Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 23: Song Mĩ



Tiểu Ngưu thấy nàng nằm xuống còn bản thân vẫn chưa có chỗ nào để đặt lưng, người cũng đã thấm mệt nên đành tìm chỗ của mình. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, nằm dưới đất chẳng bằng nằm trên giường. Nhưng trên mấy cái giường đều có quan tài, mà hắn thì không muốn nằm trên quan tài để ngủ, bất tiện quá. Vậy nên Tiểu Ngưu quyết định làm như Quỷ Linh, bê một cái quan tài xuống đất.

Tiểu Ngưu nhìn chiếc quan tài bên cạnh Quỷ Linh. Hắn xắn tay áo định ôm lấy quan tài, hai tay ôm chặt lấy một đầu quan tài, gồng người hết sức. Chiếc quan tài vẫn chẳng hề nhúc nhích. Lại vận hết khí lực trong người để lay động, nhưng nó vẫn không có phản ứng gì. Quỷ Linh bên cạnh bật cười hì hì, nói: “Ngụy Tiểu Ngưu à, ngươi quả là thứ vô dụng. Ngay cả cái quan tài cũng chẳng ứng phó được.”

Tiểu Ngưu buông chiếc quan tài ra, mặt đỏ bừng nói: “Chẳng lẽ khí lực của cô mạnh hơn ta, lớn hơn ta sao? Cô đến đây làm thử đi xem.”

Quỷ Linh trở mình ngồi dậy, khinh khỉnh đáp: “Bổn cô nương muốn di chuyển chiếc quan tài này mà cũng phải dùng sức trâu bò giống ngươi à? Tránh ra, xem ta đây.”

Tiểu Ngưu liền lách qua một bên, Quỷ Linh quay về phía quan tài đó, chìa ra một ngón tay, chỉ thấy chiếc quan tài đó vẫn bất động còn chiếc quan tài phía sau lại bay lên lơ lửng, chậm rãi bay qua một bên hạ xuống đất. Quỷ Linh lại nói: “Trong này là nữ nhân, còn nếu là nam nhân, ta ắt phải dùng sức mới quẳng hắn ra được.”

Tiểu Ngưu thắc mắc: “Sao cô lại chuyển cái này, cái kia không được sao?”

Quỷ Linh chớp chớp mắt, đáp: “Cả việc này mà ngươi cũng không hiểu? Bản cô nương nghĩ đến an toàn mới làm vậy.”

Lúc này Tiểu Ngưu mới hiểu ra, cô ả sợ mình sẽ nhân cơ hội lúc ngủ đêm mà phi lễ. Chẳng lẽ cách một quan tài là có thể ngăn trở ta? Đương nhiên Tiểu Ngưu này không phải cái loại cơ hội thừa dịp người lâm nguy đó rồi.

Tiểu Ngưu chỉ cười khì, đáp lại: “Quỷ Linh à, ta tốt xấu gì cũng là một quân tử, cô không cần phải làm vậy. Vả lại, dù ta có tặc tâm cũng không có tặc đảm. Cô lợi hại thế nào ta biết quá rõ mà.”

Quỷ Linh phì cười, nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi biết vậy là tốt rồi. Ta nói cho ngươi hay, ta lợi hại đến mức nào ngươi còn chưa rõ đâu. Đợi khi tới Trường An ta sẽ cho ngươi biết.”

Tiểu Ngưu á lên một tiếng, hỏi lại: “Cô muốn đi Trường An? Đến đó là gì? Hơn nữa việc đó chẳng liên quan gì đến ta. Tiểu Ngưu ta chẳng thiếu việc quan trọng phải làm đâu.”

Quỷ Linh hừ lạnh: “Ta cứu ngươi một mạng, ngươi có nên báo đáp ta không? Ngươi đã nói với ta thế nào, cái gì mà làm trâu làm ngựa, cái gì mà suốt đời khó quên. Ta vừa rủ ngươi đi Trường An ngươi liền từ chối, vậy là sao? Ngươi có phải là nam nhân không, sao nói ra mà không biết giữ lời như vậy?”

Thần sắc của nàng khi nghiêm nghị cũng thật là tuyệt mĩ.

Tiểu Ngưu ngồi ở góc giường, xua xua tay đáp: “Quỷ Linh à, không phải là ta không muốn đi, mà ta đã có hẹn với người ta, ta không thể không thủ tín được.”

Quỷ Linh nhếch miệng nói: “Vậy thì sao? Ngươi chỉ cần nói rõ với người đó là được. Ngươi đi chơi với ta trước, chờ ta ghét ngươi sẽ thả ngươi đi.”

Tiểu Ngưu tròn mắt đáp: “Chờ cô ghét ta, ta mới có thể đi? Vậy thì không ổn, nếu cả đời này cô không ghét ta thì xem như ta vĩnh viễn mất tự do rồi.”

Quỷ Linh nghe vậy mỉm cười nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi chẳng đẹp đẽ gì. Ta sẽ không thích ngươi cả đời đâu, có thể chỉ hai ba ngày nữa sẽ đuổi ngươi đi thôi. Tính ta đối với cái gì cũng cả thèm chóng chán, ngươi chẳng phải ngoại lệ đâu. Ngươi cứ chờ bị ta vứt bỏ đi.”

Tiểu Ngưu chắp tay hướng về phía Quỷ Linh, nói: “Quỷ đại tiểu thư, ta van xin cô đó, cô hãy ghét ta liền bây giờ đi.”

Quỷ Linh cười khanh khách, đáp: “Chuyện này mà cũng phải cầu xin sao? Bổn cô nương làm người không thể giả dối, ta lúc này chính xác là không hề ghét ngươi. Chờ thêm chút thời gian để ta ghét ngươi nhé. Còn bây giờ thì ngủ đi, ngày mai chúng ta đến Trường An.”

Tiểu Ngưu hỏi: “Sao gấp vậy? Ta ở Kim Lăng còn chưa kịp ấm chỗ”

Quỷ Linh mỉm cười đáp: “Ở Kim Lăng này thì có gì hay chứ? Ngoài lắm bọn đàn bà thấp kém và mộ cổ ra, làm gì có cái gì đáng để lưu luyến. Không lẽ người phải lòng nữ nhân nào ở đây rồi? Nếu ngươi thích nữ nhân, ta sẽ mang cho ngươi một ả đảm bảo khiến ngươi mừng rỡ đến ngất xỉu.”

Tiểu Ngưu liếm môi đáp: “Nói vớ vẩn. Tiểu Ngưu ta già đầu thế này rồi còn chưa thấy mĩ nhân nào như vậy đâu.”

Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại biết là bản thân không thành thật, tối thiểu mình cũng đã gặp được Đàm Nguyệt Ảnh xinh đẹp như tiên nữ. Nàng ấy quả thực là mỹ nữ có thể khiến mình hôn mê bất tỉnh. Nếu không, cớ gì mình vừa nhìn hoặc vừa nghe thấy mỹ nữ liền không dằn được lòng mà nghĩ đến nàng?

Quỷ Linh đảo tròn mắt nói: “Ta cũng chẳng ngại cho ngươi biết một người, dù sao cũng chẳng chẳng đến lượt ngươi. Người ta rất cao quý, vô cùng ưu nhã, ngươi dù làm kẻ xách giày cũng không xứng, nhưng ta có thể kể cho ngươi nghe xem ngươi thèm nhỏ rãi thế nào.”

Tiểu Ngưu nghe thấy nàng nói về mĩ nữ, hứng thú liền dâng, nhãn thần sáng quắc, vội vàng hỏi: “Ai mà xinh đẹp như vậy được? Có người đẹp như vậy ư?”

Quỷ Linh không đáp, chỉ hỏi lại: “Ngươi nói xem trong thành Kim Lăng này ai là người đẹp nhất?”

Tiểu Ngưu gãi đầu nói: “Điều này khó nói lắm. Cô nương hai bên bờ sông Tần Hoài ai ai cũng rất xinh đẹp, nam nhân trong thiên hạ đều mong được tìm đến đây. Nếu không thể đi cũng luôn mong mỏi trong lòng.”

Nói đến đây, Tiểu Ngưu bất tri bất giác nuốt nước miếng ực một tiếng rất lớn.

Quỷ Linh hừ một tiếng, cả giận nói: “Đám đàn bà đó tính làm gì? Tòan là lũ đĩ điếm, kỹ nữ xấu xa ngàn người cưỡi, vạn kẻ sờ, vô số đàn ông nhập động. Bọn chúng không xứng là mỹ nữ. Là mỹ nữ, chẳng những phải đẹp mà còn phải cao quý, phải có tự ái, lại phải có tu dưỡng, ngươi hiểu chưa?”

Quỷ Linh giống một vị tiên sinh dạy học, dáng vẻ rất là nghiêm nghị.

Tiểu Ngưu lè lưỡi thầm nhủ, cô nói thì hay lắm, cô mà cũng có tu dưỡng hay sao? Ta nhìn không thấy chút nào. Nếu có, hà cớ gì vào địa cung của người ta, động chạm đồ vật của người ta còn di chuyển quan tài của người ta nữa. Chỉ là những lời này không thể nói ra miệng, một khi nói ra rồi chắc chắn sẽ khiến mĩ nữ nổi giận.

Lúc này vẻ mặt của Quỷ Linh lại vui vẻ ôn hòa, chậm rãi nói: “Ta nói cho ngươi hay, mỹ nữ ở Kim Lăng này rất nhiều, đa số đều ở trong gia đình giàu có. Tiểu mĩ nhân có, quý phụ nhân cũng có. Trong đó xuất sắc nhất là hai người, đều ở cùng một nhà.”

Tiểu Ngưu gật đầu nói: “Ở cùng một nhà? Họ là tỷ muội sao?”

Quỷ Linh đáp: “Họ không phải tỷ muội nhưng có thể xem như là mẹ con.”

Tiểu Ngưu rướn cổ hỏi: “Họ rốt cuộc là ai? Tên gì? Ở đâu?”

Quỷ Linh cười thần bí, đáp: “Thế nào, xem ý của ngươi có phải là muốn lập tức đến gặp người ta không? Chỉ sợ ngươi chưa nhìn thấy hai người đó đã bị họ gọi gia nhân băm thành thịt vụn rồi.”

Tiểu Ngưu thụt cổ lại, cười khì: “Ta chỉ là tùy tiện hỏi một câu thôi chứ làm sao nghĩ nhiều như vậy được.”

Ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng lại rất ngứa ngáy muốn nghe Quỷ Linh nói nốt phần còn lại.

Quỷ Linh trầm tư, từ từ nói: “Nói cho ngươi hay cũng chẳng sao, dù sao ngươi cũng chẳng dám xộc thằng vào nhà người ta. Hai người này, một người là vương phi, một người là quận chúa. Rồi đó, ngươi hiểu thế nào là vương phi, thế nào là quận chúa chứ?”

Tiểu Ngưu nghe vậy bật cười đáp: “Ta đây cũng coi là có hiểu biết. Vương phi nhất định là lão bà của Vương gia, còn quận chúa là con gái của Vương gia”

Quỷ Linh cười nói: “Đúng rồi. Người thứ nhất chính là vị vương phi này”

Tiểu Ngưu hỏi: “Vị vương gia này bao nhiêu tuổi rồi? Còn tuổi vương phi này rất trẻ phải không?”

Quỷ Linh đáp: “Vương gia năm nay ngoài năm mươi tuổi, còn vương phi vừa bước qua tuổi ba mươi ba”

Tiểu Ngưu á lên một tiếng: “Vậy xem ra quận chúa còn rất nhỏ tuổi.”

Quỷ Linh đáp: “Cũng chẳng nhỏ lắm, năm nay tròn hai mươi tuổi.”

Tiểu Ngưu hỏi lấn tới: “Còn chưa lấy chồng phải không?”

Quỷ Linh cười khì trả lời lại: “Đúng vậy đó, vẫn còn chưa xuất giá. Không biết có bao nhiêu người mai mối nhưng vương gia đều nhìn không hợp nhãn, quận chúa cũng chẳng khá hơn. Mắt của nàng hướng lên cao tít, dù thế nào cũng phải gả cho đương thời đệ nhất đại anh hùng. Ngươi có phải là thiên hạ đệ nhất đại anh hùng không? Nếu đúng vậy ta đi làm mai mối cho ngươi.”

Tiểu Ngưu xua tay nói: “Chờ lúc ta tám mươi tuổi có lẽ sẽ trở thành đệ nhất đại anh hùng. Bất quá chỉ là đại anh hùng ở quanh quanh Hàng Châu thôi.”

Quỷ Linh bật cười khúc khích: “Ngươi cũng tự biết mình đó. Không làm cóc chết đòi ăn thịt thiên nga. Ngươi không xứng với người ta. Ta thấy trong đám người đến cầu thân chẳng có ai là không xuất sắc hơn ngươi cả, ngươi nên bỏ cái ý niệm quỷ quái đó trong đầu đi.”

Tiểu Ngưu cười khổ đáp: “Ta cũng chẳng biết nói sao? Cô ta đẹp hay không, cao ngạo hay không thì liên quan cái rắm thối gì đến ta. Tiểu Ngưu ta có người trong lòng rồi.”

Qủy Linh ồ lên một tiếng, hỏi: “Ở đâu? Tên gì? Có đẹp bằng ta không?”

Tiểu Ngưu nghe ngữ khí của nàng phút chốc lạnh băng, trong lòng mừng thầm đáp: “Nàng ấy chỉ là cô nương nhà thảo dã, so về tướng mạo thì kém cô xa lắm.”

Quỷ Linh lúc này mới hài lòng, ừ một tiếng nói: “Ngày nào đó cho ta thấy mặt người trong lòng của ngươi để ta xem nhãn quan của ngươi thế nào.”

Tiểu Ngưu cười thầm, ngày nào đó cô nhìn thấy Nguyệt Lâm hoặc Nguyệt Ảnh, chỉ sợ cô lại đố kị đến phát điên. Cả sư nương nữa, phong thái của nàng cũng chẳng kém gì cô. Tà phái các người có tứ đại ma nữ còn ta cũng có Tam đại ái cơ.

Tiểu Ngưu cười hì hì, nói: “Cô kể tiếp đi, cô nương xinh đẹp đó ngoại trừ xinh đẹp và là con gái vương gia, thì còn bản lãnh gì nữa mà dám mục hạ vô nhân, mắt đặt trên đỉnh đầu?”

Quỷ Linh nghĩ giây lát rồi đáp: “Cô nương đó không giống như thông thường. Cho dù nàng không có cha là vương gia thì bản thân nàng của đã tương đối xuất sắc rồi.”

Tiểu Ngưu không dằn được hỏi: “Xuất sắc thế nào, cô nói qua nói lại cũng nên đưa ta đến tận nơi để biết chứ.”

Quỷ Linh nghiêm nghị nói: “Cô nương đó rất đẹp, cái gì đó Tây Thi, Điêu Thuyền, Vương Chiêu Quân, Dương Quý Phi, Triệu Phi Yến, ta đều thấy không bằng nàng. Vẻ đẹp của nàng gần như hòan mỹ, lại có một loại khí chất cao nhã khiến cho người ta nhìn qua cũng biết nàng tuyệt đối không phải cô nương nhà thảo dã. Nàng ta không những ngày càng đẹp mà văn võ cũng toàn tài, lên ngựa có thể chiến đấu, cầm bút có thể làm thơ, múa kiếm thành dù che mưa gió, là anh hùng trong giới nữ nhi. Giả như ta không dùng pháp thuật, cũng không phải đối thủ của nàng. Ngươi nói xem, mỹ nữ đó thế nào?”

Tiểu Ngưu nghe đến nỗi ngẩn người mê mẩn, miệng khô lưỡi bỏng, hận không thể lập tức nhìn thấy vị quận chúa này. Lắp bắp hỏi lại: “Cô…Cô nói đúng là thật chứ?”

Quỷ Linh gật đầu đáp: “Ta nói đương nhiên thật. Ta vốn ít khen người khác nhưng cô nương này khiến ta rất thích thú”.

Nói đến đó, Quỷ Linh nhắm mắt nhất thời không lên tiếng, giống như là để nhớ lại hình bóng của cô nương kia.

Tiểu Ngưu cũng không nói tiếng nào. Hắn không phục, cũng không tin. Trên đời này chẳng lẽ có cô nương xinh đẹp như Nguyệt Ảnh. Không thấy tận mặt, ta không tin.

Tiểu Ngưu híp mắt nhìn chằm chằm Quỷ Linh nói: “Qủy Linh à, ta còn một chuyện muốn hỏi, có được không?”

Quỷ Linh gật đầu: “Nói đi xem có chuyện gì?”

Tiểu Ngưu cười nói: “Ta muốn hỏi cô sao lại biết rõ quận chúa đó như vậy. Chẳng lẽ nàng ta là biểu tỷ biểu muội của cô?”

Quỷ Linh cười khanh khách đáp: “Ngươi hỏi rất hay, có điều ta không muốn nói cho ngươi. Ngươi đang dẫn dụ ta, ta cũng không ngốc đâu. Ngươi muốn cầu khẩn ta giới thiệu quận chúa này cho ngươi. Ta chỉ kể cho ngươi nghe chứ không phải làm mối cho ngươi đâu.”

Tiểu Ngưu thấy nàng không chịu nói, cũng không hỏi thêm: “Người ta tốt xấu gì cũng là một vị quận chúa, Tiểu Ngưu ta đừng nói đến không xứng để cầu hôn, ngay cả cùng người ta làm bằng hữu, muốn quen biết sơ qua cũng chẳng được. Bởi vậy nên ta cũng không nhất thiết phải biết nàng. Nàng ta đẹp bao nhiêu cũng chẳng quan hệ đến ta.”

Tiếp đó Tiểu Ngưu nói: “Cô kể về mỹ nhân này nhiều như vậy, còn vương phi thì hình như cô không có gì để nói thì phải.”

Quỷ Linh đáp: “Vương phi chẳng có gì để bàn đến. Chỉ là lão bà của vương gia, một đại mỹ nhân địa vị cao vời được nữ nhân hâm mộ thôi.”

Tiểu Ngưu nghĩ một lát rồi hỏi: “Theo cô nói vị vương phi này mới ba mươi tuổi, sao quận chúa lại hai mươi tuổi được. Nói vậy chẳng phải vương phi sinh con lúc mười tuổi hay sao?”

Quỷ Linh nghe vậy bật cười, chỉ vào mặt hắn nói: “Nhìn ngươi thấy có chút đầu óc mà sao chút đó cũng không hiểu? Việc này còn phải hỏi? Vị quận chúa này không phải vương phi sinh ra. Nàng là con gái ruột do vương phi tiền nhiệm sinh ra, đó mới là mẹ ruột của nàng.”

Tiểu Ngưu cảm khái nói: “Có tiền có thế quả nhiên là tốt. Muốn bao nhiêu nữ nhân có bấy nhiêu nữ nhân. Dân chúng thông thường chỉ nuôi sống một lão bà đã muốn kiệt sức rồi.”

Quỷ Linh nói: “Hâm mộ chưa? Chảy nước miếng ra chưa? Chỉ cần ngươi tiếp tục cố gắng, tiếp tục phấn đấu, ngươi cũng có thể cưới được một đống vợ mà.”

Nói đến đây giọng của nàng thoắt trở thành âm điệu đay nghiến.

Tiểu Ngưu thu chân lên giường, rất hòa hõan nói: “Cô đừng nói ta như vậy đi, Tiểu Ngưu ta quả thực là bách tính bình thường nhất. Có thể cưới được một vợ ta đã rất hạnh phúc rồi chứ làm sao nuôi được nhiều người như vậy.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại hiện ra hình bóng của Nguyệt Ảnh, Nguyệt Lâm, Điềm Nữu, Tiểu Tụ, sư nương các người. Hắn thầm nhủ, nếu tất cả họ đều thuộc về ta thì đời này ta còn có nguyện vọng gì khác nữa? Dù đổi ngôi hoàng đế cũng chẳng thèm.

Quỷ Linh ừ một tiếng, nói: “Đối với ngươi như vậy là tốt nhất. Tránh cho ngươi giống đám xú nam nhân lấy nữ nhân là đồ chơi. Nam nhân các ngươi thật sự chẳng có mấy người tốt. Cứ như lão phụ thân ta mà nói, tuổi đã lớn mà ngoài mẹ ta ra còn có thêm mười mấy tiểu thiếp. Trước khi ta bỏ nhà đi, ông ta còn muốn cưới thêm vợ nữa, thật tức điên mất.”

Nói đến đây đã thấy lửa giận hừng hực trong mắt nàng.

Tiểu Ngưu an ủi: “Cô bất tất phải giận như vậy, nên nghĩ thoáng một chút. Cô cũng biết thói đời bây giờ là như vậy mà. Sau này cô tìm được nam nhân của mình cũng không cách nào đảm bảo đuợc ngoài cô ra, y không cưới thêm nữ nhân nào khác!”

Quỷ Linh gằn giọng đáp: “Bất kể ta gả cho ai, hắn chỉ được có ta là nữ nhân duy nhất. Nếu hắn dám có gan cưới người thứ hai, bằng mọi giá ta nhất định sẽ thiến hắn, còn giết hết đám đàn bà hắn muốn cưới về, cho hắn khổ sở cả đời.”

Tiểu Ngưu bật cười: “Xem ra tốt nhất là cô làm bách tính bình thường đi.”

Quỷ Linh đột nhiên trừng mắt nhìn Tiểu Ngưu nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, lời này của ngươi có ý gì? Có phải ngầm nói ta nên gả cho ngươi không?”

Tiểu Ngưu nghe vậy vội vàng xua tay đáp: “Ta tuyệt đối không có ý này. Chúng ta căn bản không thể kết thành đôi. Cô có thể sánh với vị quận chúa vừa được kể, địa vị và gia thế đều cao vời vợi, tiểu thường dân như ta sao dám với đến.”

Quỷ Linh đắc ý nghênh cằm nói: “Ngươi biết thế là tốt, từ nay về sau cấm không được phép nói móc ta.”

Tiểu Ngưu chỉnh sắc đáp: “Từ lúc biết cô tới giờ, ta đối với cô vẫn tôn kính như thần minh, sao dám có cái ý nghĩ đó. Nếu có ý nghĩ đó, Tiểu Ngưu này không phải là người nữa.”

Quỷ Linh khịt khịt mũi nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi bớt nói với ta mấy lời dối trá đó đi. Ngươi cho rằng ta không nhìn ra hay sao, ánh mắt ngươi nhìn ta rất xấu xa, là đặc điểm của loại đại sắc lang. Còn nữa, ngươi lúc nào cũng lén nhìn ngực ta, chân ta, đừng tưởng ta không biết.”

Nàng đặt tay lên môi nói tiếp: “Ngươi còn hôn ta, chiếm tiện nghi của ta. Ta nhớ rất rõ ràng. Ta đang tính xem nên tính sổ với ngươi thế nào.”

Nói đến đây khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, càng tăng thêm vài phần mĩ lệ.

Tiểu Ngưu nghe vậy cười hì hì: “Cô nương, món nợ đó sau này chúng ta sẽ thanh tóan. Có một chuyện ta nghĩ mãi không hiểu, ta muốn nhờ cô trả lời giùm.”

Quỷ Linh đáp: “Đó là chuyện gì? Ngươi nói luôn đi.”

Tiểu Ngưu đối diện với nàng. Nàng ngồi trên giường ngọc, hai tay đỡ lấy thân thể, hình dáng rất động lòng người. Tiểu Ngưu vừa ngắm nhìn vẻ đẹp ấy vừa hỏi: “Cô nói cho ta biết, tại sao Nhất Huyền Tử lại dẫn hai tên đồ đệ đó tới tìm cô? Rốt cuộc cô đã đắc tội gì với họ?”

Nói đến đó, Quỷ Linh bật cười khúc khích, thanh âm trong trẻo nét mặt rạng ngời, khiến Tiểu Ngưu nghe được mà thư thái tâm hồn. Hắn không nói gì nữa chỉ lẳng lặng thụ cảm thanh âm mĩ diệu của nàng đang luồn lách trong đầu mình.

Được một lát, Quỷ Linh ngừng cười, tay dang ra một chút, thanh âm khe khẽ vang lên: “Chuyện này nói ra rất dài. Ta có thể kể rút gọn lại cho ngươi nghe. Cha ép gả ta cho tên hôn phu cứt chó đó, ta nhất quyết không đồng ý. Rốt cuộc khiến ta phải bỏ đi. Sau khi trốn được ra ngoài, đang không biết nên đi đâu, ta lại nhớ đến Đàm Nguyệt Ảnh được mọi người đồn đãi đẹp như thiên tiên. Ta không phục nên muốn tìm đến xem nàng đẹp đến mức nào. Bởi vậy ta cưỡi Tường Vân Báo đi Lao Sơn. Sau khi đến đó hỏi thăm thì thật không may Đàm Nguyệt Ảnh không có trên núi mà đi ra ngoài làm việc rồi. Ta rất thất vọng, sau này đành phải tìm cơ hội khác. Ta lại nghe đồn Thái Sơn có cảnh đẹp phi thường bèn đến Thái Sơn ngắm cảnh. Đang dạo chơi vui vẻ thì gặp lão lỗ mũi trâu Nhất Huyền Tử trên núi mang trên người một thanh kiếm. Ta nghĩ đó nhất định là một thanh kiếm rất tốt nên quyết định trộm lấy, dù sao ta cũng đang lúc nhàn rỗi không có việc làm. Hôm đó lão lên cơn thèm rượu nên xuống tửu điếm dưới chân núi uống rươu. Ta bèn theo chân lão, lặng lẽ bỏ thuốc vào trong rượu. Thuốc của ta cực kỳ linh nghiệm, hiệu quả rất tốt. Tuy vậy, lão mũi trâu này công lực bất phàm, tuy bị ta làm cho choáng váng nhưng khi ta cầm thanh kiếm trong tay, lão đã rất nhanh tỉnh táo lại và đuổi theo phía sau. Ta cố ý đứng chờ lão, khi thì cùng lão đánh nhau, khi thì bỏ chạy. Lão già khốn kiếp đó còn kêu thêm một đám đệ tử Thái Sơn đến bắt ta. Nhưng vẫn không thể bắt được ta. Thứ nhất là công phu của ta cao cường, thứ hai là ta có Tường Vân báo hỗ trợ. Khi hắn nổi điên thì ta cưỡi Tường Vân báo bay lượn trên không. Lão mũi trâu cho dù công lực hùng mạnh cũng không thể bay lượn trên không trong thời gian dài như con báo của ta được. Lão chỉ có thể bay một lát thôi. Ta cố ý chọc tức lão, mỗi lần đều cách lão không xa cũng chẳng gần, lão thấy bóng ta nhưng không thể đuổi kịp ta. Lúc ấy thần sắc của lão ta và đám đệ tử đều tái xậm lại, khỏi nói cũng biết thú vị thế nào”

Vừa nói, Quỷ Linh vừa vỗ tay cười khanh khách. Con báo đó cũng đến bên người nàng, tâm tình có vẻ rất thích thú. Nó thấy mình có công bởi vậy cũng ngạo nghễ phe phẩy cái đuôi.

Tiểu Ngưu nghe kể cũng phì cười, hỏi lại: “Lão mũi trâu đó quan tâm đến thanh kiếm như vậy, chắc chắn đó là thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn.”

Quỷ Linh đáp: “Chém sắt như chém bùn là nói phét nhưng nếu so với những thứ thông thường thì thanh kiếm này cứng rắn hơn chút ít. Về sau ta mới biết vì sao lão quan tâm đến thanh kiếm như vậy. Chẳng phải do thanh kiếm đó tốt đẹp gì cả mà đó chỉ là quà của Tử Quỷ sư phụ của lão tặng cho thôi. Ta còn tưởng đó là cái gì lớn lao lắm cơ.”

Tiểu Ngưu trầm ngâm nói: “Xem ra lão mũi trâu này cũng trọng tình đó chứ. Nhưng lão khốn đó lại quá hung ác với ta. Ta mà rơi vào tay lão thì xong đời.”

Quỷ Linh gừ giọng mắng: “Cái đám ngụy quân tử đó, không có tên nào là người tốt. Cái trò xem trọng tình cảm đó ta nghĩ chỉ là tỏ ra cho người ngòai thấy. Đám khốn kiếp bọn chúng còn chẳng quang minh chính đại bằng người tà phái bọn ta.”

Tiểu Ngưu hỏi: “Hình như cô không có ấn tượng tốt với nhân sĩ chính phái phải không?”

Quỷ Linh nghiến răng đáp: “Nếu nói người trong tà phái là chân tiểu nhân thì bọn người chánh phái chính là ngụy quân tử. Cái bọn rùa đen đó làm gì có ai tốt.”

Tiểu Ngưu không đáp lại liên, sợ mình cũng bị quy vào đám con rùa đó. Một lát hắn mới nói tiếp: “Tại sao cô lại vội vã đến Trường An như vậy?”

Quỷ Linh ngồi yên trên giường, đưa tay chỉ lên trán Tiểu Ngưu đáp: “Chỗ này của ngươi hiểu ý ta mà. Ta không phải vội đi Trường An mà là muốn nhanh chóng rời khỏi Kim Lăng. Nơi này đối với ta đã không còn an toàn nữa rồi.”

Tiểu Ngưu khó hiểu, thắc mắc: “Là ý gì vậy?”

Quỷ Linh lắc đầu trả lời: “Xem ra ngươi cũng không đoán được bí mật trong đó, ta nói cho ngươi hay, là ta sợ người nhà tìm đến Kim Lăng.”

Tiểu Ngưu cười khì, quả quyết xua tay: “Điều này không thể nào? Trừ phi chính cô làm lộ tung tích của mình. Bằng không họ làm sao biết cô ở đây mà tìm.”

Quỷ Linh mỉm cười đáp: “Ngươi tưởng rằng người nhà ta với quan phủ ở đây làm việc giống nhau hay sao? Cha ta rất tinh minh, hơn nữa thuộc hạ trong tay cũng rất tài giỏi. Nếu muốn tìm một người, cho dù ngươi giấu trong lòng biển hay trong lòng núi, họ vừa xuất phát cũng có thể nhanh chóng tóm được ngươi.”

Tiểu Ngưu cười khỉnh nói: “Nghe cô nói thì đám nô tài của nhà cô đều là thần tiên cả hay sao.”

Quỷ Linh giải thích: “Cha ta lợi hại thế nào thì khỏi bàn. Dưới tay ông còn có hai gã quản gia đều không tầm thường, bản lãnh rất giỏi. Trong đám nô tài còn có ba tên chuyên nghề truy tung tìm dấu vết. Chúng được gọi là Bách Lí Tị, Thiên Lí Nhãn, Thuận Phong Nhĩ; chỉ cần ba gã đó đi tim ngươi, ngươi muốn trốn cũng không được. Ta bỏ đi lần trước, chưa đến mười ngày đã bị bắt mang về. Lần đó là Thiên Lí Nhãn tìm đuợc ta. Ta ở lại Kim Lăng đã vài ngày, nếu bọn họ ra ngoài tìm ta thì có lẽ cũng sắp mò đến đây rồi.”

Nói như vậy Tiểu Ngưu khó lòng mà không tin được, bèn nói: “Xem ra hôm nay cô ngủ đi một giấc thật ngon, ngay mai lên đường gấp, tránh bị bắt mang về. Nếu không thì cô thảm rồi, phải cưới gã hôn phu cẩu thí kia.”

Trong lòng hắn lại cuộn lên nỗi nhớ sư nương.

Quỷ Linh cười đáp: “Vậy cũng được. Không nói nữa, ngủ đi. Nhớ lấy, ngươi phải hiền lành một chút, nếu không…Hắc hắc…”

Không cần nghe hết Tiểu Ngưu cũng có thể tưởng tượng ra được.

Hai người không nói tiếp, nằm trên giường nhắm mắt chìm vào giấc mộng.

Mùi hương thơm lừng khiến Tiểu Ngưu bừng tỉnh. Khi hắn ngồi dậy, dụi mắt vài cái mới nhìn thấy trong địa cung có một mâm cơm, còn có hai cái ghế nhỏ, Quỷ Linh đang ngồi trên chiếc ghế đối diện hắn, miệng mỉm cười. Tường Vân báo giống như chú cún nhỏ quỳ dưới chân nàng.

Mùi thơm đó từ trên bàn tỏa ra. Tiểu Ngưu thấy rõ, trên bàn thịt cá, lương khô chay mặn, bát đũa đều đầy đủ. Còn có thêm một bầu rượu. Rau xào nóng hổi, bốc hơi nghi ngút, hương thơm từng chút len lỏi vào mũi hắn.

Tiểu Ngưu bước xuống giường, hét lớn: “Quỷ Linh à, ta không có nhìn lầm chứ, cô bày những món này lên bàn từ khi nào vậy? Sao ta không hề hay biết.”

Chiếc miệng xinh xắn của nàng chu lên, hừ khẽ: “Ngươi ngủ như heo ấy, chỉ sợ người ta cắt phéng cái đầu heo đi ngươi cũng chẳng dậy nổi đâu”

Tiểu Ngưu phì cười, đi tới cạnh bàn với tay lấy một chiếc bánh bao. Quỷ Linh cầm đũa gõ lên tay hắn nói: “Đi rửa mặt đi.”

Tiểu Ngưu nhíu mày nói: “Ta muốn đi rửa mặt nhưng cô bảo ta đi đâu rửa bây giờ?”

Quỷ Linh chỉ về phía sau, Tiểu Ngưu nhìn theo, chỉ thấy trên giường đá chỗ Quỷ Linh nằm hôm qua có một chiếc chậu, trong đó chứa đầy nước, bên cạnh còn có cả khăn mặt. Tiểu Ngưu càng tò mò hỏi: “Quỷ Linh à, những thứ này từ đâu tới vậy?”

Quỷ Linh sốt ruột nói: “Ngươi không ăn thì ta ăn.”

Nói rồi giận dỗi cầm một miếng thịt gà bỏ vào miệng.

Quỷ Linh vừa ăn vừa nói: “Nước đó ta dùng trước rồi.”

Tiểu Ngưu cười đáp: “Vậy càng tốt, để ta thấm thêm chút hương thơm của cô.”

Quỷ Linh hừ giọng nói: “Đúng là không biết xấu hổ.”

Tiểu Ngưu cũng không nhì nhèo nữa, vội vã bước đến đó rửa mặt. Sau đó, hắn ngồi đối diện với nàng. Quỷ Linh chỉ tay vào vò rượu: “Thích thì tự mình rót đi.”

Miệng nói nhưng vẫn lo cho cái bụng của mình. Nàng cầm một cái đùi gà, há miệng thật lớn nhai nhồm nhoàm, dáng điệu thực sự bất nhã.

Tiểu Ngưu thấy vậy không nhịn được phải phì cười. Quỷ Linh đỏ mặt hỏi: “Ngươi cười cái gì? Chưa nhìn thấy con gái ăn cơm bao giờ sao?”

Tiểu Ngưu nhịn cười, dằn giọng đáp: “Không có gì!”

Quỷ Linh hiểu ra hắn cười cái gì liền giải thích: “Ta ăn cơm ở nhà luôn có kẻ hầu người hạ, cho nên hơi kém trong khoản ăn uống này.”

Để tránh cho Quỷ Linh khỏi khó xử, Tiểu Ngưu liền quay lại câu hỏi mới rồi: “Cô kiếm ở đâu ra nhiều đồ ăn như vậy?”

Quỷ Linh cười hì hì đáp: “Bí mật. Mà thôi, ngươi không uống rượu sao?”

Tiểu Ngưu lắc đầu đáp: “Uhm, ta không uống. Trước mặt nữ nhân có lẽ không uống thì tốt hơn, vạn nhất ta quá chén lại làm chuyện gì đó không phải, chỉ e cái mạng nhỏ này khó giữ nổi.”

Quỷ Linh nheo mắt nói: “Khỏi lo. Bản lĩnh của ta cao hơn ngươi. Nếu ngươi say rượu làm loạn, ta sẽ không giết ngươi liền mà trước hết sẽ buộc ngươi dừng lại, chờ ngươi tỉnh rồi mới cắt cái đầu chó của ngươi xuống.”

Nói đến đó, nàng bật cười vui vẻ.

Tiểu Ngưu liền nghiêm túc đáp lại: “Để an toàn, tốt nhất ta nên thành thực, không uống rượu nữa.”

Quỷ Linh nghe vậy nhíu mày nói: “Nhìn ngươi cũng có chút nam tính, sao cả rượu cũng không uống được vậy. Không uống rượu thì có còn giống nam nhân nữa không, ta thấy ngươi là nữ nhân thì đúng hơn.”

Tiểu Ngưu cười khổ: “Ta giống loại cô nói ở chỗ nào? Là ta sợ xảy ra chuyện thôi.”

Quỷ Linh đỏ mặt nói: “Có thể xảy ra chuyện gì? Ta thấy ngươi giống người tốt, nếu uống rượu vào lại đổi mặt thì chứng tỏ ta nhìn lầm người.”

Dứt lời không chờ Tiểu Ngưu phân trần, đổ đầy một chén rượu đưa cho hắn.

Tiểu Ngưu nói: “Còn cô thì sao? Cô cũng phải uống với ta một ít chứ. Cô không nghe ta, ta cũng không có hứng uống rượu.”

Quỷ Linh đỏ mặt đáp: “Ta không uống được rượu, nhưng ta vẫn luôn muốn uống. Cha không cho ta uống, còn bảo nữ hài tử uống rượu thì không tốt, không giống người nghiêm chỉnh.”

Tiểu Ngưu thấy vậy liền nói: “Sợ gì chứ? Không ăn bồ đào cô vĩnh viễn chẳng biết bồ đào có vị gì. Tương tự, cô không uống rượu làm sao biết rượu là thế nào. Lại đây, cô cũng uống một chút đi.”

Nói rồi hắn đưa cho nàng một nửa chén rượu.

Quỷ Linh không muốn mất mặt với Tiểu Ngưu, bèn cầm lấy chén rượu như Tiểu Ngưu bưng lên miệng. Tiểu Ngưu uống một ngụm lớn, nàng uống một ngụm nhỏ. Quỷ Linh liếm đôi môi đỏ mọng nói: “Cũng được, không cay lắm nhưng không ngờ khi uống vào lại khó nuốt như vậy.”

Tiểu Ngưu thấy sắc mặt nàng điểm hồng liền nói: “Thì ra cô vốn rất có thiên phú uống rượu, xem ra ta coi thường cô mất rồi. Nào! Uống tiếp.”

Quỷ Linh cũng không từ chối, cùng Tiểu Ngưu chạm cốc rồi uống sạch chỗ rượu còn lại. Tiểu Ngưu cũng nhanh chóng uống cạn chén của mình.

Tiểu Ngưu vừa gắp rau cho Quỷ Linh, thỉnh thoảng lại khích lệ nàng, giúp nàng nhận ra bản lĩnh uống rượu của mình. Tiểu Ngưu nhìn sắc mặt Quỷ Linh càng ngày càng hồng, ánh mắt đặc biệt long lanh.

Hắn mừng thầm, cứ uống như vậy đi, chỉ chốc lát nữa cô sẽ say đừ người ra. Lúc đó ta có thể không cần làm quân tử nữa. Con mẹ nó, quân tử làm cái rắm thối gì. Làm quân tử chỉ có thiệt thòi, tốt nhất là cứ làm một tên tiểu nhân kiếm lời thực tế còn hơn.

Dưới sự ân cần mời mọc của Tiểu Ngưu, Quỷ Linh uống sạch hai chén rượu, mắt đã không mở ra nổi. Tiểu Ngưu không tiếp tục mời nàng uống thêm mà đặt chén của mình xuống, bế nàng đặt lên giường. Hắn ngồi xuống cạnh giường, nhìn khuôn mặt đỏ hồng kiều diễm, khóe miệng nhỏ nhắn khép hờ lộ ra hàm răng trắng ngà. Bầu ngực vươn cao nhấp nhô lên xuống như dụ người phạm tội. Nàng thở cũng rất đều đặn, mùi của rượu hòa lẫn với hương thơm của nàng bay tứ tán. Mười đầu ngón tay vừa nuột lại vừa dài, đẹp như cọng lá hành. Đôi chân mượt mà thẳng tắp, chỉ là không thon dài như Nguyệt Ảnh vì Quỷ Linh thuộc loại mỹ nữ “Tiểu xảo linh lung” – hoạt bát nhanh nhẹn, nên phong thái đương nhiên có chút bất đồng.

Tiểu Ngưu nhịn không nổi mới đưa tay vuốt ve đôi ngọc thủ của nàng, mềm mại, ấm áp, dễ chịu vô cùng. Thấy Quỷ Linh không phản ứng gì, hắn liền vuốt ngược lên ngực nàng, đặt hai bàn tay lên đó, hắc, dù không lớn lắm nhưng thật đàn hồi. So với sư nương và Xuân Viên cũng chẳng kém chút nào.

Trái tim hắn đập liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Lúc hắn đã cực kỳ kích động. Hạ thân đã cứng đờ. Hắn bắt đầu do dự, có nên nhân cơ hội này mạo phạm nàng không? Nếu làm thế mình sẽ được nếm mùi vị thân thể tiểu cô nương. Việc đó nhất định là đáng hãnh diện. Nhưng nàng cùng Nguyệt Lâm không giống nhau, Nguyệt Lâm tốt xấu gì cũng là chính phái đệ tử, lại có quan hệ tốt với mình. Chuyện mình mạo phạm Nguyệt Lâm cho dù sau này nàng có biết được đi nữa cũng không đến nỗi. Tối thiểu vẫn có thể ngẩng mặt lên được. Còn Quỷ Linh lại khác, nàng là con gái của Quỷ Vương. Nếu Quỷ Vương biết, chỉ sợ mình sẽ chết một cách bi thảm. Cho dù ông ta không biết, Quỷ Linh cũng sẽ không buông tha cho mình. Thậm chí, nếu Quỷ Linh không tính toán món nợ này mà nhất quyết đòi gả cho mình, thì số mình khổ rồi. Mình thành con rể của Quỷ Vương, cho dù nhất định không gia nhập tà phái, mình cũng nghiễm nhiên trở thành người trong tà phái. Việc này phải suy tính cẩn thận. Vả lại nếu Quỷ Linh không thích mình, cũng sẽ giết mình. Xem tính tình nóng nảy của nàng, không xé mình thành tám mảnh mới là chuyện lạ đó. Băn khoăn như vậy nên Tiểu Ngưu vẫn không dám hạ thủ. Nhưng buông tha một mỹ nữ xinh đẹp hấp dẫn như vầy lại không phải với chính mình.

Đang lúc do dự bất quyết, Tiểu Ngưu phát hiện ra một đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình chằm chằm. Thì ra, không biết từ khi nào Tường Vân báo đã đứng ở cạnh giường quan sát. Xem dáng vẻ thì nếu Tiểu Ngưu gây bất lợi cho chủ nhân nó, con báo này sẽ ngoạm hắn.

Tiểu Ngưu nhìn con báo thầm nghĩ, chẳng lẽ loài báo cũng hiểu chuyện nam nữ? Nếu bây giờ mình lột quần áo của Quỷ Linh rồi làm chuyện đó, nó sẽ làm gì? Không ăn thịt mình chứ? Tiểu Ngưu càng thêm khó xử.

Băn khoăn một hồi, Tiểu Ngưu cho rằng bảo vệ tính mạng là quan trọng, quyết định bỏ qua Quỷ Linh, dù sao sau này vẫn còn cơ hội khác. Nhưng chút tiện nghi thì vẫn phải chiếm. Bởi vậy Tiểu Ngưu vừa vuốt ngực nàng vừa cúi xuống hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng đến lúc thích mê đi. Y phục của nàng nhanh chóng bị hắn vò nhàu, đôi môi đỏ mọng cũng bị hắn hôn đến sưng phồng. Tiểu Ngưu kích động đến nỗi muốn cởi luôn y phục của nàng, may là nhìn thấy ánh mắt của tiểu báo tử, đầu óc mới tỉnh táo lại, nếu không chừng, kết quả của việc hôm nay cũng chưa biết đi đến đâu.

Không làm được những chuyện khác, Tiểu Ngưu mới buông Quỷ Linh ra rồi cởi chiếc áo khoác của mình đắp lên người nàng. Để đầu óc mình tỉnh táo lại, hắn quay về ngồi xuống chiếc giường của mình, mắt vẫn nhìn Quỷ Linh phía xa xa. Trong lòng hắn day dứt, mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Mình có thể không hối hận cả đời chứ? Lại giống như lần đó với Nguyệt Ảnh.

Quỷ Linh ngủ một mạch đến tận khuya mới tỉnh. Nàng vừa tỉnh lại liền nhìn thấy chiếc áo khoác của Tiểu Ngưu trên người, giật mình nhớ lại chuyện mình uống rượu, liền sợ hãi hét lớn: “NGụy Tiểu Ngưu, ngươi đã làm gì ta?”

Trong cơn kích động, Quỷ Linh nhảy phắt từ trên giường xuống đất, kiểm tra khắp thân thể, chân đặt trên mặt đất, cảm giác mát lạnh, qua một hồi thấy mọi thứ đều bình thường mới cảm thấy an tâm.

Tiểu Ngưu cũng từ trên giường bước cao bước thấp đến trước mắt Quỷ Linh hỏi: “Quỷ Linh à, cô thực sự không tin ta? Ta thực sự giống loại sắc lang lắm sao?”

Quỷ Linh thấy mình không việc gì, thở dài một hơi, đồng thời trong lòng có ấn tượng tốt với Tiểu Ngưu. Vả lại, trên người nàng còn khoác chiếc áo của hắn, biết Tiểu Ngưu quan tâm đến mình như vậy, tâm lý lại càng thêm dễ chịu, nhưng ngoài miệng nàng không nói như vậy: “Ngụy Tiểu Ngưu, lần này xem như ngươi thức thời. Hừ, nếu ngươi thực sự chạm vào ta, ta sẽ giết chết cả nhà ngươi. Chỉ cần là thở được đều giết sạch, chó mèo lợn gà cũng không tha.”

Tiểu Ngưu nghiêm giọng nói: “Ta đương nhiên là người tốt, là bằng hữu của cô mà có thế xấu hay sao? Cớ gì cô lại thiếu tự tin như vậy chứ?”

Quỷ Linh bĩu môi đáp: “Ta đối với ai cũng tự tin, chỉ đối với ngươi là thiếu chút ít.”

Tiểu Ngưu nói: “Việc này cũng không trách cô được, chỉ trách thời gian chúng ta biết nhau quá ngắn ngủi, đợi chúng ta ở bên nhau lâu rồi có sẽ biết ta là người tốt thế nào.”

Quỷ Linh cười mắng: “Đồ mặt dày, đồ khoác lác. Ai biết lần này ngươi buông tha cho ta là có mục đích gì? Có lẽ ngươi sợ sau đó ta sẽ giết ngươi hoặc ngươi sợ bị con báo của ta ăn thịt, hoặc là sinh lý của ngươi có vấn đề nên mới cố tình làm giả quân tử.”

Nghe thấy câu này, mặt Tiểu Ngưu nóng bừng, đáp: “Tùy cô nghĩ thế nào cũng được, dù sao ta cũng chẳng làm gì.”

Quỷ Linh quay lưng lại, sờ lên ngực mình, cảm thấy hơi khác, lòng thầm nhủ, tên tiểu tử này nhất định là làm gì đó với mình, chỉ là chưa làm chuyện đó thôi. Mặc dù đáng hận nhưng không đáng giết. Việc này ghi nhớ trong lòng, về sau sẽ tính sổ.

Hai nguời thu dọn một chút rồi ra đi. Đi ngay trong đêm, hướng về Trường An

Rời khỏi địa cung, đi lên trên mặt đất, Tiểu Ngưu cảm thấy hít thở thỏai mái, bên ngoài vẫn là tốt nhất. Dẫu sao bên dưới cũng là chỗ của người chết, từ trong tâm lý đã khiến người ta khó chấp nhận nổi.

Sau đó, Tiểu Ngưu lại hỏi những đồ ăn đó cùng bồn nước làm cách nào đưa tới. Quỷ Linh lúc này mới chịu trả lời, là ban sáng nàng đã rời đi để mua đồ ăn và vật dụng.

Tiểu Ngưu nghe vậy vẫn cảm thấy khó tin. Hắn còn hoài nghi những thứ đó có phải là trộm được hay không. Nhưng sợ làm tổn thương Quỷ Linh, sợ nàng mất mặt nên không hỏi thêm gì nữa.

Quỷ Linh nhìn bầu trời đêm hỏi: “Tiểu Ngưu à, chúng ta bay trên không hay tiếp tục đi bộ đây?”

Tiểu Ngưu nghĩ một lát rồi đáp: “Hay là bay lên cũng được, như vậy sẽ đến nơi nhanh hơn nhiều.”

Quỷ Linh gật đầu nói: “Lần này nghe lời ngươi, chúng ta lập tức lên đường.”

Vừa nói vừa cưỡi lên người Tường Vân báo.

Tiểu Ngưu vội hỏi: “Còn ta thì sao bây giờ?”

Quỷ Linh trả lời: “Vậy cũng phải hỏi? Ngươi cũng trèo lên đây đi. Lên đi, có điều ngươi không được phép chiếm tiện nghi đó.”

Sau khi Tiểu Ngưu ngồi lên rồi, không thể ôm lấy người nàng, lưng báo lại hẹp, thân thể hai người kề rất sát nhau. Hương khí trên người nàng càng khiến tim hắn đập mạnh hơn.

Qủy Linh nói: “Ngươi ngồi vững chưa, chúng ta đi.”

Tiểu Ngưu đột nhiên nhớ tới sư nương, nói: “Chờ lát, chúng ta không thể đi liền được. Chúng ta quay về khách sạn đó một chuyến, ta có vài thứ để ở đó.”

Quỷ Linh hừ một tiếng nói: “Ngươi thật là lắm chuyện, bà má ngươi, chẳng giống nam tử hán chút nào.”

Miệng nói vậy nhưng vẫn theo hướng khách sạn Tiểu Ngưu chỉ mà bay tới.

Tới khách sạn rồi Tiểu Ngưu để nàng chờ ở ngoài còn mình lấy ra vật tùy thân, xét màn viết lại vài lời rồi giao cho tiểu nhị, dặn phải giao cho ai mới rời khỏi khách sạn.

Sau khi ngồi vững trên lưng báo, hai người bay vọt lên trời. Bởi vì tốc độ của con báo quá nhanh, để giữ vững thân người Tiểu Ngưu đành phải ôm lấy eo Quỷ Linh. Mặc kệ nàng muốn phản kháng thế nào, hắn cũng nhất quyết không bỏ ra. Tiểu Ngưu nói: “Nếu cô không cho ta ôm thì bỏ ta ở lại Kim Lăng đi. Ta không chạy mất đâu. Nếu cô không cho ta ôm, ta sẽ nhanh chóng bị rơi xuống mất.”

Quỷ Linh nghĩ thầm cùng Tiểu Ngưu cũng giống như với đứa trẻ to xác vậy, đành nói: “Ôm cũng được nhưng ngươi phải quân tử một chút. Nếu loạn động ta sẽ một cước đá ngươi xuống dưới chết toi.”

Tiểu Ngưu luôn miệng đáp: “Ta biết rồi, ta cam đoan, ta sẽ rất quân tử.”

Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn ôm Quỷ Linh chặt hơn, mặt cũng kề sát lưng nàng, thỉnh thoảng còn cọ cọ sát sát, khiến Quỷ Linh cảm thấy ngứa ngáy, rất khó chịu.

Tiểu Ngưu ôm lấy thân thể ấm áp mềm mại này, thật sự muốn di chuyển hai tay lên trên chút xíu, như vậy có thể hưởng thụ bầu ngực non tơ của nàng rồi. Nhưng hắn không dám, hắn thực sự sợ Quỷ Linh nổi giận. Lúc này Quỷ Linh không có bất tỉnh, không giống với tối qua. Muốn chọc giận nàng, e rằng mình sẽ chịu không nổi. Đối với mỹ nữ, nhất định phải nắm chắc từng bước, để cho nàng từ từ tiếp nhận, ngàn vạn lần không được lấy nhỏ bỏ lớn, làm lỡ đại kế lâu dài. Tiểu Ngưu thầm nghĩ, cô thế nào cũng ở cùng một chỗ với ta, từ nay về sau ta sẽ không khách khí nữa. Chỉ có điều hơi không phải với sư nương, nàng bảo mình chờ, mình lại không làm được. Nhưng cũng không thể đổ hết cho mình được, ai bảo nàng bỏ đi, để mặc ta. Nam nhân một mình thì cô đơn biết bao.

Đi bộ và bay lượn quả thực khác xa nhau, không bằng thời gian cháy hết một nén hương, hai người đã đến Trường An. Bọn họ từ lưng báo lần lượt tuột xuống, đặt chân lên mảnh đất lâu đời này. Lúc này thời gian cũng không còn sớm nữa, trên đường phố Trường An cũng chẳng còn lại bao nhiêu ánh đèn.

Hai người không vội vàng, tìm đến một khách sạn để nghỉ ngơi. Tiểu Ngưu thầm nghĩ, tốt nhất là có thể chung phòng với nàng, như vậy cơ hội sẽ rất lớn. Nhưng trời không chiều lòng người, bọn họ đến khách sạn đó còn thừa rất nhiều phòng trống chứ không phải chỉ còn một gian. Bởi vậy hai người ở hai gian phòng đối diện nhau. Trước khi bước vào phòng, Quỷ Linh nhìn Tiểu Ngưu mỉm cười nói: “Ta biết ngươi muốn gì. Ta nói thật nhé, cho dù ta ở cùng với ngươi một phòng cũng vô dụng thôi. Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đâu. Ngươi không xứng để gả cho ta, biết chưa?”

Tiểu Ngưu ngẩn người nhìn chằm chằm Quỷ Linh đáp: “Ta không biết.”

Qủy Linh chớp mắt, nói: “Không biết thì ngươi cứ đứng ở đó cho tỉnh đi, đừng đến phòng ta.”

Dứt lời cùng báo tử vào phòng, đóng cửa lại không để ý đến Tiểu Ngưu nữa. Tiểu Ngưu cảm thấy mất hứng, cũng vào phòng của mình, nằm xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Nằm chưa được một lát đã thấy Quỷ Linh đẩy cửa vào, nàng nói trong phòng vừa có chuột vừa có gián, rất đáng ghét, kêu Tiểu Ngưu phải làm thế nào để diệt hết bọn chúng. Hắn chẳng còn cách nào khác đành phải qua đó làm mèo đuổi chuột, giết hết mấy con chuột, gián cũng giết được không ít. Nhưng nàng vẫn không thấy ổn, liền kêu hắn đổi phòng. Hắn phản đối vài câu rồi cũng phải nghe lời nàng.

Đổi phòng xong, Tiểu Ngưu còn đang cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ thì Quỷ Linh lại tới. Hắn mở cửa ra, cười khổ nói: “Quỷ đại tiểu thư à, cô có thể buông tha cho ta được không, ta bị cô hành hạ mệt muốn chết đây.”

Quỷ Linh nổi giận đưa tay véo tai hắn nói: “Ngươi ra ngoài cho ta, sang phòng ta đi.”

Không chờ hắn phân minh kéo hắn sang phòng kia.

Tiểu Ngưu giựt bàn tay Quỷ Linh đang véo tai hắn ra, nói: “Quỷ đại tiểu thư, lão nhân gia cô lại có gì sai bảo thế?”

Tiểu Ngưu xoa xoa nắn nắn cái vành tai đang rát nhừ, chống hông hỏi nàng.

Quỷ Linh ngồi lên ghế, hai chân bắt chéo, thỏng thả đáp: “Ta thấy ở một mình trong phong hơi buồn, hay là ngươi qua đây với ta.”

Tiểu Ngưu mừng rỡ nói: “Thật hả? Ta nghe không nhầm chứ?”

Nghĩ đến việc cùng mĩ nữ chung phòng, cơ hội của mình sẽ đến, hắn không mừng mới là lạ. Hắn mặc sức tưởng tượng mình biểu hiện ưu việt bao nhiêu trên người mĩ nữ, tưởng tượng mình được thỏa mãn thế nào.

Nhưng câu tiếp theo của Quỷ Linh lại dội cho hắn một gáo nước lạnh. Nàng tiếp lời: “Ngươi không được ngủ trên giường, trên giường ta ngủ rồi.”

Nụ cười trên môi hắn đặc lại, hai tay xòe ra hỏi: “Ta không ngủ trên giường thì ngủ ở đâu?”

Quỷ Linh chỉ tay về phía chiếc bàn trong phòng đáp: “Ngươi ngủ trên đó đi. Mang chăn mền lên đó mà ngủ.”

Tiểu Ngưu nhìn chiếc bàn đó nói: “Cái bàn này ngắn quá, không đủ dài. Được rồi, hay cô cứ ngủ đi. Ta không ngủ ở đây đâu. Ta có chỗ tốt để ngủ, cớ gì phải ngủ trên cái bàn này, cô coi ta là đồ ngốc hay sao?”

Dứt lời liền quay đầu bỏ đi.

Quỷ Linh quát lớn: “Quay lại, ngươi sao lại không nghe lời ta như vậy?”

Tiểu Ngưu cười lạnh nói: “Cô quả thực coi Tiểu Ngưu ta là nô lệ rồi hả? Cô nhìn nhầm người rồi đó.”

Quỷ Linh dậm chân nói: “Như vầy có được không? Ngươi ngủ trên giường, ta ngủ trên bàn.”

Tiểu Ngưu nghe vậy liền dừng lại, bật cười hì hì, quay đầu nói: “Câu này nghe rất thuận tai, làm như vậy đi. Vừa may cô cũng không cao bằng ta, cái bàn này để cô nằm xem ra cũng rất vừa vặn.”

Câu này nói ra đến phiên sắc mặt Quỷ Linh rất khó coi.

Tiểu Ngưu hỏi: “Cô cớ gì nhất định phải ngủ cùng phòng với ta vậy?”

Quỷ Linh thấp giọng trả lời: “Khi ta ở nhà, luôn luôn có người bên cạnh. Lúc thì là vú nuôi, đôi khi là nha hoàn. Ta căn bản chưa từng ngủ một mình.”

Tiểu Ngưu nghe vậy liền hiểu ra, nói: “Vậy cô bỏ đi lần này thì sao? Không thể nào mỗi ngày đều tìm người ngủ cùng cô được.”

Quỷ Linh nghe vậy bèn đáp: “Là nó ngủ cùng”

Nàng chỉ tay vào Tường Vân Báo đang nằm ở góc phòng. Ánh mắt sáng lòa của nó đang nhìn chằm chằm chủ nhân.

Tiểu Ngưu nghe vậy liền mỉm cười nói: “Đêm nay cô cũng có thể ngủ cùng con báo này mà. Việc này đâu cần đến ta làm thay chứ.”

Quỷ Linh lắc đầu nói: “Vậy cũng không ổn. Con báo cho dù tốt cũng không bằng người thật. Ngụy Tiểu Ngưu à, ngươi giúp ta đi mà, nếu không ta sẽ ngủ không ngon.”

Tiểu Ngưu thật sự không còn cách nào, đành phải đáp ứng nàng. Nhưng mà như vậy làm sao mà ngủ được? Nếu mình ngủ trên bàn thì rất khó chịu. Còn để cho nàng nằm trên đó lại có chút không đành lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn cũng có một chủ ý.

Tiểu Ngưu cười lên hai tiếng, nói: “Quỷ Linh à, bảo ta giúp cô đương nhiên là được, ai bảo cô là người cứu mạng ta chứ? Ta đã nói nhất định phải báo đáp cô. Cô đưa ra điều kiện ta sao có thể không đồng ý được.”

Quỷ Linh vui vẻ nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta biết ngươi là người rất có lương tâm mà.”

Tiểu Ngưu trầm ngâm một lát rồi nói: “Nhưng ta cũng có điều kiện này.”

Quỷ Linh rất nhạy cảm liền đáp lại: “Ngươi không được phép ăn hiếp ta. Ta tức giận sẽ làm ngươi khó chịu đó.”

Tiểu Ngưu cười khì nói: “Ta không có làm gì ăn hiếp cô nhé. Ta chỉ nghĩ đến chuyện chúng ta ngủ thế nào thôi. Cô xem đi, cái bàn này ngắn quá, bất kể là ai ngủ trên đó cũng đều không tốt. Chi bằng chúng ta ngủ cùng một giường đi.”

Quỷ Linh giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: “Không được!”

Tiểu Ngưu hỏi: “Sao không được? Cô sợ cái gì?”

Sắc mặt Quỷ Linh đỏ hồng dưới ánh đèn, ấp úng đáp: “Ta hơi sợ ngươi!”

Tiểu Ngưu tới sát thêm một bước, nói lớn: “Cô sợ ta cái gì, chẳng lẽ ta có thể ăn thịt cô hay sao? Không phải cô không biết, bản lãnh cô rất cao cường cơ mà.”

Quỷ Linh sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng đáp: “Ta cũng không biết rõ lắm, ta sợ ngươi làm chuyện không tốt với ta. Như vậy thì hỏng hết.”

Tiểu Ngưu thở dài nói: “Cô đã sợ ta như vậy thì cần gì phải theo ta ở cùng một phòng? Hay như vậy đi, cứ để tiểu báo tử ở cùng cô. Ta sẽ về phòng của ta.”

Quỷ Linh nói: “Không được đi, không được đi. Thôi được rồi, được rồi, ta đồng ý với ngươi. Được rồi, được rồi, thanh đao ngươi cầm theo đâu?”

Tiểu Ngưu hỏi lại: “Ở phòng kia, Cô muốn làm gì?”

Quỷ Linh xoay tròn mắt đáp: “Ngươi mang nó lại đây, ta có chỗ dùng đến.”

Tiểu Ngưu mặc dù không hiểu ý nhưng vẫn nghe lời mang đao đưa cho Quỷ Linh. Quỷ Linh cầm đao hoa lên vài cái, sau đó mới nói: “Có nó trước mặt, ngươi sẽ hiền lành hơn chút.”

Vừa nói nàng vừa đặt thanh đao ở giữa giường. Tiểu Ngưu cũng không ngu ngốc, nhất thời liền đoán ra dụng ý của nàng. Hắn cười thầm trong lòng, cô lại nghĩ ra cách này. Nếu bản lãnh của cô không bằng ta, để thanh đao này ở giữa cũng chẳng có tác dụng. Nhưng bản lãnh của cô hơn ta rất nhiều, dù thế nào ta cũng có chút lo lắng. Hắc, chủ ý quỷ quái của nha đầu này còn không ít. Xem ra đêm nay nếu muốn làm chuyện gì đó cũng phải có can đảm. Việc này giống như lấy mạng ra đánh bạc. Chỉ sợ Tiểu Ngưu này thua không được thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.