Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 40: Đặc Sảng



Tiểu Ngưu kiên nhẫn sử dụng các thủ thuật để mở đầu. Miệng hắn chạm vào miệng đối phương, vừa cọ xát, vừa mút, lại thè lưỡi ra liếm vào môi nàng. Tay hắn cứ liên tục hoạt động một cách nhịp nhàng trên ngực nàng, xoa xoa, vê vê, bóp bóp, lại nắn nắn. Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng hơi thở của Mộ Dung Mỹ cũng trở nên gấp gáp hơn, đôi mắt bắt đầu như mờ dần, tay nàng đã thôi không cố đẩy ra nữa.

Tiểu Ngưu thầm cao hứng, đúng là khó ngờ nha. Thế là, Tiểu Ngưu bắt đầu chuyển hướng sang khai thác chỗ khác. Một tay lần mò xuống dưới, bên trên, miệng vẫn tiếp tục hôn không ngừng. Đầu lưỡi dính chặt vào môi đối phương, muốn đột nhập vào trong miệng. Đối phương vẫn kiên trì giữ vững trận địa, cương quyết không mở miệng ra.

Tiểu Ngưu là người có phương pháp. Tay hắn vươn đến tiểu phúc của đối phương, đầu tiên là vẽ những vòng tròn quanh rốn, sau đó lần mò đến cái nơi thần bí kia. Có điều Mộ Dung Mỹ vẫn kiên trì phản kháng, hai chân khép rất chặt khiến Tiểu Ngưu không sao hạ thủ được.

Tiểu Ngưu ngẩng đầu lên, thổi nhẹ vào mặt Mộ Dung Mỹ rồi nói: “Mộ Dung Mỹ, hiện giờ ta đã là nam nhân của nàng rồi, nàng nên vâng lời ta chứ. Nếu không, nàng sẽ đau khổ chịu không nổi đâu.” Nói vậy xong, bàn tay đang án ngữ tại bụng dưới bắt đầu hoạt động.

Không biết vì Mộ Dung Mỹ bị nhột hay là vì nghe thấy những lời kia mà hai chân hơi giang ra. Thế là tay của Tiểu Ngưu liền đột nhập vào khoảng giữa hai chân, trực tiếp chạm đến nơi mẫn cảm của Mộ Dung Mỹ. Chỗ đó vừa bị xâm phạm, Mộ Dung Mỹ không nhịn được liền kêu “A” lên một tiếng. Nơi đó là nơi thiêng liêng nhất, cũng là nơi quý giá nhất của mình mà. Nàng đột nhiên cảm thấy hối hận, hối hận rằng để giữ lấy mạng sống mình lại chịu mất đi sự trinh bạch.

Nàng vừa kêu lên thì miệng tự nhiên cũng mở ra. Làm sao Tiểu Ngưu có thể bỏ qua cơ hội này được, vội vàng đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng, dễ dàng tìm thấy lưỡi nàng. Thế là Tiểu Ngưu cứ thoải mái mà mút lưỡi nàng. Đồng thời lúc đó, bàn tay kia của hắn vẫn đang ngoạn du ở bên dưới, vẫn chà xát, khêu gợi. Chẳng mấy chốc, Mộ Dung Mỹ đã bắt đầu thở hổn hển, gương mặt đỏ hồng lên, thân người bắt đầu vặn vẹo một cách không ý thức.

Tiểu Ngưu lại càng cao hứng, thầm nhủ: Tốt rồi, mỹ nữ này bắt đầu động tình. Ta có thể tiến hành bước tiếp theo rồi đây.

Tiểu Ngưu một mặt vẫn hôn, một mặt bắt đầu cởi bỏ y phục của nàng ra. Đã bắt đầu động tình, Mộ Dung Mỹ chỉ khép hờ mắt, cánh mũi phập phồng, hiển nhiên là giờ đã không còn bị bức bách nữa.

Tiểu Ngưu tỏ ra rất thỏa mãn với thành tích của mình. Vậy nên, không để cho Mộ Dung Mỹ kịp trấn tĩnh lại, hắn lột trần nàng sạch sẽ với một tốc độ cực nhanh.

Thân thể trần truồng của nàng vừa trắng trẻo, đầy đặn, vừa thanh cao không tì vết. Hai ngọn nhũ phong tròn đầy và cao nhọn. Đầu núm đỏ hồng xem ra đúng là chưa hề bị chạm đến. Dưới tiểu phúc là một đám lông xoắn tít, đen mượt vô cùng hấp dẫn. Kéo giang hai chân nàng ra, nơi đó lại càng nổi rõ lên một cách phi thường. Hai mảnh thịt hồng hồng ẩn hiện, lúc này đã bắt đầu được tráng qua một lớp nước trong suốt. Cúc hoa ở phía dưới be bé, chặt khít, hơi nhợt nhạt nhưng lại vô cùng thanh khiết.

Nhìn bao quát toàn bộ, khuôn mặt nàng đúng là hạng nhất, còn các chi tiết thì phối hợp nhau một cách tuyệt mỹ, không thể tìm ra một chỗ khiếm khuyết nào. So với những nữ nhân mà Tiểu Ngưu từng trải qua, dường như Mộ Dung Mỹ không đẹp hơn. Đương nhiên nàng không thể nào mỹ lệ như Nguyệt Ảnh nhưng lõa thể chắc không thua bao nhiêu. Nàng không được thành thục như sư nương nhưng lại có hơi hướng trẻ trung hơn. Nàng không nhiệt tình như Nguyệt Lâm nhưng lại có những khí chất riêng của mình.

Trong lúc động tình, Mộ Dung Mỹ cảm thấy toàn thân như lạnh đi. Nàng khe khẽ hé mở đôi mắt. Không phải vì xấu hổ nhưng vừa nhìn thấy bản thân hoàn toàn trần truồng, theo bản năng nàng liền đưa tay che chắn những nơi quan trọng. Có điều chỉ che được chỗ đó thôi.

Động tác này không nghi ngờ gì cả lại khiến nàng trông càng mê người hơn. Tiểu Ngưu vừa nhìn thấy, không nhịn nổi, lập tức khen ngợi: “Mộ Dung Mỹ, nàng khỏa thân quả thật quá đẹp. So với lúc mặc y phục đẹp hơn rất nhiều.” Vừa nói xong, chỉ soẹt soẹt hai ba cái, Tiểu Ngưu đã tự mình thoát y xong, rồi nhào người lên trên Mộ Dung Mỹ.

Mộ Dung Mỹ vừa nhìn thấy cái đồ chơi lủng lẳng đó của Tiểu Ngưu thì hoảng sợ nhắm tịt mắt lại. Cái món đồ đó khiến nàng bị chấn động tinh thần vô cùng mạnh mẽ. Vừa nãy nàng vừa mới vì nó mà thụ thương, vậy nên mới rơi vào tay người ta. Nàng thầm tự trách mình không có định lực. Cái thứ đó xấu xí như vậy, vì sao ta phải sợ nó chứ, không phải tất cả nam nhân đều có cái thứ xấu xí đó sao? Ta cũng thật là ít hiểu biết. Nếu không phải ta bị xao lãng làm sao ta lại rơi vào hoàn cảnh này được. Bây giờ thì một chút khả năng phản kháng cũng không có.

Tiểu Ngưu đâu thèm để ý xem nàng nghĩ gì, hắn chỉ nghĩ đến chuyện mình đang muốn làm. Tiểu Ngưu cúi đầu đưa miệng ngậm lấy một núm hoa trên ngực, thưởng thức cái hương vị khi liếm láp, cắn hút, còn tay kia thì quần đảo một cách điệu nghệ trên ngực bên kia, dường như tận dụng hết tất cả những ngón nghề của mình. Ngực nàng bị nhào nặn lúc thì tròn lúc thì méo, trong nhất thời trở thành một thứ đồ chơi để nắn bóp. Tiểu Ngưu đùa nghịch thật khoái trá và còn khiến cho Mộ Dung Mỹ phải mở miệng rên rỉ.

Tay và miệng Tiểu Ngưu vẫn không ngừng đùa nghịch với Mộ Dung Mỹ còn mỹ nữ thì vẫn cứ rên rỉ “Ứ ứ”, rõ ràng là đã vô cùng kích động. Tiểu Ngưu lại đưa một tay xuống thân dưới của nàng, án ngữ một cách chính xác tại tiểu đậu đậu của nàng, vừa vê vê, vừa se se, khiến toàn thân Mộ Dung Mỹ rung lên, nhịn không được gào: “Đừng chạm vào đó, đau quá, nhột quá.”

Tay Tiểu Ngưu tiện thể dời đi, lướt đến vùng ngoài khe hẹp, ở đó giờ đã ướt nhẹp. Tiểu Ngưu chấm tay vào lớp nước đó rồi đưa lên miệng nếm thử. Hơi tanh tanh, lại hơi khai khai, đúng là mùi vị của nữ nhân.

Tiểu Ngưu cười ha hả nói: “Mộ Dung tiểu thư, nàng chảy nước nhiều quá rồi. Nàng thật sự muốn nam nhân rồi đó.”

Nói xong, Tiểu Ngưu bắt đầu bắt tay vào mục tiêu chính.

Tiểu Ngưu nằm xấp trên người Mộ Dung Mỹ, cây gậy hung dữ nhấp nhổm hướng về cái vùng tối ẩm ướt kia. Mộ Dung Mỹ lắc lư vặn vẹo nói: “Đau lắm, đừng đưa vào.”

Tiểu Ngưu nói: “Chẳng mấy chốc sẽ hết đau thôi.” Nói rồi tay cầm khúc thịt, nhắm đúng vào giữa hai cánh hoa mà đẩy vào. Nhờ đã được bôi trơn, nên chỉ một nhát là quy đầu đã xâm nhập vào trong. Một cú đẩy này cứ như là muốn lấy mạng Mộ Dung Mỹ vậy. Nàng la lên yêu kiều: “Chậm thôi, ta chịu không nổi. Ta đau chết mất.” Nói vậy rồi hai tay nàng giữ lấy mông Tiểu Ngưu, không cho hắn cử động gì nữa.

Theo trực giác, Tiểu Ngưu biết rằng chỉ có xử nữ mới có cái hang động chật hẹp như thế, trong lòng vô cùng đắc ý. Hắn rất vui vẻ, tạm thời cũng không ấn sâu thêm, mà chỉ chăm chú hôn nàng, hai tay thì mò đến chỗ bộ ngực. Có lẽ Mộ Dung Mỹ nàng cũng đã hiểu được, thật sự xem Tiểu Ngưu như tướng công của mình nên cũng không cự tuyệt gì nữa. Vậy nên, Tiểu Ngưu rất dễ dàng mút lấy lưỡi nàng. Hai tay thì vẫn tùy nghi vân vê hai đầu nhũ phong. Một mặt hắn mân mê, một mặt thì suy nghĩ lung tung. Chánh phái với tà phái cái gì, dưới mắt ta chỉ có mỹ nữ và không phải mỹ nữ, phân biệt ở chỗ mê người hay không mê người thôi.

Rất nhanh, Tiểu Ngưu lại liếm hai đầu nhũ nàng, hai tay thì sờ mó loạn khắp nơi. Một lúc sau, Mộ Dung Mỹ chịu không nổi bắt đầu tỏ ra nôn nóng. Tiểu Ngưu rất biết chộp lấy thời cơ. Mông hắn khẽ đẩy tới và cây gậy liền xuyên qua tấm màn, chọc luôn đến tận cùng. Trong khoảnh khắc đó, Tiểu Ngưu biết rằng mình vừa phá rách tấm màng của đối phương.

Tiểu Ngưu vui mừng không sao kể xiết còn Mộ Dung Mỹ thì lại đau xót đến mức lệ trào ướt đẫm. Miệng nàng cất tiếng ai oán: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi không phải là người tốt. Ngươi cưỡng gian ta. Cả đời này ngươi không xong với ta đâu.”

Tiểu Ngưu cười ha ha nói: “Tất nhiên là không xong được rồi. Cả đời này nàng sẽ ở trong tay ta. Nàng không thể rơi vào tay người khác được.” Nói vậy xong, Tiểu Ngưu bắt đầu nhấp nhô bên dưới. Cái khe đó quả thật là chật, thiếu điều muốn ép nát cây gậy của Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu mừng rỡ nghĩ, đúng là xử nữ nha, cũng chật như Nguyệt Lâm lúc đầu vậy. Cũng vừa ấm áp vừa trơn tuột nhưng cảm giác lại khác nhau. Dù gì thì đúng là mỗi nữ nhân lại có hương vị riêng.

Mỗi lần Tiểu Ngưu nhấp một cái thì Mộ Dung Mỹ lại rên một tiếng. Cái đồ chơi vừa thô vừa dài của hắn cứ chuyển động liên tục trong cái hang động chật hẹp đó khiến Mộ Dung Mỹ cảm thấy hơi không chịu nổi. Chẳng được bao lâu, Mộ Dung Mỹ liền cảm nhận một cảm giác khoái lạc chưa bao giờ có.

Cái cảm giác có gì đó đang chảy tràn ra, cái cảm giác của sự ma sát bên trong, lại còn cái thứ kia cứ liên tục tạo thành những cú va chạm, tất cả khiến cho nàng toàn thân cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Lúc này nàng lại nghĩ đến việc liệu thương. Công phu của Bắc hải nhà nàng có chút khác biệt với những môn phái khác. Lúc bọn họ liệu thương rất cần đến sự trợ giúp từ bên ngoài. Bởi vì họ phải ở trong trạng thái cực kỳ hưng phấn thì quá trình liệu thương mới đạt hiệu quả cao nhất. Đó cũng là lý do đầu tiên khiến Mộ Dung Mỹ đáp ứng việc hiến thân. Nàng tính rằng trong lúc khoái hoạt sẽ đồng thời điều trị thương thế. Thương thế mà khỏi, mình có thể làm gì tùy ý. Đối với cái tên ác nhân đang chiếm hữu mình này thì kẻ muốn giết hắn đầu tiên chính là nàng. Vậy nên, trong lúc hưởng thụ nam nhân, Mộ Dung Mỹ lại bắt đầu thầm lặng vận công.

Tiểu Ngưu nào biết những chuyện đó. Hắn đang vô cùng đắc ý. Lúc đầu hắn nhấp nhổm nhè nhẹ, chẳng mấy chốc bắt đầu dùng hết sức lực mà đâm thọc. Làm việc này trên đống cỏ quả thật là tuyệt. Tính đàn hồi của nó rất tiện lợi, không cần phải dùng nhiều sức, cây gậy cũng có thể dễ dàng vào ra huyệt động. Nước dịch trong đó càng ngày càng nhiều khiến cây gậy của Tiểu Ngưu ướt đẩm, trông lại càng đáng yêu hơn.

Tiểu Ngưu kéo hai chân nàng gác lên vai mình, bản thân thì quỳ xuống, mắt có thể nhìn rõ tư thế của hai người ở phía dưới như thế nào.

Có thể thấy cái thứ thô dài đó vào ra trong cái huyệt động hồng hồng. Mỗi lần ra uy đều khiến chất dịch bên trong trào ra thấm ướt lấp loáng.

Tiểu Ngưu cố ý kéo khúc thịt của mình ra hẳn bên ngoài. Huyệt động bé nhỏ bây giờ đã biến trở lại thành một cửa động be bé, tròn tròn, ướt đầm đìa, thậm chí làm nhoe nhoét cả bông cúc hoa bên dưới. Tiểu Ngưu nhìn thấy rất thích thú, lại đưa cây gậy của mình tiến vào trong. Chỉ nghe “Ọt” một cái đã hết sức dễ dàng đẩy vào đến tận trong cùng, mạnh đến nổi Mộ Dung Mỹ phải bật kêu lên, rồi rên rỉ không thôi.

Tiểu Ngưu biết rằng đến lúc này Mộ Dung Mỹ đã không còn bị đau nữa, vậy cần gì phải kiêng cử? Thế nên, Tiểu Ngưu dốc hết toàn lực, bắt đầu ra sức như lang như hổ, mỗi lần ấn vào đều dập đến tận đáy, kêu giòn giã, lép bép lốp bốp, lại nghe óc ách tiếng nước, cứ như sắp đâm chết Mộ Dung Mỹ luôn vậy. Hắn đâu biết Mộ Dung Mỹ lại đang lo vận công để tìm cơ hội giết bản thân mình.

Tiểu Ngưu tiếp tục vừa thở hổn hển vừa nhấp nhổm trên người Mộ Dung Mỹ, cứ như là đang làm thịt toàn bộ phái Bắc hải vậy. Lúc đầu Mộ Dung Mỹ để xoải hai tay hai bên nhưng sau lại chủ động quàng ôm lấy cổ Tiểu Ngưu. Lại còn hôn lên mặt hắn như khích lệ, khen ngợi khiến Tiểu Ngưu không còn biết làm gì hơn là tiếp tục đâm, tiếp tục nhấp, tiếp tục xoay vặn. Hắn vốn làm việc này với một mỹ nữ xa lạ. Nhưng đến lúc này, nữ tử đó đã là của mình rồi. Vì đây là lần đầu tiên Mộ Dung Mỹ làm chuyện này nên huyệt động của nàng vô cùng mẫn cảm. Chưa được bao lâu nàng đã đạt đến cao trào. Nhưng nàng vẫn chưa hoàn thành việc vận công. Bởi vậy, nàng ôm choàng thật chặt Tiểu Ngưu, không cho hắn rút cây gậy th*t ra khỏi người mình.

Tiểu Ngưu vô cùng sung sướng. Vốn đang định nghỉ một chút rồi tái chiến, lại thấy Mộ Dung Mỹ chủ động như vậy nên hết sức vui vẻ đáp ứng. Thế là Tiểu Ngưu lại kiên trì ra sức, tiếp tục chiến đấu. Hắn đã quyết định nhất định phải làm nàng thỏa mãn để cả đời này nàng phải nhớ đến mình.

Tiểu Ngưu nằm xấp trên thân thể trần truồng mỹ lệ, tiếp tục nhấp nhổm ào ạt như cuồng phong bão tố. Cả cái món đồ chơi của hắn so với bình thường cũng can trường hơn rất nhiều. Mỗi lần nó đều tiến vào đến tận trong cùng của Mộ Dung Mỹ khiến cả hai người đều cảm thấy mỹ mãn.

Nhưng Tiểu Ngưu không biết rằng Mộ Dung Mỹ lại vận công liệu thương trong lúc khoái hoạt. Hắn vẫn vô cùng sung sướng, mồ hôi đổ đầm đìa. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng đạt đến cao trào. Một dòng chảy nóng ấm phun ra mạnh như tên bắn.

Tiểu Ngưu vẫn không quên khoa trương với mỹ nữ: “Mộ Dung tiểu thư, nàng quả thật khiến người ta phải lưu luyến. Ta thật sự không muốn rời xa nàng.” Mộ Dung Mỹ theo bản năng cũng hơi nhấc hạ thân lên để tiếp nhận sự kích thích cao nhất của nam nhân. Đến khi Tiểu Ngưu nằm bệt xuống trên người nàng không nhúc nhích nổi nữa thì nàng cũng đã gần như vận công xong.

Chờ đến lúc hơi thở của nàng trở nên bình ổn rồi, điều đầu tiên nàng làm là chụp lấy cổ của Tiểu Ngưu rồi bóp vừa mạnh, vừa ác độc, rõ ràng muốn lấy mạng của Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu không phòng bị gì, khổ sở nói: “Mộ Dung Mỹ, nàng làm gì vậy?”

Mộ Dung Mỹ vung tay một cái, Tiểu Ngưu liền bị nàng hất văng ra, vèo một cái, rơi xuống đất bên cạnh đống cỏ, mạnh đến mức Tiểu Ngưu nhăn mặt đau đớn. Cái thân trần truồng của hắn rơi như thế chưa chết là đã may mắn rồi.

Mộ Dung Mỹ mắng một câu: “Đồ dâm tặc thối tha. Ta nhất định phải xả ngươi ra ngàn mảnh.” Nói xong, mặc y phục lại rất nhanh rồi như một con chim nhỏ bay xuống dưới đất đứng ngay trước mặt Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu vùng vẫy đứng dậy định bỏ chạy. Mộ Dung Mỹ cười lạnh mấy tiếng rồi nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi đừng vọng tưởng. Hôm nay ta nhất định phải cho ngươi chết một cách đầy sung sướng.” Nàng vung tay chụp đuổi theo một nhát, nào ngờ Tiểu Ngưu lẩn nhanh như chạch, tránh được cú chụp đó.

Tiểu Ngưu thi triển khinh công, liên tục bỏ chạy, thoát đi khá xa. Mộ Dung Mỹ hét lên: “Ngươi chạy đi đâu đây? Dám chiếm tiện nghi của ta mà tưởng còn sống nổi sao?”

Mộ Dung Mỹ vung tay ra, một luồng cuồng phong mạnh mẽ xuất hiện hất Tiểu Ngưu ở xa xa ngã nhào xuống đất. Không đợi đến khi hắn kịp đứng dậy, Mộ Dung Mỹ đã lao đến, lại đưa một chân đạp lên lưng hắn khiến hắn cảm thấy như bị một tòa núi đè lên không sao xoay người lại được.

Một Tiểu Ngưu nhân tài như thế lại nằm trần truồng bị một mỹ nữ đạp lên, thật không ra thể thống gì nữa. Tiểu Ngưu cảm thấy nguy hiểm như rơi vào miệng cọp. Trong lúc tuyệt vọng, Tiểu Ngưu gào thét: “Nàng không đáng tin. Nàng không giữ lời hứa. Nàng giết ta thế này, Tiểu Ngưu ta không phục đâu. Ta có thành quỷ cũng chui vào giường của nàng.”

Mộ Dung Mỹ điên tiết lên nói: “Ngươi còn gì nữa mà không phục? Ngươi là một tên dâm tặc vô liêm sỉ. Nếu ta không giết ngươi thì cả đời này phải bị sỉ nhục.”

Tiểu Ngưu gào lên: “Chúng ta đã thỏa thuận rồi, ta thả nàng ra, còn nàng thì hiến thân cho ta. Chúng ta không ai nợ ai cả.”

Mộ Dung Mỹ cười lạnh nói: “Bây giờ không còn như vậy nữa. Bây giờ là ta quyết định. Ngươi đang nằm trong tay ta. Giờ ta muốn giết ngươi.” Nói xong, chân ấn mạnh xuống đến mức Tiểu Ngưu cảm thấy như nghẹt thở. Tiểu Ngưu hỏi: “Mộ Dung Mỹ, thật sự nàng muốn giết ta sao?”

Mộ Dung Mỹ gằn giọng: “Không lẽ chuyện như thế mà cũng nói chơi sao?”

Tiểu Ngưu nói: “Nàng quên mất một chuyện. Ta làm chuyện đó với nàng hoàn toàn không phải là ta bức bách nàng mà là nàng chủ động đề nghị. Đúng không?” Mộ Dung Mỹ nổi giận nói: “Chẳng đúng sai gì cả. Hiện giờ ta mạnh hơn, ngươi phải nghe theo ta.” Tiểu Ngưu thở một hơi dài nói: “Nếu nàng muốn giết ta, xem ra ta cũng chẳng biết làm sao nữa. Trước khi chết, ta chỉ muốn nói với nàng mấy câu thôi.”

Mộ Dung Mỹ nghiến răng nói: “Muốn nói cứ nói, muốn đánh rắm cứ đánh rắm.” Tiểu Ngưu cười tươi nói: “Nàng có thể cho ta ngồi dậy được không. Như thế này ta thấy rất khó chịu. Dù gì chúng ta cũng đã có chút tình phu thê rồi.”

Mộ Dung Mỹ phì một cái nhưng cũng thu chân lại. Nhờ đó Tiểu Ngưu có thể xoay người ngồi dậy được. Một nam nhân trần truồng ngồi ngay trước mặt còn cái đồ chơi đó vẫn cứ đứng sững giữa hai chân khiến Mộ Dung Mỹ nhìn thấy cảm thấy tim đập mạnh. Nàng lùi lại phía sau mấy bước rồi nhắc: “Chỉ cho phép ngươi nói mấy câu thôi. Nếu ngươi định trốn, ta lập tức lấy mạng ngươi ngay. Ta khuyên ngươi nên bỏ ý định trốn thoát đi. Trước mặt Mộ Dung Mỹ ta, ngươi trốn không thoát đâu.”

Trong lòng Tiểu Ngưu tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Ở cái nơi đồng không mông quạnh này, ai có thể cứu hắn đây? Quỷ Linh à? Quỷ Linh vẫn còn bị thương nằm trong phần mộ kia. Cứ cho là nàng ra được, chưa chắc nàng đã tìm thấy mình. Còn nói về bọn Nguyệt Ảnh, Nguyệt Lâm thì ngay từ đầu đã không biết ta ở đâu rồi. Hơn nữa, bọn họ mà thấy ta như thế này thì mọi cảm tình đều biến mất cả, làm sao có thể nổi lòng nhân từ mà cứu ta được nữa? Tiểu Ngưu càng suy nghĩ càng thấy u ám hơn.

Chết yên lành không bằng sống cực khổ. Hiện tại Tiểu Ngưu chỉ có thể tìm cách kéo dài thời gian, dùng lời nói mà thay đổi ý định giết người của đối phương. Vậy nên, Tiểu Ngưu làm một vẻ mặt rất thân thiện nói: “Mộ Dung cô nương, ta muốn hỏi nàng một chút. Không phải vừa rồi nàng bị thương sao? Sao đột nhiên lại vận công trở lại được vậy?”

Mộ Dung Mỹ không thèm nhìn Tiểu Ngưu bởi vì hình dạng hắn bây giờ thật không thể nhìn nổi. Nàng đáp: “Đó chính là phương pháp trị thương đặc biệt hữu hiệu của môn phái chúng ta. Có nói ngươi cũng chẳng hiểu.”

Tiểu Ngưu kinh ngạc nói: “Cái đó thật là lợi hại nha. Chỉ trong chốc lát, thương thế đã hoàn toàn lành lặn.”

Mộ Dung Mỹ hỏi lại: “Ngươi còn gì để nói thì nói mau lên. Ta không thể chờ được đâu. Ta giải quyết ngươi rồi ta còn phải đi bắt con Quỷ Linh kia nữa.”

Tiểu Ngưu “À” một tiếng rồi nói tiếp: “Vì nàng đã quyết giết ta, ta cũng không còn biện pháp nào khác. Ta chỉ xin nàng một thỉnh cầu. Nhìn chung, vì chúng ta cũng đã có chút ít tình phu thê, xin nàng đáp ứng cho ta.”

Mộ Dung Mỹ xiết chặt nắm tay. Lúc này, nhìn nàng quả thật rất giống một ả la sát, ngực ưỡn về phía trước, giương mi trợn mắt, không giống cái điệu bộ tội nghiệp lúc trước, lại càng không giống nữ tử nhu nhược nằm rên rỉ bên dưới người Tiểu Ngưu vừa nãy. Mộ Dung Mỹ gằn giọng nói: “Được, ngươi nói đi.”

Tiểu Ngưu nói: “Trước tiên ta đi xem Quỷ Linh thế nào đã.” Mộ Dung Mỹ trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi chết đến nơi mà vẫn còn nhớ đến ả ta. Xem ra ngươi cũng chung tình đó.”

Tiểu Ngưu đưa cái mặt dày ra nói: “Ta trước giờ vẫn luôn chung tình. Ta đối với Quỷ Linh như thế, đối với nàng cũng như thế. Sau này nàng sẽ biết rằng ta đúng là có ưu điểm đó.” Mộ Dung Mỹ cười rũ rượi nói: “Có điều ngươi sẽ không có cái ‘sau này’ đó nữa. Được rồi, ta đáp ứng ngươi như thế.” Tiểu Ngưu đứng dậy, nhìn Mộ Dung Mỹ cười một cách trìu mến nói: “Chắc nàng không định để ta cứ tồng ngồng thế này mà đi chứ.”

Mộ Dung Mỹ sốt ruột phất tay nói: “Đi mặc đồ vào đi.” Tiểu Ngưu nghe xong, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, đi đến đống cỏ đằng kia, chậm rãi mặc y phục vào. Chỉ đến khi Mộ Dung Mỹ thúc giục hắn mới nhanh tay nhanh chân hơn một chút. Mặc y phục xong, Tiểu Ngưu lại trông như một thiếu niên rất nề nếp. Theo mệnh lệnh của Mộ Dung Mỹ, Tiểu Ngưu đi về hướng bãi tha ma mà Quỷ Linh đang ở. Hắn muốn đánh lừa cũng không được vì Mộ Dung Mỹ cũng nhớ rõ vị trí của ngôi mộ đó.

Tiểu Ngưu thầm nghĩ, thế này thì xong rồi, đánh thì đánh không lại, diệu kế thì không có. Xem ra ta và Quỷ Linh chuyến này được chết cùng nhau rồi. Mệnh vận của ta và nàng ấy đúng là phu thê, tuy không sinh cùng ngày nhưng lại chết cùng lúc.

“Đi nhanh lên, đừng nấn ná.” Mộ Dung Mỹ đi phía sau Tiểu Ngưu, lâu lâu lại đấm đá hắn mấy cái. Còn may đó chỉ là để phạt hắn chứ không phải muốn đánh chết hắn. Vậy nhưng Tiểu Ngưu vẫn cứ làm bộ gào toáng lên. Hắn không biết rằng hiện giờ trong lòng Mộ Dung Mỹ rất mâu thuẫn. Không giết Tiểu Ngưu thì không giải được mối hận trong lòng. Còn nếu giết hắn, cũng sợ sau này lại hối hận. Đây dù sao cũng là nam nhân đầu tiên của nàng. Làm chuyện đó chỉ có lợi cho nàng nhưng rồi lại bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Chẳng bao lâu, bọn họ đã đến được bãi tha ma đó. Rất nhiều nấm mộ nằm rải rác như những cái bánh màn thầu trải dài bất tận. Thêm vào đó cỏ mọc um tùm, tiếng quạ kêu đây đó khiến cảnh vật càng trở nên vô cùng hoang vắng tiêu điều.

Từ xa xa đã nhìn thấy ngôi mộ được cỏ cây che chắn bên ngoài. Trong lòng Tiểu Ngưu đau xót. Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Là một đại nam nhân mà không bảo vệ được nữ nhân của mình, cả mình cũng bị xả thịt. Số phận ta thật là thảm.

Nếu sư nương ở đây có phải là tốt không. Hay là Nguyệt Ảnh ở bên cạnh cũng tốt. Có khi Nguyệt Lâm ở đây cũng được. Bọn họ đều có thể bảo vệ cho mình.

Càng đi hắn càng cảm thấy tình hình xấu hơn, càng đi càng thấy đau lòng hơn. Lúc hắn đi ngang qua một ngôi mộ lớn, không nhìn xuống dưới chây, tình cờ vấp phải cái gì đó, bất ngờ ngã chúi tới phía trước. Cũng may, khinh công của hắn không tệ, hai tay chống xuống đất búng lên, lộn một vòng trên không lại đứng vững ngay.

Hắn quay đầu lại nhìn muốn xem xem mình vướng phải cái gì. Nhìn xong càng thấy bất ngờ hơn. Thì ra mình vừa vấp phải một đôi chân. Đôi chân đó có mặc quần nhưng lại không mang hài. Hai chân đó vừa to, vừa bản, thò ra từ trong một bụi cỏ trên một mộ phần. Không nhìn thấy thân người bên trên.

Mộ Dung Mỹ gọi: “Ngụy Tiểu Ngưu, đừng làm trò trẻ con nữa, đi tiếp đi.” Nàng bịt mũi bước qua mấy cái chân thối đó, cũng không thèm quan tâm đó là ai. Lúc này, chuyện chính vẫn quan trọng hơn.

Nào ngờ, nàng vừa bước qua đôi chân thối đó thì người kia từ trong đám cỏ rậm ngồi dậy, dụi dụi mắt, thì ra hắn chỉ có một mắt.

Mộ Dung Mỹ thấy người này là một trung niên, mặt đầy râu rậm, vừa to lớn vừa đen đúa, không biết là ai. Người kia vừa hướng ánh mắt đến chỗ Tiểu Ngưu thì liền bật kêu lên rồi nhảy chồm dậy.

“Ngụy Tiểu Ngưu, tên tiểu tử nhà ngươi đi đâu vậy? Ta nhớ ngươi muốn chết.” Một mặt hắn cười ha hả vô cùng vui vẻ, mặt khác, chạy vội đến chỗ Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu cũng bật cười gọi: “Hắc Hùng Quái, tên già nhà ngươi, ngươi vẫn chưa chết à?” Người đó quả thật là Hắc Hùng Quái, bạn hắn. Nhìn thấy hắn, sao Tiểu Ngưu không cao hứng được. Hắc Hùng Quái ở đây thì mình được cứu rồi. Mộ Dung Mỹ nghe thấy người này là Hắc Hùng Quái trong lòng hoảng kinh. Nàng đã biết từ trước rằng người này không chỉ đáng sợ lại còn mang trong mình bí mật của Ma đao.

Phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Mỹ là dùng tốc đ6ọ cực nhanh chụp lấy tay Tiểu Ngưu, kéo hắn sang một bên khiến Hắc Hùng Quái chụp vào khoảng không. Hắc Hùng Quái nổi giận lớn tiếng hỏi: “Tiểu cô nương kia, ngươi là con gái nhà ai vậy? Mau thả huynh đệ của ta ra.”

Mộ Dung Mỹ gằn giọng nói: “Hắc Hùng Quái, ta chính là nữ nhi của Bắc hải Băng vương. Chúng ta không có cừu hận gì, tốt nhất là ngươi tránh xa ra. Vì chúng ta đều là người trong tà phái, ta cũng không muốn động thủ với ngươi đâu.”

Hắc Hùng Quái chống tay lên eo nói: “Ta đâu quan tâm ngươi là con của ai. Ngươi mau thả huynh đệ của ta ra. Nếu không ta cắt cổ nhà ngươi ngay.” Nói xong, Hắc Hùng Quái lao đến, tay chụp vào ngực Mộ Dung Mỹ. Mộ Dung Mỹ vừa thấy thế công của hắn vô cùng dũng mãnh liền kéo Tiểu Ngưu chặn phía trước. Nếu Hắc Hùng Quái không thu tay lại thì trảo này của y sẽ chụp vào bụng Tiểu Ngưu lòi ruột mất.

Mộ Dung Mỹ rất lanh lợi, không đợi cho Hắc Hùng Quái kịp phản ứng, tay đẩy mạnh ra, đưa Tiểu Ngưu tiến đến gần y hơn, không thể nào thoát nổi đòn đó. Tiểu Ngưu nổi giận trong lòng. Ta là một đại nam nhân lại bị một nữ nhân khống chế, thật là không ra sao. Trong lúc cấp bách, Tiểu Ngưu chợt cúi đầu cắn vào bàn tay trắng ngọc của Mộ Dung Mỹ một cái. Mộ Dung Mỹ đau quá, lơi tay, Tiểu Ngưu liền nhanh như sóc né sang một bên.

Nhìn lại Mộ Dung Mỹ thì thấy tay nàng không hề chảy máu. Tuy vậy đôi mắt của nàng đã ngân ngấn nước mắt, dường như sắp khóc đến nơi. Cũng không biết là khóc vì đau hay còn vì nguyên nhân nào khác.

Hắc Hùng Quái cười ha hả nói: “Huynh đệ à, ngươi đúng là cũng có một vài chiêu, thông minh đó.” Nói vậy xong liền đứng chặn trước mặt Tiểu Ngưu, sợ rằng Mộ Dung Mỹ lại làm hại đến Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu nghe được lời của Hắc Hùng Quái cảm thấy rất xấu hổ. Hắn cảm thấy mấy lời đó nghe không giống như khen ngợi mà lại có vẻ như trách mắng. Sao trách hắn được chứ? Chỉ có thể trách số hắn không tốt. Nếu như hắn cũng có bản lĩnh xuất chúng như bọn họ thì cần gì phải xài tới cái thứ hạ sách đó chứ. Mộ Dung Mỹ xoa xoa bàn tay một lúc rồi bắt đầu trừng mắt lên, hai tay vung ra. Hai đạo bạch quang sắc bén bay về phía Hắc Hùng Quái. Hắc Hùng Quái đẩy Tiểu Ngưu ra sau rồi cũng vung hai tay ra. Hao đại hồng quang mạnh mẽ lao ra chặn hai đạo bạch quang lại. Bốn luồng sáng giao nhau được một lúc thì Mộ Dung Mỹ chủ động nhảy tránh ra ngoài, thở hồng hộc, biết rằng hôm nay thật sự không thể nào đạt được mục đích nữa rồi.

Nàng mới vừa lành lặn thương thế, không thể huy động pháp thuật như bình thường được. Nếu cứ dựa vào thực lực hiện giờ mà đấu thì không qua được Hắc Hùng Quái. Hôm nay vậy là không giết được Tiểu Ngưu rồi. Chí có thể trách chính mình, không quyết tâm giết hắn. Nếu không, tiểu tử đó sớm đã bỏ xác tại đây rồi.

Mộ Dung Mỹ chỉ mặt Tiểu Ngưu, bi phẫn nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, chúng ta chưa giải quyết xong đâu. Bất kể ngươi trốn đi đâu ta đều có thể tìm được ngươi, đều có thể bắt ngươi chết thê thảm.” Nói xong, trừng mắt nhìn Tiểu Ngưu một cái rồi xoay người bỏ đi. Chỉ thoáng chốc đã không thấy bóng hình đâu nữa.

Nàng đi mất rồi, Tiểu Ngưu không biết phải nói gì nữa. Nữ nhân đó dù có đáng ghét đến như thế nào thì cũng đã có quan hệ với mình. Người ta có là xử nữ hay không thì cũng đã là nữ nhân của mình rồi. Mà cũng thật là…Đã quan hệ như thế, nào phải chỉ có gần gũi thôi đâu, vậy mà còn đánh đánh giết giết, thế là sao chứ?

Hắc Hùng Quái ở bên cạnh cười ha hả nói: “Huynh đệ à, ngươi với cô ta liên can như thế nào vậy? Cô ta không phải là người yêu của ngươi chứ?’

Tiểu Ngưu cũng cười ha hả nói: “Ngươi xem có giống không? Nữ nhân như vậy ta thậtv không dám đụng đến à.” Hắn lùi về sau một chút, quay đầu nhìn về phía phần phủ kín cỏ cây, nhớ đến Quỷ Linh ở bên trong.

Tiểu Ngưu cũng thèm nói nhiều lời với Hắc Hùng Quái mà ba chân bốn cẳng chạy về phía phần mộ. Khi hắn vạch đám cây cỏ tiến vào được bên trong thì chỉ thấy bên trong tối om như mực, chẳng thấy mấy viên dạ minh châu chiếu sáng đâu cả mà cũng chẳng bóng dáng Quỷ Linh dưới ánh sáng dạ châu.

Tiểu Ngưu hoảng hốt gọi lớn: “Quỷ Linh, Quỷ Linh, nàng ở đâu rồi? Nàng mau trả lời ta một tiếng đi.” La hét một lúc lâu vẫn không nghe thấy ai trả lời.

Hắc Hùng Quái cũng theo vào hỏi: “Quỷ Linh là ai vậy?

Tiểu Ngưu đáp: “Là một bằng hữu của ta.” Sau đó lại tiếp tục gọi ầm ỉ. Hắc Hùng Quái đi vòng vòng trong bóng tối một lúc, sau đó nói với Tiểu Ngưu: “Ở đây ngoài hai chúng ta là còn sống ra còn lại đều là người chết cả. Xem ra vị bằng hữu của ngươi không có ở đây rồi.”

Tiểu Ngưu nghe xong cũng không nói gì cả. Hắn nghĩ thầm, xem ra Quỷ Linh đã đi khỏi rồi. Có lẽ sau khi nàng ta tỉnh lại, không thấy ta nên rời bỏ nơi này. Nàng ta có thể đi đâu được nhỉ? Có phải về nhà không? Bất kể nàng có đi đâu thì cái cốt yếu là cần bảo trọng. Ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay Bắc hải Băng vương. Nếu bọn họ mà bắt được nàng, có lẽ so với chết còn khó chịu hơn.

Không gặp được Quỷ Linh, cũng chẳng cần phải ở lại trong phần mộ nữa. Tiểu Ngưu theo Hắc Hùng Quái rời khỏi ngôi mộ bước ra ngoài bãi tha ma tràn đầy áng mặt trời. Lúc này Tiểu Ngưu mới hỏi: “Hắc Hùng Quái, sao ngươi lại xuất hiện ở đây vậy?’

Hắc Hùng Quái nở một nụ cười rạng rỡ nói: “Chuyện đó kể lại thì dài lắm. Hay là chúng ta vừa uống vừa nói chuyện vậy.”

Tiểu Ngưu nhìn trời nhìn đất, thấy cũng không còn sớm nữa, chỉ sợ bọn Nguyệt Ảnh tìm không thấy mình giờ đã lên Thiếu lâm tự rồi. Hơn nữa mình cũng đã ra ngoài rồi, nấn ná thêm một lúc nữa cũng chẳng quan hệ gì. Đợi xong việc ở đây rồi hãy trực tiếp lên núi tìm bọn họ.

Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu cảm thấy nhẹ nhỏm trong lòng đi một chút. Hắn hỏi: “Chúng ta đi đâu uống rượu đây?” Hắn nghĩ thầm, không thể nào ra đường lớn để mọi người nhìn thấy được. Để người trong võ lâm chánh đạo nhìn thấy, Tiểu Ngưu ta thật sự sẽ trở thành phản đồ của chánh đạo mất.

Hắc Hùng Quái nói với Tiểu Ngưu: “Ra ngoài uống không tiện lắm. Chúng ta cứ ở đây thôi.” Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tiểu Ngưu, y kéo Tiểu Ngưu đến trước ngôi mộ mà lúc nãy hắn đang nằm.

Chỉ thấy Hắc Hùng Quái cúi người, từ trong đám cỏ rậm lôi ra một cái túi gì đó. Mở túi ra thấy trong đó có một con gà quay, một con vịt quay, lại còn một hồ lô rượu lớn nữa.

Tiểu Ngưu vừa nhìn thấy liền bật cười hỏi: “Hay nhỉ, sao ngươi có nhiều thứ thế? Nhất định là thó được ở đâu đó phải không?”

Hắc Hùng Quái bày tất cả dưới đất, kéo Tiểu Ngưu ngồi xuống rồi mới đáp: “Xem như ngươi nói đúng. Cái đó kiếm được tối qua trong một nhà hàng hạng nhất. Lợi dụng lúc trong bếp không có ai, ta liền thó mấy thứ này. Ta không lấy sạch hết mấy thứ khác trong đó đã là quá nhân từ rồi.”

Tiểu Ngưu cười ha ha nói: “Chỉ cần đừng để người khác bắt được là tốt rồi. Nếu bị bắt, có lẽ ngươi sẽ trở thành Tử Hùng mất.”

Hắc Hùng Quái vừa xé một cái đùi gà đưa cho Tiểu Ngưu vừa nói: “Ai mà bắt được ta chứ?” Nói vậy xong, mở hồ lô rượu uống một ngụm lớn, sau đó đưa cho Tiểu Ngưu uống. Tiểu Ngưu cũng dẹp sang một bên những kích thích tình ái mê hồn vừa nãy mà khoan khoái uống rượu. Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện ầm ỉ.

Tiểu Ngưu chùi rượu dính trên mép nói: “Ngươi vẫn chưa kể ta nghe vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây. Mấy ngày vừa rồi ra sao? Có việc gì không?”

Hắc Hùng Quái vừa nghe thấy liền lộ vẻ mặt chán nản, vừa phẩy phẩy tay vừa than thở: “Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Ta đúng là xui xẻo cả tám đời. Mấy ngày vừa rồi, cứ phải trốn chỗ này, nấp chỗ kia. Ban ngày căn bản không dám ra ngoài. Nếu để mấy tên võ lâm chánh đạo nhìn thấy là y như rằng sẽ bị một lũ cún bao vây. Mẹ nó, có bản lĩnh thì một đánh một chứ. Làm cho lão tử trở thành y như là đào phạm vậy. Bây giờ muốn quay về Tây vực cũng không sao đi được.”

Tiểu Ngưu bật cười rũ rượi nói: “Tóm lại thời gian vừa rồi cũng không việc gì. Sau khi chúng ta chia tay, không phải ngươi bảo sẽ quay về Tây vực sao? Cớ sao ngươi còn không đi?”

Hắc Hùng Quái đỏ mặt lên nói: “Sao lại không đi chứ? Có điều vừa ra đường thì bị người ta dùng ám chiêu bắt lại. Nếu cứ quang minh chính đại đấu với ta, liệu có bao nhiêu người xứng đáng làm đối thủ của ta chứ?” Nói đến đây, Hắc Hùng Quái lộ vẻ căm hận, nghiến răng ken két.

Tiểu Ngưu an ủi: “Sông có khúc, người có lúc mà. Ngươi cũng đừng quá quan tâm đến chuyện đó. Ta đã nghe kể chuyện đó rồi, là mấy lão hòa thượng và lão đạo bày mưu để bắt ngươi. Làm sao ngươi để bọn chúng bắt được vậy. Ngươi bản lĩnh đến thế kia mà?’

Hắc Hùng Quái cứ liên tục thở dài nói: “Cũng chỉ vì ta sai. Ta là kẻ có bệnh mê rượu, không sao sửa được. Nếu không vì mê rượu thì ta đã thoát được khỏi Trung nguyên, đến được nơi an toàn rồi. Đều chỉ vì rượu mà thôi. Lần đó cũng vì rượu mới bị rơi vào tay cái đám khốn nạn chánh đạo đó.” Nói xong, Hắc Hùng Quái lại mở to miệng uống một ngụm rượu, khuôn mặt lộ vẻ bi thương và căm hận. Nỗi căm hận này trông còn dữ dội hơn so với nỗi căm hận lúc bị người ta quật mồ mả tổ tiên. Vốn nguyên tắc của Tiểu Ngưu là không moi thói xấu người khác ra, bởi vậy hắn hỏi: “Hắc Hùng Quái à, sau khi ngươi bị bọn họ bắt được, bọn họ đối đãi với ngươi như thế nào?

Hắc Hùng Quái chửi mắng: “Cái lũ đó căn bản không phải là người. Chúng dùng nhục hình tra khảo ta. Ta bị hành hạ rất ghê gớm.” Nói xong, sợ Tiểu Ngưu không tin, liền kéo ống tay áo lên. Tiểu Ngưu nhìn thấy trên làn da đen bóng của hắn đầy những vết sẹo. Tiểu Ngưu than: “Thì ra chánh đạo cũng như thế.

Hắc Hùng Quái càng chửi to hơn: “Chánh đạo con mẹ gì, chẳng được quang minh chánh đại, quang minh lỗi lạc, có nhân tính như tà phái bọn ta. Bọn họ đối xử với ta cứ hết cứng lại chuyển sang mềm. Có lúc còn cho ăn cho uống, còn cho mỹ nữ đến để dụ dỗ. Thủ đoạn gì cũng đều dùng hết. Cũng chỉ vì một việc mà thôi. Có điều ta không chịu cho họ biết nên họ đều điên tiết lên hết.

Tiểu Ngưu trầm ngâm nói: “Bọn họ bắt ngươi, làm như vậy với ngươi, nhất định là vì Ma đao phải không?

Hắc Hùng Quái gật gật đầu nói: “Không sai. Cũng chỉ vì Ma đao mà thôi. Ta đâu có ngu. Sao có thể nói cho chúng để chúng biến giấc mơ của mình thành hiện thực chứ.” Tiểu Ngưu nói: “Cái Ma đao rốt cuộc trông như thế nào nhỉ? Cớ sao người ta lại cứ muốn nó đến phát điên lên như vậy chứ?

Hắc Hùng Quái nhỏ giọng nói: “Huynh đệ à, cả thế gian này, người biết Ma đao ở chỗ nào, đến giờ mà nói chỉ có hai người thôi.

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: “Trong đó một người là ngươi, còn người kia là ai?

Hắc Hùng Quái ném cái xương gà đã gặm sạch trong tay ra xa xa rồi dùng ngón trỏ bóng loáng của mình chỉ vào Tiểu Ngưu nói: “Tất nhiên là ngươi rồi.

Tiểu Ngưu “Hả” một tiếng, há hốc mồm hỏi lại: “Ta à? Không đúng. Đã bao giờ ngươi nói ta biết Ma đao ở chỗ nào đâu?

Hắc Hùng Quái không vội vàng gì, uống một ngụm rượu rồi nói: “Không phải ta đã đưa cho ngươi một cái bản đồ sao? Cái bản đồ đó chính là Tàng đao đồ đó. Không lẽ ngươi vẫn chưa lén đến đó lấy đao à?’

Tiểu Ngưu “A” một tiếng nữa, nói: “Ngươi đưa cái bí mật đó cho ta à? Ta đâu biết đó chính là bí mật của Ma đao. Sao ngươi lại tín nhiệm ta như vậy?”

Hắc Hùng Quái cười ha hả nói: “Chúng ta có duyên mà. Ta tin tưởng ngươi mà. Ta tin rằng ngươi sẽ không lén đi lấy đao cho mình.”

Tiểu Ngưu thành thật nói: “Lúc đầu ta cũng nghi ngờ rằng đó là Tàng đao đồ. Nhưng nghĩ lại, chúng ta chẳng thân thích gì, không thể nào ngươi đem cái bản đồ đó giao cho ta được.”

Hắc Hùng Quái nhấn giọng: “Tuy ta đưa cho ngươi nhưng ta lại không sợ ngươi lấy Ma đao đi.”

Tiểu Ngưu bật cười rũ rượi nói: “Đương nhiên ta chưa lấy đao. Ta không biết đó là bí mật về Ma đao. Dù có biết, ta cũng không đi được. Cái bản đồ đó là của nơi nào ta cũng chẳng biết.”

Hắc Hùng Quái lại cười khanh khách nói: “Ta thật sự cũng muốn nói cho ngươi biết nhưng bây giờ ta đã thay đổi ý định. Bởi vì nếu ta nói cho ngươi biết ngọn núi đó là ngọn núi nào thì cũng bằng ta hại ngươi rồi. Cái lũ kia mộtkhi hay được tin rằng ngươi biết cái bí mật đó thì cái mạng nhỏ của ngươi coi như xong.”

Tiểu Ngưu gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt. Hơn nữa, ta cũng không cũng chẳng muốn cái Ma đao đó.”

Hắc Hùng Quái mở to mắt nhìn hắn nói: “Ngươi thật sự không có hứng thú gì với Ma đao sao?”

Tiểu Ngưu thành thật đáp: “Theo như ta biết, sinh mạng dù sao cũng quan trọng hơn. Binh khí có tốt cũng chỉ là một thứ công cụ lạnh lẽo, có lợi hại cũng chẳng hơn được trí óc con người.” Hắc Hùng Quái ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Nói rất đúng! Nói rất đúng! Cũng chỉ là một công cụ mà thôi. Nếu lúc trước ta nghĩ được như thế thì giờ đã không bị người ta truy sát rồi.” Nói xong, Hắc Hùng Quái làu bàu mộtchút rồi lại uống một ngụm rượu lớn.

Một lúc sau, hắn báo cho Tiểu Ngưu một tin tức khiến Tiểu Ngưu thất kinh hồn vía.

Hắc Hùng Quái uống hết rượu, thả hồ lô xuống, tạm thời không nói gỉ cả, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trời như mất hồn. Tiểu Ngưu đang gặm một miếng thịt hỏi: “Hắc Hùng Quái, ngươi sao vậy? Có chuyện gì không vui à? Ngươi không cần phải lo lắng đâu. Qua mấy ngày nữa, sự truy lùng giảm bớt đi, ngươi lại có thể trở về nhà được rồi.”

Hắc Hùng Quái chiếu con mắt duy nhất nhìn Tiểu Ngưu nói: “Về nhà à? Liệu ta còn sống được qua ngày hôm nay hay không vẫn còn chưa biết được nữa là.”

Tiểu Ngưu “A” lên thất thanh nói: “Hắc Hùng Quái, sao vậy? Hành tung của ngươi đã bị chánh đạo phát hiện à?’

Hắc Hùng Quái bật cười ha ha nói: “Không hề! Nếu người của chánh đạo phát hiện được, sao bây giờ ta còn có thể ung dung tự tại ngồi đây được chứ?

Tiểu Ngưu tỏ vẻ không hiểu hỏi: “Không lẽ ngươi mắc phải chứng bệnh nan y gì à? Xem thân thể ngươi to khỏe như cọp thế này có vẻ không phải như vậy.

Hắc Hùng Quái đáp: “Ta rất khỏa, không hề bệnh tật gì.

Tiểu Ngưu chớp chớp mắt hỏi: “Vậy ngươi nói ta xem, là ai muốn lấy mạng ngươi vậy?

Hắc Hùng Quái trầm ngâm một lúc rồi nói: “Là Tây vực Tiên cơ Ngưu Lệ Hoa. Nàng ta muốn quyết đấu với ta.”

Tiểu Ngưu “À” lớn một tiếng rồi nói: “Thì ra là nàng ta. Lần này ngươi thoát được, không phải nghe nói rằng, do nàng ta cứu ngươi hay sao? Vì sao thoáng chốc lại muốn giết ngươi vậy?

Hắc Hùng Quái bật ra một tiếng “Ài” rồi nói: “Nếu nàng ta không cứu ta thì ta chắc đã chết trong tay đám người võ lâm chánh đạo rồi. Có điều nàng ta cứu ta cũng không phải vì có lòng hảo tâm chi cả. Nàng ấy cứu ta là có mục đích.

Tiểu Ngưu nghe thấy thuận miệng hỏi: “Cũng vì thanh đao đó à?

Hắc Hùng Quái “” một tiếng rồi nói tiếp: “Đúng vậy! Đêm hôm đó, nàng ta xâm nhập vào nhà lao, bảo rằng chỉ cần ta nói cho nàng nơi cất giấu Ma đao, nàng ta sẽ cứu ta ra. Lúc đó vì ta nghĩ đến việc thoát thân nên đồng ý. Có điều sau khi thoát ra được, ta liền hối hận. Ta không cho nàng ta biết. Nàng ta nổi giận, không thể không giết ta được. Nàng ta có giết ta thì cũng bình thường thôi. Ta không chỉ đánh cắp Ma đao của gia đình nàng ta mà cốt yếu nhất là ta đã hại chết phụ thân nàng ta.

Tiểu Ngưu nhắc hắn: “Cũng vậy thôi mà. Phụ thân nàng ta cũng không phải với ngươi.

Hắc Hùng Quái mỉm cười với Tiểu Ngưu nói: “Huynh đệ à, cám ơn ngươi đã nói giúp cho ta. Phụ thân nàng ta khi phụ nữ nhân của ta, ta hạ độ phụ thân nàng ta. Thế cũng xem như hòa. Nhưng ta lại đánh cắp đao của gia đình nàng ta. Bắt ta phải trả lại thì cũng phải thôi. Nhưng ta quả thật rất thích cây đao đó nên ta không muốn giao cho nàng ta.

Tiểu Ngưu nói: “Đó là bảo bối của nhà người ta. Ngươi không trả lại, chả trách nàng ta không nổi điên lên với ngươi. Có điều không hiểu là vì sao nàng ta động thủ với ngươi luôn mà còn ước định thời gian quyết đấu chứ?

Hắc Hùng Quái giải thích: “Nàng ta là người xem ra cũng rất có đạo lý. Nàng ta nói ta vừa mới trốn thoát khỏi lao tù, thân thể còn thương tổn. Nếu trực tiếp cùng ta quyết đấu, nhất định ta chỉ có thể bại chứ không thể thắng nổi. Nếu ta chết cũng không cam tâm. Vậy nên, nàng ta để ta nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đợi ta nghỉ ngơi cho tốt rồi nàng ta mới cùng ta quyết đấu.

Tiểu Ngưu gật gật đầu nói: “Nàng ta thế mà suy nghĩ rất chu đáo.” Trước mắt lập tức hiện lên…

Bí mật giao cho ngươi, mong rằng ngươi sẽ để lộ tin tức ra ngoài, khiến mọi người truy sát ngươi. Nếu ánh mắt mọi người đều đổ dồn hết vào ngươi thì ta sẽ an toàn.”

Nghe xong mấy lời đó, trong lòng Tiểu Ngưu chợt thấy lạnh cóng, không ngờ được Hắc Hùng Quái quả thật nghĩ như vậy. Lòng người đúng là khó lường. Xem ra ta đúng là một đứa khờ dại.

Tiểu Ngưu hỏi lại: “Vậy ngươi không sợ ta sẽ thật sự lấy đao đi hay sao?”

Hắc Hùng Quái rất tự tin đáp: “Ta không sợ.” Tiểu Ngưu lại hỏi: “Vì sao chứ?”

Hắc Hùng Quái lại đáp: “Tuy ngươi có bản đồ nhưng ngươi không biết nơi ta vẽ. Núi trên thế gian thì hiếm gì. Ngươi nói xem ta vẽ ngọn núi nào đó?”

Tiểu Ngưu gật đầu nói: “Cũng đúng. Nếu đi tìm một cây đao trong số biết bao nhiêu ngọn núi mà không có một bản đồ chi tiết thì quá sức khó khăn. Có điều nếu ta thật sự muốn tìm thì nhất định không có gì cản ta được.”

Hắc Hùng Quái lại nói: “Lần này gặp ngươi, một mặt ta rất cao hứng, mặt khác ta cũng rất muốn giết ngươi.” Khi nói đến đây, ánh mắt y trở nên hơi lạnh lẽo. Tiểu Ngưu nhìn thấy liền cảm thấy trong lòng hơi ớn lạnh, thật sự sợ hắn sẽ ra tay. Nếu vậy thì mình muốn trốn cũng chẳng được.

Tiểu Ngưu cười vang nói: “Ta tin rằng ngươi sẽ không đối xử với một bằng hữu như thế.” Hắc Hùng Quái nói: “Đúng vậy, ta không thể nhẫn tâm thế được. Ngươi quả là bằng hữu chân chính của ta, bằng hữu có thể cùng ta đồng cam cộng khổ. Ta giết ngươi chỉ vì bảo vệ bí mật của Ma đao. Có điều hiện tại cũng chẳng cần phải giết. Bởi vì ta sẽ chết. Sau khi ta chết, thiên hạ chỉ còn mỗi mình ngươi là biết cái bí mật đó. Nhưng có lẽ cả đời này ngươi cũng không tìm được.”

Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: “Ta cũng chẳng định tìm.” Hắc Hùng Quái trầm mặc một lúc rồi nói: “Huynh đệ à, ta muốn nhờ ngươi một việc, không biết ngươi có thể đáp ứng hay không?”

Tiểu Ngưu sảng khoái nói: “Có việc gì ngươi cứ thật lòng nói ra. Ta trước giờ vẫn là bằng hữu tốt của ngươi mà.”

Hắc Hùng Quái tỏ vẻ xấu hổ nói: “Ta thật sự đối xử với ngươi không tốt. Dù ta tính toán muốn hại ngươi mấy lần nhưng ngươi vẫn xem ta là bằng hữu. Quả thật khiến ta không kham nổi.” Tiểu Ngưu mỉm cười nói: “Chuyện trước kia đã qua rồi. Ta cũng không xét đến nữa. Ngươi nói đi, chuyện gì vậy?” Trong lòng lại cảm thấy hơi ớn lạnh.

Hắc Hùng Quái lấy lại vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nói chính xác thì có hai việc. Theo như mối quan hệ bằng hữu của chúng ta thì nhất thiết phải thỉnh cầu.” Tiểu Ngưu nghe thấy y nói rất trịnh trọng, cũng trầm tư một lúc rồi nói: “Ngươi cứ nói ra xem xem là việc gì

Hắc Hùng Quái “Hừm” một tiếng rồi bắt đầu nói ra một cách cụ thể tâm nguyện của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.