Vốn Hàn Lập cũng không định phối chế 2 loại dược vật không có quan hệ với luyện công này, nhưng trải qua cẩn thận tự định giá, cảm giác chính mình dù sao vẫn là một nửa người giang hồ, có trời mới biết, vào một ngày nào đó hắn có hay không sẽ gặp phải tai họa? Có thể hay không bị cuốn vào một ít đánh đánh giết giết trên giang hồ? Chính là nên chuẩn bị trước một chút giải độc chữa thương vẫn tốt hơn, vạn nhất nếu mình trúng độc bị thương, bởi vì không có thuốc tốt mà nghẻo, chẳng phải quá oan khuất!
Nghĩ vậy, Hàn Lập điều chế 2 loại dược vật, chuẩn bị mang bên người đề phòng ngoài ý muốn, dù sao tánh mạng mỗi người chỉ có 1 cái mà thôi, Hàn Lập còn không muốn ch.ết sớm.
Mặc dù làm vậy sẽ ảnh hưởng đến số lượng của 2 loại linh dược, từ đó mà tốc độ tu luyện khẩu quyết có chậm đi một ít, nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh được. Dù sao trên đời không có cái gì thập toàn thập mĩ, làm người có đôi lúc phải có chút cam chịu.
Hàn Lập phối chế hoàn thành, bắt đầu dựa theo phương pháp dùng thuốc, phân biệt ăn một viên
” Hoàng long đan”
và
” Kim tủy hoàn”
. 2 loại dược vật này không hổ là thánh dược trong truyền thuyết, dưới tác dụng kinh hãi của dược lực, không uổng phí công sức, ngay đêm đó hắn phá tan bình cảnh, luyện thành tầng thứ tư khẩu quyết.
Vừa đạt đến tầng thứ tư, Hàn Lập lập tức cảm thấy hoàn toàn bất đồng với quá khứ, ngũ cảm của hắn
“oanh”
một cái tăng lên một cảnh giới không thể tưởng tượng, hết thảy sự vật trước mắt trở nên sáng ngời, rõ ràng. Trước kia chính mình không thể thấy được một số thứ rất nhỏ, một chút trở nên bị phóng lớn, có thể thấy được bằng mắt. Đến ngay cả một sợi tơ nhện ở góc phòng cũng thấy rõ mồn một, thính giác cũng trở nên linh mẫn nhạy bén vô cùng. Vô số các tiếng vang trước kia chưa bao giờ nghe thấy đều dũng mãnh đập vào trong tai, ví dụ như một con giun ở cách xa vài chục trượng đào đất phát ra âm thanh
” sa sa”
, một con côn trùng không biết tên bay qua trước cửa phát ra thanh âm
” ông ông”
, những tiếng vang này như ghé sát tai hắn mà vang lên, nghe vô cùng rõ ràng. Ngoài ra còn đột nhiên toát ra một số mùi kì quái, làm cho Hàn Lập biết được khứu giác của mình so với trước kia bất đồng thật lớn.
Hàn Lập vừa mừng vừa sợ, đây là lần đầu tiên từ khi hắn tu luyện khẩu quyết này cảm thấy chính mình không có lãng phí thời gian, cảm thụ cùng người khác bất đồng như vậy, rõ ràng khẩu quyết này không phải là không có tác dụng, mà là nó có chỗ độc đáo của nó.
Mấy tầng tu luyện trước mặc dù đều cho hắn ngũ cảm có tăng lên nhất định, nhưng đều không thay đổi rõ ràng giống như tầng thứ tư này, thay đổi này thật lớn, đây căn bản chính là tính chất tăng lên, giống như thay đổi thành một người hoàn toàn mới.
Trừ cái này ra, hắn còn cảm thấy thân thể chính mình so với trước đây nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên phương diện tinh thần cũng có bước tiến dài, nếu bây giờ Hàn Lập ba ngày không ngủ cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Hàn Lập tinh tế thưởng thức những điều bất đồng chưa từng có trước đây trên thân thể. Hắn đứng một chỗ bất động một chút, là có thể cảm nhận hết thảy mọi chuyện sảy ra trong phạm vi mười trượng xung quanh, làm Hàn Lập phi thường si mê cảm giác này.
Hôm nay hắn mới hiểu được, khẩu quyết này tu luyện đến tầng thứ tư mới là chính thức có chút thành tựu.
Hắn không khỏi nghĩ đến tầng thứ tư có tư vị làm kẻ khác khó có thể quên, vậy tâng thứ 5, thứ 6 sẽ có bao nhiêu những cảm thụ tuyệt vời nữa đây.
Ngay khi Hàn Lập vừa mới lĩnh ngộ đến sự ảo diệu của công pháp hắn tu luyện không bao lâu, sư phó trên danh nghĩa của hắn- Mặc đại phu trở về sơn cốc. Hắn chẳng những chính mình trở về, còn mang theo một nhân vật thần bí.
Mặc đại phu mới vào thần thủ cốc thì Hàn Lập từ xa đã nghe thấy tiếng ho khan quen thuộc, lúc ấy hắn đang ở trong thạch thất ngồi tu luyện, tranh thủ có thể sớm tiến được thêm một tầng. Sau khi nhận thấy thanh âm của Mặc đại phu, liền tức tốc vận khí thu công, đi ra ngoài thạch thất, phàm hướng cốc khẩu mà đi đến, bái kiến vị sư phó đã một năm không thấy mặt. Kết quả là cách cốc khẩu không xa thấy Mặc đại phu.
Vừa thấy Mặc đại phu, Hàn Lập thất kinh, người vẫn chính là người trước kia, nhưng đập vào mắt là khuôn mặt hôi bại không có vài phần sinh khí. Hắn trước kia mặc dù sắc mặt có vàng vọt bệnh hoạn nhưng cũng không có như bây giờ khí sắc kém đến cực điểm, bộ dạng giống như là đại hạn sắp đến vậy.
Càng làm Hàn Lập kinh hãi nữa là phía sau hắn còn đi theo một người mang khăn che màu đen, trên dưới toàn thân đều bị một kiện lục bào thùng thình che kín, không lộ ra nửa phần da thịt ra bên ngoài. Người này có vóc người cao lớn dị thường, so với Hàn Lập còn cao hơn tận 2 cái đầu. Có thân hình to lớn rắn chắc nhưng người lại mang theo khăn che mặt, Hàn Lập không cách nào nhìn rõ dung mạo người này, chỉ loáng thoáng cảm giác được người này có khuông mặt khẳng định là dữ tợn đáng sợ, dị thường sửu lậu.
Hàn Lập đè nén nghi vấn trong lòng xuống, vội vàng tiến lên thi lễ với Mặc đại phu, sau đó cung kính đứng một bên, chờ Mặc đại phu đặt câu hỏi.
Tâm lý hắn rất rõ ràng, đối phương căn bản không để ý đồ đệ này có đối với hắn lễ phép cung kính không, nhưng thân làm đệ tử, thầy trò lễ tiết vẫn cần phải làm đủ, không thể tùy tiện quên đi, làm cho đối phương có cảm giác mình là loại kiệt ngạo không tuần, sẽ làm cho chính mình càng bị rơi vào một hoàn cảnh bất lợi hơn.
Y theo sự hiểu biết của Hàn Lập với Mặc đại phu, theo như ngày thường sự quan tâm của hắn đối với tiến độ tu luyện khẩu quyết của chính mình, một đoạn thời gian dài như vậy không thấy mặt, phỏng chừng vừa thấy mình, hắn trước tiên sẽ mở miệng gỏi tình trạng tu luyện khẩu quyết để xác định tiến độ tu luyện khẩu quyết của Hàn Lập như thế nào.
Quả nhiên, Mặc đại phu thấy Hàn Lập chủ động từ bên trong sơn cốc đi ra, hơi chút sủng sốt, ho khan 2 tiếng liền hữu khí vô lực mở miệng: