Thanh âm của gã gian tế còn lại kia, Hàn Lập cảm thấy rất xa lạ, hẳn là chưa bao giờ gặp qua người này, bất quá từ âm thanh phán đoán thì gã này tương đối trẻ, ước chừng khoảng hai mươi mấy tuổi.
Đáng tiếc Hàn Lập vì muốn tự bảo, không đủ dũng cảm len lén trộm nhìn một cái, sợ hai người này công lực tinh thuần, có thể cảm ứng được ánh mắt giám sát của mình, nếu bị bọn họ phát giác có ngoại nhân đang ở phụ cận thì không phải là hỏng mất hay sao.
Sau khi kinh lịch qua chuyện này, sau này khi đi đường cần phải rất yên lặng.
Sau khi cơm chiều đã qua rất lâu, Hàn Lập rút cuộc mới trở về chỗ ở.
Giống như lúc trước, Mặc đại phu đối với việc Hàn Lập thần bí trở về, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có hứng thú, bình thường trừ khi đưa cho hắn dược vật tốt, Mặc đại phu đối với hết thảy cử chỉ, hành vi của Hàn Lập đều hoàn toàn để cho hắn tự do.
Hàn Lập nếu không phải nhìn thấy Mặc đại phu đưa tới dược vật, được phối chế từ những dược liệu quý thu thập được khi ông ta xuống núi, còn tưởng rằng đối phương đã bỏ quên hy vọng đối với hắn, thêm nữa còn chuẩn bị quỷ kế độc ác gì đó.
Hàn Lập bây giờ đối với việc Mặc đại phu đưa tới dược vật trân quý, hoàn toàn ghét cay ghét đắng nhưng vì không thể để cho đối phương nghi ngờ, hắn phải bịt mũi mà ăn.
Hắn không sợ dược vật đưa tới có chứa chất độc, đối phương bây giờ hại hắn, cũng giống như tự hại chính mình.
Đối với việc nửa đường gặp được đám gian tế của Dã Lang bang, Hàn Lập trên đường trở về nghĩ tới một biện pháp ứng phó cho thật tốt.
Hắn tự mình đối với Thất Huyền môn không có cảm tình quá sâu, nhưng cuối cùng cũng là bán nội môn đệ tử, như thế nào lại trơ mắt nhìn sự việc nguy hại đến Thất Huyền môn phát sinh mà mặc kệ không hỏi.
Huống chi hắn sớm tự mình đã chọn được người có thể xử lý chuyện này tốt nhất – Lệ Phi Vũ – Lệ đại sư huynh.
Theo Hàn Lập quan sát, có lẽ duyên cớ ăn
“Trừu tủy hoàn”
của Lệ Phi Vũ chính là trong lòng hắn danh lợi so với người bình thường được xem trọng hơn rất nhiều, hắn có dã tâm không nhỏ, hắn vẫn mộng tưởng tiến vào cao tầng của Thất Huyền môn, trở thành tiêu điểm được chú ý của mọi người.
Hàn Lập từng nghĩ rằng, đối phương đại khái muốn trong thời gian cuối cùng, làm cho mình càng thêm điên cuồng, càng thêm huy hoàng.
Hôm nay chính tự mình tống tiễn tới cửa nhà hắn một đại công lao như vậy, tất sẽ làm hắn nhảy nhót vui sướng không thôi, coi như là báo đáp lại ân tình về kiếm phổ mà Hàn Lập đã nhận lấy.
Vừa nghĩ đến
“Trát nhãn kiếm pháp”
, Hàn Lập trong lòng lại kích động một trận không thôi.
Đối với sự việc có liên quan đến
“Trát nhãn kiếm pháp”
, hắn đối với bạn tốt cũng không có nói xạo, kiếm phổ này đích xác là không thích hợp cho đối phương tu luyện, nhưng có không ít chi tiết liên quan mà Hàn Lập không có thổ lộ.
Đối với Hàn Lập mà nói, bất luận trước mặt kẻ nào cũng phải giữ lại một chút ít bí mật, chính là cách duy nhất để hắn sinh tồn.
Cho dù đối phương thoạt nhìn cùng với chính mình thân thiết, không có gian dối, nhưng cũng không phải là ngoại lệ.
Bất quá những gì trên bí tịch ghi lại cùng với võ học bình thường thật đúng là khác xa nhau.
Theo ý Hàn Lập, gọi là kiếm pháp không bằng gọi là kiếm kỹ dường như thích hợp hơn, bí tịch này hoàn toàn là một loại tổng hợp thiên thời, địa lợi, nhân hòa cùng các loại nhân tố ám sát bí thuật, đúng là hết sức hiếm thấy, kiếm xuất ra thuần túy là kỹ thuật giết người.
Trong những bí tịch này miêu tả dưới những hoàn cảnh khác nhau, những thời điểm khác nhau, lợi dụng sự tự thân khổ luyện quỷ bí kiếm kỹ, khi đối địch một kiếm tất sát phải dùng đủ loại kỹ xảo.
Bí tịch dạy cho người học kiếm kỹ này, mượn vị trí địa thế của mỗi nhành cây ngọn cỏ cùng các góc độ khác nhau của ánh sáng mạnh yếu, làm cho thị giác đối thủ bị sai lầm, trong nháy mắt chộp lấy nhược điểm, sơ hở, trong giây lát giết ch.ết địch nhân.
Đây là một loại bí kỹ với các kĩ xảo phi thường khó khăn, không có một điểm thiên phú đúng là không có khả năng lĩnh ngộ, hiểu thấu nó.
Cho nên người luyện bí kỹ này phải là một người có ngũ quan, thị lực, thính giác đều phải hơn người bình thường rất nhiều, mới có hi vọng luyện thành.
Nếu chỉ đơn thuần vượt qua những điều kiện kia, thì ít nhất cũng đã có một số đệ tử vì tham lam uy lực của nó mà tập luyện rồi.
Nhưng quá đáng chính là có thêm một điều kiện càng hà khắc, yêu cầu người tu luyện bí kỹ không thể có nội lực tinh thuần ở trong người, nếu không người tập cùng với kỹ xảo vận kình phát lực sẽ mâu thuẫn nhau, muốn tu luyện được thì khó khăn vạn phần.
Cho dù may mắn thành công vượt qua, trong thực chiến cùng với chân khí tràn đầy trong cơ thể, kiếm chiêu đột nhiên bất tri bất giác sinh ra biến đổi thì sẽ giúp cho đối thủ thấy được sơ hở không nhỏ, từ đó sẽ đem lại đại họa sát thân.
Một cái điều kiện như vậy cơ bản đã đoạn tuyệt đại bộ phận người có ý đồ tu luyện, phải biết rằng trên giang hồ có câu tục ngữ
“Luyện quyền không luyện công, cuối cùng cũng như không”
.
Đối với bọn họ mà nói, không tu luyện nội công đúng là một điều kiêng kỵ rất lớn, nếu luyện kiếm pháp mà tự mình từ bỏ tu hành chân khí, vậy thật sự trở thành trò cười lớn trên giang hồ rồi.
Cứ như vậy, có thể còn lại bao nhiêu người tiếp tục tu luyện đây.
Những người này cho dù có thiên phú đi nữa, về phương diện chân khí cũng không thành vấn đề, còn có thêm một cửa ải cuối cùng khó khăn, phức tạp nữa, hoàn toàn làm bọn họ bỏ đi ý niệm trong đầu dây dưa với nó.
Đó chính là loại kiếm kỹ này có chiêu thức vô cùng phức tạp, điều kiện áp dụng vô cùng chi tiết,tỉ mỉ.
Nhìn xem một chút trong cái bọc đồ với một đống bí tịch, người bình thường đã bị sợ hãi rồi.
Trên cơ bản, mỗi kiếm phổ đều đại biểu cho một chiêu kiếm, mà từng chiêu kiếm này lại phân chia thành hàng trăm phân thức kiếm, mỗi một phân thức kiếm giảng giải dưới hoàn cảnh, thiên thời khác nhau, khi thi triển đúng là đủ loại kỹ xảo bất đồng.
Số lượng kiếm kỹ khổng lồ như thế, không nói là tu luyện, chính là nhìn xem cũng sẽ làm cho người ta đau đầu không thôi, càng không muốn nói phải đem toàn bộ nhớ kỹ, lại thêm phải tự hành lĩnh ngộ thực tế.
Ngoài điều kiện tu tập biến thái, đệ tử có lòng học bộ kiếm pháp này không biết còn gặp bao nhiêu trở ngại nên bọn họ đối với trưởng lão sáng tạo ra tuyệt kỹ này, trong lòng thầm mắng không thôi.
Theo thời gian trôi qua, cao thấp, trên dưới Thất Huyền môn đối với loại kiếm pháp này mất đi hứng thú, cho rằng không có khả năng ai đó sẽ luyện thành môn võ công này, đại khái là vị trưởng lão kia trước khi ch.ết, suy nghĩ lung tung tạo thành, nếu không tại sao lại có những điều kiện tu luyện kỳ cục như vậy chứ? Rõ ràng là làm khó dễ đệ tử tham thấu nó, vì vậy bí tịch đã bị quẳng sang một bên, không ai dòm ngó, hỏi han tới nữa.