Tuy chỉ là gã thanh niên quê mùa, nhưng tất cả mọi người trong nhà trọ đều có một cảm giác cổ quái, như một mãnh thú khí thế hừng hực, Tống Dương không nói lời nào, đá cửa xông vào.
Âm thanh ầm ầm như long trời lở đất.
Cách cửa một bàn chân, liền nhảy lên lấy hết sức đạp tung, những người khác nhất tề hô to, rút đao rút kiếm cầm trong tay, trong nhà trọ chớp mắt loạn lên..
Tiểu nhị bên ngoài sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, Lưu Nhị Sỏa nắm Lưu Tam trong tay khóc ầm lên… Nhưng rất nhanh, âm thanh bạo loạn liền biến mất, trong khách điếm lại yên tĩnh trở lại, tiểu nhị của nhà trọ đánh bạo quay trở lại xem xét.
Lưu Nhị Sỏa vừa muốn đi cứu Tống Dương vừa muốn thay Lưu Tam báo thù, nhặt trên mặt đất một viên đá, gào thét xông vào, vừa mới vào đến cửa thì đã bị một bàn tay vững vàng ấn bả vai giữ lại:
– Lưu Nhị, ngươi thử nhìn xem, lúc nãy ai động thủ với ngươi.
Trong nhà trọ, bàn vỡ vụn, chén bát tung tóe trên mặt đất, hơn mười trai tráng ngã trên mặt đất rên rỉ giãy dụa, Tống Dương không hề bị thương, đứng bên cạnh Lưu Nhị Sỏa.
Đối phương tuy đông, nhưng không có cao thủ, không ai đỡ nổi một hiệp của Tống Dương. Trong thời gian ngắn, đa số đều bị đánh ngã. Gã thanh niên áo lụa rút kiếm ra đầu tiên dưới sự hộ vệ của bảy tám tên, lùi vào góc nhà, bộ dáng như gặp cường địch.
Lưu Nhị ngốc còn chưa kịp mở miệng, khuôn mặt gã áo lụa bỗng nhiên cười lạnh, cùng lúc đó một gã trung niên khuôn mặt lạnh lùng tay cầm trường thương từ lầu hai của nhà trọ bất ngờ xông tới, trường thương đâm thẳng vào ngực Tống Dương.
Cây trường thương hung hãn, đoán chừng hắn là một quân nhân, Tống Dương cũng không dám chắc chắn, liền hô một tiếng kéo Lưu Nhị ngốc chạy ra bên ngoài.
Một đuổi một chạy, đều nhanh như gió, cây trường thương sắc nhọn luôn luôn cách lưng Tống Dương ba thước.
Tống Dương cũng không quay đầu lại, chạy thẳng đến bên xe ngựa, túm lấy Lưu Nhị ngốc xoay người nhảy vào thùng xe, trong chớp mắt, một tia sáng từ chiếc đao lóe ra trong sắc trời chiều, từ trong thùng xe chém thẳng vào cường địch.
Không có Long Tước,Cố Chiêu Quân đưa một chiếc đao bình thường đến cho Tống Dương hộ thân, chri có điều hắn không đeo bên người mà ném vào trong thùng xe, chính vì vậy hắn chạy về để lấy đao.
Gã trung niên ứng biến mau lẹ, thế thương chuyển từ đâm sang cuộn, kim loại va vào nhau gây ra tiếng nổ lớn, đao là phàm phẩm, không thể chịu được kình lực của Tống Dương, hét lớn tỏa ra làm bốn phía vỡ tung, đồng thời trường thương cũng gẫy rời, thành ba bốn đoạn.
Trường thương của gã trung niên gãy rời, y lui về phía sau một bước, đứng yên chau mày không nói lời nào.
Tống Dương cũng không thèm để ý đến y, nhìn tàn đao trong tay, nói khẽ “tên họ Cố quả là hẹp hòi”, rồi tiện tay vứt đi, quay đầu gọi Lưu Nhị ngốc xuống xe, liên tục hỏi gã:
– Kẻ giết thằn lằn vừa rồi là ai?
Thật đúng lúc, lúc này gã thanh niên mặc áo lụa dẫn người đuổi theo xuất hiện, Lưu Nhị ngốc đưa tay ra chỉ về phía gã.
Tiểu tử áo lụa vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy cao thủ nhà mình đánh bại hai gã một gã điên một gã ngốc, không ngờ cao thủ nhà mình ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không biết ngơ ngác cái gì, lập tức gầm gừ nhẹ:
– Lưu sư phụ động thủ rất hay….
Không ngờ vẫn chưa dứt lời ” Lưu sư phụ” đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn trừng té xỉu.
Bản lĩnh của “Lưu sư phụ” không tầm thường, nhưng so với Tống Dương tay không cũng còn kém một bậc, cao nhân ắt có cao nhân trị, chẳng qua Tống Dương tay không muốn bắt hắn cũng chỉ cần đánh một khắc là được, Tống Dương sợ người khác sẽ nhân cơ hội đả thương Nhị ngốc, bởi vậy lúc ấy vẫn chưa ham chiến, quay về xe ngựa lấy đao.
Tất cả bản lĩnh của Tống Dương đều là dựa vào “đao”, lúc có đao trong tay thực lực đột tiến, trong trận chiến “Lưu sư phụ” đã gặp may, nếu có đao trong tay y sẽ gặp nguy hiểm, không thể chống lại đường đao hung hãn ” Long tước chuyển”, nên bị trọng thương.
Đáng tiếc không phải Long Tước, nếu không đối phương ngay cả thương cũng bị bổ làm đôi. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Tống Dương chỉ là đánh nhau, không muốn giết người.
Vẻ mặt tiểu tử áo lụa hoảng hốt, liền nghĩ đến chữ ” chạy trốn” chợt lóe lên trong đầu, còn chưa kịp xoay người, Tống Dương động thân sáp lại gần, tay trái nắm vào mặt cửa, không đợi hắn ngả người ra, tay phải Tống Dương nắm được vạt áo của gã, túm gã ném đến trước mặt Nhị ngốc.
Một tiến, một quyền, một túm, một lui, đều diễn ra trong nháy mắt, ngay cả gã thanh niên áo lụa cũng không kịp phản ứng gì.
Lúc đối phó với trường thương không giống nhau, lần này Tống Dương chưa toàn lực ra quyền, nếu không mặt của gã thanh niên áo lụa sẽ bị đập nát, bây giờ tuy chỉ là dập mũi, nhưng máu mũi cũng tuôn ra liên hồi cùng với hai cái răng cửa.
Đám người hầu chỉ là miệng hùm gan sứa, trong tay lăm lăm đao kiếm chỉ vào Tống Dương:
– Tiểu tử, ngươi gặp họa rồi!
Tống Dương không thèm đếm xỉa tới bọn người hầu, đưa tay ra vỗ vào vai gã thanh niên áo lụa:
– Tiểu tử, ngươi cũng gặp họa rồi.
Đám người hầu không dám tiến lên, nhưng không thể không nói lời nào, trầm giọng nói:
– Chắc ngươi biết…
Vừa nói đến đây, gã thanh niên mặc áo lụa cất giọng giận dữ:
– Đồ ngu, câm miệng.!
Tống Dương cười:
– Quả nhiên ngươi còn chút thông minh, ta nói trước, những đồ đạc bị vỡ trong lúc đánh nhau ngươi phải bồi thường tiền cho chủ quán.
Gã thanh niên áo lụa thẳng thắn gật đầu:
– Bồi thường gấp ba.
Tiểu nhị trong quán kinh hãi, đã trốn sang chỗ khác từ lâu, ngay cả nói tạ ơn cũng không dám.
Tống Dương buông đối phương ra, dù sao cũng không sợ gã có thể chạy trốn, quay đầu về phía Lưu Nhị ngốc nói:
– Đến lượt ngươi, y đã giết Lưu Tam, muốn y bồi thường gì cứ việc nói.
Cả đời Nhị ngốc là con người thật thà, lúc đó hận không thể liều mạng đánh nhau, bây giờ Tống Dương giúp gã náo loạn một trận, gã lại không biết nên làm thế nào, nhưng nghĩ đến thằn lằn bảo bối của mình bị chết thảm, trong lòng chợt cảm thấy đau nhói, miệng run rẩy một lúc lâu:
– Bồi…bồi, bồi thường tạ lễ xin lỗi!
Gã thanh nhiên áo lụa lập tức cúi mình thi lễ: xem tại TruyenFull.vn
– Tại hạ nhất thời lỗ mãng, ngộ thương thú cưng của huynh đài, xin huynh đài rộng lượng bao dung, vạn lần xin lượng thứ.
Lưu Nhị ngốc lại không biết nói gì, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn về phía Tống Dương, Tống Dương nói:
– Vị công tử này không chỉ bồi thường bằng xin lỗi, mà còn muốn bồi thường tiền.
Nói xong, Tống Dương lại sợ Nhị ngốc thật thà, chỉ muốn vài đồng tiền là xong việc, liền nhắc:
– Thứ mà công tử có là tiền, ngươi cứ việc nói là được.
Gã thanh niên áo lụa gật đầu phụ họa:
– Chỉ cần huynh đài nói ra, tiểu đệ xin bày tỏ tâm ý, tuy không đủ bồi thường thú cưng, chỉ mong trong lòng bớt áy náy.
Lưu Nhị ngốc lau nước mắt, rút khăn ra, nghẹn ngào:
– Một triệu lượng bạc.
“Khục” một tiếng, Tống Dương không nhịn nổi cười, gã thanh niên mặc áo lụa xanh mặt, một triệu lượng bạc, tính theo tiền ăn lao động của một năm, có thể thuê được một trăm ngàn sai dịch.
Nhị ngốc nói ra số tiền lớn nhất mà gã biết, Tống Dương rất vui, nhưng số tiền này không giống lời nói thật, vốn không có cách nào bàn bạc, cuối cùng Tống Dương liền hòa giải, giá cuối là năm trăm lượng bạc, đây cũng là số tiền lớn, số tiền này đủ cho Nhị Ngốc sống yên ổn cả đời.
Gã thanh niên áo lụa cắn răng đồng ý, lúc này có một tên người hầu tiến lên, chuyển một chiếc rương nhỏ lại, năm trăm kim nguyên bảo, không thiếu một xu.
Nhị ngốc thấy bùi tai, bi phẫn hơi giảm, lại hướng nhìn con tuấn mã cột bên cạnh quán trọ, thử hỏi dò Tống Dương:
– Ta muốn ngựa có được không?
– Được!
Tống Dương trả lời chắc như đinh đóng cột.
Có lẽ sợ Lưu Nhị lại muốn “một triệu con ngưa”, lần này gã thanh niên mặc áo lụa tranh nói trước:
– Năm con ngựa tặng ngươi, ngươi cứ thoải mái chọn.
Nhị ngốc tỏ vẻ vui mừng, Tống Dương cũng vui lây, từ bên cạnh cười nói:
– Ngươi thử nghĩ tiếp xem còn muốn hắn bồi thường gì nữa nữa không?
Ánh mắt Nhị ngốc long lanh, khóe miệng đang nhếch lên lại từ từ hạ xuống, lập tức khóc rống lên thống thiết:
– Ta còn muốn bọn họ bồi thường Lưu Tam cho ta…