Di Châu

Chương 25: Nàng Muốn Ta Không



Ân Ly hai mắt thất thần, vòng eo uốn éo, hô hấp dồn dập. Khi nàng còn đang chìm đắm nơi đỉnh cao dục vọng, một mảnh nóng rực để ở giữa hai chân nàng. ƈôи ȶhịȶ dưới người Tuân Du lúc này đã là trướng đau không thôi, lỗ sáo vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà phun ra từng vệt từng vệt chất lỏng trong suốt.

Hắn nửa quỳ ở giữa hai chân Ân Ly, một tay đỡ lấy ƈôи ȶhịȶ thô dài, chà xát mật huyệt ướt đẫm của nàng. ƈôи ȶhịȶ thô dài dường như sắp tiến vào bên trong mật thủy, thực nhanh chóng liền trở nên trơn trượt và ẩm ướt. Lúc hắn nghiền xoắn mật huyệt Ân Ly càng thêm mềm mại, đôi chân thon dài trắng nõn vô lực mở ra, mật huyệt căng tròn xinh đẹp không hề che lấp bại lộ ở trước mặt Tuân Du. Tiểu hoa huyệt bởi vì mới vừa rồi cao trào nên còn chưa khép lại, dường như đang tương ứng với lời mời gọi êm dịu của hắn.

Hơi thở Tuân Du dần trở nên nặng nề, hắn đỡ lấy thân ƈôи ȶhịȶ cùng đầu nấm để ở mật huyệt, eo bụng hơi hơi dùng sức đẩy vào phía trước. Đỉnh chóp của ƈôи ȶhịȶ chậm rãi tiến vào một đoạn, không bao lâu liền cạ ở nơi đó. Cự vật của hắn quá lớn, muốn đi vào thật sự có chút khó khăn. Hắn chậm rãi, hít một hơi thật sâu rồi dừng lại bất động.

Ân Ly còn không có phản ứng trở lại, mật huyệt của nàng vốn đang bại lộ ở trong không khí, chầm chậm cảm thấy sự mát lạnh trong hơi lạnh gió đêm. Ngay khi ƈôи ȶhịȶ nóng rực cọ xát nơi mật huyệt của nàng, nàng vô ý thức mở rộng chân ra, để vật đó càng mang thêm hơi ấm cho chính nàng. Khi ƈôи ȶhịȶ tiến vào mật huyệt, mật huyệt của nàng thậm chí không khống chế mà co rút lại, tựa hồ muốn đem kia vật hút vào trong cơ thể, hoàn toàn không ý thức được tính nguy hiểm.

“Ô…” Mã nhãn (1)mẫn cảm của Tuân Du nằm hoàn toàn trong mật huyệt của nàng. Mỗi một động tác rất nhỏ của tiểu huyệt đều là kích thích thật mạnh đối với hắn. Mật huyệt của nàng dường như đang hút lấy lỗ nhỏ trên đỉnh bao của hắn. Lực đạo mạnh khiến Tuân Du cảm thấy dịch đặc trong túi trứng của chính mình như bị nàng hút ra tới!

(1) Mắt ngựa: Trong cơ thể con người, nó nói chung là đường nối ở giữa quy đầu dương vật , tức là lỗ niệu đạo, là đường thoát chung cho nước tiểu và tinh dịch (baidu)

Hàm răng cấm của Tuân Du cơ hồ bị chính hắn cắn chặt, hắn thở hổn hển, một tay đỡ lấy eo nhỏ uốn éo của nàng, một tay đỡ lấy ƈôи ȶhịȶ to lớn thô dài nổi gân xanh, mạnh mẽ động thân một cái đem vật kia nhét vào mật huyệt nàng.

“A!” Ân Ly đau đớn kêu thảm một tiếng, một cơn đau đớn từ dưới thân người nàng truyền đến, dường như thân người nàng bị xé rách thành hai nửa. Nùng tình mật ý (tình cảm sâu đậm) cùng ôn nhuyễn hương noãn (sự mềm ấm thơm ngát) khi nãy hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại duy nhất cảm giác đau đớn. Nàng thổn thức khóc, đôi tay liều mạng chống đẩy hắn, nước mắt châu ngọc giống như thoát khỏi ngăn trở mà cứ mãi tuôn rơi, cảm thấy từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chịu qua cơn đau nào như thế này.

Tuân Du cũng không dễ chịu gì, nỗi đau lần đầu tiên giao hợp vốn là khó chịu, huống chi vật bẩm sinh của hắn thô to dị thường. Tuổi nàng vẫn còn nhỏ phải nhận lấy vật đó của hắn xác thật miễn cưỡng. Hắn lúc này mới mới hơi tiến vào, đã bị nàng giữ lấy chặt chẽ, cơ hồ như sợi dây thun xoắn lấy khiến hắn nổi cơn đau. Hắn ngừng bất động ở nơi kia nửa ngày, trên lưng lại thấm đầy đổ mồ hôi, ướt đẫm chiếc áo hắn chưa kịp cởi ra.

Một thân đổ mồ hôi, dường như mang đi mùi rượu trong cơ thể Tuân Du, hắn nhìn Ân Ly dưới thân, sắc mặt trắng bệch, môi dưới cắn chặt, mắt nhắm chặt lại yên lặng rơi lệ, cả người đau run rẩy. Hắn tối nay xác thật uống rượu nhưng cũng không có say, chỉ là muốn tìm lý do chiếm hữu nàng. Hiện giờ hắn hối hận, hắn phát hiện chính mình kỳ thật là thương tổn nàng.

Hắn cắn chặt răng chậm rãi bứt ra, chống cánh tay nửa nằm ở trên người nàng, duỗi tay mềm nhẹ lau đi nước mắt trên mặt nàng, thở dài: “A Di, đừng sợ, ta sẽ không tiếp tục.”

Lông mi Ân Ly không ngừng run rẩy, cũng không mở mắt nhìn hắn, hắn ở phía trên nhìn nàng thật lâu, thở dài, từ trên người nàng xoay người xuống dưới, kéo lấy một bên đệm che lấy người nàng, đưa lưng về phía nàng ngồi ở cạnh giường, nửa ngày không nói.

“A Di, thực xin lỗi…” Trong căn phòng tối giọng hắn trầm thấp vang vọng, mang theo chút trống trải và quạnh quẽ: “Ta biết nàng hiện giờ nhất định là cực kỳ hận ta.”

Ân Ly ở phía sau hắn hai mắt chậm rãi mở ra, quay đầu nhìn bóng dáng hắn trong bóng đêm. Trong màn đêm, bóng lưng hắn trở nên cô đơn, cơ hồ như toàn thế giới chỉ còn lại một mình hắn, ngồi ở kia, hơi cúi đầu, đưa lưng về phía nàng, thế nhưng hiện ra một bóng dáng thê lương.

“Có lẽ cả đời này của nàng đều sẽ không tha thứ cho ta.” Nói xong hắn dừng một chút, sau đó khẽ cười, tiếng cười vang vọng trong căn phòng trống trải, thế nhưng làm Ân Ly cảm thấy đau lòng.

Tuân Du xưa nay không mê nữ sắc, đời trước cũng chỉ có một mình nàng, nàng đời trước gả cho hắn kỳ thật xem như âm soa dương thác (2), kể từ khi nàng vào cửa là dường như đối với hắn nói gì nghe nấy, trước nay cũng không cần hắn tốn tâm tư lấy lòng, cho nên hai đời làm người, hắn ở phương diện lấy lòng nữ tử thật sự không hề có kinh nghiệm gì, cứ nhìn tình huống bị hắn làm cho rối như tơ vò thì biết.

(2)Âm dương lẫn lộn, nghĩa là các sai lầm xảy ra do tình cờ.

Hắn giơ tay xoa xoa trán mình, cuối cùng lau mặt, thở dài một hơi, phảng phất như đưa ra quyết định: “Ngày mai ta sẽ phái người đưa nàng về Biện Châu, đừng sợ, ta sẽ giải thích với công chúa rõ ràng, nàng… nghỉ ngơi cho tốt.” Dứt lời cũng không dám quay đầu lại nhìn nàng, liền đứng lên cất bước đi ngay.

Ân Ly không biết chính mình là bị làm sao, khi nghe Tuân Du nói muốn đưa nàng trở về, chính nàng khổ sở không thôi, thấy hắn đứng dậy bước đi, nàng vội từ phía sau ôm lấy eo hắn, dán chặt lấy tấm lưng hắn không ngừng khóc hu hu.

Tuân Du thân mình cứng rắn, chỉ cảm thấy phía sau lưng đều bị nàng khóc ướt. Hắn cuống quít dỗ dành thân người sau lưng mình: “A Di, chớ khóc, là ta không tốt…”

Hắn càng dỗ dành nàng, Ân Ly trong lòng liền càng thêm khó chịu, mặt nàng chôn trên lưng hắn, rầu rĩ khóc ròng nói: “Ngài không cần ta nữa sao? Có phải Ngài không cần A Di nữa rồi không?”

Tuân Du vừa nghe lời này như sấm rền oanh đỉnh, bùng nổ ngay nơi hắn đang đứng, hắn hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không? Có phải tất cả đều là vọng tưởng của hắn hay không?

Tuân Du tách cánh tay Ân Ly đang vòng lấy bên hông hắn, lập tức xoay người, giữ chặt lấy bờ vai nàng nhìn nàng, đôi mắt hắn trong đêm tối sáng lóa đến kinh người: “Nàng mới vừa nói cái gì? A Di, nàng mới vừa nói cái gì?”

Giọt nước mắt trong ánh mắt Ân Ly tràn đầy lại rơi xuống, cả cánh mũi đều hồng hồng, ở trên giường nửa quỳ đứng dậy, đôi tay gắt gao ôm lấy cổ hắn, mặt vùi vào nơi ấy, mang theo giọng mũi dày đặc, khóc ròng nói: “Ngài còn cần A Di không?”

Nước mắt nàng lăn xuống, dọc theo cổ hắn trượt xuống, nóng hổi đến mức hắn sinh đau lòng. Hắn giơ tay nhẹ nhàng nâng lên gương mặt giàn dụa nước mắt của nàng, từng giọt từng giọt nước mắt nàng rơi xuống, cuối cùng ấn chặt bờ môi nóng rực lên đôi mắt phiếm hồng của nàng, lưu luyến triền miên.

“…A Di, nàng muốn ta không?” Hắn dán chặt vào gương mặt thẫn thờ của nàng, tim hắn càng đập dữ dội, hai đời không có một khắc nào có thể làm hắn chờ mong như thế.

Ân Ly nâng lên đôi mắt e lệ liếc nhìn hắn một cái, sự chờ đợi ngập tràn nơi mắt hắn khiến nàng phải đỏ mặt, nàng gục đầu xuống, gần như không thể phát hiện cái gật đầu của nàng.

Phong hồi lộ chuyến (3), Tuân Du chỉ cảm thấy chưa từng có giờ khắc nào vui vẻ hơn được lúc này. Hắn cao giọng cười to, một tay đem nàng từ trên giường bế lên, toàn bộ kéo vào trong lòng ngực: “A Di! A Di!”
(3) Ý nói trải qua nhiều chuyện quanh co, khúc khủy.

Ân Ly nhìn ngây ngốc, cảm thấy hắn lúc này thế nhưng giống như tiểu hài tử, lại sợ bị bên ngoài người nghe được, vội khẽ khàng gọi hắn: “Nhỏ giọng chút, kẻo lại để người nghe được…”
Tuân Du lúc này nào còn có bận tâm, hận không thể làm cho khắp thiên hạ đều biết!

Hắn ôm nàng ở trong phòng xoay quanh, sợ tới mức Ân Ly kêu sợ hãi liên tục, liên tục đánh hắn. Chờ cơn hưng phấn của hắn qua đi, hai người cùng ngã xuống trên giường. Mặt đối mặt dựa vào cùng nhau, Tuân Du nhìn chằm chằm vào nàng, như thể thế nào cũng nhìn không đủ. Ân Ly bị hắn nhìn chằm chằm sắc mặt đỏ bừng, xoay người không muốn nhìn hắn, lại bị hắn một phen kéo lại vào trong ngực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.