Khi đại họa tộc mọi mới vào Yến nam, Tạ Tư Trạc dẫn dắt Nam Hỏa rởi khỏi Đại Yến trở về Cao Nguyên, tính toán ban đầu của Tạ Tư Trạc là phải liên hợp vũ trang Mặc Thoát, tại Yến tây phục kích Yến quân về ngước tiếp viện, hung hãn cắn kẻ địch một miếng. Nhưng sau đó Bạch tiên sinh đem đại quân Yến bắc xuất phát, đi nhận tin tức cơ mật của cao Nguyên gửi đến, Tạ Tư Trạc liền đoán ra phương lược của Cảnh Thái “tăng thêm binh, phá tộc Hồi Hột, định Cao Nguyên, tái hỗ trợ yến thổ”
Lúc ấy Tạ Tư Trạc đối mặt với ba lựa chọn.
Một là duy trì kế hoạch định ra từ trước không thay đổi, mặc kệ Yến quân phái đi tiếp viện bao nhiêu lộ quân đội, cuối cùng đều phải từ tây quan trở về Đại Yến, Nam Hỏa với binh lính của Mặc Thoát điều động tới tạo thành liên quân tiếp tục mai phục.
Nhưng tình hình chiến cuộc đã thay đổi, tiếp tục phục kích rõ ràng không đủ sáng suốt: viện quân quy mô lớn đến từ Yến bắc, đến Cao Nguyên hội hợp với Yến quân tây chinh lộ thứ nhất, số lượng cũng chắc chắn sẽ nhiều hơn dự tính trước đó, điều này là để nói kẻ thù sẽ mạnh hơn, Tạ Tư Trạc muốn tái mai phục, binh lực trong tay không đủ dùng.
Biện pháp thứ hai là Tạ Tư Trạc điều động liên quân, đi đánh úp viện quân của người Yến, không để cho viện quân của Yến bắc lên Cao Nguyên.
Chợt thấy việc này khả thi, đem lực lượng ban đầu chuẩn bị dùng để phục kích Yến quân về nước, dùng để tập kích bất ngờ viện quân mới đi Cao Nguyên, chỉ là đổi hướng tác chiến…Tuy nhiên vẫn còn một mấu chốt quan trọng: thời gian. Bố trí phục kích, thiết lập cạm bẫy cần thời gian, vốn dĩ dự định con đường thứ nhất Yến quân viễn chinh trở về, nhất cũng phải ba tháng sau, nhưng hiện giờ phương bắc Yến quân tây tiến, từ nơi xuất phát tới quan ngoại còn không tới khoảng thời gian một tháng. Nam Hỏa và vũ trang Mặc Thoát sắp đặt không kịp các bố trí, mà càng quan trọng hơn là, trước tiên không suy nghĩ tới có thể gài bẫy được không, đánh được không. Cứ coi như Tạ Tư Trạc thật sự ngăn cản quân địch tới từ Yến bắc, đối phương rất có khả năng rõ ràng bỏ tăng viện, cứ thế quay trở về quốc nội, đông, đi tham gia chống đỡ đại họa tộc mọi, nếu như vậy, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, Yến quốc vẫn có thể đủ vững như bàn thạch.
Đây không phải là kết quả mà Tạ Tư Trạc hy vọng.
Nàng biết được sách lược của Cảnh Thái, đương nhiên cũng có thể hiểu rõ Cảnh Thái đang đánh bạc.
Trong ván bài của Yến Hoàng đế, nếu hai lộ đại quân sau khi đánh tan người Hồi Hột, vẫn có thể kịp thời trở về viện trợ Yến thổ. Không thể nghi ngờ là kết quả lý tưởng nhất. Vì thượng cục, nếu đánh tan người Hồi Hột mà không kịp trở về phòng thủ, Đại Yến sẽ bị hủy bởi đại họa tộc mọi, nhưng trong tay Cảnh Thái vẫn nắm giữ đại quân trên Cao Nguyên, có vũ trang lớn mạnh nhất Trung thổ. Vì trung cục, chỉ khi nào trước sau hai lộ đại quân đều bị diệt trên Cao Nguyên, Yến quốc cũng hết cách ngăn cản tộc mọi. Cảnh Thái sẽ thất bại thảm hại, đây cũng không thể gọi là hạ cục, chỉ có thể gọi là “thảm cục”.
Tuy nhiên “thảm cục” gần như không thể xảy ra, khi Đại Yến trước sau hai nhánh quân viễn chinh hội hợp, quy mô ngạo nghễ thiên hạ hơn bao giờ hết, người Hồi Hột chiếm cứ ở Thành thành tuyệt không phải là đối thủ, mà quốc nội tộc Hồi Hột cũng không có năng lực phái tiếp ra viện quân giống như vậy, còn có lực lượng nào có thể lung lay được Yến trận hùng tráng.
Tạ Tư Trạc muốn Cảnh Thái thất bại thảm hại, cho nên nàng phải thử xem…xem thử viện quân trên Cao Nguyên, rốt cuộc có phải là đồng kiêu thiết chú.
Cho nên, nàng đưa ra lựa chọn thứ ba: quyết chiến Nhân Khách, quyết thắng Nhân Khách!
Trước tiên thuyết phục Mặc Thoát bỏ lãnh địa phát động tất cả vũ trang, cùng với Nam Hỏa tạo thành liên kết, tăng viện chiến trường Nhân Khách.
Mặc Thoát cũng không phải kẻ ngốc, thế cục của Yến, hướng hành động của đại quân, tình hình chiến đấu của Cao Nguyên chờ một tin tình báo liền bày ra trước mắt, lại qua giảng giải tỉ mỉ của Tạ Tư Trạc. Hắn lại sao có thể không rõ, chỉ cần tiêu diệt Yến quân trên Cao Nguyên, Yến quốc hùng mạnh kia liền hoàn toàn kết thúc rồi; nhìn lại tình hình của chính hắn, Yến đã trở mặt với hắn, đã từng phái thích khách tới sát hại, lần này không thể thật sự tiêu diệt đối phương, đợi Đại Yến ngừng một hơi thở, bản thân sẽ đợi của mất nhà tan, chết thảm trong loạn quân.
Lần này nếu có thể thành công, Mặc Thoát đại nhân chắc chắn là ân nhân của người Hồi Hột, bạn thân của Nam Lý, lập tức có thể trở thành thế lực lớn nhất trên Cao Nguyên…
Đại Phiền chủ nghiến răng lại nghiến răng, đến khi Tạ Tư Trạc nhận lời hắn, cho dù lần này binh bại, Tống Dương cũng sẽ đưa hắn và gia quyến tới tị nạn trong thâm sơn, ít nhất nửa đời còn lại có thể bình ổn sống qua ngày, Mặc Thoát cuối cùng hạ quyết tâm, khởi điểm trong tay sáu vạn Phiền quân, gia nhập hành động của Nam Hỏa.
Hoa Tiểu Phi vì truy tìm tung tích của Đạo Thảo, từng tới lãnh địa Mặc Thoát, nhưng hắn chỉ bổ nhào vào khoảng không, lúc đó người Yến chỉ cho rằng Mặc Thoát bỏ chạy trốn họa, có ai lại sẽ nghĩ được, hắn dân quân cùng Nam Hỏa hướng về Nhân Khách.
Yến quân thanh thế to lớn, chỉ dựa vào mười vạn liên quân và quân Hồi Hột Nhân Khách trong ứng ngoại hợp, cũng vẫn không năm được cơ hội chiến thắng, muốn đánh được trận này, không những người Hồi Hột phải tiếp tục tăng thêm cường viện, mà còn tân quân nếu ít với hai mươi vạn, dứt khoát không cần đến, đến cũng không có ý nghĩa.
Liên quan tới hiện trạng của tộc Hồi Hột, Tạ Tư Trạc so với người bên ngoài hiểu biết được nhiều hơn một chút, ác chiến liên tiếp khiến cho đại mạc nội tổn hao nghiêm trọng, tuy rằng vẫn đang thắng trận, nhưng vẫn không có thời gian để bọn họ đem thắng lợi biến thành lợi ích thực tế thật sự tăng cường cho sức mạnh quốc gia. Mặt khác Hồi Hột quốc cũng không phải là bền chắc như sắt…Đại Yến có Đàm tặc, Khuyển Nhung có Sa Nghịch, Thổ Phiền có quỷ binh, ngay cả Nam Lý cũng có Man Di tác loạn, Hồi Hột đương nhiên cũng không ngoại lệ, bọn họ có nội họa của bọn họ. Hơn nữa, vận mệnh của đại mạc với Thổ Phiền có chút tương tự, lớn lớn nhỏ nhỏ vô số bộ lạc, quý tộc cùng cung phụng Thánh hỏa cung, mặt trời lên phải nhập ngũ đánh trận bọn họ không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhưng cũng có giới hạn, không phải mỗi bộ lạc đều cam tâm tình nguyện đem toàn bộ gia sản đem đi liều mạng vì Đại Khả Hãn.
Quả thực, Hồi Hột quốc nội vẫn còn có năm thành binh lực, nhưng những đội quân này hoặc là phải đặt trọng trách nặng nề trên vai không thể hành động tùy tiện, hoặc là nắm chắc nhiều bộ lạc trong tay, cường trưng không dễ, cho nên binh lực năm thành này phải xem tính toán thế nào, nếu là kẻ thù bên ngoài xâm lấn, họ nhất định sẽ hăng hái chống cự, toàn bộ đều có thể có ích, nếu là đi ra viễn chinh…lực lượng có thể tái điều động thực sự rất có hạn.
Đại Khả Hãn ngày cả cung nữ trong cung cũng đem ra, cũng không cách nào lại hợp thành một đại quân hai mươi vạn người.
Đại Khả Hãn không có, nhưng Sa tộc có.
Trước kia Sa tộc và Hồi Hột liên thủ, đại bại Thảo Nguyên thiết kỵ, trận đó Sa dân đồng ý yêu cầu của Tống Dương xuất binh, nhưng trên thực tế là vì chính họ tranh đoạt không gian sinh tồn. Cho nên Sa dân vẫn còn nợ Tống Dương một ân tình, thiên đại ân tình, ân tình vạch trần Sa chủ giả, cứu vãn toàn tộc.
Tạ Tư Trạc chuyển đi ba bức thư, một bức cho Đại Khả Hãn, một bức cho Bạch Âm vương, một bức khác chuyển cho Hữu thừa tướng Ban đại nhân còn đang trong doanh trai Sa dân, thực, Đại Khả Hãn đích thân viếng thăm Sa dân đại doanh…
Hồi Hột nội phòng thủ trống không, muốn dựa vào Sa dân tới cảnh vệ môn hộ. Tuy rằng trước kia Khuyển Nhung đế quốc bị đánh cho nát nhừ, nhưng Lang tốt vẫn có uy hiếp không thể không phòng, nhưng nếu có thể đánh thắng trận này trên Cao Nguyên. Kết quả thực sự quá mê người, mặt trời lên quyết định mạo hiểm.
Không lâu sau, hai vạn Luyện Ngục trọng kỵ đóng giữ bản thổ, bốn vạn cấm vệ tinh binh hoàng thành tộc Hồi Hột và gần hai mươi vạn thanh niên cường tráng của Sa tộc tạo thành liên quân, gián tiếp xuyên qua đại mạc, tập kích bất ngờ Cao Nguyên.
Sa tộc lại đưa Sa tuyệt kỹ, bắt đầu từ lúc họ chính thức xuất binh, Cao Nguyên phương bắc liền nổi lên từng đợt bão cát, đại quân xé chẵn ra lẻ, bí mật đi thật cẩn thận, từng bước từng bước hướng về Nhân Khách tiếp cận chiến trường.
Thời gian cuối thu đầu đông. Gió tây bắc hình thành. Cao Nguyên bắc cảnh gần kề đại mạc mỗi khi tới thời gian này đều sẽ xuất hiện hoặc lớn hoặc nhỏ thời tiết cát bụi, điều này cũng trở thành yểm hộ tốt nhất của liên quân Hồi Hột, Sa dân, về phần liên quân Nam Hỏa, Mặc Thoát, trong di chuyển lại càng bí mật, bọn họ chiếm được địa lợi và nhân hòa, trên đường hành quân Mặc Thoát thường sẽ mang theo trọng lễ thăm hỏi Phiền chủ phía trước. Tìm kiếm yểm hộ và đường bí mật…
Người Yến bất lợi tác chiến ở bên ngoài, tình báo mất linh tai mắt bế tắc, trước đó hoàn toàn không thể phát hiện hướng hành động của hai lộ liên quân, nếu là chiến sự xảy ra tại bản thổ, Sa dân, Tạ Tư Trạc bọn họ thật sự biết yêu pháp cũng mơ tưởng mà qua mặt được điều tra của người Yến.
Mà người áp lực lớn nhất trong toàn bộ sự kiện, không có ai hơn được Tạ Mộc Tạ Nhĩ, hắn hải lãnh đạo quân đội chống đỡ mạnh mẽ, chống đỡ hai lộ kì binh tới, hắn còn phải bảo tồn đủ thực lực, khi viện quân đến phát động công kích mãnh liệt, chỉ có như thế mới có thể đạt tới hiệu quả của nội ứng ngoại hợp.
Tạ Mộc Tạ Nhĩ thân là đại nguyên soái của quân viễn chinh Hồi Hột, đương nhiên sớm đã nhận được ý chỉ của Đại Khả Hãn, hiểu rõ toàn bộ kế hoạch. Nếu không thì sao có thể nắm bắt thời cơ chuẩn xác như vậy, nhưng việc này cơ mật, không chỉ liên quan đến sự thành bại của chiến dịch, càng liên lụy cả vận mệnh của toàn Trung thổ và tính mạng của vô số con người, để giữ bí mật, hắn chưa từng nhắc đến việc này với ai, một mình gánh vác áp lực nặng nề. Âm thầm làm tốt hết thảy bố trí phía mình.
Nếu không quyết chiến, hắn sẽ không đem binh sĩ lưu lại Thánh thành chờ chết; nếu không quyết chiến, hắn cũng sẽ không đối với thương vong to lớn trên tường thành thờ ơ lãnh đạm, trước sau bảo vệ tám vạn tinh kỵ trong tay, càng sẽ không đến hôm nay điều động tất cả kỵ binh lên núi, dựa thế lao xuống đánh doanh trại địch…hắn chờ đợi chính là giờ khắc này, hắn chờ đợi cho đến giờ khắc này.
Trước khi quyết tuyệt xung kích, hắn từng truyền lệnh toàn quân “năm ngày sau, vẫn tại nơi đây, ta với chư vị cùng hưởng thắng quả”, vậy không phải hư ngôn vọng ngữ, xác thực là có thẳng quả tuoi đẹp chờ đợi bọn họ thưởng thức!
Hắn muốn tất cả các tướng sĩ cùng thưởng thức, còn sống, người trở về; tử trận, hồn trở về.
Khi viện binh đột ngột xuất hiện, tấn công hết sức vào trận địa địch, đối với kỵ binh cuối cùng trong quân viễn chinh, là sự cổ vũ to lớn ra sao, sát thanh lôi động trong nháy mắt, mỗi một chiến sĩ hồng đều bộc phát ra sức mạnh cùng sự hung hãn ngay cả chính mình cũng chưa từng tưởng tượng; ngược lại, liên quân từ trên trời giáng xuống đối với sĩ khí của người Yến lại chẳng phải là sự tấn công tiêu diệt sao, Yến tốt không biết quân địch có bao nhiêu, không biết quân địch từ nơi nào tới, lại còn, bọn họ rất mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, liên tục hơn một tháng công thành chưa từng ngừng nghỉ, cho dù thay phiên nhau cũng hao mòn cực lớn thể lực của bọn họ.
Quyết chiến vô cùng mãnh liệt.
Tạ Mộc Tạ Nhĩ vẫn tính sai một việc, việc nhỏ, không quan trọng, hắn và ước định cảu chiến sĩ dưới trướng: giao hẹn năm ngày, Thánh sơn đoàn tụ.
Hắn cho rằng thời gian năm ngày đủ để phân định thắng bại, nhưng Yến chủ soái không phải hạng người vô năng, mặc dù lâm vào nội ứng trong hợp, ba lộ kẻ thù hung mãnh vồ sát; mặc dù sĩ khí Yến quân gần như không còn sót lại chút gì, lòng quân rã rời không còn sức lực tái chiến, Chu Cảnh vẫn cắn răng chỉ huy bố trí trung tâm ra sức chống đỡ, thậm chí có một lần nguy hiểm liền bị hắn vặn lại cục diện.
Khi hết hy vọng, Chu Cảnh không bỏ trốn, vẫn khổ chiến…Cho đến mười ngày sau, tiếng la – giết mới tán đi, quân đội hùng mạnh Cảnh Thái phái lrrn Cao Nguyên bị tiêu diệt, liên quân tới từ Hồi Hột, Sa dân, Nam Hỏa và Mặc Thoát cuối cùng cũng đánh thắng trận này, thắng thảm.
Tinh kỵ dưới trướng Tạ Mộc Tạ Nhĩ tổn thất gần tám phần, cuối cùng chỉ còn lại không đến hai vạn người, kết cục gần như là toàn quân bị diệt, quân tinh nhuệ tộc Hồi Hột tới từ phương bắc và Sa dân vong mạng hơn nửa, sáu vạn người Mặc Thoát mang tới cũng chỉ còn lại một nửa. So sánh ra, trái lại Nam Hỏa chiến của Tống Dương tổn hại nhỏ nhất, bốn vạn hung tốt tiến vào chiến trường, qua trận ác chiến vẫn còn ba vạn hãn binh long tinh hổ mãnh.
Không phải Nam hỏa lười chiến cố ý bảo tồn thực lực, ngược lại, bọn họ đánh tới mức so với quân bạn càng hung ác, đánh đến về sau,Yến tốt thà đi đối mặt với Luyện Ngục trọng kỵ, cũng không muốn đụng phải đám Nam man như kẻ điên này…Nam Hỏa tác chiến hung mãnh nhất, thương vong lại nhỏ nhất, nguyên nhân ở chỗ bọn họ là tinh binh, tinh binh chân chính, chiến sĩ dùng máu, lửa và hung khí mài luyện nên.
Trên đời này không có đội quân nào nhiều khó khắn nhiều tai nạn so với bọn họ. Hiện nay, Nam Hỏa đẫm máu tái sinh, liền biến thành biểu tượng tai họa.
Qua trận chiến này, khắp nơi đều bị thương nặng, tuy nhiên cho dù cái giá thê thảm hơn cũng là đáng giá. Ai cũng có thể hiểu được, trận này sẽ đi vào sử sách, vì nó thật sự cải biến vận mệnh Trung thổ.
Một trận chiến kết thúc, Yến quốc, kết thúc rồi.
Tạ Tư Trạc cũng đến đây, một trận chiến trọng đại như vậy, nàng sao có thể không đến, điều đáng tiếc là còn chưa đợi chiến sự kết thúc nàng đã rơi vào hôn mê sâu, nàng lưu lại quá lâu trên Cao Nguyên, với thể chất của nàng khó mà duy trì. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Rất nhiều danh y tập trung lại, toàn lực cứu tính mạng của nàng, sau khi bệnh tình tạm thời ổn định hỏa tốc chuyển xuống nơi độ cao khá thấp so với mặt nước biển, Yến quốc và Nam Lý tạm thời không trở về, do đám người A Hạ hộ tống nàng vội vã đi về phía Hồi Hột.
Tạ Tư Trạc thần trí hỗn độn, từ trước tới nay chưa hề tỉnh dậy, trong miệng thường nói ra những lời mê sảng, có kể chuyện cười khi lúc nhỏ ở cùng cha mẹ, có chuyện liên quan tới sách lược và bố trí trận chiến Nhân Khách, còn có một câu: nếu đắc thắng, báo tin cho Tống Dương.