Miêu Nghị vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, bèn hỏi Diêm Tu:
– Chuyện gì xảy ra vậy?
– Ta cũng không nghĩ tới…
Diêm Tu nghiêng người chỉ Hắc Thán giải thích một phen.
Sau khi khi Miêu Nghị nghe xong toát mồ hôi lạnh, cũng không cứng rắn được với Tần Vi Vi đang nổi giận xung thiên nữa.
Sau khi hắn và Tần Vi Vi tới đây, vật cỡi của hai người được nhốt chung một chỗ, Diêm Tu giúp một tay trông coi Hắc Thán.
Nhưng Diêm Tu cũng không biết xảy ra chuyện gì, Hắc Thán đột nhiên phát khởi đánh lén long câu Tần Vi Vi, dốc hết toàn lực húc vào dưới xương sườn đối phương.
Hắc Thán này bình thường hết sức lười biếng, nhưng Miêu Nghị cũng đã biết rõ ràng lực bạo phát của nó, dường như long câu thông thường phải chịu kém hơn, cho nên đã húc long câu Tần Vi Vi bay ra ngoài.
Bấy nhiêu vẫn chưa hết, sau khi đánh lén đắc thủ, Hắc Thán lập tức lại xông lên cắn vào những chỗ yếu hại của long câu Tần Vi Vi như cổ, bụng… Lại còn dùng vó đạp loạn một trận điên cuồng, khiến cho nó trở thành thảm trạng như vậy.
Miêu Nghị coi như đã chính thức sóng vai chiến đấu với Hắc Thán, mơ hồ có hơi hiểu được tính khí của nó, lòng báo thù của súc sinh này không phải là tầm thường.
La Trân bị người giết, Hắc Thán hoàn toàn bộc phát, Miêu Nghị hiểu là nó muốn báo thù cho La Trân.
Mình bị Tần Vi Vi đả thương không biết có tính là lý do trả thù hiện tại hay không, có lẽ giữa nàng và mình vẫn chưa căng thẳng tới mức như vậy.
Nhưng Miêu Nghị dám khẳng định chuyện này có liên quan tới chuyện Tần Vi Vi đâm vào mông Hắc Thán một mâu. Súc sinh này biết đánh không lại Tần Vi Vi, lại thừa dịp nàng không có ở đây hạ sát thủ với vật cỡi của nàng, ‘nhân phẩm’ của long câu này thật sự là không dám khen ngợi.
Thế nhưng Hắc Thán còn không biết mình gây họa, thấy Miêu Nghị xuất hiện còn tỏ vẻ vui mừng, chạy tới lấy đầu giụi giụi vào người Miêu Nghị. Nó còn khịt mũi một cái về phía long câu Tần Vi Vi đang nằm trong vũng máu, dường như đang dương dương đắc ý hỏi ta làm như vậy có giỏi không?!
Miêu Nghị hận không được bóp ch.ết nó, nếu làm mất ghế động chủ do lão tử liều mạng đổi lấy, xem ta thu thập ngươi thế nào.
– Ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?
Tần Vi Vi vung mâu tức giận nói.
– Ta thay nó nói lời xin lỗi với nàng vậy.
Miêu Nghị than thở một tiếng, ai bào mình đuối lý làm chi…
Tần Vi Vi giận không kềm được nói:
– Một câu xin lỗi đơn giản là xong chuyện sao?
Miêu Nghị chắp tay ôm quyền nói:
– Sau khi trở về ta nhất định xử phạt nó.
Tần Vi Vi a một tiếng, liếc nhìn long câu của mình nằm dưới chân đang hấp hối, không lạnh không nóng hỏi:
– Nó giết vật cỡi của ta, ngươi chuẩn bị xử phạt nó thế nào?
Miêu Nghị quay đầu lại phát vào gáy Hắc Thán một cái, chỉ nó thóa mạ:
– Phạt ngươi một tháng không được ăn tôm cá!
Nói xong quay đầu lại nhìn về phía Tần Vi Vi.
Tần Vi Vi đợi hồi lâu thấy hắn không nói thêm gì nữa, nhất thời sắc mặt sa sầm, gằn từng chữ nói:
– Đây là xử phạt của ngươi sao?
Miêu Nghị gật đầu nói:
– Xử phạt như vậy đối với nó còn khó chịu hơn là giết ch.ết nó.
Lúc này xung quanh có người phì cười, cảm giác Miêu Nghị đang trêu chọc Tần Vi Vi. Tần Vi Vi là con gái nuôi Dương Khánh, bình thường ai dám để cho nàng chịu thua thiệt, huống chi vốn Tần Vi Vi không phải là người nhiều chuyện, cho nên cũng không ai chủ động chọc tới nàng, lần này hay thật, lại có người công khai chọc tới Tần Vi Vi.
Thật may là Dương Khánh quay đầu lại lạnh lùng quét mắt, trong ánh mắt hàm chứa ý tứ ‘Ai dám sợ thiên hạ bất loạn’, mọi người mới nhịn cười.
Miêu Nghị xem thử phản ứng của mọi người, mình cũng có chút phản ứng lại, bất quá hắn không nói dối, Hắc Thán khác với long câu khác, không phải là động vật ăn tạp, rau cải hoa quả, thịt cá gà vịt… đều ăn được. Mà nó chỉ ăn thức ăn thủy sản như tôm cá, không cho nó ăn thủy sản chẳng khác nào bắt nó nhịn đói một tháng. Hắc Thán mập mạp như vậy, nếu nhịn một tháng thật sự là trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.
Tần Vi Vi cũng không nhịn được nữa, giận không kềm được nói:
– Ngươi đùa bỡn ta! Bây giờ ta sẽ giết nó để đền mạng!
Nàng giơ mâu định đâm, lại bị một tay Dương Khánh bắt lại xà mâu, khẽ cau mày nói:
– Vi Vi, chuyện này không có gì lớn, không nên tổn thương hòa khí, đổi một thớt khác đi!
Y đang mua chuộc lòng người, mua chuộc Miêu Nghị, đồng thời cũng muốn cho một đám thủ hạ thấy mình hậu đãi với người trung nghĩa thế nào, hy vọng mọi người hiểu mình tuyệt đối sẽ không bạc đãi người trung thành cảnh cảnh đối với mình, sao có thể để cho nữ nhi làm hỏng chuyện.
Bộ ngực đầy đặn của Tần Vi Vi phập phồng dồn dập, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Miêu Nghị dường như muốn phun lửa, bất quá Dương Khánh đã lên tiếng, nàng có thể làm gì được. Sau lưng còn có thể ỷ vào thân phận con gái nuôi của Dương Khánh muốn làm gì làm, nhưng trước mặt thế nào cũng phải giữ thể diện cho dưỡng phụ trước đám thủ hạ.
Ném cho Miêu Nghị một ánh mắt ‘ngươi chờ đó!’, Tần Vi Vi thu hồi thương từ tay Dương Khánh, quay đầu bước đi.
– Con súc sinh này…
Dương Khánh chỉ Hắc Thán lắc đầu vẫy đuôi dương dương đắc ý cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chẳng lẽ mình đi so đo tính toán với một con vật?!
Y khoát khoát tay không nói gì, cũng rời đi.
Miêu Nghị cũng chỉ chỉ Hắc Thán dường như đang nói xem ta trở lại thu thập ngươi thế nào, xoay người đi theo mọi người tới Phù Quang điện, hắn đang mong đợi Dương Khánh gia phong chức động chủ cho mình.
Không ai ngờ cả bọn vừa mới đi tới bậc thêm đại điện, đã bị động tĩnh phía sau làm cho giật mình kinh hãi, phải quay đầu lại.
Chỉ thấy Hắc Thán lại xông về phía long câu Tần Vi Vi đang thoi thóp cắn cổ nó một lần nữa, giống như điên cuồng cắn đứt đầu, hai vó trước giẫm đạp lia lịa, rất nhanh tạo ra một cái hố máu thịt bầy nhầy trên nền đá xanh.
Sau khi giết ch.ết triệt để long câu của Tần Vi Vi, súc sinh này mới ngửa mặt lên trời há miệng dính máu bê bết, để lộ ra hàm răng trắng nhởn sắc bén hí một tràng dài.
Mọi người đứng trên bậc thềm ngơ ngác nhìn nhau, súc sinh này cũng thật có cá tính, không cho người ta một hơi thở nào, nhất định phải làm cho long câu kia hoàn toàn tắt thở mới chịu dừng tay.
Diêm Tu chạy nhanh tới định ngăn cản chỉ có thể lấy mắt mà nhìn vật cỡi của Tần Vi Vi ch.ết đi, yếu ớt quay đầu nhìn về phía này, có vẻ như khóc không ra nước mắt, lão cũng không nghĩ tới Hắc Thán còn giở trò đuổi tận giết tuyệt như vậy.
Tần Vi Vi một thân xiêm áo tuyết trắng như lê hoa kiều diễm, bộ ngực đầy đặn phập phồng dồn dập lần nữa, súc sinh kia lấn hϊế͙p͙ người quá đáng, thật sự là không chừa cho nàng chút thể diện nào.
Cơ mặt Dương Khánh khẽ giật giật.
Miêu Nghị không còn chịu đựng được nữa, súc sinh này lại quấy rối vào thời khắc mấu chốt.
Hắn lắc mình vọt tới, đoạt lấy trường thương của mình từ trong tay Diêm Tu, xông lên giận đập liên hồi.