Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 40: Bị vây (Hạ)



– Ai da, mấy tên đánh xe nói, xe của bọn chúng còn ở bên ngoài, khiến chúng rất lo ngại, lo đến nỗi ngủ không được, bảo ta quay lại kéo xe vào trong viện.

Đám nữ nhân của Nhạc Nhạc thấy bộ dạng bịp bợm của gã, nhịn không nổi cất tiếng cười lớn. Tiên Vu Thác tuy biết rằng Nhạc Nhạc đưa người vào trong là muốn đánh nhau, làm sao không minh bạch đạo lý này. Nhưng hắn vẫn cười rất vui vẻ, nói

– Ha ha, ngủ không được quả thật là vấn đề lớn nha. Các người đánh xe vũ khí giao cho Tiên Vu thế gia, lại đây, bọn ngươi đẩy xe tiến vào nào!

Khi Chu Hạo thấy đám nữ tử cười, hình dạng cực kỳ thu hút. Đặc biệt là cô nương mặc áo xanh, vừa nhìn nàng thấy nàng là y quả thực muốn đè nàng ra ngay, chiến đấu một phen cho thỏa thích. Nàng này so với hai nha đầu của Dương gia nhất định mê người hơn nhiều, nếu như…

Chu Hạo đột nhiên cười nói:

– Nếu muốn thu lại vũ khí cũng không phải là vấn đề, muốn chúng ta không cướp tỷ muội Dương gia cũng được, chỉ cần đem cô em bé nhỏ kia dâng cho chúng ta, ta sẽ dẫn huynh đệ quay về, thế nào?

Hắn đắc ý chỉ Yến Vô Song, cho rằng đó là biện pháp trung hòa, phía bọn họ nhất định sẽ đồng ý. Hơn nữa, Tiên Vu thế gia cũng không hề mất mặt gì, chỉ là một nha đầu thôi mà! Chỉ vì cái ý niệm nhất khắc này mà hắn vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.

– Ai da, Chu bảng chủ, thực là chủ ý hay! Nha đầu này suốt ngày không chịu nghe lời, chính là đang lo không ai dạy dỗ y. Nếu như ngài thích thú, cũng không phải chuyện gì lớn, lại đây, chuyển hàng đi thôi!

Nụ cười của Nhạc Nhạc lúc đó nhìn rất dâm tiện, rất giống với vẻ mặt của mụ tú bà trong một kỹ lâu nhỏ nào đó vậy.

Chu Hạo mừng rỡ, còn cái miệng nhỏ xíu của Yến Vô Song thì nghệch ra, gần như phát khóc, nũng nịu nói:

– Đại ca, sao huynh có thể mang muội cho người khác hả. Huynh chẳng từng nói sẽ chiếu cố cho muội suốt đời sao?

Nàng chợt nhìn thấy cái nháy mắt đầy ngụ ý của Nhạc Nhạc, lại còn nghe gã lớn tiếng quát:

– Tiểu nha đầu ngươi suốt ngày không chịu nghe lời ta, mang ngươi tặng cho Chu bang chủ có thể là được hưởng phúc đấy! Lại đây, mau đi theo ta, ta sẽ tự thân đem ngươi qua đó tặng!

Quan Thái không cao hứng chút nào, hét lớn:

– Nhạc Nhạc, ngươi sao lại mang Vô Song cô nương tặng cho người khác vậy. Thế là không được đâu!

Nhạc Nhạc không hề để ý tới lời hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lúc đầu, những cô nương khác vô cùng lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy cái nháy mắt đầy ý nghĩa của Nhạc Nhạc, hiểu rằng gã đang giở trò khỉ, liền cũng theo gã diễn màn kịch vui, đem hết lời khuyên giải, vì Vô Song mà cầu tình. Vô Song cũng diễn rất xuất thần, hết dậm chân giận dỗi, lại đến quệt nước mắt đầm đìa, từ từ bị Nhạc Nhạc lôi tới bên mình Chu Hạo. Gã vừa lộ ra vẻ nịnh nọt, lấy lòng vừa nói:

– Chu bang chủ, ta sợ lời nàng ấy quá rồi, xin đứng ở đây trông nàng, sau khi tất cả hàng hóa được mang đi, ta sẽ để nàng đi theo ngài!

Chu Hạo nhủ thầm: “Nha đầu áo xanh này võ công tầm thường, Nhạc Nhạc xem có vẻ không biết võ công, vậy nên theo lời hắn!” liền cười nói:

– Ha ha, đương nhiên có thể. Các huynh đệ hãy mau nhường đường, để bọn họ đưa hàng vào trong.

– Chậm đã, làm sao ngươi có thể tùy tiện mang nữ nhân của mình dâng cho người khác được chứ! Nam nhân các ngươi cái gì cũng không tốt, không được đem nữ nhân cho người khác!

Những lời này phát ra từ thanh âm của hai người. Nhạc Nhạc theo tiếng quay lại tìm, thấy hai người họ có y phục rất giống các vị tẩu tẩu trong trang, dáng điệu thướt tha, ôn nhu khả ái, không những giọng nói rất cương nghị, mà vẻ đẹp cũng có thể sánh với Mộ Dung Kì. Hai người đúng cùng một chỗ, lại có thêm vài phần phong tình.

Dương Kế quát lớn:

– Mai nhi, Hạnh nhi, không được nói càn, mau quay trở về, ở đây không cho phép các ngươi can thiệp!

Nhạc Nhạc thầm nghĩ “Có phải Chu Hạo là muốn cướp hai người này? Hừm, rất hấp dẫn, có tính cách, ta thích!” rồi cất cao giọng nói:

– Ha, Hay là các nàng theo Chu bang chu đi. Ta đỡ phải mang nàng ấy cho người ta, các nàng nguyện ý đi cùng y chứ?

– Hừm, đồ nam nhân óc đậu hũ! Người gì nhìn thì không tệ mà lại vô dụng quá, ngươi dựa vào cái gì để nói chuyện với chúng ta!

Hai người nắm tay nhau, nói cùng một lời giống nhau, quả thật rất quỷ dị.

Dương Kế nổi giận quát mắng hai nữ nhi đang làm loạn:

– Hai tên nha đầu các ngươi, mau cuốn gói vào trong cho ta, nếu không phải vì hai người các ngươi, chúng ta cũng không cần phải làm như vậy, muốn tốt đi đôn đốc mọi người tiếp tục chuyển hàng!

Dương Thừa cũng ở bên cạnh khuyên nhủ:

– Tiểu Mai, Tiểu Hạnh à, đừng quấy rối khiến cha các ngươi nổi giận. Cha các ngươi nếu không phải vì lo cho các ngươi sẽ chịu thiệt thòi, thì sao lại làm như vầy chứ !

Lúc này toàn bộ hàng hóa đều được vận chuyển vào trong, Chu Hạo cười lớn nói:

– Hai tỷ muội các nàng nếu muốn, đều có thể cùng ta ở một chỗ, ta cam đoan chiếu cố các nàng cả đời, để các nàng hưởng thụ phú quý, thế nào?

Hai nàng cũng không có trả lời, Nhạc Nhạc lớn tiếng cười nói:

– Chu bang chủ nói thật hay, bất quá ta có một việc không rõ, xin được Chu bang chủ trả lời?

Chu Hạo thấy Nhạc Nhạc và Yến Vô Song đã bị người của hắn bao vây, giống như những con vịt bị chộp đầu, tâm tình rất sảng khoái, cười nói:

– Vị tiểu huynh đệ này, có việc gì cứ hỏi?

Lúc này người hai bên đều ngạc nhiên yên lặng, muốn nghe xem Nhạc Nhạc hỏi hắn chuyện gì, chỉ nghe Nhạc Nhạc nói:

– Ngươi có năng lực chiếu cố cho nữ nhân của mình, nghe nói nhi tử ngươi lại không hề giống ngươi, sao lại như vậy?

“Ngươi, dám giởn với ta à” hắn nổi giận trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, chỉ thấy Nhạc Nhạc tùy tiện vung tay lên, đưa Yến Vô Song cùng vọt ra khỏi vòng vây, phiêu lãng đáp xuống đứng trên điếu kiều bằng đá của Tử Sa sơn trang. Y giờ mới biết mình đã bị lừa, càng nổi cơn lôi đình.

Chợt thấy Nhạc Nhạc đột nhiên bạt kiếm, bạch quang chớp lên. Y thầm cảm thấy không ổn, vội vàng nhắm mắt nhảy lùi về phía sau tới năm sáu trượng, xuất ra toàn bộ chân khí hộ thể, vung cây trường thương dài một trượng hai theo tư thế phòng bị. Y nhất thời không thể mở mắt, chỉ nghe thấy ở vị trí vừa đứng lúc nãy vang lên những tiếng kêu thảm không ngừng. Hai tên hộ pháp đứng hai bên y đều bị bạch quang làm cho thương tổn, cùng lúc văng ra năm sáu trượng.

Đó là kết quả khi Nhạc Nhạc toàn lực sử chiêu “Mân côi chi thứ”. Chiêu này mặc dù hoa mĩ, một kiếm có thể giết hơn mười người, nhưng cũng cực kỳ hao tổn nội lực. Chỉ một tích tắc, Nhạc Nhạc xử ra mười thức, cảm thấy chân khí trong người còn lại không nhiều, liền rít trầm một tiếng, lướt khỏi vòng vây của Lưỡng Hà bang.

Trong nháy mắt, Huyết Sắc Mân Côi đã mười lần nở ra, mười lần phóng ra, đã lấy đi sinh mạng của hơn một trăm tráng hán. Người của hai bên đều không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc đưa mắt nhìn hoa nở hoa rụng, rồi lại thấy Nhạc Nhạc toàn thân vẫn trắng muốt, không hề dính một chút huyết tích nào.

Nhạc Nhạc trở lại bên cạnh chúng nữ, hô to: “Vào trang thôi!!!”

Tiên Vu Thác dẫn theo hơn ba mươi hộ vệ của Tiên Vu thế gia, mặt lộ vẻ sùng bái đi theo Nhạc Nhạc. Họ trước hết tiến vào Tử Hà sơn trang, sau đó thừa dịp đưa mắt quan sát, thấy không chỉ Chu bang chủ mà cả bang chúng Lưỡng hà bang cùng sợ đến chết khiếp, còn người của sơn trang toàn bộ rút về, không hề bị thương.

– Mệt chết ta thôi, chân khí sử dụng chỉ còn có bốn thành. Kỳ Kỳ giúp ta mang kiếm, ta đi gặp Vô Song, ai da… Tiểu nha đầu không được nổi giận đấy!

Nhạc Nhạc vừa tiến vào trang đã không còn một chút khí chất cao thủ nào. Những gì còn lại chỉ là bộ dạng của một công tử gia vô lại.

Yến Vô Song quả thực kích động, nắm tay Nhạc Nhạc nói:

– Ca ca, vừa rồi chơi thật hay. Muội và ca ca lừa cho bọn chúng chạy vòng quanh tít mù, sau này muội muốn chơi như vậy nữa. Hà hà, tên Chu lão đầu này, vừa thấy muội đã háo sắc nhìn loạn cả lên. Ca ca dọa cho lão sợ đến xanh mặt. Lần sau muội muốn chơi trò như vậy nữa!

Nhạc Nhạc lúc này lại nghĩ, người ta đâu phải là đứa trẻ lên ba, làm sao để ngươi bịp lần thứ hai chứ. Nhưng gã không muốn làm phật ý Yến Vô Song, liền cười nói:

– Được rồi, lần sau gặp lại mấy tên ngốc đó, chúng ta sẽ chơi chúng một trận cho ra trò!

Đôi mắt đẹp của Dương Mai chớp động liên tục, thốt:

– Hai người này thật kỳ quái a, biến tới biến lui, lúc thì như tên ngốc, lúc thì là cao thủ. Bộ dạng quả thật tức cười!

Dương Hạnh tiếp:

– Lúc nãy chúng ta lỡ lời chửi mắng gã, không biết gã có trách chúng ta không, có nghĩ chúng ta quá ngu ngốc không?

Trầm mặc một lúc, cả hai đồng thanh nói “Có khả năng! Ôi!”

Dương Kế đi vào trong trang, vô cùng cảm kích Tiên Vu Thác và Nhạc Nhạc. Đặc biệt là với Nhạc Nhạc, trong mắt lão thầm chứa vẻ sợ sệt. Người như thế này mà giết hơn trăm người rồi mà cũng như thường, không biết hắn là người gì nữa.

Dương Kế bày tiệc rượu tẩy trần cho Nhạc Nhạc và những người đi theo. Khi vào tiệc, lão nói:

– Tiên Vu thế gia quả nhiên danh bất hư truyền, trọng thành trọng tín, vì chúng ta giết hơn trăm người Lưỡng Hà bang, lại giao binh khí tới tận đây. Chỉ cần trang bị cho thanh niên trong trang có được vũ khí, trải qua huấn luyện, nhất định có khả năng bổ sung hơn hai ngàn người tham gia chiến đấu, rốt cục sau này không cần sợ Lưỡng Hà bang nữa. Lần này, bọn chúng bao vây sơn trang mấy ngày, một là không có thu hoạch gì, hai lại còn tổn thất hơn trăm người, nhất định sẽ tức giận bốc khói. Bọn chúng nếu còn chưa chịu rút đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục chém giết tiêu diệt uy phong của chúng.

Nhạc Nhạc nâng chén rượu cười nói:

– Dương trang chủ, ngài nói sai ở một điểm. Ta giết người, không phải vì giúp ngài! Chính là nhân vì Chu Hạo có cặp mắt chó, dám cả gan muốn chiếm nữ nhân của ta. Ha ha, Song nhi của ta hấp dẫn như vậy, ta làm sao từ bỏ nàng mà cho người khác chứ! Nếu ai dám có chủ ý đánh hay gì gì đó với nữ nhân của ta, thì có chết mà thôi. Ngày mai ta lại hành hạ hắn một phen”

Vô Song nghe thấy Nhạc Nhạc khen nàng đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên. Đó không phải là vì quá xấu hổ, mà là vì quá cao hứng, nên cặp mắt dụ nhân cứ tình tứ chăm chú nhìn Nhạc Nhạc. Nàng nhìn cho đến khi gã nhìn đáp lại, rồi lại mỉm cười, nàng mới thu hồi mục quang, trong lòng lại càng vui thích khoan khoái.

Những nữ nhân khác sau khi nghe Nhạc Nhạc nói, cũng lộ vẻ hết sức ái mộ. Mặc dù rất đồng ý với lời nói đầu tiên của Nhạc Nhạc, nhưng điều Nhạc Nhạc nói cũng là điều các nàng muốn nói.

Hai đôi mắt đẹp của Dương Mai, Dương Hạnh nhìn Nhạc Nhạc vừa chăm chú, vừa hiếu kỳ. Chúng nhấp nha nhấp nhổm dường như muốn thố lộ điều gì. Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, cùng gật gật đầu. Phải chăng tâm linh của hai nàng thực sự tương thông, người này nghĩ gì thì người kia đều biết?

Nhưng huynh đệ Dương Kế và Dương Thừa thì chỉ nhìn nhau cười khổ. Hai lão cứ tưởng Nhạc Nhạc vì họ mà trượng nghĩa xuất thủ, ai ngờ nguyên nhân lại là như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.