Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 38: Chiêu Thân (Thượng)



Đêm hôm trước, Nhạc Nhạc tận lực cùng các nàng chuyện phiếm thâu đêm, nói về mấy chuyện lặt vặt thường ngày, khiến các nàng càng thêm thân thiết. Trời vừa sáng tỏ, Nhạc Nhạc liền đứng dậy xem xét thương thế của Yến Vô Song, thấy nàng đã tỉnh, đang mở to hai mắt không biết nghĩ gì, chợt thấy Nhạc Nhạc đi đến, bèn vội nhắm lại. Nhạc Nhạc cười nói: “Tiểu nha đầu, chẳng lẽ muội không đói sao, nhìn thấy ân nhân cứu mạng mà không thèm chào lấy một tiếng, đây là đạo lí gì chứ!”

Trầm mặc hồi lâu, nàng mới mở to hai mắt, ôn nhu nói: “Huynh không trách ngày đó ta không từ biệt mà bỏ đi chứ?”

“Ngày đó là ngày nào?” Nhạc Nhạc thoáng chút hồ đồ, khóe mắt khẽ nheo lại, nhìn nàng cười trừ.

Yến Vô Song thấy được nụ cười mê người của Nhạc Nhạc cũng an tâm hơn nhiều: “Nghe nói, các huynh đánh bại Bá Vương Kiếm Điền Thăng, nhưng sau đó hắn lại truy đuổi theo muội, may mà được nhóm người cầm loan đao đó cứu giúp. Muội đi theo bọn chúng nhưng ai ngờ chúng cũng chẳng hảo tâm gì, rất may mắn là huynh đến kịp.” Nàng đưa ánh mắt đáng thương ngước nhìn Nhạc Nhạc, rồi cất giọng yếu ớt nói tiếp: “Từ nhỏ cha mẹ của muội mất sớm, muội đi theo một lão võ sư ở sơn thôn để học nghề. Sau đó, người cũng bệnh chết, muội bèn lang bạt giang hồ một mình từ lúc mười ba tuổi cho tới nay. Ngoại trừ công phu bảo mệnh là ngày càng tiến bộ, các võ công khác của muội toàn là thứ bát nháo vô dụng, không sao dùng được. Hàng ngày muội buộc phải đề phòng đám nam nhân háo sắc, nghĩ lại cuộc sống lúc đó thật mệt mỏi.” Khóe mắt của nàng chợt ứa ra từng giọt lệ nóng, dáng vẻ thê lương ấy thật khiến cho nam nhân nhìn mà sót tận tâm can.

Nhạc Nhạc cũng có thể lý giải nổi cô đơn và bất lực khi mất người thân từ lúc nhỏ, bèn cười khổ nói: “Ta từ nhỏ cũng mất đi phụ mẫu, rất may sau này lại gặp được một vị sư phụ tốt, nàng được bao nhiêu tuổi rồi?”

“Muội mười sáu tuổi rồi, lăn lộn trên giang hồ cũng được ba năm rồi, bất quá suốt ngày chỉ lo chạy trốn giữ lấy cái mạng nhỏ này… “

“A a, ta cũng mười sáu tuổi, sanh vào ngày rằm tháng năm theo Thiên Nông Chánh Lịch, nghe nói người sinh vào ngày này thì suốt đòi không phải lo lắng gì về chuyện cơm ăn áo mặc, không ngờ cha mẹ lại mất sớm. Tuy nhiên, xét cho cùng cũng là mệnh tốt, mọi việc đều gặp quý nhân giúp đỡ. Thầy tướng số còn nói, sau này ta chắc chắn sẽ nổi danh, ta tin lời hắn nói vì hắn đã nhận tiền của ta trước rồi[1]!” Nhạc Nhạc ngồi xuống bên giường, nhắc lại chuyện cũ với Yến Vô Song.

Yến Vô Song trợn mắt nhìn, lát sau mới thốt nên lời: “Muội …. muội cũng là sinh vào ngày đó. Muội cũng nghe thầy tướng số nói, nếu sau này gặp được người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, thì người đó chính là duyên phận từ kiếp trước,” nàng chợt ửng hồng hai má nói tiếp, “đúng là xảo hợp nha, muội cũng rất tin vào lời của thần tướng số, vì hắn cũng nhận tiền của muội mà[2]!”

“Ha ha, lí do này quả thật không sai!” Hai người cùng cười lớn, nhanh chóng quên hết những buồn rầu lúc trước.

“Ca, chuyện gì mà vui quá vậy, cho muội nghe với!” Nguyên các nàng khác bị tiếng cười nói của hai người làm cho tĩnh giấc, liền khoác áo ngoài đi đến, gò ngực nửa kín nửa hở, xuân ý dạt dào, khiến cho Yến Vô Song vừa nhìn đã đỏ mặt, do không quan với việc nhìn thiếu nữ lộ nét xuân thì, phơi bầy thịt da trắng nõn giữa ban ngày ban mặt. Truyện Tiên Hiệp – TruyệnFULL.vn

“Vô Song và ta có cùng ngày sinh nhật đó nghe, chúng ta cũng có nhiều điểm giống nhau, các nàng nói xem, chuyện như vậy không vui sao được? Có được một người cùng chia sẻ nỗi buồn, trong lòng ta cảm thấy thoải mái lắm. “

“Ạ ạ, ca ca sao lại đem nỗi khổ của Vô Song muội ra làm chuyện đùa được chứ, huynh định lừa chúng muội ha! “

“Hừ hừ, các nàng không tin thì có thể hỏi Vô Song mà, lo thu dọn trước đi nghe, ta đi gọi điểm tâm, chúng ta ăn ngay trong phòng” Nhạc Nhạc nói xong liền đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bốn vị cô nương, tiếng nói cười ồn ào vang lên không dứt.

Nhạc Nhạc cùng các nàng dùng điểm tâm xong, lại tiếp tục lưu lại thắt chặt ái tình với họ, khiến Tiên Vu Thác phải kêu đi gọi lại gã đến mấy lần mới mời gã đi được. Nguyên hôm nay có một tràng tỷ võ chiêu thân, Tiền Vu Thác nói gã chưa tìm được bà vợ xinh đẹp nào, nên cứ níu kéo mong Nhạc Nhạc giúp gã đi áp trận, tìm giúp gã một tiểu thư nhà nào đó xứng đáng để ra sức. Nhạc Nhạc lại bảo, trước hết phải xem gã có bản lĩnh thượng đài hay không cái đã. Tiên Vu Thác liền làm mặt dầy đáp: “Hặc hặc, nếu ta đánh không lại, thì nhường cho Nhạc Nhạc ca thì nhất định là ổn liền! Dù sao ta cũng còn rảnh ngày hôm nay để đi chơi, ngày mai là đã phải đi rồi. Thời gian này coi như là tiêu khiển!” Nhạc Nhạc kéo theo Quan Thái lúc này cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Ba người mang theo vũ khí, hòa vào dòng người, nhằm hướng lôi đài đi tới.

Buổi luận võ chiêu thân hôm nay do Trữ gia của Nhữ Dương thành chủ trì. Trữ gia có đến mấy chục tiệm buôn châu ngọc ở Phong Nguyệt quốc, mặc dù đang là thời loạn thế, nhưng sinh ý rất tốt. Trữ gia gia chủ là Trữ Kì ái mộ võ lâm hiệp sĩ, trong nhà cũng chiêu mộ được không ít cao thủ. Dưới sự ảnh hưởng của y, ái nữ duy nhất Trữ Huyền cũng yêu thích võ nghệ vô cùng. Nàng cũng thích kết giao với nhân sĩ giang hồ, do đó lần này nhân dịp nhân sĩ giang hồ tề tựu về hoàng thành, bèn tổ chức chiêu thân lôi đài, mong có thể tuyển được một đấng lang quân vừa ý đẹp lòng.

Ngay từ mấy hôm trước, dưới sự cố ý tuyên truyền của Trữ gia, rất nhiều nhân sĩ võ lâm gấp rút tụ về chờ đợi lôi đài ngày hôm nay. Hết nói về tài sản phong phú của Trữ gia, lại nói đến nhan sắc của Trữ Huyền tiểu thư. Vẻ đẹp của nàng vốn được liệt vào hàng nhất nhì ở Nhữ Dương thành, lại được mọi người hữu ý vô tình tán hưu tán vượn, khiến cho đợt tỉ võ chiêu thân lần này càng thêm náo nhiệt. Trời vừa tờ mờ sáng, hàng trăm võ lâm nhân sĩ đã tụ tập trước lôi đài. Khi bọn Nhạc Nhạc đến nơi, xung quanh đã có hơn ngàn nhân sĩ võ lâm người mang đầy binh khí, cộng thêm bách tích hiếu kỳ, sự náo nhiệt không còn gì hơn nữa.

Nhạc Nhạc quay sang hỏi: “Tiên Vu Thac, nói thật cho ta hay, ngươi học được mấy thành Toái Tinh kiếm pháp của gia gia rồi?”

Tiền Vũ Thác thấy Nhạc Nhạc hỏi có phần trịnh trọng, liền thành thật trả lời: “Bình thường ta không dám lơ là khổ luyện, nhưng học kiếm pháp đã hơn mười năm rồi, chỉ mới đạt được ba thành kiếm pháp của gia gia” Ngay sau đó gã liền thấy không ổn, liền nói thêm : “Kì thật hiện giờ ta cũng học được năm thành kiếm pháp của gia gia, so với ngươi tuy còn kém một chút, nhưng đối với những nhân vật võ lâm bình thường, ta hoàn toàn có thể thủ thắng! “

“Ta chỉ thấy ngươi cùng Lạc San đánh qua một lần, ngươi lại không đánh hết một phần lực, cho nên cũng không rõ ngươi nông sâu ra sao. Nhớ kĩ, khi thượng đài tính mệnh quan trọng hơn, không được sính cường, bằng không nếu ngươi có chuyện gì, Yên nhi sẽ không tha cho ta đâu. Ai chà, để câu dẫn nữ nhân thì đâu cần phải đánh tới đánh lui làm gì chứ! Cái ả Trữ Huyên này đầu óc chắc bị ung thối hoắc rồi, hễ một người nào đó giỏi võ công thì gả ngay cho hắn à? Nhưng nếu hắn vừa dài vừa xấu, mặt rỗ nách hôi rình thì …. hà hà …. nữ nhân mà chọn cách tỉ võ chiêu thân thì rõ ràng là trong đầu có vấn đề rồi !” Nhạc Nhạc luôn cho rằng, cho dù một người có thủ đoạn cao minh, khi đeo đuổi mĩ nữ mà lại dùng đến vũ khí, thì đạt được nữ nhân cũng không có ý nghĩa gì.

Tiên Vu Thác thao thao nói: “Ta sao đi so với huynh được, tùy tiện quơ tay bốc đại một lão bà của huynh thì tệ lắm cũng là một nhất đẳng mĩ nữ. Ta mà cũng có một lão bà như vậy, há còn đi liều mạng truy cầu nữ nhân sao? Nếu tiểu thư kia thật sự xinh đẹp, ta sẽ lên đánh. Còn ả nhìn không vừa mắt, thì chúng ta đi. Bất quá nếu ta đánh không lại, Nhạc Nhạc ca nhất định phải thượng đài, ngọc tốt không được truyền cho người ngoài hưỡng, A Thái, võ công ngươi cũng khá, ngươi có muốn lên không?”

Quan thái lắc đầu đáp: “Ta bây giờ vẫn còn chưa có muốn kiếm lão bà, đợi ta giải quyết xong hết mọi chuyện rồi mới tính, có nữ nhân bên người toàn là rắc rối, ta thật không nghĩ sao các người suốt ngày chỉ nghĩ tới việc cưới vợ.”

“Hà hà, ngươi chưa bao giờ thử qua chỗ hay của nữ nhân, đương nhiên là không hiểu rồi. Đợi khi ngươi biết rồi, ngươi sẽ biết nó giống như uống rượu vậy. Người ta nói nó ngon như thế nào, ngươi nghĩ đến bể đầu cũng chả ra. Nhưng chỉ cần nhấp qua một ngụm, thì sẽ biết cái vị cay chát đó nó tuyệt vời như thế nào!” Nhạc Nhạc lắc đầu ảo não, làm bộ dạng như một vị tiên sinh, giáo huấn Quan Thái về sự tương đồng giữa mỹ nữ và rượu ngon. Tuy nhiên, Quan Thái lại lắc đầu nhanh hơn, càng nghe càng hồ đồ.

Lúc này, một trung niên dáng người phúc hậu bước ra từ phía sau lôi đài. Y tuổi khoảng bốn mươi, trên mặt mang một nụ cười hoan hỉ, sắc diện sáng sủa, thân thể rất thư sinh, nhưng giọng nói không hề nhỏ chút nào. Y vừa bước lên đài, tiếng ồn ào bên dưới liền im đi rất nhiều. Y cất tiếng nói: “Bổn nhân là Trữ gia gia chủ Trữ Kì Hữu. Hôm nay đặc biệt vì tiểu nữ Trữ Huyền mà mở lôi đài kén rể, chỉ cần đáp ứng được điều kiện mọi ngươi ai cũng có thể thượng đài.”

Sau khi nói xong điều kiện dự thi, y tiếp: “Huyền Nhi mau mau ra đây, để các vị võ lâm anh hùng thấy mặt” Theo lời y, một nữ nhân xuất hiện phía sau lôi đài. Nữ nhân dáng người cực đẹp, da trắng như ngọc, chỉ trang điểm phớt qua, người vận một bộ quần áo võ sĩ màu vàng kim, dáng vẻ đơn giản mà nhanh nhẹn, nhu mì mà không kém phần anh khí, có thể gọi là nhất lưu mĩ nữ.

Tiên Vu Thác hưng phấn nói: ” Nhạc Nhạc ca, nàng này cũng không tệ lắm, dáng người điện nước đầy đủ, mặt tiền mặt hậu đều dư dã, thân thể mềm mại như bột, da thịt nõn nà miết vào là chảy nước, dang mạo quả là đẹp. Ca, không được cản ta, ta phải thượng đài, ta tới đây.”

Nhạc Nhạc thấy Trữ Huyền như vậy bèn khẽ gật đầu, dung mạo đúng là không tệ, nhưng không có cái khí chất khiến cho người ta vừa thấy đã yêu. Cho nên, trong đầu Nhạc Nhạc không hề có ý truy cầu, thấy Tiên Vu Thác hăm hở tiến lên lôi đài như vậy, liền ngăn lại nói: “Ngươi gấp làm gì, nếu là của ngươi, thì trước sau gì cũng thuộc về ngươi, nếu không phải của ngươi, cho dù bây giờ ngươi thượng đài cũng không tới lượt ngươi đâu. Đi, chúng ta lên trước đứng xem, coi tình hình thế nào rồi thượng đài cũng không muộn!”

Ba người vận khởi hộ thể chân khí, một tầng quang lệ nhàn nhạt xuất hiện quanh người. Họ tiến cách lôi đài ba trượng thì dừng lại, đây là vị trí quan sát tốt nhất. Trên lôi đài, Trữ Kì Hữu đã nói xong, hai cha con lui vào một bên nghỉ ngơi, đợi mọi người thượng đài.

Người đầu tiên nhịn không được thượng đài là một đại hán xấu xí, đầu trọc, tuổi khoảng hai năm hai sáu, tay cầm một thanh cương xoa hình tam giác. Trữ Huyên vừa thấy hình dáng của người, liền khẽ rùng mình, đôi hàng chân mày nhăn lại. Hình dáng này quá xa so với vị lang quân trong tưởng tượng của nàng. Ninh Kì Hữu khẽ bảo nàng không cần gấp, nam nhân tốt luôn xuất hiện sau cùng, đại hán này tuy là thô lỗ, nhưng phù hợp với điều kiện ban đầu do Trữ gia đưa ra: nam tuổi từ mười lăm đến ba mươi, chưa thành gia thất, không có khuyết tật, không có ác danh.

Thấy con cá đầu tiên đã có người câu, người thứ hai dĩ nhiên cũng can đảm hẳn lên. Một thân ảnh tà tà phóng lên lôi đài nhìn rất đẹp mắt. Đứng vững trên lôi đài, người này tay cầm trường thương, sắc mặt vàng vọt, dù tướng người không cao lắm, nhưng dáng vẻ so với đại hán trọc đầu kia nhìn còn khá hơn. Trường thương rung lên, mũi thương vẽ lên một vòng, bên dưới mọi người đều lớn tiếng khen hay.

Hai người không nói lời nào đã lao vào động thủ. Cả hai đều sử dụng trường binh, múa lên vun vút bạt gió. Hán tử đầu trọc dù có chiêu thức trầm trọng, không hoa mĩ, nhưng thực sự hữu hiệu. Chỉ xuất ra vài chiêu chậm chạp, nhưng có thể đánh bay từng lớp mưa thương. Qua lại hơn trăm chiêu, trường thương bị đánh bay, người nọ bị đại hãn đầu trọc hung hăng bổ trúng một xoa, mặc dù còn lưu lại gương mặt, nhưng hán tử mặt vàng thân thể phun huyết không ngừng, sắc mặt tái nhợt rời khỏi lôi đài, được bằng hữu giúp liệu thương.

Đại hán đầu trọc chiến thắng một trận, bắt đầu có chút đắc y, mở miệng cười lớn, đưa mắt nhìn Trữ Huyền mãi không thôi, tựa hồ nàng đã là vợ của hắn vậy. Dáng vẻ này của hắn khiến không ít người nổi giận, dưới đài lập tức xuất hiện một thanh niên sử đao, sắc mặt trắng trẻo, thân hình cao lớn, khí thế bất phàm. Nhìn thấy ý, lúc này Trữ Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, an tâm không ít.

Quan Thái thấy thanh niên sử đao này, liền vô cùng hưng phấn, nhưng khi thấyy thanh niên sử ra vài chiêu, thì thất vọng lắc đầu, “Người này giỏi lắm chỉ chống đỡ được ba mươi chiêu. Thứ đao pháp của hắn chỉ để dọa người, thật không hiểu hắn luyện đao kiểu gì nữa!”

Quả đúng như Quan Thái nói, đánh được khoảng hai mươi chiêu, thanh niên sử đao đã bị một xoa của đại hán trọc đầu kích trúng đùi, mất một mảng thịt lớn, máu trào ra như suối, đau đớn hét to hạ đài. Gã đầu trọc càng thêm hung hăng, một tay cầm xoa, bộ dạng như thiên thần tại thế. Nhưng đây là theo hắn nghĩ, còn người khác thì chỉ thấy một vẻ cuồng vọng đắc ý, ánh mắt miệt thị chúng nhân.

Một đạo hắc ảnh thượng đài, người này bất quá chỉ mới mười năm mười sáu tuổi, trên tay là một thanh hổ xỉ đại đao kì dị, thân đao đen xì, vừa nặng vừa lạnh. Diện mạo của y lãnh tuấn, ánh mắt toát ra sát khí oai hùng, lạnh lùng nhìn hán tử đầu trọc nói: “Ta nghĩ người vừa rồi sử đao thật làm mất mặt đao pháp, đao pháp thật sự không phải sử dụng như vậy!”

[1] Nhận tiền của ngươi mà không nói một vài câu vuốt mông ngựa mới là lạ

[2] Nam cầu tài, nữ cầu duyên, nói sao cũng trúng mà. Người đâu mà mê tín đến thế cơ chứ !


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.