Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 40: Giữa đường thấy chuyện bất bằng chẳng tha



Tần Trùy ở lại bên cạnh Tống Dương, vừa tiện liên lạc song phương, cũng để bảo vệ Tống Dương an toàn.

Trên những con đường đông đúc trong thành Thanh Dương, nơi nơi đều có chỗ “Tuyển hiền” do quan sai thiết lập. Tuy rằng, chỗ báo danh nhiều, nhưng lượng người đến tuyển lại càng nhiều, nơi nơi đều xếp hàng dài phía trước. Ba người Tống Dương đã đứng trong hàng.

Người báo danh phải khai báo quê nhà, sở trường và nhiều hạng mục khác, mỗi người đều cần một chút thời gian, Tống Dương cũng không nóng vội, vừa thuận miệng tán gẫu với Tần Trùy vừa bình tĩnh xếp hàng.

Người xếp hàng đằng sau bọn họ là một thiếu nữ quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, không kém ăn mày chút nào. Thấy đoàn người chỉ chậm chậm chuyển động, sắc mặt thiếu nữ dần tỏ ra lo lắng, chờ một lát chịu không nổi, thật cẩn thận vỗ vỗ vai Tống Dương:

– Vị đại ca này…

Vừa mới nói bốn tiếng, Tần Trùy cũng quay đầu lại, thiếu nữ bị gương mặt dữ tợn của người đàn ông dọa cho nàng sợ nhảy dựng lên, không dám nói tiếp những lời sau.

Tống Dương hỏi:

– Sao?

Thiếu nữ nhếch nhác cụp mắt xuống, không dám nhìn nữa, sợ gặp phải khuôn mặt quỷ của Tần Trùy, nhỏ giọng nói:

– Có thể thương lượng một chút hay không? Để cho ta xếp trước ba vị?

Tuy không phải đại sự gì, nhưng nàng cũng biết đây là yêu cầu quá đáng, càng nói càng nhỏ…

Không đợi Tống Dương mở miệng, Lưu Nhị ngốc liền đáp chắc như đinh đóng cột:

– Không được!

Nàng không dám nhìn lên, cắn cắn môi, cố lấy dũng khí tiếp tục cầu xin:

– Ba vị đại ca, xin thương xót, ta thực sự sốt ruột.

Vừa nói, vừa chắp tay vài dài, vẻ mặt cấp bách.

Vẫn không chờ Tống Dương nói chuyện, Lưu Nhị ngốc lại cướp lời:

– Ồ, được rồi!

Thiếu nữ tạ ơn, len lên trước ba người họ, nhưng cũng không dừng lại, mà tiếp tục năn nỉ người đằng trước để mình chen ngang… Là một cô gái, hơn nữa, bị đứng lên trước một chỗ cũng không thiệt nhiều, những người phía trước cũng đều dễ chịu đáp ứng, không lâu sau nàng đã đứng lên đầu đội ngũ.

Mắt thấy nàng đã chọn chỗ xong, từ trên đường một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi chạy tới, nhảy vào đội ngũ, vung hai tay đánh nàng đổ cả máu mũi miệng, sau đó túm lấy tóc nàng kéo ra ngoài, miệng mắng oang oang:

– Tiểu tạp chủng, theo ta quay về! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Thiếu nữ không giãy dụa, bị kéo ra khỏi hàng.

Vị quan phụ trách duy trì trật tự thấy vậy mặt mày nhăn nhó trách:

– Tại sao đánh cô ta!

Gã đàn ông không chút yếu thế, trợn trừng hai mắt:

– Nó là con ta. Ta đánh con ta là hoàn toàn chính đáng, vương pháp không xen vào được!

Viên quan đó từ Lâm Khu điều đến hỗ trợ, chuyện như thế này thường không quen, chuyển mắt nhìn Lý trưởng bên cạnh, Lý trưởng gật gật đầu với y, sau đó mắng gã đàn ông kia:

– Tôn Lăng Tử, muốn đánh con gái thì về nhà mà đánh đi, đừng có giương oai giữa đường!

Tôn Lang Tử không đáp, hùng hùng hổ hổ kéo con gái đi, nhưng mới đi được hai bước đã va phải một người, Tôn Lăng Tử mở miệng muốn mắng, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy tướng mạo của đối phương, lời xấu xa lên đến đầy miệng đành nuốt ngược vào bụng.

Tần Trùy chặn đường.

Gia tướng quý tộc và thị vệ khác hắn, Trấn Tây vương và Hồng Ba Vệ có thể nói là đứng thứ nhất.

“Ta” chính là chỉ bản thân Vương gia, giới huấn đại để có nghĩa “Vương gia ta sẽ làm như thế nào” mà ý nghĩa thực sự của nó là: không cần xen vào bổn vương có ở đây hay không, để ngươi một mình đối diện, muốn bổn vương phải làm thế nào?

Bổn vương làm thế nào, Hồng Ba Vệ ngươi sẽ làm thế ấy.

Trấn Tây vương lúc này sẽ ngăn Tôn Lăng Tử để hỏi cho rõ ràng. Huyền Cơ công chúa cũng không cho phép Tôn Lăng Tử mang thiếu nữ đáng thương rời khỏi hàng, cho nên Tần Trùy mới bước ra khỏi đội ngũ, dẫn người ngăn cản.

Đồng thời Tống Dương cũng xông lên, giơ tay phất qua thiếu nữ mà Tôn Lăng Tử đang nắm tóc, Tôn Lăng Tử chỉ cảm thấy trên tay đau nhức như bị lửa đốt, đau quá kêu oai oái buông tay, Tống Dương thuận thế đỡ thiếu nữ dậy, đồng thời nhẹ nhàng tươi cười với nàng, dịu dàng an ủi:

– Không phải sợ.

Thiếu nữ thất thanh khóc rống lên, trốn sau lưng Tống Dương, đôi mắt chết người của Tần Trùy chiếu thẳng vào gã đàn ông, mặt đằng đằng sát khí. Tôn Lăng Tử hoàn toàn bị hắn chấn nhiếp không dám mắng loạn, chỉ có điều vẫn cố ngoài mạnh trong yếu mà hô:

– Cưỡng đoạt dân nữ sao? Không sợ vương pháp sao?

Tần Trùy không quan tâm tới gã nói gì, quay đầu nhìn Lý Trưởng:

– Ngươi tới nói xem, rốt cuộc sao lại thế này.

Lý trưởng ngay cả tiểu lại cũng không tính, chỉ là dạng có chút hiểu biết ở địa phương, là người đảm đương nhiệm vụ liên hệ giữa quan phủ và dân cư phụ cận, người đàn ông giọng dữ tợn hỏi một cách đe dọa, y lập tức mở miệng giải thích… Thiếu nữ tên Tiêu Kỳ, tính tình hoạt bát, tuy khác họ nhưng Tôn Lăng Tử thật đúng là “cha” của nàng.

Tiêu Kỳ còn quấn trong tã, phụ thân thân sinh đã ốm chết, mẫu thân ôm theo nàng tái giá với Tôn Lăng Tử. Nhưng lấy chồng rồi mới biết được, Tôn Lăng Tử là một lưu manh vô lại, đối với mẹ con họ không đánh thì mắng. Năm ngoái mẹ nàng đã mất, Tôn Lăng Tử bắt đầu xem xét gả chồng cho Tiêu Kỳ, muốn kiếm một món sính lễ lớn.

Tiêu Kỳ thì không sao, nhưng ai cũng không muốn kết thông gia với Tôn Lăng Tử, thủy chung cũng chỉ có một Đàm Long. Tôn Lăng Tử mất kiên nhẫn, rõ ràng đã thu tiền sính lễ, đính ước hôm nay giao người. Bởi vậy Tống Dương đại khái cũng hiểu được, Tiêu Kỳ chật vật như vậy, phần nhiều là Tôn Lăng Tử nhốt lại, không được rửa mặt thay đồ, sau đó tìm cơ hội lén chạy đến.

Chuyện nói xong, Tôn Lăng Tử hùng hùng hổ hổ:

– Tiểu tạp chủng năm nay mười sáu tuổi, ta nuôi nó suốt mười sáu năm, ăn mặc có cái gì không cần đến tiền, ta nuôi nó lớn, bán nó đi cũng hoàn toàn chính đáng!

Thiếu nữ khóc lóc kể:

– Từ nhỏ đến lớn tất cả chi phí trong nhà đều nhờ tiền của mẫu thân may vá, ngươi chưa từng đem về nhà lấy một đồng tiền….

Tôn Lăng Tử giận dữ, lai muốn xông lên đánh người, Tần Trùy âm trầm nói một câu:

– Ngươi thử động vào một ngón tay của nàng xem!

Tôn Lăng Tử lập tức dừng chân, oán hận thu tay lại.

Bán con bán cái, cha mẹ làm chủ, người khác không cần quan tâm, mặc dù có đánh tới cổng nha môn châu phủ nhiều nhất cũng chỉ có thể cảnh cáo Tôn Lăng Tử không được bán con gái vào kỹ viện. Nhưng sau đó thì sao? Tôn Lăng Tử về nhà tay đánh miệng mắng… Tống Dương đi đến trước mặt y, không nói nhảm nhiều, hỏi thẳng:

– Bao nhiêu tiền?

Tôn Lăng Tử bĩu môi:

– Ngươi hỏi quá chậm, ta đã sớm bàn với Ỷ Thúy Lầu, ngay cả tiền đặt cọc cũng đã thu.

Không đợi y nói xong, Tống Dương phất tay ngắt lời, vẫn là ba tiếng kia:

– Bao nhiêu tiền?

Tôn Lăng Tử cười ha hả, không tiếp tục già mồm, vươn một ngón tay lên:

– Một trăm lượng bạc ròng, giao dịch tiền mặt, ngươi giao tiền nó sẽ đi theo ngươi.

Lưu Nhị ngốn bình thường vốn tham tiền, nghe Tống Dương nói rồi nhưng vẫn không chịu đưa tiền, nhưng lúc này cũng có lòng trượng nghĩa, ôm thùng bảo bối của gã mở ra.

Tôn Lăng Tử ngẩng mặt lên, mặt mũi lại càng cười tươi. Tống Dương không ngờ Nhị ngốc bỗng nhiên lại hào phóng như vậy, cười với hắn:

– Ngươi muốn mua hay muốn cho ta vay tiền?

Nhị ngốc ngẫm nghĩ một chút, không biết mua một thiếu nữ có gì tốt, bèn đáp:

– Tính là ta cho ngươi mượn tiền.

Tống Dương ha hả cười gật đầu, từ trong rương lấy ra hai kim nguyên bảo, tổng cộng mười lượng vàng, giơ lên trước mặt Tôn Lăng Tử:

– Thanh toán xong, người ta mang đi.

Tôn Lăng Tử mừng rỡ gật đầu, đưa tay nhận tiền, nhưng tuyệt đối không ngờ tới còn chưa chạm vào vàng, Tống Dương đột nhiên quay đầu, nện một đấm thật mạnh vào mặt y! Cú đấm của võ sĩ thượng đẳng không phải một kẻ lưu manh có thể đỡ được, mặt y đầy máu tươi, tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra đã ngã thẳng cẳng lên mặt đất, ngất lịm.

Tống Dương lạnh lùng ném vàng lại vào rương của Nhị ngốc, quay đầu lại cười với thiếu nữ:

– Không sao, hắn say rượu thôi, nhanh đi báo danh.

Gã nha sai ở đây cũng mỉm cười, phất tay với Lý trưởng:

– Người này sáng sớm đã uống rượu, say ngã ra đây, tìm người đưa gã về nhà, mau mau đi.

Để tiện quản lý, lần này người đến Thanh Dương thành tuyển đều không được tự tìm nơi ngủ trọ, ở trong thành thống nhất an bài, dựng trạm nghỉ chân tại chỗ. Chỉ cần Tiêu Kỳ báo danh là đã được quan gia bảo hộ, ngay cả cha đẻ cũng còn không cho đến quấy rầy, ít nhất trước khi trình diễn tài năng sẽ không có chuyện gì, còn về sau đó, Tống Dương muốn cầu Nhâm Tiểu Bộ một ân tình, đưa nàng tới Phượng Hoàng thành, tùy tiện an bài làm tôi tớ gì đó. Chuyện ấy đối với Huyền Cơ công chúa, cũng chỉ là một câu nói.

Trong thiên hạ người đáng thương vô số, bất bình vô số, Tống Dương không quản hết được, có thể đư tay giúp được thì giúp một chút.

Vì phải vào trong trạm nghỉ, hộ vệ bên người Tống Dương, Tần Trùy cũng báo bừa một cái tên, sau đó mọi người đều được đưa tới một căn nhà nghỉ. Ở đó có chút đơn sơ, nhưng được cái không cần tiền hơn nữa còn được lo cơm, tất cả mọi người đều an tâm ở lại, sau đó không lâu có tiểu lại gọi tên, đưa cho số thẻ lên đài, bọn họ xem như cũng khá, so ra thì số thẻ ở gàn cuối, Nhị ngốc là số 1300, Tần Trùy ở sát sau đó, một 1301, Tống Dương sau đó một số.

Thiếu nữ tên Tiêu Kỳ trước bọn họ vài số.

Chuyện đã giải quyết xong, Tiêu Kỳ rụt rè tiến lại nói lời cảm tạ, lúc này nàng đã rửa mặt qua, Tần Trùy thấy nàng còn a một tiếng, cười nói:

– Không ngờ là mỹ nhân họa thủy.

Nhị ngốc tiếp lời, nói như thật:

– Giá một trăm lượng đó.

Tiêu Kỳ còn không biết Tống Dương đã sớm giúp nàng nghĩ tới đường ra sau này, nhưng chỉ chuyện giúp nàng cản Tôn Lăng Tử, giúp nàng báo danh, nàng đã vạn phần cảm kích.

Khi đang nói chuyện phiếm, Tần Trùy hỏi khả năng của Tiêu Kỳ. Có lẽ do hoàn cảnh sống, Tiêu Kỳ không có sự hoạt bát vui tươi như thiếu nữ bằng tuổi, bất kể là nói chuyện hay hành động đều rất cẩn thận, dường như Tôn Lăng Tử còn ở đằng sau, hơi vô ý sẽ đánh đòn hiểm..

Giọng nói của Tiêu Kỳ rất nhỏ:

– Từ nhỏ đến lớn, buổi tối ta cũng không dám ngủ ở nhà.. Bên cạnh nhà ta là một trại ngựa, mỗi ngày ta đều tới chuồng ngựa ngủ, thời gian dài, tự mình cũng lần mò ra được cách cưỡi ngựa, muốn tới thử xem.

Nói xong, đôi mắt đỏ dần lên, nước mắt chảy ra:

– Ta hai bàn tay trắng, lại là thân nữ nhân, chạy không thoát trốn càng không không thoát. Ông trời phù hộ cho ta một cơ hội như thế, chỉ cần được khâm sai chọn lựa, ta có thể rời Thanh Dương, tránh được ác nhân kia… Nói tới đây, nàng duyên dáng bái:

– Còn muốn tạ ơn ba vị ân nhân, giúp ta báo danh.

Quốc gia tuyển hiền, người tới muốn đuổi như đuổi vịt, chỉ cần là người có một khả năng nào đó tất cả đều tới tham gia, mục đích động lòng khác nhau, như Tống Dương là vì muốn có cơ hội đoạt được di vật của Vưu thái y, truy hung báo thù, như Nhị ngốc là vì muốn bất ngờ trở nên nổi tiếng rạng rỡ mặt mày, như Tiêu Kỳ thì đây là đường ra duy nhất của nàng.

Tống Dương hơi cảm động, nhưng vẫn không nói với nàng về an bài của mình, vào thế không thể lui lại được đành cắn răng liều mạng, tương lai nàng sẽ xem như là kỷ niệm đẹp nhất đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.