Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ

Chương 6: – Thâm sơn học nghệ



Cung Bằng Phong và Âu Dương Quốc Vĩ uống đến lúc đèn được thắp lên thì mới ngừng. Hai người đều uống đến say luý tuý. Lão Thần Binh đã cho người dọn sạch sẽ phòng khách cho Âu Dương Quốc Vĩ. Hai người ôm quyền đánh một cái và ha ha cười, rồi tự trở về phòng để nghỉ ngơi.

Âu Dương Quốc Vĩ vào phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống ghế. Lão quản gia đã cho người pha một bình trà ngon đặt trên bàn.

“Ừm, đúng rồi, là Bích La Xuân tốt nhất đây.” Âu Dương Quốc Vĩ uống một ngụm. Cung Bằng Phong này cũng thật nhiều ý tứ. Nếu không phải làm địch nhân, thì trở thành bằng hữu huynh đệ gì đó cũng thật không tệ.

Vừa uống xong một chén trà, tinh thần của Âu Dương Quốc Vĩ đã tỉnh táo hẳn. Đúng là cao thủ mang nội lực cao tuyệt. Rượu này cũng không còn là rượu nữa. Lập tức, hắn không khỏi suy nghĩ lại những lời vừa nói của Cung Bằng Phong lúc uống rượu. Y thật là một lão gian hoạt, khi mình đã lộ ra hai tuyệt học, cũng vẫn dấu diếm không hé lộ nữa điểm. Lúc luận đàm chỉ nói một ít vấn đề mới phát sinh gần đây trong võ lâm, hoặc là những chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Nghĩ tới nghĩ lui, đối với việc Cung Bằng Phong bắt giữ Mỹ Mỹ là có ý đồ gì, hắn vẫn chưa biết được, có thế nói là vẫn chưa có đầu mối nào. Được rồi, Âu Dương Quốc Vĩ lại nghĩ đến Mỹ Mỹ, nhất thời một cỗ nhu tình hiện lên. Xem ra Mỹ Mỹ tạm thời vẫn không có việc gì, dù sao Cung Bằng Phong vẫn còn là nữ cải nam trang. (hắn vẫn chưa biết Cung Bằng Phong là một người lưỡng tính. Nếu mà hắn biết được cũng không phải bình tĩnh như bây giờ, hi hi…)

Trái lo phải nghĩ, Âu Dương Quốc Vĩ lại suy nghĩ đến lúc bên cạnh ân sư “Ba thánh chí tôn” Lão Nhân. Vừa nghĩ đến ân sư, trên mặt hắn tràn ngập sự ngưỡng mộ…

Núi Cửu Phong, biên giới với Việt Bắc. Dãy núi được tạo thành bở chín ngọn núi vừa cao vừa hiểm. Bởi vì thế núi cao hiểm, lại trùng trùng điệp điệp, năm dài đều trầm trong dãy mây mù. Tại giữa sườn núi ngọn Lăng Tiêu Nham của Cửu Phong, hai bên bắt đầu thấp xuống ở giữa, đó là một cái sơn cốc không lớn, còn có một dòng suối nhỏ trong suốt chảy qua. Phía sau sơn cốc, là một vách núi thẳng đứng, cho dùng có chắp cánh cũng khó mà bay khỏi. Phía trước sơn cốc là những sườn đồi nhấp nhô liên tục, những cây cổ thụ mọc khắp ở đây. Chung quanh sơn cốc, là một mảng rừng trúc xanh ngắt ẩm ướt. Trong khu rừng trúc đó, có vài gian phòng nhỏ được dựng bằng những lá trúc và cây to. Lúc khi thổi cơm trong phòng nhỏ, sẽ có nhiều khói bóc lên bầu trời. Cả sơn cốc khiến người ta cảm thấy trong lòng và mát mẻ. Đây là một nơi mà không bị ngoại lực huỷ hoại.

Nơi này chính là nơi ẩn cư của thế ngoại cao nhân “Ba thánh chí tôn” và cũng là nơi lớn lên của Âu Dương Quốc Vĩ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Ánh ban mai vừa lộ, cỏ cây một mảnh xanh tươi, một mảng bầu trời xanh biếc, một buổi sớm sáng sủa và mát mẻ.

Trên vách đá đỉnh Lăng Tiêu Nham, thế ngoại cao nhân “Ba thánh chí tôn” Lão Nhân, tóc bạc hồng hào, râu trắng dài tới ngực, đang ngồi nhìn Âu Dương Quốc Vĩ luyện công, mắt lộ ra tia hiền hậu.

Chỉ thấy Âu Dương Quốc Vĩ đang ngồi trên một tảng đá, mặt hướng về phía đông, trên đầu bao phủ bởi khói trắng. Hắn mở miệng hít một hơi dài. Chân khí ngưng tụ tại đan điền, một cỗ thuần dương khí từ từ bốc lên. Tạp khí trong cơ thể theo thuần dương khí mà từ từ bài xuất ra ngoài. Lại nhắm mắt tiếp, trời và người hợp nhất, cả người như thể đã tiến vào cảnh giới vật và ta cùng vong. Dần dần đám khói trên đầu càng đậm, trên trán có vài giọi mồ hôi chậm rãi chảy xuống. Đám khói trên đầu biết thành như một con kim long bay lượng, co thân lại, miệng vừa há vừa đóng, bay vòng không ngừng. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, mở mắt, hai ánh mắt bạo quang, thì cũng đột nhiên nhắm mắt lại. Hai tay giơ ra hay bên. Theo một tiếng kiều sát, miệng hít một hơi dài, hai tay hợp lại thành chữ thập, công lực từ từ thu về.

Lúc này đám khí và kim long trên đỉnh đầu cũng không còn nữa. Trên đầu người luyện công xuất hiện kim long, đúng là hiện tượng kỳ là mà người đã luyện xong tầng thứ bảy của “xích dương thần công”. Trong cơ thể người luyện công tràn ngập chân khí và tạo ra một đạo cương khí hộ thể bên ngoài. Khi đột phá tầng thứ tám của “Xích dương thần công”, cương khí này có thể giết người trong vô hình.

Hắn từ từ khôi phục như bình thường, hơi thở đều đặn, hai mắt chậm chạp mở ra, thở một hơi thật dài. Hắn lau mồ hôi, đứng ở trên thạch bình mà chạy chậm, tốc độc càng lúc càng nhanh. Lúc đầu còn có thể thấy được thân pháp quyền cước của hắn, nhưng trong chốc lát đã biến thành một quang ảnh màu trắng, uốn lượn như rồng, mau lẹ như hùng ưng. Trên thạch bình xuất hiện một đường tuyến màu trắng khá đẹp. Dưới ánh nắng chiếu rọi, phân tán thành nhiều màu sắc, mỹ lệ cực kỳ.

Luyện quyền cước một hồi, hắn lại cầm lấy một cây cỏ trên mặt đất. Chân khí mãnh mẽ bắn ra, khiến cây cỏ thẳng tắp, rồi ra thức đầu tiên “Chỉ thiên đốc địa” trong “Đồ Long kiếm pháp”. (Cáp, hắn muốn dùng cây cỏ đển luyện tập tuyệt học của sư môn Đồ Long kiếm pháp.) Nhưng thấy khi kiếm pháp triển khai, trên không trung toàn kiếm ảnh. Từ cây cỏ dưới nội lực của Âu Dương Quốc Vĩ đã phát ra kiếm khí khiến người khác phải sợ. Mơ hồ trong đó còn có tiếng long ngâm. Trong vòng ba trương, cát đá bay mù mịt, người bên ngoài căn bản không cách nào tới gần. Đột nhiên, hắn cầm cây cỏ trong tay quất mạnh, một gốc cây thù bên cạnh theo một tiếng mà bị chặt đứt. Chỗ bị chặt trơn nhẵn như bị đao sắt chặt.

Xong một chiêu “thần long quy hải”, hắn cười một tiếng, rồi thu thế, xuất ra thân pháp khinh công “Hành vân lưu thuỷ” trong “Ưng tường trường không”. Tại không trung vạch một vòng cung lớn, dễ dàng như đẹp đẽ, hắn rơi xuống bên cạnh “Ba thánh chí tôn” Lão Nhân, rồi xoay người bái lạy, nói: “Đệ tử Quốc Vĩ khấu kiến sư phụ.”

Âu Dương Quốc Vĩ năm nay đã hai mươi. Bởi vì từ nhỏ đi theo sư phụ luyện công, vóc người trở nên cao lớn, mặt ngọc môi đỏ, răng trắng anh tuấn, anh khí bức người. Xuyên vào một bộ trường sam màu trắng, như ngọc thụ lâm phong, cho dù là Phan An tái thế cũng tự thẹn không bằng. Chỉ là phía dưới bên mắt phải có một mảnh màu đen, mơ hồ rất tà dị, mi tâm ấn đường còn lộ ra hận ý, lúc lơ đãng toàn thân tản ra trận trận sát ý.

“Ài, hài tử này, trong lòng còn cất giấu nhiều hận ý lắm.” “Ba thánh chí tôn” Lão Nhân than nhẹ: “Đồ nhi, ngồi xuống, vi sư có chuyện nói với ngươi.”

Âu Dương Quốc Vĩ cung kính ngồi xuống, nói: “Đệ tử xin nghe dạy bảo của sư phụ.” Hắn theo sư phụ đã mười lăm năm. Đây lần đầu tiên hắn thấy sư phụ nói chuyện với mình với sắc mặt và thần thái như vậy, trong lòng cảm giác được có việc sắp xảy ra.

“Ba thánh chí tôn” Lão Nhân nói: “Hài tử, mấy năm qua, ngươi liều mạng luyện tập võ công, cho đến nỗi bỏ ăn bỏ uống, bình thường, ngươi luyện võ như vậy đúng là tốt. Nhưng vì cừu hận này là điểm xuất phát, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ tu vi nội công của ngươi. Cái này thật không thích hợp đối với người luyện võ đâu.”

“Sư phụ, ta…” Âu Dương Quốc Vĩ sợ hãi muốn phân minh.

“Ba thánh chí tôn” Lão Nhân cắt đứt lời của hắn: “Ngươi trước không cần phân minh, vi sư còn có chuyện phải nói.”

Quyển 1 – Sơ thiệp giang hồ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.