Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 41: Chuyện lạ ở đầu đường



Dịch: Sided Lovettt

Biên: Mèo Bụng Phệ

***

Ánh nắng ban mai chiếu rọi Cư An Tiểu Các, cây táo trong sân nở đầy hoa táo màu vàng lục. Hương hoa nhàn nhạt đầy ắp khoảng sân, rồi từ Cư An Tiểu Các lan ra gần nửa phường Thiên Ngưu.

Đối với người dân sinh hoạt tại phường Thiên Ngưu, việc hương hoa táo ở Cư An Tiểu Các có chút khác biệt với những năm trước chỉ là một sự tình nho nhỏ nên rất ít người biết đến.

Tuy rằng vẫn có vài người không dám tới gần Cư An Tiểu Các, nhưng ấn tượng khủng khiếp trước đây về căn nhà này đã không còn. Dù sao đã có người ở trong này tới hai tháng nhưng vẫn bình yên vô sự, hơn nữa Doãn phu tử của trường tư thục thường xuyên ghé thăm Cư An Tiểu Các cũng không bị gì cả.

Kế Duyên mở cửa lớn của nhà chính ra, thoải mái vươn vai duỗi lưng. Cũng chỉ có loại người không cần làm việc, cũng tạm thời không thiếu tiền như hắn mới có thể ngủ nướng đến tận bây giờ, còn người bình thường thì trời tờ mờ sáng đã rời giường rồi.

“Mặt trời lên cao mình ta ngủ. Chỉ tiếc rằng ta chẳng phải tiên!”

Lẩm bẩm một câu thơ chẳng đâu ra đâu, Kế Duyên thong thả đi vào trong nội viện. Hắn lấy một cành liễu nhỏ đã hái ngày hôm qua ở phòng bếp bên cạnh, ngón tay ngoắc ngoắc, một dòng nước từ trong chum nước tự động bay lên.

Đầu ngón tay rung lên, hắn dùng nội công tâm pháp truyền vào cành liễu dài thẳng tắp kia một tia linh khí. Cộng với sự biến hóa của dòng nước bên trong miệng, chỉ mất mười mấy giây răng đã được đánh sạch.

“Òng..ng ọc ọc ”

Phun ra ngụm nước súc miệng đục ngầu, hắn bỗng nhiên cảm thấy tinh thần càng thêm sảng khoái!

Hiện tại Kế Duyên đánh răng nhanh hơn nhiều so với trước kia, hơn nữa bây giờ hắn cảm giác được rõ rệt mỗi ngày sau khi rời giường cao răng càng ngày càng ít, có lẽ về sau sẽ không cần phải đánh răng nữa.

Chỉ có điều việc sau này không cần đánh răng, không cần tắm rửa tuy rằng rất hợp ý hắn, nhưng nếu về sau ngay cả khi bụng cũng không còn cảm thấy đói nữa thì hắn vẫn tuyệt đối không từ bỏ việc ăn uống.

Thời đại này đã nhàm chán như vậy rồi, nếu ngay cả mỹ thực cũng không thể hưởng thụ vậy thì chả còn gì thú vị nữa.

Kế Duyên mang theo cuốn kỳ phổ bằng thẻ tre, đóng cửa sân lại rồi ung dung nhàn nhã đi ra ngoài. Gần đây hắn tự cảm thấy “thực lực tăng mạnh”, đã bắt đầu có suy nghĩ lúc nào đó sẽ ra ngoài trải nghiệm chút sự đời.

Minh chứng tốt nhất là Kế Duyên đã thấu hiểu được đạo lý bên trong hai quyển thư tịch tu chân, hai quyển bí tịch võ công cũng luyện được chút thành tựu. Chẳng qua Thiết Hình Chiến Thiếp chân khí được chia thành bảy cảnh giới, nhưng Kế Duyên lại không biết phải làm thế nào để xác định cảnh giới hiện tại của mình, dù sao lúc bắt đầu luyện hắn đã có sẵn “tiên thiên chân khí”.

Hiện tại, dưới tình huống không có Luyện Khí Quyết của người tu chân, nên Kế Duyên đành dùng tạm phương pháp vận hành chân khí để vận chuyển linh khí, đồng thời cũng hoàn toàn loại bỏ chân khí.

Tuy rằng cảm thấy có chút ủy khuất đối với linh khí nhưng dù sao có còn hơn không, vả lại dùng linh khí cũng khiến võ công tăng lên vô cùng rõ ràng.

Bất kể thế nào đi nữa, dù võ công chưa đủ tư cách đối mặt thần tiên yêu ma thì chắc cũng đủ để tự vệ trước người bình thường.

Hắn vừa nghiên cứu kỳ phổ, vừa dạo bước trên một con hẻm nhỏ trong phường Thiên Ngưu. Người dân ở phường Thiên Ngưu gặp hắn đều sẽ tôn kính hỏi thăm một tiếng: “Kế tiên sinh buổi sáng tốt lành”. Kế Duyên cũng tươi cười đáp lại.

Lỗ tai Kế Duyên cực kỳ thính nên chỉ cần nghe giọng nói liền có thể phân biệt ra là ai, chào hỏi cũng không sợ nhận sai người.

“Gâu gâu gâu… Gâu gâu gâu gâu… Ngao ngoa… Gâu gâu gâu…”

Trên đường phố, từ nơi cửa phường phía xa truyền đến từng tiếng chó sủa hung dữ, hình như có một bầy chó đang đuổi theo thứ gì đó.

Sau đó Kế Duyên lại nghe được âm thanh nháo nhác của đám người ở đầu đường.

“Ái chà, chó nhà ai mà lại hung dữ như thế!”

“Ôi, hồ ly kìa!”

“Thật sự là hồ ly! Ha ha ha, nó sắp bị chó cắn chết!”

“Đáng tiếc cho một bộ lông tốt!”

“Tránh ra, tránh ra! Hồ ly ở đâu? Hồ ly ở đâu? Bắt được nó là có một bộ lông tốt đấy!”

“Chạy đến chỗ kia rồi, mấy con chó đuổi theo chắc đã cắn nát da lông rồi!”

“Gâu gâu gâu…”

“Bịch uỵch ~~ ”

“Ô ô ô ô…”

“Ở đằng kia, bắt lấy nó! Bắt lấy nó! Hình như dưới lông nó có vật gì đấy, mau đuổi lũ chó đi! Há mồm ra con chó chết tiệt này, há mồm ra!”

“Oẳng oẳng… Gâu gâu gâu…”

Kế Duyên nhíu mày, bước chân cũng nhanh hơn, ra khỏi phường Thiên Ngưu liền đi về phía ồn ào náo nhiệt nhất. Hắn dùng linh khí để vận chuyển võ công thân pháp, cả người tựa như một cái bóng xanh xẹt qua trên đường, nhìn như đang bước đi nhưng thật ra tốc độ cực nhanh.

Nếu không phải Kế Duyên dùng thủ đoạn che mắt, chỉ sợ người dân trên đường đã kinh hãi đến độ gà bay chó chạy rồi.

Ở một góc ngay đầu đường, có một đám người đang xúm lại vô cùng ầm ĩ.

“Con chó chết tiệt, há mồm ra! Nhả ra!”

“Bụp!”

“Ô ô ô ô…”

Hai người đàn ông hung dữ dùng gậy gỗ đập vào đầu hai con chó vàng đang cắn chặt con hồ ly không chịu thả, đập đến khi hai con chó vàng kêu lên ô ô đau đớn phải né tránh cây gậy.

Có hơn hai chục người vây kín, nhìn chằm chằm con xích hồ (*) tại góc đường. Nó đang nằm thoi thóp, máu chảy đầy đất.

– ——

(*) – Xích hồ: Anh tác khi để là xích hồ, lúc lại viết là hồng hồ. Để cho thống nhất, từ chương này trở về sau nhóm dịch sẽ dùng “Xích hồ” để chỉ con cáo lông đỏ như lửa này.

– ——

“Ha ha ha ha, con hồ ly này là của chúng ta!”

Một người đàn ông thò tay ra muốn nắm lấy đuôi con hồ ly, nhưng con hồ ly đang hấp hối đột nhiên nhảy dựng lên, vọt ra khỏi đám đông.

“Oa, giả chết!” “Con hồ ly này thông minh vậy!”

Trong đám đông có người kinh hô.

“Đừng để nó chạy!” “Nó không chạy xa được đâu!”

Chân trước xích hồ đã bị què, chạy trốn trong tuyệt vọng. Mấy con chó vàng vẫn lảng vảng xung quanh không chịu rời đi, lúc này lại tiếp tục đuổi theo.

Đột nhiên ở phía trước có một bóng người mặc trường bào màu xanh từ đằng xa vọt đến ngay trước mắt nó.

Cầm thẻ tre dạo bước, tựa như tắm gió xuân!

Xích hồ ngây người tại chỗ, sau đó phản ứng kịp thời, lập tức cong chân trước lên hướng về phía Kế Duyên liên tục bái lạy.

“Ô ô ô ô… Ô ô ô ô…”

Hồ ly kêu rên bi thảm tựa như tiếng khóc nỉ non. Toàn thân nó nơi nào cũng bị thương, chảy máu nhưng cũng không dám dừng động tác bái lạy.

Mấy con chó vàng vây quanh không ngừng sủa “Gâu gâu gâu…” nhưng không tiến lên. Đám người xung quanh có người sợ hãi, cũng có kẻ tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

“A… con hồ ly này không phải thành tinh rồi chứ, thế mà lại biết van xin người?”

“Má ơi… Đây là sự thật!”

“Việc này có chút dọa người! Đánh chết nó cho xong việc đi!”

“Người kia là ai?”

“Kế tiên sinh ở phường Thiên Ngưu, là hảo hữu của Doãn phu tử đó!”

“Đúng vậy, người ở phường Thiên Ngưu đều nói Kế tiên sinh này là kỳ nhân! Đã ở trong Cư An Tiểu Các được mấy tháng rồi đó!”

“A…”

Đám người hiếu kì nghị luận ầm ĩ, còn hai người cầm gậy gỗ muốn bắt hồ ly kia, chứng kiến tình huống quỷ dị trước mắt cũng không dám đứng ra.

Kế Duyên hoàn toàn không để ý đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào con xích hồ giống như đã từng quen biết này. Hắn cũng nhìn thấy lông hổ giấu phía dưới lông tơ ở phần lưng của hồ ly.

Con xích hồ này khẳng định là đã khai mở linh trí, nhưng thiếu chút nữa bị chó cắn chết. Nó chắc hẳn cũng không phải là yêu vật tà ác gì vì trên thân không có mùi vị của lệ khí.

Nhìn hồ ly dù bộ dáng thê thảm vẫn không ngừng khóc lóc, bái lại cầu xin mình, Kế Duyên đã động lòng trắc ẩn. Huống hồ rõ ràng là nó đến tìm mình, cũng coi như vì mình mà bị thương.

Kế Duyên ngẩng đầu quét nhìn về đám người mơ hồ xung quanh, sau hai giây đã tìm được chính chủ.

“Không biết hai vị có thể bỏ qua thứ yêu thích, nhường con xích hồ này cho Kế mỗ hay không? Da của con hồ ly này đã bị mấy con chó vàng cắn nát nên cũng không đáng được mấy đồng. Kế mỗ nguyện xuất ra 100 văn, hai vị coi như bán cho tại hạ chút mặt mũi được không?”

Kế Duyên khẽ chắp tay, lúc nói chuyện nhìn về phía hai gã đàn ông cầm côn trong đám người, đôi mắt xám trắng bình tĩnh tuy vô thần nhưng lại hữu thần.

“Ách… Dù sao cũng là da hồ ly, 100 văn có chút… A, ngươi làm gì thế?”

Một người trong đó vốn muốn mở miệng ra giá một phen thì bị đồng bạn bên cạch nhéo một cái. Người kia cũng không để ý tới lời oán trách của đồng bạn, cười ha ha rồi hướng về phía Kế Duyên gật đầu.

“Được rồi, cứ theo ý muốn của Kế tiên sinh, 100 văn thì 100 văn.”

“Đa tạ!”

Kế Duyên lấy ra túi tiền từ trong tay áo, đưa cho hai người 20 đồng tiền Đương Ngũ. Sau đó hắn đau đầu nhìn về phía mấy con chó vàng đang nhe răng trợn mắt đằng kia.

Người có thể dùng tiền, còn chó thì làm sao bây giờ? Thịt, xương? Ai lại mang theo thứ đồ chơi đó ra ngoài chứ!

“Ách, các ngươi có thể tản ra được không?”

Kế Duyên thề là hắn chỉ muốn thử một chút, kết quả mấy con chó vàng sủa vài tiếng rồi thật sự quay đầu bỏ đi khiến Kế Duyên có chút sửng sốt. Mọi người xung quanh thì mở to hai mắt ra nhìn.

Lần này có khá nhiều người kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Kế Duyên nhìn thấy càng ngày có càng nhiều người tụ tập lại, hắn thở dài rồi dùng tay bế xích hồ lên, ôm vào trong ngực. Sau khi kích động quá mức thì hiện tại xích hồ đã không còn chút sức lực nào.

“Mọi người cũng tản ra đi!”

Lưu lại câu nói này, trước khi mọi người kịp phản ứng thì Kế Duyên nhảy một cái liền thoát ra khỏi đám đông. Hắn lách qua một đám người không hiểu chuyện gì xảy ra chạy đến để hóng hớt, rồi biến mất trong một con hẻm.

Người bên ngoài quay sang nhìn nhau thì dĩ nhiên chỉ nhìn thấy những kẻ không hiểu chuyện kia đang chạy tới chứ không hề gặp được thân ảnh mặc áo xanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.