anh ta. Lâm Vân kiểm tr.a Từ Vinh một lát, tới chỗ mẹ và mẹ vợ thăm hỏi. Rồi mới cùng Vũ Tích và Thanh Thanh trở về phòng ngủ.

– Lão công, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì mà mất một cánh tay vậy?
Vũ Tích vẫn rất lo lắng cho cánh tay của Lâm Vân.
Lâm Vân mỉm cười nói:

– Chỗ cánh tay có dính một đám bụi màu xám, giải trừ mãi không được. Đoán chừng là do chân nguyên của anh không đủ. Tuy nhiên, nó đang chậm rãi biến mất rồi. Đoán chừng một hai năm nữa là anh khôi phục lại cánh tay như cũ.

Vũ Tích vuốt ve cánh tay cụt của Lâm Vân, rất là đau lòng. Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói:

– Chân nguyên chưa đủ? Không phải chúng ta còn có Tạo Hóa Đan chứa đựng rất nhiều linh lực lấy được từ trong hang động kia sao? Liệu có thể dùng đan dược đó để tẩy trừ đám bụi đi được không?

Hai mắt của Lâm Vân sáng ngời. Đúng vậy, sao mình không nghĩ ra dùng Tạo Hóa Đan nhỉ? Mỗi lần hắn bức đám bụi màu xám kia, hắn luôn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Nếu có Tạo Hóa Đan hỗ trợ, có lẽ hắn có thể làm được.
– Ừ, để anh thử xem.

Nói xong, Lâm Vân nuốt vào một viên Tạo Hóa Đan vào bụng.
Linh lực cường đại dâng lên từ đan điền của Lâm Vân. Đinh một tiếng, Lâm Vân thật không ngờ, hắn còn chưa tẩy trừ đám bụi ở cánh tay, thì cây châm rõ ràng lại bị bức ra trước.

Vũ Tích và Thanh Thanh sững sờ nhìn Lâm Vân. Hai người thật không ngờ trong người của Lâm Vân còn có một cây châm. Có thể tượng tưởng hắn chịu đau đớn như thế nào. Nếu không phải Lâm Vân còn đang vận công, thì hai người đã sớm nhào vào lòng hắn rồi.

Linh lực bên trong Tạo Hóa Đan cực kỳ hùng hậu. Lâm Vân căn bản không dám hấp thu những linh lực này. Hắn đã tu luyện tới cực hạn, nếu lại hấp thu thì nói không chừng sẽ dẫn tới Thiên Kiếp. Dù Lâm Vân không biết vì sao hắn còn chưa gặp phải Thiên Kiếp, nhưng hắn không dám mạo hiểm như vậy.

Chân nguyên cường đại lan tới cánh tay cụt của Lâm Vân. Đám bụi màu xám bên trên đó, không thể chống cự, bị chân nguyên từ Tạo Hóa Đan biến thành hư vô.

Nhưng linh lực cực lớn vẫn còn lưu lại trong cơ thể Lâm Vân. Lâm Vân âm thầm vui vẻ. Một chuyện khiến hắn đau đầu vài năm, lại được giải trừ đơn giản như vậy. Hắn tranh thủ thời gian để cho Sơn Hà Đồ hấp thu nốt số linh lực còn dư thừa.

Đám bụi đã được khu trừ, Lâm Vân chỉ cần vận chuyển chân nguyên, cánh tay cụt liền khôi phục như ban đầu.
– Vũ Tích, đúng là có hiệu quả, cảm ơn em…
Lâm Vân kinh hỉ nói, duỗi hai cánh tay kéo Vũ Tích và Thanh Thanh vào ngực.

Bỗng Lâm Vân nhớ tới còn có một lọ Tiên Tủy Đan. Định lấy ra nhìn xem, nhưng lại không tìm thấy.
– Chuyện gì vậy, lão công?
Vũ Tích thấy khuôn mặt của Lâm Vân lộ vẻ cổ quái, liền vội vàng hỏi.
– Hình như anh ném nhầm Tiên Tủy Đan đi rồi.
Lâm Vân vỗ vỗ đầu nói.

Lúc trước khi bị hố đen hút vào, hắn cho rằng là do ông trờ ghen ghét với việc hắn sáng chế ra Ngũ Tinh Quyết, liền khắc công pháp của mình lên trên một cái thẻ ngọc. Rồi bỏ nó cùng một số tài liệu vào trong giới chỉ, ném vào trong hố đen.

Chỉ là không ngờ hắn bỏ nhầm cả một lọ Tiên Tủy Đan vào đó.
(Tạo tiền đề cho truyện Tinh Vũ Cửu Thần)
– Tiên Nhan Đan và Tạo Hóa Đan đều là đan dược cực phẩm, Tiên Tủy Đan khẳng định cũng bất phàm, không ngờ anh lại vứt nhầm. Thật đúng là đáng trách.
Lâm Vân ảo não nói.

– Mất thì thôi, có thời gian tìm về cũng được.
Vũ Tích thì không thấy tiếc nuối như hắn. Đối với nàng mà nói, chỉ cần Lâm Vân trở về là tốt rồi.

Ba người nói chuyện đến khi trời sáng. Lâm Vân thấy hai người có vẻ mệt mỏi, đoán chừng là do hai người đã không nghỉ ngơi nhiều ngày liên tục. Liền nhẹ nhàng ôm hai người lại, nhìn bọn họ thiếp đi trong ngực của mình.
Giờ đây Lâm Vân để cho tinh thần buông lỏng, không lâu sau hắn cũng ngủ thiếp đi.

Tuy Lâm Vân đang ngủ, nhưng khi Vũ Đình mở cửa, hắn vẫn biết. Chỉ là hắn không lên tiếng, ngay cả con mắt cũng không có mở.

Vũ Đình nhìn Lâm Vân ôm Thanh Thanh và chị của mình ngủ, trong mắt đầy vẻ ôn nhu. Lại cắn môi, đi khẽ tới trước mặt Lâm Vân, cúi đầu hôn lên trán hắn một cái. Rồi mới rón rén đi ra ngoài, đóng cửa lại. Hồn nhiên đã quên, tu vị của nàng kém Lâm Vân quá xa.

Lâm Vân cười khổ một tiếng, chỉ có thể mặc kệ nàng. Hắn biết Vũ Đình có chút cắn rứt lương tâm. Tuy nhiên hắn không trách nàng ấy điều gì. Chỉ là không ngờ tu vị của nàng ấy lại tăng nhanh như vậy. Rõ ràng đã tới Kết Đan hậu kỳ, không hề thua kém Vũ Tích chút nào.

Mãi đến khi trời lại bắt đầu tối, Vũ Tích và Thanh Thanh mới tỉnh lại.
Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua, hai người mới được ngủ yên lành và thoải mái như vậy. Khi hai người tỉnh lại, Lâm Vân cũng mở mắt. Nhìn hai người ở trong ngực, cũng học theo Vũ Đình, hôn lên trán hai người.

Vũ Tích đột nhiên cảm thấy thân thể hơi nóng, bàn tay đang ôm eo của Lâm Vân càng ôm chặt hơn.
Thanh Thanh cảm nhận được sự khác lạ giữa Lâm Vân và Vũ Tích, liền cười một tiếng nói:
– Để em đi xem Tĩnh Như và Nhược Sương.
Nói xong, nàng hôn Lâm Vân một cái rồi đi ra căn phòng.

Lâm Vân không nói gì, chỉ đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của Vũ Tích. Hiện tại im lặng tận hưởng còn hơn vô số ngôn ngữ.
– Ưm…
….
Không biết qua bao lâu, khi đầu tóc của Vũ Tích trở nên rối bời, nàng mới nằm trong ngực của Lâm Vân, thở hổn hển nói:
– Anh càng ngày càng xấu.

Một câu này của Vũ Tích lại khiến Lâm Vân xao động.
– Vũ Tích, chị vào được không?
Giọng nói của Thanh Thanh vang lên từ ngoài cửa.
– A, chờ em chút….
Vũ Tích nhớ tới mình còn chưa mặc quần áo.
Nhưng không có ai đợi nàng, Thanh Thanh đã dẫn theo Tĩnh Như và Nhược Sương đi vào.

– Nhược Sương, Tĩnh Như, hai em tỉnh rồi à.
Lâm Vân nhìn thấy hai người, càng kinh hỉ.
– Hai người tỉnh lâu rồi. Nhưng mãi không thấy anh ra, vì nhớ anh mà hai người mới tới đây.
Thanh Thanh vừa cười vừa nói.

Lâm Vân nghe vậy, có chút xấu hổ, liền vội vàng đứng lên. Tĩnh Như và Nhược Sương lập tức nhào vào lòng của Lâm Vân. Hai người quả thật không thể chờ gặp lại Lâm Vân nữa.
Giờ đây rốt cuộc có thể được ôm hắn, hai người vui sướng như muốn nổ tung vậy.
– A…
Thanh Thanh kêu lên một tiếng.

Lúc này Tĩnh Như và Nhược Sương mới phát hiện mình đang ôm một Lâm Vân trần truồng.
– A…
Lại hai tiếng thét lên.
Vũ Tích nhìn cảnh này, liền bật cười, đã quên cả việc mặc quần áo. Căn phòng rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, đảo măt đã vang lên tiếng cười đùa.

– Chị Hi, anh rể và mấy chị có vẻ rất vui thì phải. Chúng ta cũng đi vào đó tham gia nhé.
Vũ Đình và Xung Hi đứng ở cửa ra vào. Vừa nghe thấy tiếng cười đùa ở bên trong, Vũ Đình nhịn không được trong lòng khát vọng.

Xung Hi mím môi. Nàng không giống như Vũ Đình, có thể hồn nhiên như vậy. Lâm Vân và Vũ Tích đã ở trong phòng rất lâu rồi, chứng tỏ bọn họ đang làm chuyện vợ chồng. Hiện tại lại nghe thấy tiếng thét lên, nói không chừng gặp phải tràng cảnh xấu hổ gì đó.

Xung Hi đang nghĩ ngợi, thì cửa phòng mở. Lâm Vân dẫn theo bốn cô gái đi ra. Nhìn thấy Xung Hi và Vũ Đình đứng ở cửa, hắn cười xấu hổ nói:
– Vũ Đình, Xung Hi, chúng tới tới phòng họp thôi, anh có một số việc muốn nói.
– Anh rể, tay của anh khỏi rồi à?

Vũ Đình kinh hỉ kêu lên. Xung Hi thấy vậy cũng rất là cao hứng.
Lâm Vân không nhìn thấy Mông Văn, ánh mắt trở nên buồn bã:
– Mông Văn đi rồi phải không?
– Vâng, không biết tại sao, lúc Vân Môn xây dựng xong, chị ấy liền rời đi. Chị ấy nói rằng muốn đi ra ngoài lịch lãm.

Nhược Sương hiểu ý của Lâm Vân, nên trả lời.
Lâm Vân gật đầu, không nói gì nữa. Mỗi người đều có con đường riêng của mình. Có lẽ đã từng đi chung một con đường, nhưng đôi khí cũng gặp phải một đường rẽ khác. Hắn không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của người khác.

Trong đại điện, tất cả các đệ tử nội môn của Vân Môn đều tới đông đủ. Ngoại trừ hơn hai mươi người mà Lâm Vân quen thuộc ra, còn lại đều là đệ tử mà mọi người mới thu nhận ở Khôn Truân Giới. Tu vị cao nhất là Kết Đan trung kỳ.

Theo lời Khổng Linh nói, nơi này vốn có một trăm sáu mươi bảy đệ tử. Nhưng trải qua trận chiến, chỉ còn lại bốn mươi ba nam đệ tử, và ba mươi bảy nữ đệ tử.
Cả đại điện, cộng thêm Lâm Vân là một trăm linh năm người.
Lâm Vân thẳng thẳn nói:

– Ngoại trử vài vị trưởng bối còn chưa có tới, tất cả người của Vân Môn cúng ta đều ở đây. Lần này ta triệu tập mọi người tới đây, chính là nói tới việc di dời. Vân Môn của chúng ta có một nơi trú ở mới. Còn nơi này chỉ coi như là một chi nhánh mà thôi.

– Nếu ai nguyện ý đi theo, thì chuẩn bị đồ đạc, nửa tháng sau, chúng ta sẽ rời khỏi Khôn Truân Giới. Đương nhiên, nếu có ai không muốn rời đi, thì ta sẽ lưu lại một ít tài nguyên, mọi người có thể ở lại Khôn Truân Giới rồi phát triển Vân Môn. Dù sau này mọi người có đổi ý tới chỗ ở mới hay không, ta đều hy vọng gặp lại mọi người ở trên Tiên Giới.

Một vị đệ tử mới thu nhận nhỏ giọng hỏi sư huynh bên canh:
– Sư huynh, Tiên Giới có thật sao? Đệ tưởng chỉ có ở trong truyền thuyết?
Nhưng vị sư huynh này rõ ràng cũng không biết Tiên Giới có thật hay không. Lâm Vân nghe vậy thì mỉm cười nói:

– Ta khẳng định Tiên Giới tồn tại. Đây không phải là lời nói vô căn cứ. Nhưng Tiên Giới như thế nào, thì phải phụ thuộc vào sự cố gắng của mọi người. Ta chỉ biết là có, nhưng ta cũng chưa từng tới.

– Các ngươi là nhóm đệ tử đầu tiên của Vân Môn, có lẽ không lâu sau, các ngươi sẽ phát hiện ra rằng, trở thành đệ tử đầu tiên của Vân Môn là một điều may mắn. Nếu còn có vấn đề gì thì có thể trực tiếp hỏi. Hoặc có người nào muốn lưu lại thì cũng thông báo luôn.

Vị đệ tử kia rất khẩn trương, cậu ta không ngờ mình nói nhỏ như vậy, chưởng môn cũng nghe thấy. Nhưng trong lòng cậu ta đã quyết tâm, phải cố gắng tu luyện để phi thăng lên Tiên Giới.
– Sư phụ, con muốn lưu lại phát triển Vân Môn. Con nhất định sẽ giúp Vân Môn phát dương quang đại.

Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ đứng dây, thi lễ với Lâm Vân trước, rồi thi lễ nói với Khổng Linh.
– Con cũng nguyện ý lưu lại.
Lại có một tu sĩ đứng dậy.
– Ngươi tên là gì?

Lâm Vân thấy có đệ tử nguyện ý lưu lại vì phát triển Vân Môn. Cho dù y xuất phát từ mục đích gì, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy cao hứng. Hắn thấy các đệ tử mà Khổng Linh và mấy người Vũ Tích thu nhận đều không tồi. Ít nhất nhân phẩm của bọn họ đã để cho Lâm Vân thỏa mãn. Đủ biết lúc thu nhận đồ đệ, Khổng Linh đã hiểu ý mình.

– Khởi bẩm chưởng môn, tôi là Trương Chí Hòa.
– Tôi là Vương Tuyết Sinh.
Lâm Vân gật đầu, lấy hai cái giới chỉ ra nói:

– Trong này có một số công pháp và tài nguyên tu luyện. Hai ngươi tận dụng số tài nguyên trong đó để phát triển Vân Môn. Nhớ kỹ, quy củ của Vân Môn rất đơn giản, phải tôn kính sư môn, đồng môn với nhau không được tương tàn. Còn làm chuyện gì thì ta không quan tâm, nhưng đạo đức cơ bản nhất phải nắm trong lòng.

– Vâng.
Trương Chí Hòa và Vương Tuyết Sinh đồng thanh đáp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.