Trong hai tháng, nội thương và ngoại thương của Tống Dương đã khỏi hẳn.
Sau khi Vưu thái y cẩn thận kiểm tra mạch cho hắn, trên khuôn mặt gầy gò hiện lên vẻ vui mừng: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
– Khỏi hẳn rồi, từ hôm nay trở đi ngươi có thể tập võ. Chờ ta ở đây.
Nói xong, đặt tay Tống Dương xuống, đứng dậy chạy về phòng của mình.
Khoảng thời gian một chén trà, trong phòng vang lên tiếng chói tai do ma sát với mặt đất, chỉ thấy Vưu thái y đang dùng hết sức lực kéo từ trong phòng ra một cái hòm gỗ màu đỏ rộng bốn xích, dài bảy xích.
(*1 xích bằng 1/3m)
Tống Dương nhận ra, đây là ‘Giường’ của Vưu thái y.
Vưu thái y từ Yến đô chạy trốn tới Nam Lý, đã đem theo ba cái rương lớn, một cái để đựng quần áo cùng dược liệu; cái thứ hai chính là cái này, bởi vì kích cỡ vừa vặn, trải lên đệm chăn đã được lão xem như cái giường, nên cái hòm này chưa được mở ra, Tống Dương cũng không biết bên trong đó có gì; về phần cái hòm thứ ba, ngay khi bắt đầu sống ở đây, Vưu thái y đã chôn sâu nó xuống đất.
Tống Dương vội vàng đến giúp đỡ, hai người cùng nhau khiêng hòm gỗ đến phòng lớn, Vưu thái y lúc này mới dừng tay, thở hồng hộc nói với Tống Dương:
– Tiểu tử, mở to hai mắt ra mà coi…Ủa, cái chìa khóa đâu rồi?
Trên hòm có khóa, nhưng chìa đã không biết bị ném đi nơi nào rồi, Vưu thái y lại hấp tấp chạy ra sân lấy cái búa…
Chỉ vài búa, cái khóa đã bị đập ra, Vưu thái y cậy nắp hòm lên, Tống Dương chỉ cảm thấy một ánh sáng màu đỏ lóe lên rồi biến mất! Lại nhìn kỹ, hóa ra là một thanh trường đao màu đỏ đang nắm trên tấm lụa đen.
Thân đạo rộng bảy tấc, dài năm thước, tạo hình theo phong cách cổ xưa, chuôi đao hợp với thân, dài khoảng một xích. Cây đao này so với Vưu thái y cũng không thấp hơn bao nhiêu, chuôi đao vàng óng ánh, do chín con rồng bao quanh mà thành, đầu chuôi đúc thành hình chim tước; thân đao đỏ thẫm, ngoại trừ nhan sắc đặc thù, còn có một chỗ quái dị: trên thân đao trạm khắc tầng tầng vảy nhỏ.
Vưu thái y đứng bên cạnh nhắc nhở:
– Đừng chỉ xem đao, còn có thanh kiếm.
Tống Dương lúc này mới chú ý tới, bên cạnh đại đao màu đỏ, còn có một thanh trường kiếm, nhưng do thanh đao quá làm người khác chú ý, cho nên mới không để ý thanh kiếm.
Trường kiếm nhìn về phía trên thì không có điều gì đặc biệt khiến người ta chú ý, nhưng khi Tống Dương nhìn chăm chú vào nó một lúc, thần sắc dần dần trở nên kinh ngạc, nhìn lâu hơn nữa, thân kiếm tựa hồ nổi lên tầng tầng ánh sáng của nước, thậm chí còn giống như đang chậm rãi lưu chuyển, trong lúc mơ hồ Tống Dương còn không rõ, nó là một thanh kiếm hay là một vũng nước trong.
Đao quang hiện huyết, kiếm sắc nhược thủy, cho dù Tống Dương hoàn toàn không hiểu gì về binh khí, nhưng cũng có thể minh bạch, một đao một kiếm kia là vũ khí thượng đẳng.
Vưu thái y đã uống vài ngụm nước, nghỉ ngơi một lát, trong mắt che dấu không được sự đắc ý, giơ tay xoa xoa trước mặt Tống Dương:
– Cầm lên thử một chút, thử xem ngươi thích cái nào hơn.
Tống Dương thò tay, trước đem trường kiếm ước lượng trong tay, so với tưởng tượng, kiếm cực nhẹ, so với kiếm giấy còn nhẹ hơn, Tống Dương dựa theo tư thế chẻ củi chém lung tung vài cái, cảm giác cổ quái lạ thường, bởi vì kiếm thật sự quá nhẹ, khi vung lên không có cảm giác khống chế, giống như thanh kiếm muốn rời tay mà bay đi.
Buông kiếm, nhặt lên đao. Lần này Tống Dương sớm có chuẩn bị, cái hòm vốn đã nặng, trường kiếm lại nhẹ như vậy, thế thì thanh đao nặng không cần phải nói. Quả nhiên, vừa mới cầm lên, phải nín hơi lấy lực cố gắng mới cầm được. Khí lực của Tống Dương so với một tráng hán bình thường còn lớn hơn, còn phải chín trâu hai hổ mới cầm được nó, đủ thấy nó nặng, đoán chừng cây đao phải nặng không dưới 150 cân.
(* 1 cân trung quốc chỉ bằng 1/2 cân mình)
Nặng như vậy, căn bản không có cách nào múa, nhưng Vưu thái y lại không buông tha, nhất định phải bắt Tống Dương múa thêm vài cái. Tống Dương cắn răng, liều mạng tránh nguy cơ gãy eo, đem khí lực toàn thân đều mang ra để bổ nhất đao, đao thế nặng, mang theo cả người hắn về phía trước…
Lúc này Vưu thái y mới mở miệng nói:
– Đây là hai kiện lợi khí chưa bao giờ xuất thế, mà mỗi thanh lại có điểm lợi hại của nó. Kiếm nhẹ nhàng linh hoạt, theo gió mà phiêu, vì khí mà động, kiếm xuất ra như muốn hòa vào hoàn cảnh xung quanh, ngươi muốn dùng nó, ngươi cũng phải theo nó hòa vào tự nhiên; đao thì hoàn toàn trái lại, có Hồng chính khí thế, hoàn toàn không bị hoàn cảnh ảnh hưởng, đao là đao, trời đất là trời đất, không liên quan lẫn nhau, ngươi muốn dùng nó, thì cũng phải bứt khỏi trời đất, một đao một kiếm, ngươi chọn đi.
Tống Dương hai cái đều mơ tưởng:
– Chỉ có thể chọn một? Không thể chọn cả hai à?
Vưu thái y nở nụ cười, cũng không trực tiếp trả lời, mà là duỗi ngón tay chỉ về cái hòm:
– Lập thân lập quốc, hành nhân trượng nghĩa, bảo vệ lẽ phải thì dùng kiếm, cho nên kiếm là vương đạo. Mưa từ trên trời xuống, nuôi dưỡng vạn vật, kiếm này tên gọi là Cam Lâm, ý chỉ điềm lành. Ngươi muốn học kiếm, thì phải thuận lòng trời mà đi, mang lòng từ bi, Kiếm không hồn nhưng có linh, ngươi thuận lòng trời thì nó liền thuận ngươi, trở thành vật bất ly thân, gắn bó trọn đời.
Nói xong, dừng lại một lát, Vưu thái y lại chuyển ngón tay, chỉ hướng chiến đao đỏ thẫm:
– Sát phạt vô tình, phá núi mở đường, tùy hứng do đao mà đến, cho nên đao là bá đạo. Long vi tôn, không người dám nghịch; Chim tước bay lên trời, không người dám cản, cây đao này gọi là Long Tước, ý chỉ tùy tâm tùy tính. Ngươi muốn học đao, cần truy cầu tâm mình. Bảo đao có hồn nhưng không linh, nó là nó ngươi là ngươi, đao sẽ vĩnh viễn không phụ thuộc vào ngươi, nhưng nếu ngươi muốn sống tiêu dao tự tại, nó cũng theo thế mà tự tại, muốn giương buồm vượt sóng, nó cũng sẵn sàng ra trận!
Liên tiếp nói ra hai đạo lý huyền diệu, Tống Dương nghe được da đầu run lên.
Vưu thái y đổi giọng:
– Kiếm là vương đạo, đao là bá đạo, tuyệt không cách nào cùng tồn tại. Nói thẳng ra, rơi vào trên người của ngươi, chính là hai con đường tập võ hoàn toàn bất đồng, con đường thứ nhất thì ôn nhuận tinh tế; con đường thứ hai thì bí liệt cường hoành, mỗi khi động là được ăn cả ngã về không. Hai con đường, đều có cơ hội giương danh thiên hạ, nhưng ngươi chỉ có thể chọn một mà thôi, cái này phải xem ngươi thích đi con đường nào.
Cách Vưu thái y dạy “cháu ngoại” rất có phong cách riêng, các sư phụ khác đều là dựa vào tư chất, tâm tính của đồ đệ, rồi chỉ định con đường tu luyện ngày sau; còn lão thì muốn Tống Dương tự mình lựa chọn, Tống Dương chọn cái gì, lão sẽ dạy cái đó.
Tống Dương suy nghĩ một lúc, mở miệng:
– Hai con đường võ học… học cái nào tốt hơn?
– Như nhau cả.
Vưu thái y hiểu rằng, mình nói từ nãy giờ với hắn đều nói vô ích rồi.
Tống Dương lại đưa ra tiêu chuẩn thứ hai để chọn:
– Vậy thanh đao này cùng cây kiếm kia. Cái nào sắc bén hơn?
– Cam Lâm, Long Tước đều từ một lò mà ra, độ sắc bén là như nhau, không thể phân biệt.
Tống Dương đành phải suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn chọn vũ khí vừa đẹp vừa uy phong… Liền thò tay chỉ hướng Long Tước bảo đao:
– Chọn nó.
Nằm ngoài dự đoán, vốn Vưu thái y bảo trì ‘Trung lập’ thấy hắn chọn đao, cao hứng cười ha ha, không ngớt lời tán thưởng:
-Chọn tốt!
Nói xong, thò tay nhặt lên bảo kiếm Cam Lâm trong hòm, tay kia giơ lên cái búa, hung ác đập vài cái, danh khí một đời rung động gào thét, gãy nát thành bảy tám đoạn.
Tống Dương chấn động, sợ hãi nói:
– Cậu, cậu làm gì vậy?
Vưu thái y tiện tay ném đi tàn kiếm cùng búa:
– Tuyệt đỉnh hung khí, có cái lợi cũng có cái hại. Long Tước, Cam Lâm cùng lò mà ra, lúc không xuất thế, chúng là đồng bào huynh đệ, nhưng khi xuất thế, chúng là đối thủ một mất một còn, nếu ngươi chọn Long Tước, ta sẽ phá đi Cam Lâm, tránh cho tương lai bảo kiếm rơi vào tay người khác, trở thành khắc tinh của ngươi.
Tống Dương trong lòng vẫn hơi tiếc:
– Cậu sao lại mê tín như vậy.
– Chớ nói nhảm nhiều!
Tuy rằng mắng chửi, nhưng thần sắc Vưu thái y vẫn lộ ra khoái hoạt, nhìn thấy bộ dáng của ‘cậu’, Tống Dương tuy đau lòng nhưng cũng cảm thấy mình đã chọn đúng, hỏi:
– Cháu chọn đao, cậu lại vui vẻ như vậy, bởi vì tư chất của cháu phù hợp học đao sao?
Vưu thái y lắc đầu:
– Không phải. Ta sợ ngươi chọn kiếm, bởi vì ta không đập gãy nổi cái đao kia.
Nói xong, quay người trở về phòng, ngồi nghiêm chỉnh:
– Tống Dương, tâm tư thu hồi lại, nghe ta giảng võ!