Di Châu

Chương 29: Thần Khởi (Buổi Sáng Hơi H )



Mật huyệt nàng theo cao trào lúc đóng lúc mở. ƈôи ȶhịȶ bị kẹp ở giữa mật huyệt cứ như bị một cái miệng nhỏ thỉnh thoảng ʍút̼ ɭϊếʍƈ chặt chẽ, làm Tuân Du vừa sướng lại vừa đau. Hắn gầm nhẹ một tiếng, tách hai chân đang kẹp chặt của nàng ra. Tiểu mật huyệt giấu ở bên trong lộ ra, liền phun trào mật dịch ướt át trơn trượt. Hắn thuận thế đem vật thô cứng kia lấp đầy lỗ nhỏ đã mong chờ bấy lâu, miễn cưỡng nhét vào nửa cái đầu. Một tay hắn lại nhanh chóng vuốt thân gậy lên xuống, một khắc sau rốt cuộc đem toàn bộ dịch đặc tưới đầy mật huyệt.

Nàng đang cao trào, lại bị tinh dịch của hắn mạnh mẽ nóng bừng bắn vào trong mật huyệt. Vật kia vừa nóng vừa nặng, thời gian bắn vào cũng không ngắn, thẳng đến nửa chén trà nhỏ mới dừng lại. Cả miệng huyệt đều bị một vật cứng lấp kín. Vật kia thừa dịp trong huyệt lúc này thật nhiều chất lỏng, vừa lấp kín lại đâm vào càng sâu, còn thỉnh thoảng thọc vào rút ra. Cảm thấy huyệt khẩu sưng sưng tấy tấy, cả người nàng lại run rẩy bị đưa lên cao trào theo lần phun thứ hai của hắn.

Cả ngày trong lòng run sợ, buổi tối lại còn ân ái hai lần, lúc này Ân Ly dường như rơi vào trạng thái hôn mê, ý thức đã không còn tỉnh táo, cả người mềm mại ngã xuống ở trên người Tuân Du. Tuân Du miễn cưỡng đạt được thỏa mãn, đem vật cứng kia rút khỏi hai chân nàng, một luồng dịch đặc trắng đục lập tức từ mật huyệt trào ra ngoài. Mật huyệt của nàng đã bị cọ xát có chút ửng đỏ, viên tiểu chồi non kia càng đáng thương hơn, toàn bộ đã bị hắn xoa đến nỗi sưng to.

Nước trong thùng có chút lạnh, Tuân Du vội vàng rửa sạch dịch đặc trên người cả hai, đem nàng bế lên, bước ra ngoài thùng, rút lấy khăn vải sạch sẽ lau khô bọt nước trên người cả hai, sau đó ôm nàng đi về nội thất.

Tới nội thất đem nàng đặt ở trên giường quý phi, xoay người nhìn cả giường đầy hỗn độn, đem tang vật trên khắp giường gom lại với nhau, cuốn thành một đống ném đến sàn nhà cuối giường, quay đầu đến bên cạnh ngăn tủ lấy ra khăn trải giường mới thành thạo trải lên. Hắn tuy là hoàng tử nhưng hàng năm hành quân đánh giặc bên ngoài, mấy việc nhỏ này với hắn kỳ thật cũng không xa lạ, chỉ là trở lại trong kinh có người hầu hạ hắn cũng sẽ không tự mình làm. Nhưng hiện giờ nha đầu muốn cùng hắn diễn chút tiết mục yêu đương vụng trộm, hắn lại càng thuận theo ý nàng, không gọi người tiến vào hầu hạ.

Chỉnh đốn giường xong liền đem nàng ôm trở lại trên giường, thoa thuốc cho nàng, tắt đèn buông mành, liền ôm nàng đi ngủ.

Ân Ly từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại thì cảm giác một trận hoảng hốt. Trong màn im ắng tĩnh mịch, một tia nắng ban mai xuyên thấu qua khe hở chiếu đến trên giường. Trong giấc ngủ nặng nề nàng đưa tay ra muốn đón lấy tia ban mai kia. Bỗng nhiên giật mình nhớ tới một màn ɖâʍ mỹ tối hôm qua, nàng ngồi dậy, phát hiện trên giường chỉ còn một mình nàng, trộm vén rèm lên nhìn khắp chung quanh phòng. Trong phòng thực an tĩnh, ngoại trừ nàng cũng không còn người khác, ngay cả mùi vị ɖâʍ mỹ kia cũng hoàn toàn tiêu tán.

Nàng đứng ở giường ngây ngốc, cảm thấy tối hôm qua dường như một hồi mộng xuân, hoảng hốt không cho là thật.

Ngay lúc này ngoài cửa có người đẩy cửa tiến vào. Xuân Oánh đang bưng chậu rửa mặt đi đến, nhìn thấy Ân Ly ngây ngốc đứng ở trong phòng có chút kinh ngạc, buông chậu nước đi đến nàng bên cạnh đỡ nàng: “Cô nương sao lại ngồi dậy?”

“…Ngủ không được.” Ân Ly để nàng ta thay quần áo rửa mặt cho mình, biểu tình trên mặt rất hiu quạnh, trong lòng còn có chút đau xót.

Xuân Oánh ra cửa chuẩn bị đồ ăn cho nàng, tiến vào phòng liền thấy nàng ngồi ở thực án * mắt vẫn rũ xuống không nhúc nhích, tiến lên lấy thức ăn cho nàng, thấy nàng ăn cũng quá ít, liền an ủi nói: “Cô nương dùng nhiều thêm chút, sáng sớm trong cung cho người tới gọi Vương gia vào hầu. Vương gia trước khi đi lên còn đặc biệt dặn dò nô tỳ, nói chờ Ngài ấy trở về muốn Người qua phòng Ngài ấy hầu hạ.Người ăn ít như vậy, một hồi nữa lấy đâu ra sức lực đi hầu hạ Vương gia.”

*chiếc đĩa gỗ dùng để phục vụ đồ ăn trên bàn.
Bàn tay đang tính buông đũa của Ân Ly vừa nghe lời này thì dừng lại. Nàng có chút hoảng hốt giương mắt liếc nhìn Xuân Oánh, thấy nàng trên mặt cũng không dị trạng, hỏi dò: “Vương gia còn vì chuyện hôm qua mà tức giận không?”

“Thời điểm buổi sáng Vương gia qua đây, xem thần sắc không giống như đang tức giận. Người cứ yên tâm.” Xuân Oánh cười nói.

Ân Ly vừa nghe lời này hơi có chút yên tâm, nghĩ Xuân Oánh đại khái cũng không biết người nọ tối hôm qua đã tới phòng nàng. Nàng đêm qua rơi vào hôn mê, cũng không biết người nọ rời đi khi nào. Giường đệm chăn cũng đã thay đổi cái mới, không biết hắn đã xử lý số tang vật kia như thế nào.

Dừng một chút, lại cẩn thận dè dặt hỏi: “Ngươi sáng sớm qua đây khi nào? Có nhìn thấy trong phòng ta có gì bất thường?”

Xuân Oánh giương mắt nhìn nhìn nàng, trên mặt tựa hồ có chút kinh ngạc: “Nô tỳ mới vừa rồi mới lại đây, liền thấy cô nương đã ngồi dậy. Không biết Người cảm thấy trong này có gì bất thường?”

Rốt cuộc Ân Ly cũng yên lòng, tùy tiện nói hai câu liền qua loa lấy lệ vài điều rồi không đề cập tới nữa.

Tuân Du mãi cho đến tới gần chạng vạng mới trở lại trong phủ. Không bao lâu Phúc bá liền đi truyền lời cho Xuân Oánh. Xuân Oánh trở lại trong phòng vội thu dọn cho Ân Ly: “Vương gia đang tìm cô nương qua đó. Người đừng sợ, dỗ dành Điện Hạ, Ngài nhất định sẽ không tức giận.” Vừa nói vừa gấp rút trang điểm chải chuốt cho nàng.

Ân Ly khe khẽ đáp ứng, trầm mặc không nói, trong lòng không biết sao có chút hốt hoảng. Rõ ràng toàn bộ ban ngày đều suy nghĩ về hắn, vậy mà sắp thấy người lại có chút sợ, thậm chí còn muốn tránh đi không muốn đến gặp hắn. Xuân Oánh cũng không cho nàng cơ hội trốn đi, trang điểm xong liền đỡ nàng hướng đến phòng ngủ của Tuân Du.

Tới cửa, gõ nhẹ hai tiếng, bên trong cánh cửa vang lên giọng trầm thấp của người nọ: “Tiến vào.” Xuân Oánh dừng lại ngoài cửa, giúp nàng đẩy cửa ra, trước khi Ân Ly đi vào còn vỗ nhẹ vài cái lên mu bàn tay nàng, tựa hồ như cổ vũ nàng. Ân Ly nuốt nuốt nước miếng, tim bất giác đập nhanh, nhấc chân tiến vào bên trong cánh cửa, ở phía sau nàng cửa lần thứ hai khép lại.

Thực án ở ngoại thất đã dọn xong cơm canh. Người nọ lại chưa ngồi vào. Nàng giương mắt nhìn chung quanh bốn phía, gian ngoài cũng không thấy hắn. Nội thất xuyên tới vài tiếng ho nhẹ, nàng dừng một chút, nhấc chân đi vào bên trong, thấy hắn ngồi ở giường bên cong eo ho khan, vội tiến lên dìu hắn: “Vương gia…”

Mới đi đến bên cạnh, liền bị người nọ kéo tới trong lòng, một giây sau môi cũng bị hắn lắp kín mít. Đầu lưỡi mang theo mùi vị lãnh trúc hương bá đạo xâm nhập miệng thơm của nàng, tùy ý nhấm nháp cái miệng thơm ngọt của nàng. Người này rõ ràng lại lừa dối! Ân Ly kinh hoảng thất thố, tay nhỏ để ở hắn trước ngực khẽ giãy giụa. Bàn tay to lớn mạnh mẽ của người nọ dường như một đạo gông xiềng gắt gao giữ chặt eo nàng, khiến nàng không thể động đậy.

Hắn thậm chí còn có thể đưa ra một bàn tay duỗi đến trước ngực nàng, xoa bóp an ủi hai viên tiểu mật đào kia. Bờ môi của hắn ɭϊếʍƈ hôn dọc theo sườn cổ nàng, dần dần kéo dài đến trước ngực nàng. Vạt áo bị hắn nửa kéo ra, lộ ra áo lót hồng nhạt bên trong. Hắn cách áo lót ɭϊếʍƈ ʍút̼ mảnh tuyết trắng căng đầy đang lộ ra bên ngoài, khiến cả người Ân Ly một trận run rẩy.

Ánh mắt nàng mơ mơ màng màng, ngồi quỳ ở trên đùi hắn, hai tay ôm lấy đầu hắn đang hoạt động trước ngực nàng, nửa ngửa đầu khẽ hô hấp, muốn đẩy hắn ra rồi lại luyến tiếc. Tuân Du giơ tay duỗi đến sau cổ nàng, cởi bỏ áo lót rồi kéo mạnh một cái, chiếc yếm mềm mại bao vây lấy trước ngực nàng liền bị hắn tháo ra ném trên mặt đất, lộ ra bên trong là đầu núm ɖú căng vểnh sớm khiêu khích hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.