Sáng sớm hôm sau, hai người thu dọn vật phẩm xong, bắt đầu lên đường. Địa thế bắt đầu từ từ dốc lên, rừng rậm cũng trở nên thưa thớt, trên mặt đất tuy rằng còn chưa đọng tuyết, nhưng hai người đều cảm giác được một cách rõ ràng nhiệt độ không khí có chút lạnh. Trên người Diệp Vi Ny đã sớm được mặc một chiếc áo khoác bằng lông, thân hình thon thả của nàng được chiếc áo lông mềm mại bao bọc, mắt ngọc mày ngài, thoạt nhìn càng hấp dẫn.
Lăng Tiêu mặc không nhiều như vậy, chẳng qua là bên trong được mặc một chiếc áo giáp thật dày, cũng không ảnh hưởng đến hành động. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần hai người cũng không tệ, tốc độ đi đường cũng nhanh hơn nhiều.
Hai người đi theo lưng núi, tầm nhìn cũng có thể rộng hơn rất nhiều.
– Lăng Tiêu. Ta cảm giác được có chút bất thường như thế nào ấy?
Hai tay Diệp Vi Ny xé ra một miếng vạt áo. Nàng chưa từng trải qua mạo hiểm ở bên ngoài, trước kia trong lòng rất ao ước theo những nhóm mạo hiểm đi tới nơi nguy hiểm đào vàng, hiện tại nghĩ đến loại tài phú này không phải ai cũng thích hợp. Hít một ngụm không khí có chút lạnh, Diệp Vi Ny tiếp tục nói :
– Mỗi ngày chúng ta đi đường, chung quy cũng có một ít côn trùng hoặc là chim nhỏ kêu hót ở gần đây, vì sao hôm nay im lặng như vậy?
Lăng Tiêu hơi gật đầu nói:
– Gần đây có lẽ có ma thú tồn tại, chúng ta cẩn thận một chút.
Nhắc tới ma thú, trên mặt Diệp Vi Ny lộ ra một chút khẩn trương cùng chờ mong:
– Nếu như chúng ta gặp ma thú, anh sẽ không bỏ rơi ta lại một mình mà chạy trốn chứ?
Lăng Tiêu cười nói:
– Nói đến chạy, cô chính là Kiếm Sư, nên so với ta thì chạy nhanh hơn nhiều, cho nên, câu này phải là ta hỏi cô mới đúng.
– Ta không thể tin lời nói dối của anh, ai biết anh làm chuyện gì.
Diệp Vi Ny bĩu môi một cách dịu dàng, đôi mắt đẹp liếc Lăng Tiêu một cái:
– Quỷ mới tin anh chỉ có tu vi của Kiếm Thị!
Lăng Tiêu cười hắc hắc hai tiếng, cũng không nói chuyện, im lặng đi tới trước.
Diệp Vi Ny làm gương mặt quỷ ở sau lưng Lăng Tiêu, cảm thấy gã này có đôi lúc rất cứng nhắc, có đôi lúc lại rất hài hước, rõ ràng giống một gã quý tộc, nhưng cử chỉ ăn uống lại rất thô tục, càng giống một gã mạo hiểm quanh năm ở bên ngoài.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến một hồi âm thanh đánh nhau, tiếng gào thét không ngừng truyền đến, Diệp Vi Ny dừng lại, nhìn Lăng Tiêu, nói:
– Chúng ta nên đi xem hay không?
Lăng Tiêu hơi gật đầu, hai người khom người đi về phía phát ra âm thanh một cách cẩn thận, ở phía trước rất xa nhìn thấy một thung lũng, có hai mươi mấy người đang toàn lực vây đánh một con ma thú báo nhanh như chớp. Ma thú báo tả xung hữu đột, kêu gào liên tục, có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào thét phía loài người không ngừng phát ra.
Chẳng qua những lính đánh thuê vừa thấy này nhất định ở cùng một chỗ trong thời gian dài, động tác vô cùng khéo léo, phối hợp như nước chảy mây trôi. Đủ loại kiếm khí bắn ra không ngừng, có người bị thương, những người khác lập tức sẽ bổ sung vào vị trí mà người đó bỏ lại.
– Là đoàn lính đánh thuê.
Diệp Vi Ny áp chế âm thanh xuống, nhìn những người ở rất xa phía dưới, bỗng nhiên kinh ngạc che chiếc miệng nhỏ nhắn lại, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt rất khó coi, nói với Lăng Tiêu:
– Lăng Tiêu, là người của Cuồng Đồ!
Lăng Tiêu hơi gật đầu cười gượng, hắn vừa mới liếc mắt liền nhìn thấy tên lính đánh thuê có thân thể cường tráng cao lớn kia, chính là tên muốn giết hắn ở quán rượu của lính đánh thuê ngày đó. Hắn tên là gì, Lăng Tiêu cũng không rõ lắm. Chẳng qua điều này cũng không ảnh hưởng tới ác cảm của Lăng Tiêu đối với hắn, có thể bởi vì người khác cản đường nên hắn liền muốn ra tay giết người đó, vậy hắn cũng tuyệt đối không thể là hạng người thiện lương gì!
– Chúng ta …
Diệp Vi Ny dùng ánh mắt thăm dò nhìn Lăng Tiêu, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã có thói quen theo chủ ý của Lăng Tiêu.
Điều này đối với trước lúc Diệp Vi Ny mười lăm mười sáu tuổi mà nói, nhất định có chút lạ thường, bởi vì nàng ở bên trong gia đình, thật xứng với tên Đại tỷ!
– Xem!
Lăng Tiêu trả lời rất đơn giản, bởi vì hắn đã nhìn ra, trong những lính đánh thuê này tu vi cao nhất chính là tên đại hán kia, xem ra ít nhất cũng có tu vi Đại Kiếm Sư bậc ba hoặc là bậc bốn. Ngoài ra, hai tên ở bên cạnh đại hán kia vẫn chưa động thủ , thực lực có lẽ kém hơn một chút so với đại hán. Trong hai mươi mấy người, Đại Kiếm Sư có bốn năm người, ngoài ra tu vi toàn bộ đều là Kiếm Sư .
Mà tuy rằng Lăng Tiêu không rõ con ma thú kia cụ thể là bậc mấy, nhưng lại có thể nhìn ra nó vẫn chưa tổn thương tới xương cốt, động tác như điện, da lông sáng loáng, cũng không có một chút vết thương nào.
Ở bên ngoài nhìn lại thì nó bị những lính đánh thuê này vây khốn, nhưng Lăng Tiêu cẩn thận quan sát một lúc liền phát hiện, con ma thú kia dường như là đang….. Trêu đùa những người này!
Giống như để xác minh phán đoán của Lăng Tiêu, con ma thú báo kia giống như con mèo đang trêu đùa con chuột vậy, bỗng nhiên rống lên một tiếng dài, âm thanh giống sấm chớp. Diệp Vi Ny sợ tới vẻ mặt tái xanh, chợt nắm chặt cổ tay của Lăng Tiêu, thân thể cũng theo đó dán sát vào, mắt híp lại, muốn nhìn lại có chút không dám.
Lăng Tiêu cũng ngưng thần nhìn xuống dưới, ma thú báo nhanh như chớp nhào về phía một tên kiếm sư. Kiếm sư kia đang định dùng kiếm ngăn cản, lại không nghĩ tới tốc độ của ma thú báo dường như chợt tăng lên rất nhiều, mở cái miệng to như chậu máu, phun ra một hơi có mùi vị tanh nồng, răng nanh sáng bóng sắc bén cắn vào cổ của tên lính đánh thuê kia một cách tàn bạo.
Trong không khí….
Phun ra một dòng mưa máu!
Ánh mắt của tên lính đánh thuê kia lộ ra vẻ không thể tin nổi, trường kiếm rơi trên mặt đất gây ra một tiếng pang, thân thể yếu ớt theo đó ngã xuống.
Dạng ma thú bậc ba này, bọn họ đã giết qua vô số, cũng không ngờ hôm nay bị một ngụm cắn chết như vậy!
Ma thú báo không chút lưu luyến thành quả chiến đấu của mình, sau khi một hơi cắn đứt yết hầu của tên lính đánh thuê này, lập tức nhào sang mục tiêu kế tiếp.
Đối với lính đánh thuê, thương vong là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng cái chết của đồng bạn vẫn kích thích huyết tính của những tên lính đánh thuê này. Từng con mắt đỏ lên liều mạng nghênh đón ma thú báo này.
Như vậy hậu quả là trên người ma thú báo nháy mắt tăng thêm năm sáu vết thương, máu tươi rơi xuống lộp độp trên mặt đất, nhưng các tên lính đánh thuê cũng phải trả giá, lại có thêm năm sáu tên kiếm sư bị cắn đứt yết hầu!
Nham Thạch Thân Khắc gầm thét liên tục, đáng tiếc con ma thú này dường như có trí tuệ, căn bản là không hướng tới gần bên cạnh đại kiếm sư, ngược lại liền chọn những Kiếm Sư có thực lực kém. Điều thứ nhất Thạch Thân Khắc không thể chấp nhận chính là con Ma thú bậc ba này, cho tới giờ vẫn chưa sử dụng lực lượng nguyên tố!
Thông thường Ma thú bậc hai, bậc ba lúc đầu chiến đấu sẽ sử dụng lực lượng nguyên tố, những lính đánh thuê này sẽ dẫn dụ nó, chờ khi nào năng lượng nguyên tố trong cơ thể của ma thú không đủ cung cấp, lại tiếp tục vây quanh mà tiến lên đánh chết nó.
Nhưng hôm nay thật sự rất quỷ dị! Thực lực của con ma thú này rõ ràng chỉ hơn bậc ba nhưng đến bây giờ đều dùng thân thể linh hoạt cùng răng nanh sắc bén trong chiến đấu, vẫn chưa nghĩ đến việc sử dụng một chút lực lượng nguyên tố nào.
Mà những lính đánh thuê này đã không thể duy trì tiêu hao như vậy.
“Thật tốt quá!”
Diệp Vi Ny đã qua hồi hộp lúc ban đầu, dần dần thả lỏng xuống, bàn tay đang kéo cổ tay của Lăng Tiêu cũng lặng im buông ra, trên mặt hiện lên một chút ráng đỏ. Nhưng từ đầu đến cuối, Lăng Tiêu giống như chưa cảm nhận được bàn tay mềm mại nhỏ bé kia nắm cổ tay của mình, sắc mặt nghiêm túc đang nhìn biến hóa trong trận chiến.
– Tốt nhất là bọn chúng lưỡng bại câu thương!
Diệp Vi Ny đối Nham Thạch Thân Khắc một chút ấn tượng tốt đều có sao, trong lòng nói thầm: “Bổn cô nương không phải chỉ mượn ngươi một quyển kiếm kỹ nhìn xem thôi sao? Ngươi lại muốn giết ta? Còn đả thương ta! cho nên, ngươi chết là xứng đáng!”
– Không bình thường, con báo kia có chút cổ quái.
Lăng Tiêu trầm giọng nói, nhớ lại lúc trước chính mình ở tu chân giới gặp thú tu. Bình thường trước khi chưa hóa hình, họ phải trải qua rất nhiều lần thăng cấp, tựa như tu chân từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, sau đó thì tăng lên tới giai đoạn Dung Hợp, thú tu luyện cũng là có cấp bậc. Hắn cảm giác hôm nay con ma thú báo này dường như đang ở cửa ải quan trọng để thăng cấp, bị những người này phát hiện, nó chuẩn bị tập hợp toàn bộ lực lượng để vượt cấp, cho nên mới chậm chạp không dùng lực lượng nguyên tố. Truyện Tiên Hiệp
Lăng Tiêu phát hiện, bọn người Nham Thạch Thân Khắc cũng phát hiện, dù sao họ đều là lính đánh thuê lão làng. Nham Thạch Thân Khắc nổi giận gầm lên một tiếng:
– Con thú này không thể dùng lực lượng nguyên tố, mọi người liều mạng cũng phải giết được nó! tinh hạch bậc ba, thứ này phải là phong hệ, ít nhất cũng hai trăm vạn! Các huynh đệ, giết chết nó chúng ta sẽ phát tài đấy!
Một đại kiếm sư bên cạnh Nham Thạch Thân Khắc cũng quát:
– Vì cha, mẹ, vợ, con trong nhà chúng ta, vì an ủi các huynh đệ đã chết, liều mạng nào!
– Liều mạng!
Toàn bộ lính đánh thuê may mắn còn sống giận dữ hét lên, thanh thế rung trời.
Vẻ mặt Diệp Vi Ny lại tái xanh, có chút khẩn trương nói:
– Bọn họ, bọn họ sẽ không thắng chứ? Lăng Tiêu, chúng ta nên chạy trốn hay không?
– Thắng?
Khóe miệng Lăng Tiêu có chút co giật, trên mặt lộ ra vẻ cười lạnh:
– Chờ xem kịch vui đi!