Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 38: Huyền Cơ công chúa



Chưa tới thành Thanh Dương, nhưng đã đập vào mắt hai lá cờ lớn sừng sững ở đầu thành, một lá cờ là cờ Nam Lý vương không cần phải nói, lá cờ khác là đại diện cho thân phận tôn quý của khâm sai trong thành: cờ Thanh Phượng của công chúa, trên lá cờ thêu hai chữ Huyền Cơ.

Càng đến gần thành, người đi lại trong thành cùng càng nhiều, Nhị ngốc cho xe chạy chậm lại, nói khẽ với Tống Dương:

– Ngươi cẩn thận coi chừng vàng bạc của chúng ta.

Nói xong vẻ mặt cảnh giác, ánh mắt nhìn qua nhìn lại, bây giờ gã có tiền rồi, nhìn ai cũng giống kẻ trộm.

Tống Dương cười:

– Hòm ở dưới mông ngươi, ai có thể lấy được chứ.

Lúc này phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập, gã thanh niên áo lụa bị đánh một trận hôm qua, dẫn mấy tên hầu chưa bị thương từ phía sau vượt lên. Gã thanh niên áo lụa chắp tay với Tống Dương và Nhị ngốc, cười nói:

– Chúc hai vị may mắn, trúng cử kinh sư.

Đối với người sắp chết, gã cũng không hà tiện nụ cười.

Tống Dương cũng làm bộ mỉm cười, tặng một lời chúc may mắn, lại tiến lên phía trước, cổng thành xa xa có thể nhìn thấy, Tống Dương cũng bắt đầu như Nhị ngốc, quan sát đám người qua lại, tuy nhiên không phải là đề phòng trộm cướp, hắn đang tìm người, một lát sau hắn tỏ vẻ vui vẻ, khi phát hiện trên một chiếc xe bên ngoài cổng thành, một người đàn ông đang hươ tay vẫy gọi to:

– Tần đại ca, ở đây!

Đó là ngày đầu tiên chọn hiền tài, dân chúng khắp nơi đổ về, người thi tuyển không ít, người đến xem càng nhiều trông rất náo nhiệt, lúc này đám đông chen chúc xô đẩy, rầm rập chen vào thành, duy chỉ có “Tần đại ca” vẫn đứng yên, mọi người đi vòng qua y… vì diện mạo của y quả thực làm cho người ta sợ hãi, da mặt đỏ như máu, ngũ quan méo mó, không giống người, mà giống quỷ.

Cũng là vì bộ dạng đáng sợ này, cho nên trước đây Tống Dương tuy chỉ gặp một lần nhưng cũng nhận ra ngay y là Tần Trùy, gia tướng phủ Hồng Ba, một năm trước từng đi qua Yến Tử Bình, thay Tiểu Bộ truyền tin tức cho Tống Dương, để lại linh tước truyền thư.

Tần Trùy mặc áo vải, không mặc hồng giáp, nghe thấy Tống Dương gọi to, lộ nụ cười dữ tợn, giơ một tay vẫy vẫy tỏ ý chào đón. Lúc này một bóng người lướt qua sau lưng hắn, một thiếu nữ có khuôn mặt đen nhưng dường như không nhìn thấy rõ ngũ quan, từ phía sau Tần Trùy đi ra, trong tay còn cầm nửa chiếc bánh thịt bò nướng, ánh mắt vui mừng chạy nhanh tới:

– Tống Dương, còn nhận ra ta không?

Nhâm Tiểu Bộ đã thay trang phục nữ nhi, nhưng khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp như xưa.

Ba năm không gặp, cô bé gầy giơ xương của Dương gia trước kia giờ đã trổ mã thành một thiếu nữ tha thướt, lúc bước đi quần áo phấp phới bay trong gió, trông rất xinh đẹp dịu dàng.

Tất nhiên Tống Dương nhận ra nàng, chỉ có điều không nghĩ nàng lại đích thân ra cổng thành đón mình, vui vẻ hỏi:

– Sao muội lại đến đây? Hôm nay là ngày đầu “tuyển hiền”, Khâm sai không cần chủ trì ở trường thi sao?

Tuyển chọn kỳ sĩ trong dân gian, hôm nay là ngày náo nhiệt nhất, Nhâm Tiểu Bộ sao có thể bỏ qua, cha nàng là thúc thúc của Hoàng đế, nàng là em họ của Hoàng đế, lúc nhận được tin đêm đó liền vào cung tìm Phong Long đế, thảo luận chuyện “khâm sai”, Nam Lý tổng cộng có chín châu, Nhâm Tiểu Bộ cố ý chọn Thanh Dương châu, rồi sau đó truyền thư đến Yến Tử Bình báo tin.

Trong thư, Nhâm Tiểu Bộ báo cho Tống Dương biết, không mời hắn đến tham gia dự tuyển, càng không muốn hắn đến thăm mình, nhưng tiểu tử này chợt nổi hứng, trả lời thư ràng hắn sẽ đến…Nhâm Tiểu Bộ đoán đúng ngày giờ, ngay cả cơm cũng chưa ăn, sáng sớm đã đến cổng thành đợi người rồi.

Thân phận nàng đặc biệt, tuy nhiên Thanh Dương không có ai nhận ra nàng, nếu chẳng may bị nhận ra, thế nào cũng có đại loạn, cho nên chỉ cải trang thảo dân, khuôn mặt như Tiểu Bộ Khoái xưa kia.

Nghe thấy Tống Dương hỏi, Nhâm Tiểu Bộ khí khái vung tay:

– Khâm sai là ta, ta nói khi nào bắt đầu tuyển thì lúc đó tuyển.

Tần Trùy xấu xí ngắt lời nói:

– Tiểu thư nhà ta hôm nay đã sớm truyền dụ. Châu quan nói người bị mắc bệnh truyền nhiễm nhẹ, lùi ngày tuyển chọn lại một ngày, thái thú Thanh Dương lo lắng, đích thân dẫn danh y tới dịch quán, lại không biết tiểu thư đã trốn từ cửa sau từ lâu.

Nhâm Tiểu Bộ cũng có hơi ngượng ngùng, cười ha ha nói:

– Với thân phận của ta hiện giờ cho dù làm điều gì cũng đều làm phiền người khác, trong lòng rất khó chịu. Trước kia làm Bộ Khoái rất thoải mái, làm gì cũng không có ngươi quản.

Tống Dương giơ tay chỉ lá cờ Thanh Phượng trước đầu thành:

– Lá cờ đó là của muội? Thì ra không phải là quận chúa mà là thăng quan?

– Ba năm không gặp, sao vẫn ngốc như vậy, đây không gọi là thăng quan mà gọi là tiến tước.

Môt năm trước hoàng đế truyền chỉ sắc phong Nhâm Tiểu Bộ là công chúa, phong hiệu “Huyền Cơ”, chuyện tốt này, Nhâm Tiểu Bộ lại tỏ vẻ không vui, lắc đầu chuyển đề tài, hỏi Tống Dương:

– Huynh đến xem náo nhiệt hay là đến tham gia tuyển?

– Tham gia tuyển.

Tống Dương trả lời.

Nhâm Tiểu Bộ cười thành tiếng:

– Vậy huynh chớ hy vọng ta có thể giúp huynh, bản Khâm sai là quan thanh liêm, tuyệt không vì việc riêng làm trái pháp luật, nếu huynh có bản lĩnh thật sự, ta sẽ dẫn huynh tiến kinh, nếu như huynh gian lận, ngay cả lộ phí về nhà ta cũng không cho ngươi.

Lời nói chính nghĩa của Khâm sai đại nhân, đã quên mất mình vì Tống Dương mà đến, khiến cho dân chúng khắp toàn thành mất một ngày.

– Ta cũng không hy vọng muội vì việc riêng mà làm rối kỉ cương.

Tống Dương cười rồi nhảy xuống xe ngựa, kéo Nhâm Tiểu Bộ tránh ra mấy bước:

– Người huynh đệ ngốc của ta… muội còn nhớ không, Lưu nhị ngốc đó.

Tống Dương kể tỉ mỉ câu chuyện của Lưu nhị ngốc cho Nhâm Tiểu Bộ nghe, sau đó nói:

– Tính tình hắn khờ khạo, không có thằn lằn thì không thể tham gia thi tuyển, cho nên ta nhất định phải nói chuyện này cho Khâm sai nghe, nói đại nhân sẽ phán xét…đến lúc đó muội phải khen ngợi hắn một phen, đừng làm tổn thương hắn.

Nhâm Tiểu Bộ lập tức đồng ý:

– Đến lúc đó ta khen ngợi hắn một phen, lại ban cho hắn một danh hiệu dễ nghe, cho hắn vui vẻ về nhà là được. Còn nữa, kẻ giết Lưu Tam trông thế nào? Ngươi kể tỉ mỉ cho ta nghe, cả đời hắn cũng đừng mong được tuyển.

Đang lúc nghiến răng tức giận, Nhâm Tiểu Bộ bỗng nghĩ tới một chuyện khác, ánh mắt nàng rất nhanh biến thành tò mò, nhìn Tống Dương hỏi:

– Tại sao huynh cũng tham gia tuyển? Con người huynh… thật không giống bộ dạng xả thân vì nước.

Việc có liên quan tới Vưu thái y, trong lòng Tống Dương hơi chùng xuống, lắc đầu không muốn giải thích.

Nhâm Tiểu Bộ nhìn vẻ âu sầu của Tống Dương, còn nói hắn thừa nước đục thả câu, vừa bất mãn vừa khinh thường, bĩu môi:

– Không nói à? Giỏi lắm sao? Cũng chưa chắc khó đoán, huynh chờ đấy!

Nói xong, bộ dạng đó giống như hôm xử án Âm gia ba năm trước, ra vẻ không kiêng nể ai, ngồi xổm trên đất hai tay ôm đầu, nhíu mày nhăn trán suy tư đầy vẻ thống khổ, một lát sau nhảy dựng lên nói:

– Huynh đệ kết nghĩa, là vì huynh đệ kết nghĩa mới tham gia thi tuyển.

Tống Dương bị nàng nói trúng tim đen, dở khóc dở cười:

– Cái gì với cái gì?

Nhâm Tiểu Bộ đưa tay lên cằm, hừ một tiếng:

– Huynh không thừa nhận cũng không sao, dù sao chính là huynh vì huynh đệ kết nghĩa mà đến thi tuyển.

Tống Dương không muốn vì sự việc không đầu không đuôi mà bất hòa với nàng, đưa tay rút ra một bức thư từ trong ngực, đưa cho Nhâm Tiểu Bộ:

– Ta còn có một chuyện này muốn nhờ muội giúp, muội xem trước đã.

Nhâm Tiểu Bộ nhận thư vừa nhìn, vẻ mặt buồn bực:

– Chứng nhận Quan mã? Có nghĩa là gì?

Giọng Tống Dương nhẹ nhàng:

– Nói không chừng sẽ có một vụ án oan “bao vây diệt trộm ngựa”, còn muốn xin Khâm sai đại nhân đứng ra giải oan.

Liền nói ra dự đoán của mình, Khâm sai của thành Thanh Dương chính là Nhâm Tiểu Bộ, đây là Tống Dương sớm đã biết tin, cho nên đối với khả năng báo thù của gã thanh niên áo lụa không còn nghi ngờ, chẳng qua Tống Dương không nghĩ tới Nhâm Tiểu Bộ sẽ đích thân đến đón hắn, việc này càng thêm bớt lo.

Nhâm Tiểu Bộ nghe thấy vậy nhíu mày:

– Hắn dám làm vậy sao? Quả thật không có vương pháp sao?

Tống Dương lắc lắc đầu:

– Chỉ là cẩn tắc vô áy náy,,có thể người ta không có ý định gây chuyện nữa, như vậy là tốt nhất.

Lúc này, Tần Trùy bên cạnh đột nhiên cười khẩy một tiếng:

– Thằng nhãi nhất định sẽ động thủ, chính là lúc ngươi vào thành.

Sáng nay lúc Tần Trùy đợi người ở cổng thành, liền phát hiện binh mã ở cổng thành điều động khác thường, có một đội đao thủ ẩn nấp. Tần Trùy vốn là một dũng tướng bách chiến vào sinh ra tử, mấy chuyện này đương nhiên sẽ không qua được mắt y, tuy nhiên việc không liên quan đến mình nên cũng lười đi qua hỏi, chỉ cần bảo vệ tốt tiểu thư là được rồi, bây giờ nghe qua sự việc, liền hiểu ngay những người đó đều nhằm vào Tống Dương.

Tức giận, kinh ngạc, còn có…. hưng phấn tột đỉnh, ánh mắt Nhâm Tiểu Bộ sáng lên:

– Đi, chúng ta vào thành, xem bọn chúng…

Việc cần nhờ Nhâm Tiểu Bộ giúp đỡ, nhưng Tống Dương không có ý khiến nàng gặp nguy hiểm, không đợi nàng nói xong liền lắc đầu nói:

– Không cần muội cùng vào thành với ta, nếu đối phương muốn động thủ, thì nhờ Tần đại ca ra mặt trấn giữ bọn chúng là được.

Nhâm Tiểu Bộ trừng mắt: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

– Trấn giữ, vậy đâu có được?

Không cần Tống Dương trả lời, Tần Trùy tiếp lời:

– Bình thường quan binh, sai dịch đều là phụng mệnh làm việc, không cần làm khó bọn họ, chỉ cần chỉ cần điều lệnh Thuận Đằng đuổi họ đi, có thể tìm được kẻ chủ mưu, Tiểu thư yên tâm, nhất định có thể làm thành thiết án.

Tống Dương chắp tay vái cười:

– Bái phục, bái phục, một là muốn nhờ Tần đại ca giúp quát ngưng đám quan binh đó giết ta; hai là làm phiền Khâm sai đại nhân lo liệu xử lý vụ án này.

Huyền Cơ công chúa nghiêm mặt xua tay:

– Quốc khí dùng việc tư không tính, hơn nữa còn là chuyện phi nhân tính, vụ án này đích thân ta xử lý, những kẻ liên quan tới vụ án không kẻ nào chạy thoát… Ta muốn vào thành cùng ngươi.

Tống Dương cương quyết từ chối, Tần Trùy lén đánh vài thế, hộ tống Công chúa đương nhiên không chỉ một người, xung quanh còn có không ít gia tướng Hồng Ba mặc thường phục trà trộn đi cùng, nhìn thấy thủ thế liền sáp lại, bảo vệ Nhâm Tiểu Bộ vào thành, Tần Trùy ở lại cùng đi với Tống Dương.

Nhâm Tiểu Bộ tính tình tuy có chút tự do phóng khoáng, nhưng chưa bao giờ làm khó thủ hạ, cũng không cưỡng cầu nữa, xoay người đi trước, nhưng nàng đi rất chậm… được gặp cố nhân trong lòng rất vui mừng, chỉ duy nhất không cảm thấy hài lòng chính là không thể khiến cho Tống Dương nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình, vậy thì để cho hắn nhìn thấy dáng đi tha thướt trước vậy.

Tiếc là tâm tư này lại vỡ tan, Tống Dương không nhìn nàng, nhẫn nại khuyên Lưu Nhị ngốc trốn vào thùng xe trước.

Nhị ngốc thích ngồi ở ngoài ngắm phong cảnh, không chịu vào thùng xe, đến lúc Tống Dương nói thẳng với gã là có người sẽ đến cướp vàng, gã mới như gặp đại địch, ôm chiếc rương nhỏ trốn vào thùng xe, không lâu sau, không nhìn thấy thấy bóng dáng Huyền Cơ công chúa Tống Dương và Tần Trùy sóng vai ngồi trên xe ngựa, thét to hai tiếng chiếc xe chuyển bánh, chậm rãi hướng về cổng thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.