Di Châu

Chương 23: Say Rượu



Ánh mắt Tuân Tề xẹt qua một tia dị sắc, hắn ngồi lại chỗ của mình, đích thân rót thêm trà cho Tuân Du, nói: “Vi huynh biết đệ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên không dám làm phiền đệ dưỡng bệnh. Chỉ là trên đường vừa vặn gặp được Ân cô nương, biết nàng là người Biện Châu nên bèn mời nàng đến xem vở côn khúc mới.”

Tuân Du đặt lại ly trà xuống bàn, dựa vào lưng ghế, dáng vẻ lười biếng, đưa mắt nhìn về phía sân khấu, nét mặt không biểu cảm, dường như đang rất chú tâm nghe kịch. Một lúc sau, hắn quay sang cười nói với Tuân Tề: “Quả thực là một vở kịch hay.”

Đôi mắt Tuân Tề híp lại, cười nói: “Đương nhiên rồi, vừa rồi Ân cô nương cũng nói như vậy.”
Ân Ly ở bên cạnh nghe vậy kinh ngạc giương mắt nhìn Tuân Tề, vị Lục Vương Gia này tại sao trước mặt nàng lại có thể nói năng bừa bãi không chút hổ thẹn như vậy! Nàng nói như vậy khi nào cơ chứ.

Tuân Du nghe được lời này ngừng lại một chút, cười nói: “Ân cô nương là do Tấn An công chúa mời đến Thất Vương phủ, tuy nói trên danh nghĩa là chăm sóc thần đệ nhưng dù sao vẫn là khách trong phủ thần đệ. Hoàng huynh cứ như vậy liền mang người mang đi, tựa hồ không ổn?”

Tuân Tề không nghĩ tới Tuân Du lại nói thẳng ra như vậy, biểu cảm trên mặt cứng đờ: “Việc này đúng là do ta suy nghĩ không chu toàn, vừa rồi bổn vương và Ân cô nương trò chuyện với nhau rất vui nhưng lại quên phái người đi báo tin cho Thất đệ, ta thật là trách. Bổn vương lấy trà thay rượu tạ lỗi với đệ đệ, mong Thất đệ chớ trách.” Dứt lời, cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.

Ân Ly ở bên cạnh nghe vậy thật là hận không thể xé rách miệng của vị Lục Vương Gia kia. Nàng và hắn vui vẻ nói chuyện khi nào chứ! “Ta không có…”

Một giọng nói bỗng phát ra, hai người đều quay đầu nhìn nàng, thấy biểu tình trên gương mặt của Tuân Du, Ân Ly giống như bị ai đó giữ chặt ở cổ không thể nói tiếp được nữa, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ủy khuất.

Còn Tuân Tề thì lại bật cười, nhẹ nhàng nói với nàng: “Ân cô nương không cần xấu hổ, thất đệ từ trước đến nay là người biết lý lẽ, nó sẽ không trách ngươi đâu. Hôm nay, quả thực là bổn vương suy nghĩ không thấu đáo, chi bằng lát nữa bổn vương đến Túy Hà Lâu đặt một bàn tiệc rượu tạ lỗi với hai vị?”

Tuân Du quay đầu, một tay gõ nhẹ mặt bàn, nhìn xuống sân khấu phía dưới. Trên sân khấu, con hát đang hát đoạn hồi kết, bắt đầu chào hạ màn, Tuân Du cầm thanh trường kiếm đứng dậy, sửa sang lại y phục nói vói Tuân Tề: “Đa tạ ý tốt của hoàng huynh, chỉ là thần đệ thân thể chưa khỏi hẳn, e là không thể uống rượu được. Hiện tại, sắc trời đã tối, thần đệ xin phép hẹn sang ngày khác thì hơn.”

Không đợi Tuân Tề trả lời, Tuân Du liền đứng dậy đi ra ngoài. Hắn đi được hai bước thấy Ân Ly vẫn đứng đó bất động liền quay đầu liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Sao vậy? Còn không đi sao?”
Ân Ly vội vàng đi theo, cả hai cùng ra khỏi căn phòng.

Ra ngoài Linh Lê Viên, ngoài cửa đã có xe ngựa đang chờ, Tuân Du cũng không đợi nàng, tự mình bước lên xe trước. Ân Ly đứng bên ngoài đang do dự không biết có nên lên xe không thì một giọng nói trong xe phát ra: “Còn chưa lên xe ư?”

Suốt dọc đường về, Tuân Du đều nhắm mắt dựa người vào thành xe ngựa, sắc mặt thâm trầm. Mấy lần Ân Ly ngẩng đầu muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy sắc mặt ấy của hắn lại chọn lựa im lặng.

Khi xe vừa tới vương phủ, Tuân Du cũng không đợi Ân Ly, đứng dậy lập tức xuống xe ngựa. Lúc Ân Ly xuống xe đã thấy hắn đi rất xa rồi.
Trở về phòng, trong lòng Ân Ly vô cùng khó chịu. Sự việc ngày hôm nay tuy là nàng sai nhưng nàng không phải cố ý. Thái độ cả buổi tối của Tuân Du khiến nàng rất khó chịu.

Xuân Oánh thấy tâm trạng của Ân Ly sau khi trở về rất không tốt nên bèn an ủi nàng: “cô nương, đừng buồn nữa. Nô tỳ mới vừa nghe Phúc bá nói, hôm nay Vương Gia vừa nghe nói không thấy Người đâu liền vô cùng lo lắng. Người đã phái mấy đội người ngựa đi tìm. Khi nghe tin Người bị Lục Vương Gia mang đi, Vương Gia liền vội vàng ra ngoài, y phục cũng không kịp mặc, may mà có Phúc bá kịp thời ngăn lại.”

Xuân Oánh liếc nhìn sắc mặt Ân Ly rồi tiếp tục nói: “cô nương, Vương Gia vì quá lo lắng cho cô nên mới tức giận như vậy. Ngày mai, Người hãy đến nhận lỗi với Vương Gia, cô nương là người mà Vương Gia yêu thương nhất nên Ngài ấy sẽ không tức giận với cô nữa.”

Ân Ly nhớ lại bộ dáng y phục xộc xệch của hắn lúc xông vào trong phòng và dáng vẻ ngồi xuống uống ly trà của nàng, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ ngọt ngào.

Ân Ly đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, nhìn về phía phòng ngủ của Tuân Du, nơi đó ánh nến đã tắt, hắn có lẽ đã ngủ rồi. Nàng khẽ thở dài, ngày mai sẽ đến nói chuyện với hắn vậy.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nàng bước lên giường ngủ để Xuân Oánh tắt đèn lui ra.

Nửa đêm, Ân Ly nằm ở trên giường đang mơ mơ màng màng muốn ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra. Ân Ly hoảng sợ, vừa mở mắt ra liền thấy bóng đen lảo đảo bước vào.
Bóng đen kia bước đến cách giường vài bước liền ngồi xuống, không nhúc nhích.

Trong phòng đen như mực, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt đất trăng trắng. Tim Ân Ly đập thình thịch, muốn hét lên nhưng lại sợ kinh động đến bóng đen ấy. Nàng chậm rãi xoay người xuống giường, đi chân trần định lẻn ra ngoài. Tuy nhiên, khi nàng vừa mới đi đến cạnh cửa thì phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Lại đây.”

Ân Ly có chút kinh ngạc, thanh âm kia hình như là Tuân Du: “Vương Gia?”

Bóng đen kia không lên tiếng mà tiếp tục ngồi đó bất động. Ân Ly lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đến gần. Dưới ánh trăng thanh lãnh mới thấy rõ người nọ quả nhiên là Tuân Du. Hắn tại sao nửa đêm lại chạy đến phòng nàng, còn ngồi đó rất lâu không lên tiếng?

Ân Ly ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa mới tới gần liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Hắn đã uống rượu ư!

“Vương Gia, sao ngài lại uống rượu, vết thương của Ngài còn chưa khỏi hẳn đâu.” Ân Ly cảm thấy không ổn chút nào, mới có một lúc không trông chừng thôi mà hắn đã làm thành ra như thế này.

Tuân Du một tay chống đầu, dựa vào án kỉ, có vẻ không thoải mái, nhất thời không nhúc nhích. Ân Ly thấy vậy muốn mời thái y đến xem nhưng vừa đứng lên đã bị hắn kéo lại: “Hắn cũng là Hoàng Tử…”
Ân Ly ngây cả người, không hiểu hắn đang nói cái gì: “Ngài nói cái gì?”

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt như có sương mù, một mảnh đen nhánh: “Hắn có thể, tại sao bổn vương lại không được?”
Ân Ly thật sự không hiểu “hắn” trong miệng hắn là ai, Tuân Du nói cái gì không được: “Vương gia, tiểu nữ thật sự không biết ngài đang nói cái gì.”

“Nếu nàng muốn đời này gả cho một người bình thường thì tại sao còn muốn tới trêu chọc bổn vương? Vì sao còn muốn đi trêu chọc hắn!” Ánh mắt Tuân Du đỏ thẫm, kéo tay nàng gầm nhẹ nói.

Ân Ly nghe đã hiểu, bây giờ nàng mới hiểu được vì sao từ trước đến nay hắn luôn tỏ ra vẻ mặt không vui với nàng mà còn muốn đuổi nàng đi. Thì ra hắn lại để ý những lời nàng nói trên xe ngựa ngày hôm đó như vậy. Thực ra, những lời nói đó là do nàng trong tình huống cấp bách muốn ngăn hắn lại chứ không phải xuất phát từ thâm tâm nàng. Ân Ly càng không nghĩ hắn lại để ý đến như vậy.

Ân Ly hơi sững sờ, không biết giải thích như thế nào, rồi lại bị hắn nói như vậy. Nàng thấy hắn dường như không còn tỉnh táo liền biết hắn đã say rồi nên muốn để đến ngày mai sau khi tỉnh rượu sẽ giải thích với hắn. Ân Ly muốn đứng dậy ra ngoài gọi người đưa hắn về phòng, nào ngờ Tuân Du nghĩ nàng muốn bỏ đi nên liền ôm nàng lên từ phía sau, dùng chân đóng cửa lại, đi về phía trong phòng.

Ân Ly còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì đã bị hắn ôm tới giường đặt xuống. Ân Ly xoay người muốn đứng dậy nhưng còn chưa kịp xoay thì đã bị bàn tay mạnh mẽ của hắn chặn lên hai vai. Tuân Du một bước lên giường phủ lên người nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.