Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 16: Ôm nàng vào mộng



Lãnh Như Băng ngồi bên mép giường, Hy Bình đi đi lại lại trước mặt nàng vẻ bức bối. Một lúc như không chịu được nữa, hắn gọi: “Băng Băng à…”
Lãnh Như Băng cắt ngang: “Chớ gọi ta là Băng Băng, nghe khó lọt tai lắm!”
Hy Bình nhìn nàng dò hỏi: “Nàng nói xem Thi Trúc Sinh có còn dùng cái cách ác độc đấy không?”
Lãnh Như Băng không hiểu ý hắn, hỏi lại: “Cách gì?”
Hy Bình ấp úng: “Tức là cái cách… dùng một người, à không, dùng đến mấy nữ nhân xấu xí để làm mệt mỏi ta…”
Lãnh Như Băng bĩu môi: “Đồ chết tiệt nhà ngươi chẳng phải muốn thế hay sao?”
Hy Bình gãi đầu cười hề hề: “Điều đó thì có gì đâu, chỉ bực hắn ta tìm toàn người xấu. Giá mà mỗi cô đều đẹp như nàng thì dù mười người hay hai mươi người ta cũng vui vẻ chữa hết!”
Lãnh Như Băng không thèm chấp lời nói rác tai đó, ngả xuống giường quay mặt vào trong ngủ. Hy Bình ngắm sau lưng nàng một lúc rồi bò tới ghé sát tai nàng hỏi: “Băng Băng à, nàng còn lạnh không?”
Lãnh Như Băng nhột nhạt bên tai mới xích vào trong quát nhỏ: “Chớ nói vào tai ta!”
Hy Bình tiu nghỉu rời khỏi giường, đi lại trong phòng mấy vòng rồi cố nằm xuống nền nhà.
Đến nửa đêm, người Lãnh Như Băng lại bắt đầu lạnh toát. Nàng cố gắng chịu đựng, ngắm nhìn Hy Bình ngủ say trên sàn nhà mà hoàn toàn không hiểu gã trai này được nặn bằng gì.
Lần thứ nhất ở Quần Phương Lầu, hắn ta chẳng khác đứa trẻ vô lại, làm loạn cả lầu bằng giọng hát khê nồng khê nặc của mình. Hồ Điệp Thất Cơ nói hắn là đại cao thủ trong phòng the, quả thực hắn khỏe đến mức chỉ trong nháy mắt đã đánh bại Địa Kiệt.
Lần thứ hai khi hắn hộ tống nàng, Băng Băng đã nghĩ hóa ra hắn chẳng biết chút võ nghệ. Đang khi tuyệt vọng thì hắn lại đánh bại Tam Kiệt hợp công trong nháy mắt. Lần này thì không phải chỉ dùng sức nữa mà rõ ràng là một đao pháp tinh diệu tuyệt luân. Đao pháp ấy ở đâu ra vậy?
Một điều làm nàng không hiểu nữa là hễ khi người nàng tiếp xúc với người hắn thì lãnh khí trong kinh mạch nàng tuyệt nhiên không còn phát tác. Thi Trúc Sinh đã nói chỉ có ai tu luyện Địa táng chi khí hoặc giao hợp với người mang Cửu dương trọng thể thì mới thoát khỏi lãnh khí chí âm của Địa táng hoàn. Vậy làm sao nàng chỉ có ôm ấp với hắn mà đã giải được độc tố trong cơ thể?
Hắn ta, đồ thối tha ấy, rốt cục là người như thế nào? Có lẽ chỉ có hỏi thẳng hắn mới biết mà thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ hắn nàng đoán, có lẽ chính hắn cũng không biết được hắn là thế nào, bởi lúc nào hắn cũng ngốc nghếch đến đáng ghét, chỉ thỉnh thoảng hắn lại khiến người ta động lòng.
Phải rồi, động lòng! Bản thân ta có vì hắn mà rung động con tim không? Đương nhiên là không rồi!
Lãnh Như Băng vừa suy nghĩ vừa dần chìm vào giấc ngủ. Sáng ra, nàng vừa tỉnh giấc thì hai tỉ muội nhà kia đã gõ cửa.
Nhìn thấy Hy Bình ngủ trên sàn nhà, Hiểu Hiểu reo to như cụ Kha Luân Bố tìm ra châu Mỹ: “A, lão đầu bò ngủ trên sàn nhà, lão…”
Đột nhiên Hy Bình giương đôi mắt lên, Hiểu Hiều sợ hãi im bặt. Hắn ngồi dậy áp thân hình to cao lực lưỡng về phía Hiểu Hiểu, nói lớn: “Ta ngủ trên nền nhà thì người vui vẻ lắm sao?”
Hiểu Hiểu sợ đến run lên nhưng không hiểu sao lại cúi đầu nói một câu: “Có một chút!” Liền sau đó nàng len lén ngẩng đầu, đôi mắt não nùng nhìn Hy Bình không chớp.
Cả ba người kia không hiểu vì sao Hiểu Hiểu lại thẳng thắn đến như vậy. Tại sao nàng lại vui vẻ khi phát hiện Hy Bình không ngủ cùng với Như Băng? Minh Minh lắc đầu nghĩ thầm, sư muội của nàng đúng là đã yêu con người xấu xí này rồi.
Hiểu Hiểu chợt nũng nịu: “Ta sắp đi rồi, ngươi có thể làm cho ta một việc không?”
Hy Bình ngắm nhìn cô nương xấu xí đang tròn mắt đón chờ câu trả lời của hắn. Lòng le lói chút thương cảm, hắn gật đật đầu.
Hiểu Hiểu xem ra vô cùng vui sướng, đến mức nói thật thản nhiên: “Ta muốn ngươi hôn… hôn ta!”
Hy Bình lập tức hối hận, trợn mắt: “Không được, việc này ta không đồng ý!”
Ngừng một lát, hắn càu nhàu: “Bà cố nội à, ta còn chưa súc miệng!”
Lãnh Như Băng thấy Hy Bình nuốt lời thì có chút bực mình. Kẻ thối tha kia việc gì cũng dám làm, vậy mà lại khăng khăng hắt hủi con gái người ta như vậy! Hai sư tỉ muội thì khỏi phải nói, chỉ nhìn Hy Bình đầy oán giận. Minh Minh kéo ta Hiểu Hiểu: “Sư muội đừng khóc, loại người này không đáng để muội khóc!”
Đúng lúc Hiểu Hiểu quay người định chạy đi, bàn tay hộ pháp của Hy Bình chợt níu nàng lại, ôm vào lòng hôn thắm thiết.
Lãnh Như Băng nhìn hai tỉ muội ra đi, chợt hỏi Hy Bình: “Ngươi không hối hận đấy chứ?”
Hy Bình chỉ thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Hối hận cái gì? May mà thoát nợ!”
Lãnh Như Băng cười cười: “Quên nói với ngươi, Hiểu Hiểu cũng là mỹ nhân, ít nhất không kém sư tỉ cô ta đâu.”
Hy Bình ngạc nhiên: “Sao nàng biết được?”
Lãnh Như Băng thản nhiên: “Ngay từ đầu ta đã chắc Hiểu Hiểu là một mỹ nhân. Con gái mà có thân thể và làn da như vậy, tuyệt đối không thể xấu được!”
Hy Bình vò đầu bứt tai, bỗng nhiên nhảy chồm ra cửa như muốn đuổi theo hai tỉ muội, nghĩ thế nào lại quay về, tiu nghỉu: “Vậy cớ sao nàng không nói sớm?”
Lãnh Như Băng cười nhạt: “Hối hận rồi hả?”
Hy Bình chợt cươì hì hì: “Hình như nàng đang ghen? Đúng rồi, nàng không nói ra là muốn ta đuổi họ đi, cho nàng độc chiếm ta!”
Lãnh Như Băng tức giận: “Không phí lời với ngươi. Đi mua cỗ xe ngựa khác, tiếp tục làm phu xe đi!”
Đêm xuống, Hy Bình và Lãnh Như Băng vẫn chung một phòng, kẻ trên giường, người dưới đất. Nửa đêm tỉnh giấc vì tiếng kêu lạnh, hắn bật dậy nhìn, toàn thân Như Băng đang co rúm lại run rẩy.
Hy Bình vội vàng cởi áo, lật chăn lột hết xiêm y nửa trên của nàng, đoạn ôm chặt nàng vào lòng, trùm kín chăn ngủ tiếp.
Không rõ đã qua bao lâu, Lãnh Như Băng chợt giãy dụa làm hắn tỉnh giấc. Hy Bình mở mắt thấy nàng đang cố vùng vẫy thoát khỏi hắn. Thấy vậy hắn lại càng ôm chặt hơn, vờ lên giọng trách: “Không muốn để ta ngủ yên được hay sao?”
Lãnh Như Băng bị kiềm chặt trong đôi cánh tay cứng như sắt, bộ ngực trăng tròn dính chặt lên lồng ngực rắn chắc của Hy Bình. Nàng phẫn nộ đấm thình thịch lên người hắn: “Thả ta ra, đồ thối tha. Lợi dụng khi người ta ngủ làm chuyện bỉ ổi!”
Hy Bình bị Lãnh Như Băng đấm tới tấp, không nhẹ mà cũng không mạnh. Hắn nhăn mặt cho qua, chỉ cười hề hề: “Băng Băng à, cho dù nàng nghĩ thế nào thì ta cũng không thể buông nàng ra được. À còn điều này, ôm nàng ngủ trên giường hóa ra thú vị hơn một mình ngủ trên sàn nhà nhiều. Ta đã quyết định rồi, từ bây giờ cho đến Trường Xuân Đường ta đều phải ôm nàng ngủ.”
Lãnh Như Băng đấm một lúc thấm mệt, chùng người xuống thở hổn hển, mỗi lần như thế đôi mắt của nàng lại nhỏ lệ xuống ướt khuôn ngực hắn. Hy Bình ngạc nhiên, không ngờ Lãnh Như Băng lại cũng như Hiểu Hiểu, lúc không làm được gì là sẵn sàng thút thít mãi không thôi! 
Như Băng chợt cọ cọ hai má lên trên ngực Hy Bình như đang dùng ngực hắn để lau nước mắt. Hy Bình cảm thấy tức cười, lật người đè nàng xuống dưới. Lãnh Như Băng thất sắc hét lớn: “Ngươi làm gì vậy?”
Hy Bình chợt muốn trêu nàng, bèn mỉm nụ cười dọa nạt: “Nàng nói thử xem?”
Lãnh Như Băng hoảng hốt giãy dụa: “Đồ thối tha, người dám? Ta sẽ… ta sẽ…”
Hy Bình buông một tay ôm, nhè nhẹ vuốt lên khuôn mặt Như Băng, cúi đầu hôn lên đôi mắt đẫm lệ, dịu dàng: “Đừng sợ, ta không bao giờ làm hại nàng đâu! Chỉ vì thấy nàng bị lạnh nên ta không chịu nổi. Trước khi nàng khỏi ta sẽ đều ôm nàng ngủ, đến lúc nàng khỏi lại tính tiếp, được không?”
Nói rồi lật người ôm chặt Như Băng vào lòng. Lãnh Như Băng không phản kháng mà chợt nói như ra lệnh: “Ngủ như thế ta không quen được. Ta không muốn ngươi ôm ta ngủ mà ta sẽ ôm ngươi ngủ, buông ta ra!”
Hy Bình ngẩn người ngạc nhiên, nhưng đây là lệnh của nàng nên hắn chỉ còn cách tuân theo. Lãnh Như Băng tuột khỏi tay Hy Bình, trèo sang nằm phía bên kia, cả tay lẫn chân đều gác lên người hắn, đoạn ghé vào tai hắn thì thầm: “Thế này dễ chịu hơn nhiều!”
Tay phải Hy Bình không nhịn được, bắt đầu khe khẽ sờ lên ngực nàng, hỏi nhỏ: “Băng Băng à, thế này có dễ chịu không?”
Băng Băng hứ lên một tiếng, gạt phắt bàn tay ma quỷ, dằn dỗi: “Cấm ngươi đụng đến chỗ đó của ta!”
Hy Bình biết rõ nhưng vẫn cố hỏi lại: “Chỗ đó là chỗ nào vậy?”
Lãnh Như Băng thở dài: “Ngươi nói là không xâm phạm ta cơ mà?”
Hy Bình vuốt nhẹ lên mái tóc nàng, láu lỉnh: “Hay là nàng hãy xâm phạm ta đi!”
Lãnh Như Băng trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Có phải là lúc nào ngươi cũng muốn chiếm đoạt ta không?”
Hy Bình nghe giọng nói biết rằng không thể lung lạc được nàng. Bỗng nhiên hắn khống chế được dục vọng bản thân, chỉ nghiêm túc nói: “Ta biết nàng không thích ngủ cùng ta, nhưng không như thế thì nàng lại phải chịu giá lạnh. Nhiệm vụ của ta bây giờ là bảo vệ nàng, vì thế nàng hãy yên tâm. Ta sẽ cố chịu đựng, cho dù có chảy máu mũi cũng sẽ không làm gì nàng, cùng lắm thì chỉ tiện tay sờ một chút chút, hôn một chút chút, nàng không phản đối chứ?”
Không thấy Lãnh Như Băng trả lời, hóa ra nàng đã thiếp đi. Hy Bình không tài nào hiểu nổi người con gái này, vừa vùng vẫy chửi mắng hắn hết nước hết cái, thế mà nói chưa hết lời nàng đã ngủ say.
Tuy nhiên, chỉ cần nàng cho hắn nằm cạnh, lòng Hy Bình cũng đã ngọt ngào lắm rồi.
Hắn biết hắn đã yêu nàng. Nhưng nàng có yêu hắn như hắn yêu nàng không? 
Từ đó về sau, ban ngày Hy Bình làm phu xe, ban đêm làm cái gối ôm cho Như Băng ngủ.
Sau khi đã thoả thuận xong với Hy Bình, Lãnh Như Băng như biến thành người khác, hay nói đúng hơn, nàng như không coi hắn là người nữa. Có lúc nàng ôm Hy Bình ngủ một mạch đến sáng, có lúc lại bò lên người hắn nằm ngủ, cũng có nàng kẹp cứng hông Hy Bình khiến hắn suýt tắc thở. Ngay cả đôi tay ngọc ngà sau khi ngủ rồi vẫn không yên phận, có lúc luồn vào ngực áo Hy Bình vuốt ve, thậm chí có lúc chọc cả vào giữa hai chân hắn. Vì bị lãnh khí công phạt nên Lãnh Như Băng rất hay mơ, trong mơ nàng dùng tay đấm hắn, đá vào cẳng chân, miệng cắn lung tung trên đầu trên cổ hắn. Hy Bình tuy không chảy máu mũi nhưng bị kích thích đến mức phải đánh thức nàng dậy, bảo nàng sang ngủ một bên. Vậy mà Lãnh Như Băng không nghe, nói rằng ôm hắn đã thành thói quen, không ôm thì không ngủ được. 
Hy Bình hết cách bèn uy hiếp Lãnh Như Băng, dọa nàng còn làm như vậy thì hắn sẽ không chịu nổi mà buộc phải xâm phạm nàng. Lãnh Như Băng dọa ngược lại, bảo nếu hắn xâm phạm nàng thì nàng sẽ không thèm xóa dịch dung cho hắn. Không còn cách nào khác, Hy Bình đành phải đợi Như Băng ngủ say rồi mới khe khẽ đẩy nàng ra, nằm xuống sàn nhà lấy cái lạnh dẹp đi những ham muốn rạo rực.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu thì chiếc gối trên giường đã bay tới trúng vào giữa mặt. Hy Bình mở mắt thấy Lãnh Như Băng đang ôm chăn nhìn hắn tức tối. Hắn chỉ còn biết tiu nghỉu đứng lên, nhặt chiếc gối quay trở lại giường.
Như Băng ngay lập tức lại quấn chặt ấy hắn. Hy Bình hắng giọng: “Băng Băng à, nàng còn làm như thế ta sẽ.” Và cũng như những lần trước, Hy Bình còn chưa kịp nói hắn sẽ làm gì thì Như Băng đã ngủ say như chết.
Cứ như vậy, đêm nào Hy Bình cũng mất ngủ, chỉ còn cách ban ngày vừa đánh xe vừa tranh thủ gà gật bù lại. Hoa thơm nhưng khó ngửi, thật không ai biết hắn khổ đến mức nào!
Thời gian một tháng cũng qua đi, họ đã đến Trường Xuân đường. Hy Bình thở một hơi dài sảng khoái: “Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, từ mai ta sẽ ngủ thoải mái. Nàng có ôm ta ngủ hay không cũng mặc xác!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.