Những Quận Chúa Nổi Loạn

Chương 11



Ngày hôm sau. Canolles còn tỏ ra vui vẻ hơn hôm trước. về phần mình. tử tước De Cambes cũng tỏ ra cởi mở hơn. Ngay cả lão Pompéc cũng ba hoa kể lại những trận chiến mà mình đã tham gia cho Castorin nghe. Cả một buổi sáng trôi qua như thế.

đến lúc ăn trưa. Canolles xin phép rời tử tước một lát. chàng trai nói rằng mình cần phải viết một lá thư dài gửi cho một người bạn ngụ trong vùng và nói thêm rằng cũng cần phải đến thăm người bạn khác Ở cách Poitiers khoảng ba bốn trăm dặm. gần đến đường lớn. Canolles hỏi thăm ông chủ quán về người bạn này và được trả lời rằng cách làng laulnay một khoảng chàng sẽ tìm được nhà của người đó và sẽ nhận ra qua hai tháp cao.

Do đó. vì Castorin sẽ phải rời cái nhóm nhỏ để mang thư đi. vì Canolles cũng phải ghé qua nhà người bạn. nên chàng tử tước được yêu cầu chọn từ bây giờ nơi tất cả sẽ cùng nghỉ qua đêm.

chàng tử tước ném một cái nhìn vào tấm bản đồ nhỏ mà Pompéc mang theo và đề nghị làng laulnay. Canolles không phản đối gì và còn xảo quyệt đến mức nói to:

– Pompéc à. nếu lão được phái đi như hôm qua để chọn nơi nghỉ thì hãy giữ cho ta một phòng gần bên phản g chủ lão để hai anh em ta có thể trò chuyện một lát nhé .

ông lão tùy tùng thâm hiểm trao đổi một cái nhìn với chủ mình và mỉm cười. biết chắc mình sẽ không làm như thế. Còn Castorin đã nhận được lời dặn dò từ trước. đến lấy thư và được lệnh đến laulnay chờ sẵn.

Không phải e sợ sẽ nhận lầm quán trọ bởi vì laulnay chỉ có một quán duy nhất là Grand- Charles-martel.

Mọi người lại lên đường. Cách Poitiers. nơi họ vừa dùng bữa khoảng năm trăm bước. Castorin băng qua một con đường tắt bên phải. Mọi người đi thêm khoảng hai giờ nữa. đến lượt mình.

Canolles nhận ra ngôi nhà của người bạn qua lời chỉ vẽ của chủ quán. chàng chỉ cho tử tước thấy.

chào từ giã. lại dặn dò Pompéc về nơi nghỉ ngơi. và theo một con đường tắt về bên trái.

Chàng tử tước đã hoàn toàn an tâm. chàng không có gì phải bực bội câu chuyện hồi hôm. và cả ngày hôm nay đã không có cái gì phải lo âu. chàng không còn e ngại Canolles sẽ phản đối những ý muốn của mình và chàng nam tước vẫn là một người bạn đồng hành tốt bụng. vui vẻ. bặt thiệp.

chàng không đòi hỏi gì hơn là tiếp tục con đường với người đó. Vì thế. có lẽ cũng vì chàng không muốn rời người tùy tùng của mình. và đi một mình trên đường nên Pompéc đã không được phái đi trước như tối qua.

đến làng thì trời vừa tối. mưa xối xả. may sao có một phòng đã được đặt lò sưởi từ trước.

Chàng tử tước vội vã muốn thay y phục nên lấy phòng đó và giao cho Pompéc nhiệm vụ lo phòng cho Canolles.

– Xong rồi – Lão Pompéc ích kỷ trả lời vì muốn mau được đi ngủ – Bà chủ quán đã hứa lo giùm.

– Được rồi. Sắc cá nhân của tôi đâu rồi?

– Đây ạ!

– Mấy lọ thuốc của tôi đâu?

– Thưa đây.

– Cám ơn lão. . . lão ngủ Ở đâu. Pompéc?

– Ở đầu hành lang.

– Nếu có gì tôi cần gọi thì sao?

– CÓ cái chuông nhỏ đây. bà chủ quán sẽ đến.

– Đủ rồi. cửa đóng kín chứ?

– Cậu thấy rồi đấy.

– Nhưng không có chốt!

– CÓ Ổ khóa.

– Được rồi. tôi sẽ khóa lại vậy. Không có cửa nào khác chứ?

– Hình như không.

Và Pompéc cầm ngọn nên đi vòng quanh phòng.

– Lão hay xem mấy cánh cửa chớp có chắc không?

– Đều móc cả lại rồi.

– Thôi được Thôi lão đi ngủ đi.

Pompéc đi ra và chàng tử tước khóa cửa lại.

Một giờ sau. Castorin thật ra đã đến trọ từ trước và Ở trong một phòng ngay bên cạnh Pompéc mà lão không hề biết rón rén đi ra và mở cửa cho Canolles.

Canolles. tim đập mạnh. đi nhẹ vào để cho Castorin lo việc đóng cửa lại. hỏi phòng của chàng tử tước và lên lầu.

Chàng tử tước đã toan đi nằm thì nghe có tiếng chân ngoài hành lang.

Chàng tử tước như chúng ta đã thấy là một người hay sợ sệt. vì thế chàng giật mình khi phát giác tiếng chân và lắng tai nghe.

Những tiếng chân dừng lại trước cửa phòng chàng. Mấy giây sau. có tiếng gõ cửa.

– Ai đó? – Giọng hỏi vô cùng sợ hãi đến nỗi Canolles suýt không nhận ra nếu chàng không có dịp được nghe thường xuyên trong hai ngày qua.

– Tôi đây mà! – Canolles nói.

– Sao. ông à? – Giọng nói chuyển từ sợ sệt qua hốt hoảng.

– Vâng. tử tước à. Anh thử nghĩ xem. trong các quán trọ này chẳng còn lấy một phòng nào trống cả… Lão Pompéc ngu ngốc của anh chẳng nghĩ gì đến tôi hết… Cả làng không còn một cái quán trọ nào khác . . . Và vì phện g của anh bạn có hai giờn g . . .

Chàng tử tước ném ánh mắt kinh hoàng lên hai cái giường đặt kề bên nhau trong góc phòng.

có một chiếc bàn ngăn Ở giữa.

– Sao. anh hiểu chứ? – Canolles tiếp tục – Tôi đến nhận giường của tôi. Hãy mở cửa cho tôi nhanh đi. tôi van anh. tôi đang chêm cóng đây. . .

Thế là nghe có tiếng náo động trong phòng. tiếng quần áo sột soạt và tiếng chân hấp tấp.

– Vâng. vâng! – Giọng chàng tử tước càng thêm hoảng hốt – Vâng. để tôi mở. . .

– Tôi đang đợi đây. . . Nhưng. xin anh nhanh lên cho nếu không tôi biết thành đá thật.

– Xin lỗi. nhưng là vì tôi đang ngủ. . .

– Nhưng. hình như trong phòng anh còn ánh đèn mà. . .

– Không đâu. ông lầm đấy.

và đèn tắt phụt ngay. Canolles không kêu ca gì.

– Tôi ra đây. . . Tôi không thấy cánh cửa đâu cả.

– Tôi cũng nghĩ vậy. – Canolles nói – Tôi nghe thấy tiếng anh từ đầu phòng đằng kia. Về phía nay. nay . . .

– à! Tôi đang tìm cái chuông để gọi Pompéc.

– Pompéc Ở tuốt đầu hành lang và sẽ không nghe đâu. . .

– Tôi đã muốn gọi lão dậy. nhưng không được. Lão ngủ say như chêm.

– Vậy thì để tôi gọi bà chủ quán.

– Chà! Bà chủ quán đã nhường giường của mình cho một người khách và đã lên gác thượng ngủ. . . Sẽ không có ai đến đâu. anh bạn ạ. . . Vả lại. gọi mọi người dậy mà làm gì. tôi không cần ai cả.

– Nhưng. tôi…

– Anh. anh cứ mở cửa cho tôi. tôi cám ơn anh lắm. Tôi tò mò tìm giường của mình. tôi đi nằm.

có thể thôi. Tôi van anh. mở cửa nhanh lên.

– Nhưng mà… – Chàng tử tước tuyệt vọng nói – Chắc là còn những phòng khác nữa chứ. dù cho không có giường đi nữa?. . . Không thể nào lại không có phòng được. Gọi thử xem. . .

– Nhưng. thưa tử tước. đã mười giờ khuya rồi. . . Anh sẽ làm náo loạn cả quán trọ. . . Mọi người sẽ nghĩ rằng có đám cháy. . . và thế là cả đêm sẽ không ai ngủ được nữa. . . như vậy thật là đáng tiếc bởi vì tôi buồn ri gù muốn chêm đây . . .

Câu cam đoan cuối cùng có vẻ như làm chàng tử tước an tâm phần nào. Những bước chân nhè nhẹ đến gần và mở cửa ra.

Canolles bước vào và đóng cửa lại. Chàng tử tước. sau khi mở. đã vội lùi ra xa.

Canolles nam tước thấy mình đang Ở trong một gian phòng gần như hoàn toàn tối đen bởi vì mấy hòn than gần tàn trong lò chỉ phát ra những tia sáng yếu ớt. Bầu không khí ấm áp và sực nức những mùi thơm tho của một người rất quan tâm đến việc làm dáng.

– Xin cám ơn tử tước. – Canolles nói – Nói đúng. Ở đây dễ chịu hơn là ngoài hành lang.

– ông buồn ngủ hở nam tước?

– Vâng. chắc chắn rồi. . . Hãy chỉ cho tôi giường của tôi vì anh biết rõ trong phòng rồi. hay là để tôi đốt nên lên . . .

– Không. không. không. vô ích thôi! – Chàng tử tước vội nói – Giường của ông Ở bên tay trái đây này.

Nhưng vì bên trái của tử tước là bên phải của nam tước nên chàng ta thẳng về phía bên phải đụng ngày một cái cửa sổ. gần bên cửa sổ là một cái bàn nhỏ và trên đó là chuông mà chàng tử tước hoài công tìm kiêm. Chàng ta bỏ luôn cái chuông vào túi.

– Kia. anh nói gì vậy? – Canolles kêu lên – Chúng ta đang chơi trò cút bắt ấy à?. . . Nhưng mà anh làm gì trong bóng tối vậy?

– Tôi tìm cái chuông đi gọi Pompéc.

– Nhưng gọi lão để làm gì chứ?

– Để ông ấy. . . mang thêm một cái giường vào đây.

– Để cho ai?

– đểcho lão!

– Để cho Pompéc à?… Anh nói gì vậy?… Để cho người hầu ngủ cùng phòng với chúng ta à?

Thôi đi! Anh giống như mấy cô bé nhút nhát vậy. . . Chúng ta là những chàng thanh niên đủ lớn để tự vệ rồi kia mà. Thôi. hãy nắm tay tôi và dẫn giùm tôi về giường. tôi không kiêm ra nó. . . hay là. . .

đốt đèn lên nhé!

– Không! Không! – Chàng tử tước kêu lên.

– Nhưng. bởi vì anh không muốn nắm tay tôi. thì ít ra cũng cho tôi một đầu chỉ chứ. tôi đang Ở trong cái mê hồn trận thật sự.

Và chàng ta bước đến. hai tay đưa ra phía trước. về hướng có tiếng nói. nhưng ngay bên cạnh chàng. như có một bóng cười lướt qua. thoang thoảng một mùi thơm. chàng vòng tay lại. nhưng chỉ ôm được không khí.

– Đấy! Đấy! Thưa ông! – Chàng tử tước nói từ đầu phòng đằng kia – ông đến bên giường rồi – Cái nào là của tôi?

– Cái nào cũng vậy! Tôi không ngủ nữa đâu.

– Sao. anh không ngủ nữa à? Vậy anh sẽ làm gì chứ?

– Tôi sẽ ngồi trên ghế ngủ suốt đêm.

– Thôi đi! – Canolles nói – Tôi không bằng lòng với trò trẻ con như vậy đâu. lại ngủ đi. tử tước à lại ngủ đi thôi!

Và Canolles được soi sáng bởi một tia sáng cuối cùng phát ra từ lò sưởi nhìn thấy chàng tử tước đang ngồi thu mình trong một góc. giữa cánh cửa sổ và cái tủ. trùm mình trong chiếc áo ánh sáng đó vụt tắt. nhưng cũng đủ để chàng nam tước nhìn thấy và để cho chàng tử tước hiểu rằng mình đã thua. Canolles bước thẳng về chàng. hai tay đưa ra phía trước. và dù trong phòng tối om. chàng công tử cũng hiểu rằng lần này thì không thoát khỏi tay kẻ đang đeo đuổi.

– Nam tước ơi! – Chàng tử tước ấp úng – Xin đừng bước đến nữa. tôi xin van ông. xin đừng bước lên đến nữa nếu ông là một người lịch sự.

Canolles dừng lại. tử tước đang Ở thật gần chàng đến nỗi nghe cả tiếng tim đập mạnh và hơi thở nóng ấm. cùng lúc đó một mùi hương say sưa tuyệt vời toát ra từ tất cả những gì là tuổi xuân.

và hương sắc ngọt ngào hơn cả mùi thơm của loài hoa. như bao phủ lấy chàng và đoạt mất khả năng tuân theo lời tử tước. dù rằng chàng rất muốn.

Thế nhưng chàng vẫn đứng bất động một hồi nơi mình đứng. hai tay đưa về phía những ngón tay đang xua đuổi. và cảm thấy rằng chỉ cần thêm một bước nữa để chạm đến thân hình tuyệt vời kia mà chàng đã từng chiêm ngưỡng sự mềm dịu trong hai ngày qua.

– Xin tha cho! Xin tha cho! – Chàng tử tước thì thầm bằng một giọng kinh hoàng đã pha lẫn một chút ngọt ngào. Xin tha cho! – Rồi giọt nước mắt tắt ngấm trên môi. và Canolles cảm thấy thân hình kia quỳ xuống.

Tim chàng muốn nổ tung ra: Giọng nói van nài kia làm cho chàng hiểu rằng đối phương đã thua nửa phần rồi.

Chàng tiến thêm một bước nữa và đụng phải hai bàn tay đang chắp lại van nài của chàng công tử và lúc này không còn đủ sức kêu lên. chỉ có thể thốt ra một tiếng thở dài.

Bỗng nhiên một tiếng vó ngựa vang lên dưới cửa sổ. những tiếng gõ dồn dập lên cửa quán tiếp theo là những tiếng kêu và những tiếng ồn ào.

– Ngài nam tước De Canolles! – Một giọng kêu to.

– ôi! Tạ ơn trời! Ta thoát rồi! – Chàng tử tước lẩm bẩm.

– Mẹ kiếp! – Chàng Canolles kêu lên – Hắn ta không thể đợi ngày mai được à?

– Ngài nam tước De Canolles! – Giọng kia lại kêu to – Ngài nam tước De Canolles! Tôi cần nói chuyện với ngài ấy ngay bây giờ.

– Chà. có chuyện gì vậy nhỉ? – Chàng nam tước hỏi. vừa bước lùi một bước.

– Thưa chủ nhân – Castorin kêu lên bên ngoài cửa – Người ta đang tìm ngài đấy.

– Mà ai vậy chứ. thằng ngốc?

– Một người đưa thư.

– Ai gửi đến?

– Ngài công tước D epernon.

– Lão muốn gì ta?

– Công vụ của đức vua.

Sau những tiếng thần kỳ đó mà chàng buộc phải tuân theo. Canolles vẫn làu bàu. ra mở cửa và xuống lầu.

Nghe có tiếng ngáy của Pompéc.

Người liên lạc đã vào quán và đang ngồi đợi. Canolles đến gặp y và tái mặt khi đọc lá thư của Nanon. bởi vì như chúng ta có thể đoán ra người liên lạc đó là Cauvignac. Vì lên đường chậm mất mười giờ sau chàng nên dù đi nhanh đến đâu cũng mãi đến giờ mới bắt kịp.

Và câu hỏi với Cauvignac là đủ để Canolles hiểu rằng cần phải lên đường ngay. Chàng đọc lại lá thư thêm một lần nữa và câu: Em gái của anh giúp chàng hiểu rõ vấn đề. tiểu thư De Lartigues đã nhận chàng là anh trai.

Canolles đã nhiều lần được nghe chính tiểu thư De Lartigues kể về một người anh trai. với lời lẽ không lấy gì làm mặn mà. Bây giờ thì chàng đã chiêm chỗ người anh đó. Điều này chẳng làm tan đi sự bực bội vì phải tuân theo mệnh lệnh của ngài công tước.

– Thôi được! – Chàng nói với Cauvignac mà cũng chẳng thèm giới thiệu hắn với chủ quán. và cũng không mở hầu bao vì hắn. điều mà chàng không bao giờ quên khi gặp dịp – Thôi được. hãy về bảo với chủ ngươi rằng đã gặp ta và ta đã lên đường ngay tức khắc.

– Còn với tiểu thư De Lartigues. tôi phải nói lại làm sao?

– CÓ chứ! Ngươi hãy bảo rằng anh trai của tiểu thư rất cảm tạ tình nghĩa của tiểu thư đối với anh ấy. Castorin. thắng ngựa vào!

Và không nói thêm với người liên lạc đang vô cùng ngạc nhiên trước một sự đón tiếp như vậy.

Canolles trở lên phòng chàng tử tước. Chàng thấy cậu ta mặt tái nhợt. run rẩy. y phục chỉnh tề. Hai ngọn nên đang cháy trên lò sưởi.

Canolles ném một cái nhìn vô cùng tiệc nuối về phía góc phòng nơi có hai chiếc giường. Chàng thiếu niên nhìn theo ánh mắt đó với vẻ thẹn thùng khiến cho hai má đỏ lên.

– Bây giờ thì anh hài lòng rồi nhé! – Canolles nói – Bây giờ thì anh đã thoát khỏi tôi trong suốt cuộc hành trình còn lại. Tôi phải lên đường thi hành công vụ của đức vua.

– Chừng nào đi? – Chàng tử tước hỏi với một giọng chưa được hoàn hồn lắm.

– Ngay bây giờ. tôi đi Nantes. triều đình hình như đang Ở đấy.

– Xin chào ông! – Chàng tử tước cố gắng lắm mới trả lời nổi và buông mình xuống chiếc ghê.

không dám nhìn lên người bạn đồng hành.

Canolles tiến tới một bước.

– CÓ lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại tử tước nữa. chàng xúc động nói.

– Biết đâu được. – Chàng tử tước trả lời và cố gắng mỉm cười.

– Xin hãy hứa với một người sẽ luôn giữ mãi kỷ niệm về bạn. – Canolles nói và đặt một bàn tay lên ngực. một cử chỉ và một giọng nói hài hòa khiến cho không ai có thể nghi ngờ được sự thành thật.

– Điều gì?

– Là bạn sẽ thỉnh thoảng nhớ đến người ấy.

– Tôi xin hứa.

– Khôn g . . . giận chứ? . . .

– Vâng.

– Bằng chứng cho lời hứa đó?

Chàng tử tước đưa bàn tay ra.

Canolles đỡ lấy bàn tay run rẩy ấy. không có ý định nào khác là sẽ thân mật siêu chặt. nhưng với sức thôi thúc mạnh hơn cả ý muốn. chàng ép nó lên môi và chạy vội ra khỏi phòng vừa lẩm bẩm – ôi Nanon! Làm sao em có thể bù lại cho ta những gì em vừa làm mất của ta?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.