Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 12: Cục trưởng phu nhân kiều mị



“Ta đây đi ra ngoài trước.” Diệp Hi hơi lui một bước, hắn thật đúng là sợ mỹ phụ này bỗng nhiên nhào tới đánh mình một trận! Mặc dù, hắn đối với khả năng của mình rất có lòng tin, nhưng lại cũng không muốn cùng nàng đánh nhau. Trời mới biết nữ nhân này sẽ làm ra chuyện tình kinh khủng gì nữa!

“Phanh.” Nhìn cửa phòng bị đóng lại, Lâm Vãn Tình bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng: “Tên khốn kiếp này, cùng ba hắn quả thực chính là hai thái cực!”. Diệp Ngạo Dương là ôn văn nho nhã, nhất biểu nhân tài, mà nhi tử của hắn, Diệp Hi lại nghịch ngợm gây sự, có đôi khi còn nhỏ lại có biểu hiện háo sắc của sắc lang!

Bây giờ đang là thời gian lên lớp, trên hành lang không có một người nào.
“Linh, linh, linh, linh…”
Chuông tan học vang lên, sân trường vốn an tĩnh thoáng cái trở nên ồn ào. Bất quá hết thảy cùng Diệp Hi không có quan hệ, hắn cứ thế mà đi thẳng tới chỗ lớp học của mình.

Diệp Hi vừa bước vào lớp đã bị một cô bé xinh xắn nhìn thấy, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào làm cho người ta ngất ngây: “Diệp Hi, tối mai bạn có rãnh rỗi không?”
“Có việc gì?” Diệp Hi đột nhiên nói.
“A, thái tử gia thật giống như bề bộn quá đi!” Một thanh âm có vẻ gây hấn xen vào.

“Chuyện gì? ngươi có ý kiến?” Diệp Hi từ trên ghế đứng lên, chân mày cũng nhíu lại.
“Làm sao dám a. Chẳng qua là, Linh Linh ngày mai sinh nhật, chúng ta ở Hân Hoa tửu điếm đặt một gian”phòng cho tổng thống” để ổ chức ăn mừng cho nàng, ngươi không rảnh coi như xong.”

Người nói chuyện chính là con trai độc nhất của phó thị trưởng thành phố Hoa Hải Từ Văn Lượng. Thị trưởng cùng Phó thị trưởng mâu thuẫn cũng không phải là ngày một ngày hai. Trước kia Hàn Tuyết còn không có thăng chức, hai người bọn họ chính là tử địch! Bởi vì bị gia đình ảnh hưởng nên cả hai đứa con khi gặp nhau cũng như nước với lửa.

“Bạn muốn mình đi sao?” Diệp Hi căn bản là không nhìn Từ Văn Lượng, mà là nhìn về Dương Ngọc Linh.

“Ân, nhiều người náo nhiệt một chút a, ba ba mụ mụ của mình hiện tại đang ở Mĩ, không kịp trở lại.” Dương Ngọc Linh thanh âm rất dễ nghe, hơn nữa khi nói đến cha mẹ của mình nàng lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu, khiến cho người ta hảo hảo thương tiếc.

“Được, tớ đi.” Diệp Hi mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại bỗng nhiên liếc về hướng Từ Văn Lượng. Mà Từ Văn Lượng mới vừa định phản kích, âm thanh chuông vào học lại bỗng nhiên lại vang lên.

“Hừ.” Hắn thấp giọng khẽ hừ, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Hi một cái, lúc này mới xoay người đi trở về chỗ ngồi của mình.
“Cảm ơn bạn, Diệp Hi.”
Dương Ngọc Linh hướng về phía hắn vui vẻ cười nói: “Vậy ngày bạn mai nhất định phải tới nga!”. Nói xong, nàng mới xoay người sang chỗ khác.
“Hảo.”

Tiết học nhàm chán nên Diệp Hi chỉ học được một nửa liền chuồn ra ngoài. Diệp Hi không nhớ rõ đây là lần thứ mấy trốn học. Chẳng qua là hắn đối với cái loại lớp học này thật sự chán ghét.
“A…”

Hơi ngáp một cái, Diệp Hi nghĩ tới nên quay về nhà đi ngủ. Bất quá, khi hắn vừa tiến vào cổng của khu dân cư, phía sau hắn lại bỗng nhiên vang lên một thanh âm thánh thót vô cùng dễ nghe: “Phiền toái chờ một chút!”
“Nha.” Diệp Hi vội vàng tránh ra, nhưng thấy phía sau mình là một nữ nhân đang cầm bảy tám túi mua đồ!

Nữ nhân này vóc dáng không tính là quá cao, nhưng giày cao gót giúp nàng cao đến mũi Diệp Hi! Tuổi gần mười sáu, mười bảy nên hắn không cao lắm, mới được gần 1m7 mà thôi.
“A! Là Diệp Hi! Hôm nay không lên lớp sao?” Nữ nhân bỗng nhiên hướng về phía Diệp Hi lộ ra nụ cười.

“Ách, là Lam a di! Cháu… cháu có chút chuyện nên xin về trước.” Diệp Hi không tự chủ được mà nhìn nữ nhân một cái, đây chính là cục trưởng phu nhân Lam Thục Nghi! Chỉ thấy nàng mặc một thân đồng phục màu trắng, mái tóc dài buộc thành một cái đuôi ngựa sáng ngời ở sau ót, phần cổ hơi lộ ra ngoài, nhỏ nhắn mà trắng mịn!

Trên người mặc áo ngắn tay bó sát trước ngực làm đôi nhũ phong càng thêm cao vút. Hạ thân mặc một chiếc quần jean màu trắng, phối hợp với giày cao gót màu đen thật vô cùng mê người!

“Cháu, để cháu giúp a di!” Diệp Hi vội vàng đi tới bên cạnh nàng muốn giúp nàng cầm mấy túi đồ, tuy nhiên hắn trong lúc vô tình đụng phải bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương!
Thật trơn!
Diệp Hi trong lòng quả quyết nói!

“A di tựu cám ơn ngươi trước!” Lam Thục Nghi khẽ gật đầu, trên mặt thủy chung vẫn mang nụ cười ngọt ngào! Cho dù kết hôn nàng vẫn không một chút mập mạp mà càng thêm nét thon thả thành thục!
“Không cần!”

Diệp Hi cũng cười nói: “A di làm sao mua nhiều đồ như vậy?” Diệp Hi cùng nàng sóng vai đi về phía biệt thự của cục trưởng.

“Ha hả, ở nhà không có chuyện gì làm, chuyện của công ty ta cũng chẳng muốn để ý. Hơn nữa đang có đợt giảm giá ta liền đi shop mua một chút!” Lam Thục Nghi luôn mang nụ cười thản nhiên, mày ngàu mũi cao, mặt ngọc hồng hào. Hơn nữa ánh mắt của nàng giống như vì sao lấp lánh trong bầu trời đêm, thập phần mỹ lệ, động tác của nàng trong lúc bước đi lại càng tản ra khí vận mê người của một thiếu phụ đang hoài xuân!

Thật đúng là một vưu vật đáng yêu đên vắt ra nước a!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.