Gã thủ lĩnh béo bại trận, nữ tử gầy nhỏ không nói hai lời, chậm rãi hít thở vài cái, lập tức cất tiếng hát vang.
Hán khúc dịu dàng, tiếng ca thảo nguyên thê lương khác hẳn, làn điệu cao nguyên hùng tráng lại thêm phần tráng lệ, khi thì trong suốt nhẹ nhàng như nước hồ tĩnh lặng, khi trào dâng như sóng lớn cuộn trào, nữ tử nhỏ bé đó vốn là danh ca trong tộc, gả cho gã thủ lĩnh béo theo hắn đi khắp nơi, cũng vì thường xuyên đi xa, kiến thức của nàng còn cao hơn những người khác trên cao nguyên một bậc, lúc này trình diễn một khúc hát cao nguyên thật phi phàm.
Cao nguyên bao la, thánh hồ dài mãi, tất cả đều lần lượt được tiếng ca vẽ nên, nàng vừa cất tiếng hát, tiếng ồn áo huyên náo của dân chúng Thanh Dương cũng chìm dần, chỉ còn tiếng ca của nàng.
Nữ tử nhỏ bé như hòa vào tiếng ca dần trở nên lớn hơn, cao hơn, thông suốt hơn, thuần khiết hơn.
Một khúc kết thúc.
Nàng không khom người thi lễ như khi hát trong tộc mà nghểnh cằm ngạo nghễ mỉm cười.
Tống Dương khen tự đáy lòng:
– Hát thật hay.
Lại nói với nàng
– Có thể lấy ngươi cũng là phúc khí, có thể nghe hát cả ngày không chán.
Nữ tử nhỏ bé không nhận lời khen, bắn ánh mắt sang vợ chồng Khúc thị.
Khúc đại thẩn có vẻ hơi run, nhìn nhìn Tống Dương, có chút không nắm chắc.
Tống Dương gãi gãi đầu:
– Bà không hát, chẳng lẽ ta hát…
Đồng thời cười lên một tiếng, vừa rồi ở ban công khi học hát hai người bọn họ đã lĩnh giáo giọng ca của Tống Dương, đến bây giờ vẫn không hiểu nổi, một thanh niên diện mạo thanh tú, tiếng nói chuyện xem như cũng không tệ, đầy tài năng tuấn kiệt như thế sao tiếng ca lại có thể sánh ngang với vịt bị cắt cổ vậy.
Khúc đại thẩm cười cười, thả lỏng một chút, hít thật sâu, chậm rãi nhả từng chữ:
Là ai gọi từ thời viễn cổ
Là ai giữ ước vọng ngàn năm
Lẽ nào chẳng ai nói chẳng ai ca
Hay là nỗi nhớ trong lòng ngàn năm quyến luyến.
…
Điệu ca cao nguyên, chưa ai có thể so được với nó – ở kiếp trước của hắn ai cũng thích, bài hát ca lên ngàn dặm giang sơn – Cao nguyên Tây Tạng.
Kìa một dãy núi
Một dãy núi sông
Núi núi sông sông liền một dải
Đây chính là cao nguyên Tây Tạng!
Đây là một ca khúc rất có hồn, như thể tuyết sơn mây trắng giữa cao nguyên, nó không phải chỉ là những lời những nốt nhạc, nó tươi rói và tràn đầy sức sống không gì sánh nổi.
Đẹp huyền bí. Lại gần thật gần.
Khúc hát này không cần diễn.
Nữ tử nhỏ bé đó hát về cao nguyên của mình ngợi ca cao nguyên xinh đẹp, nhưng bài “Cao nguyên Tây Tạng” này đã bao phủ tất cả cao nguyên.
Sự khác biệt giữa hai bài ca như sự khác biệt giữa nước trên cao nguyên và nước trên trời vậy, người trước sự yên lặng là tác động từ bên ngoài, người sau là vì sự thánh khiết của bài hát.
Mà quan trọng nhất, “Cao nguyên Tây Tạng” là bài hát cao nguyên, do người Nam Lý hát cao nguyên gợi ra lại càng thêm hùng tráng bao la, càng thêm tinh thuần tráng lệ, cũng càng “cao nguyên” hơn.
Bài này Tống Dương chỉ biết lẩm nhẩm, từ đầu tới cuối hắn không thể hát bằng âm vực cao, nhưng vợ chồng Khúc thị vốn làm nghề hát, tinh thông âm luật, rất nhanh đã sửa lại nhạc điệu, mà giọng của Khúc đại thẩm lại hơi khàn, âm vực rất cao, hoàn toàn có thể hát được.
Không cần tinh thông, chỉ cần hát được là đủ. Còn lại chỉ cần sửa chữa ca từ là ổn.
Khi Khúc đại thẩm đẩy đoạn cuối lên càng nhanh càng cao, trùng trùng điệp điệp, tất cả mọi người không kìm nổi không dám thở mạnh, sợ hơi thở của mình sẽ phá hỏng phong cảnh tuyệt đẹp… Tiếng ca tan hết, một lúc sau âm thanh ủng hộ như sấm dậy.
Vì Khúc Phong, nên Tống Dương mới chọn “Cao nguyên Tây Tạng”, không ngoài sở liệu, toàn thắng.
Tống Dương thất thần.
Tiếng ca kiếp trước từng được nghe hôm nay lại được nghe lại một lần nữa, tưởng như đã cách mấy đời…
Dĩ nhiên cách một đời. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tới tận lúc Tần Trùy vỗ vai hắn mới giật mình tỉnh lại…. Ý thức tỉnh lại nhưng tâm tình vẫn mê man, Tống Dương không nhìn nữ tử Thổ Phiên thấp bé mà đưa mắt nhìn Khúc đại thúc:
– Đại thúc, đã làm phiền ông rồi, ta muốn nghe Tương tiến tửu.
Khúc đại thúc cười ha hả cất giọng hát.
Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu dáo hải bất phục hồi!
Lòng Tống Dương thầm nhắc lại: không còn đường quay về.
Mà khúc Tương Tiến Tửu liền sau này lại hào hùng phóng khoáng như nhấn chìm cả tà dương. Nếu khúc “Cao nguyên Tây Tạng” trước đó như một tòa mây trắng cao xa kỳ ảo, thì “Tương tiến tửu” lại giống như một cơn mưa to đầy dễ chịu, hoàn toàn khác với sự tĩnh lặng khi Khúc đại thẩm hát, mỗi lời ca của Khúc đại thúc đều làm bùng lên một tràng hưởng ứng!
Hết một khúc, Tống Dương cũng thở phào, tâm tình bình ổn trở lại từ mê man kiếp trước, quay đầu hỏi nữ tử Thổ Phiên thấp nhỏ:
– Thế nào?
Người biết hát nhất định sẽ bị giọng ca chân chính thuyết phục, nữ tử Thổ Phiên cũng không ngoại lệ, vẻ khinh miệt trên mặt đã biến mất không còn, ngược lại là nét cười tươi thành khẩn, khom lưng thi lễ với vợ chồng Khúc thị. Sau khi đứng dậy nàng đang muốn nói gì đó thì gã thủ lĩnh Thổ Phiên gần như vừa nôn hết những thứ đã ăn ra bỗng nhiên cướp lời:
– Người Nam Lý đương nhiên cứu người Nam Lý, các ngươi có hát kém nữa thì tất cả cũng ủng hộ, trận này không thể tính thắng thua.
Nữ tử Thổ Phiên ban đầu là sửng sốt, chợt sắc mặt khó coi, xoay người dùng Thổ ngữ tranh luận với gã thủ lĩnh mạp mạp, nghe không hiểu nàng nói gì nhưng giọng nói mười phần kịch liệt; cãi nhau một lát, gã mập phất tay tát một cái thê tử ngã văng ra ngoài, quay lại nói với Tống Dương:
– Trần đầu thua, trận thứ hai hòa, trận thứ ba, thi ngồi thiền.
Dưới đài rào rào tứ phía mắng ầm lên, Tống Dương nâng tay dập tiếng ồn ào, bước nhanh đến bên cạnh nữ tử Thổ Phiên, đưa tay đỡ nàng lên, không tiếp tục tranh thắng thua mà còn thật lòng hỏi:
– Có cần đánh gã giúp ngươi không?
Nữ tử cao nguyên tính tình mạnh mẽ hơn nữ tử người Hán nhiều lắm,giơ tay quệt vết máu ở khóe miệng, dứt khoát đáp một tiếng:
– Đánh!
Tống Dương cũng thống khoái đồng ý, quay lại liền hô:
– Tần đại ca!
Tần Đại ca bước lên, đưa tay, một tiếng tát trong trẻo, gã Thổ Phiên mập mạp trúng cái tát của hắn cả thân mình bay thẳng lên trời, ngã mạnh xuống mặt đất. Đánh xong Tống Dương cười ha ha:
– Lão bà ngươi muốn đánh ngươi, chúng ta tạm thời làm nhà mẹ đẻ của nàng, cái này tính lên người nhà Thổ Phiên các ngươi nhé, đừng ghi sổ với người Nam Lý chúng ta. Đến đến đến, trận thứ ba thi ngồi thiền.
Nhị sỏa đã sớm hỏi rõ vì sao bắt hắn làm, lên giữa đài cao ngay ngắn ngồi xuống, gã trung niên gầy gò kia thì đúng quy củ hơn, đầu tiên là làm lễ cúng bái thần Phật, sau đó khoai hai chân vững vàng ngồi xuống, lại duỗi tay chỉ bát nước trước mặt hai người:
– Rót nước, đầy đến miệng!
Tống Dương tự tay rót nước vào đầy bát, đầu tiên đặt một bát lên đỉnh đầu Nhị ngốc, thu tay lại cố hết sức nương theo ống tay áo che dấu năm ngón tay nhẹ nhàng phe phẩy, đầu, cổ, vai, sau lưng bảy đại huyệt của Nhị ngốc đều điểm, ít nhất cam đoan trong thời gian ngắn Nhị ngốc không động đậy được.
Thân hình Nhị ngốc cứng ngắc không động đậy chút nào, nhưng hai mắt vẫn rất linh hoạt, cố nghiêng nghiêng về phía trước một chút, hẳn là muốn nhìn thử xem bát nước trên đỉnh đầu một chút.
Tống Dương đặt một cái bát khác lên đầu đối phương, vẫn là nương theo ống tay áo che dấu làm một vài động tác nhỏ… Sua đó hắn thối lui quay lại bên cạnh Tần Trùy.
Tần Trùy thân thủ tốt, nhãn lực cũng tốt, lại thêm hắn đứng rất gần Nhị sỏa, nhìn rõ hết thủ đoạn điểm huyệt của Tống Dương nhưng vẫn nhíu mày nói:
– Lâu quá sẽ không hay.
Tống Dương cười ha hả:
– Thời gian sẽ không quá lâu!
Chỉ nửa thời gian uống một chén trà, Nhị Sỏa không chút động tĩnh, nhưng bát nước trên đầu gã trung niên Thổ Phiên kia bắt đầu lập lờ khói trắng. Tần Trùy bực mình bước lên hai bước, nhìn thấy rất rõ, trong bát nước của đối phương không ngừng bốc hơi, còn có một ít bọt khí nho nhỏ lăn tăn nổi lên, rất nhanh đã bọt nước đã phình to nổi lên dày đặc xung quanh, cho dù là nhóc con nhìn cũng hiểu đây là nước ở trong sắp bị đun sôi.
Trong lòng Tần Trùy giật mình kinh hãi, chỉ dựa vào tiếp xúc trên đỉnh đầu mà nung nóng được nước trong bát, đủ thấy nội công người này rất cao.
Nhưng nhìn lại gã trung niên Thổ Phiên, cơ trên mặt vặn vẹo, trán nổi gân xanh, có vẻ đầy thống khổ, thấy thế nào cũng không giống như hắn tự đun nước sôi. Mà tiếng cười của Tống Dương cũng vang lên:
– Đại sư, ta thi ngồi thiền chứ không thi đun nước, ngài hãy thu bản lĩnh lại đi.
Đầu đội bát mà ngồi thiền, người khổ tu Thổ Phiên có thể kiên trì bốn ngày bốn đêm không chút sứt mẻ, nhưng bát nước trên đỉnh đầu lại sôi.