Quyền Lực Thứ Tư

Chương 24



Báo

DAILY TELEGRAPH

Ngày 6 tháng Hai, 1967

HÔM NAY KOSYGIN GẶP WILSON Ở LONDON

Armstrong đã tức điên khi quay lại phòng chỉ thấy lời nhắn của Sharon. Cô viết đơn giản rằng không muốn gặp lại anh chừng nào anh chưa quyết định.

Anh buông người xuống chiếc ghế bành và đọc từng từ trong lá thư của cô lần thứ hai. Anh gọi điện cho cô, biết chắc cô đang ở đó, nhưng không có ai trả lời. Anh để máy réo chuông đến hơn một phút trước khi đặt xuống.

Anh không thể nhớ nổi đã có lúc nào trong cuộc đời anh hạnh phúc hơn lúc này, và lời nhắn của Sharon cho anh thấy cô là một phần to lớn thế nào trong niềm hạnh phúc đó. Thậm chí anh đã bắt đầu nhuộm tóc và sửa móng tay, vì vậy cô không nhớ đến sự chênh lệch tuổi tác giữa họ. Sau nhiều đêm không ngủ, nhiều bó hoa không được nhận và nhiều cuộc điện thoại không có trả lời, anh nhận ra rằng cách duy nhất để cô quay lại là chiều theo ý cô. Anh cố tự thuyết phục mình thêm một ít lâu nữa, rằng cô hoàn toàn không quan trọng đến vậy, nhưng rõ ràng là cô không muốn sống một cuộc sống hai mặt nữa. Anh quyết định sẽ giải quyết vấn đề này vào ngày thứ Sáu.

Sáng hôm đó anh tới văn phòng muộn hơn thường lệ, và ngay lập tức bảo Sally gọi điện cho vợ anh. Sau khi đã nối máy cho Charlotte, cô bắt đầu chuẩn bị giấy tờ cho chuyến đi của anh tới New York gặp Margaret Sherwood. Cô nhận thấy suốt tuần nay Dick hay nổi cáu – một lần anh đã gạt khay cà phê trên bàn rơi xuống sàn nhà. Không ai biết cái gì đã gây ra tâm trạng ấy ở anh. Benson cho đó là chuyện đàn bà; Sally cho rằng sau khi chiếm được 33.3 phần trăm Globe, anh đã nản lòng khi phải đợi Margaret Sherwood trở về từ cuộc du ngoạn hằng năm trước khi anh có thể kiếm lời từ thông tin anh mới nhận được ở Alexander Sherwood.

“Mỗi ngày Townsend lại có thêm thời gian để tìm được cái tôi muốn đạt tới.” anh cáu kỉnh càu nhàu.

Tâm trạng của anh khiến Sally trì hoãn cuộc thảo luận hàng năm của họ về việc tăng lương cho cô, việc thường làm anh bớt nóng giận. Nhưng cô bắt đầu hoãn thanh toán một số hóa đơn quá hạn đã lâu, và cô biết cô sẽ sớm phải đối mặt với anh, mặc dù tâm trạng của anh rất tồi tệ.

Armstrong cầm máy nói chuyện với vợ, và bảo Sally đi ra. Cô đã phân loại xong bưu phẩm buổi sáng, giải quyết những bức thư thông thường, thảo qua câu trả lời cho những thư còn lại, và đặt tất cả trong chiếc cặp để anh xem xét. Phần lớn chúng chỉ cần chữ ký của anh. Nhưng trước khi cô đóng cửa, anh bắt đầu đọc một cách cáu kỉnh. Vì lời lẽ bị tuôn ra lộn xộn, cô phải tự chỉnh lại câu cú cho anh, và nhận ra sau này, trong một số trường hợp cô còn phải làm dịu đi từ ngữ của anh.

Khi đọc xong, anh la lối ầm ĩ về cuộc hẹn trong bữa trưa, mà không cho cô cơ hội để giải thích bất cứ điều gì. Cô quyết định sẽ nêu vấn đề lương của cô ra ngay khi anh quay về. Rốt cuộc, tại sao cô lại phải hoãn đi nghỉ chỉ đơn giản vì ông chủ của cô không muốn quan tâm tới cuộc sống của người khác?

Cho đến khi Armstrong đi ăn trưa về, Sally đã đánh máy xong tất cả những gì anh yêu cầu và đặt các bức thư trong chiếc cặp thứ hai đặt trên bàn anh chờ ký. Cô không để ý thấy rằng, khác mọi khi, có mùi rượu whisky trong hơi thở của anh; nhưng cô nhận ra mình không thể lảng tránh chuyện này lâu hơn được nữa.

Câu đầu tiên anh hỏi khi cô đứng trước bàn anh là “Kẻ quái quỷ nào đã bắt tôi phải ăn trưa với Bộ trưởng Bộ Thông tin?”

“Đó là yêu cầu đặc biệt của ông,” Sally nói.

“Chắc chắn là không phải,” Dick nói. “Ngược lại, tôi nhớ rõ tôi bảo cô rằng tôi không bao giờ muốn nhìn lại tên ba hoa ấy.” Anh lớn tiếng. “Về bản chất hắn là một kẻ vô tích sự, giống như một nửa cái chính phủ chết tiệt này.”

Sally nắm chặt tay. “Dick, tôi thấy tôi phải…”

“Đã có tin gì mới về Margaret Sherwood?”

“Vẫn không có gì thay đổi.” Sally nói. “Cuối tháng này bà ta sẽ đi chơi về, và tôi đã sắp xếp để ông gặp bà ấy vào ngày hôm sau. Tôi đã đặt sẵn cho ông vé máy bay và phòng như thường lệ ở khách sạn Pierre nhìn ra Công viên Trung tâm. Tôi đã chuẩn bị tài liệu, có tham khảo thông tin mới đây của Alexander Sherwood. Tôi hiểu là ông ta đã cho bà chị dâu biết cái giá mà ông trả cho số cổ phần của ông ta, và đã khuyên bà ta nên làm như vậy ngay khi bà ta trở về.”

“Tốt. Vậy tôi còn vấn đề gì khác nữa không?”

“Có. Tôi,” Sally nói.

“Cô?” Armstrong ngạc nhiên “Tại sao? Có chuyện gì xảy ra với cô?”

” Kỳ hạn tăng lương hằng năm của tôi đã quá gần hai tháng, và tôi …”

“Tôi chưa nghĩ đến việc tăng lương cho cô năm nay.”

Sally suýt phì cười khi nhìn vẻ mặt ông chủ của mình. “Ôi, thôi đi nào, Dick. Anh biết là tôi không thể sống bằng số tiền anh trả cho tôi.”

“Tại sao không? Hình như những ngưòi khác vẫn sống tốt mà chẳng phàn nàn gì cả.”

“Hãy biết điều một chút, Dick. Từ khi Malcolm bỏ tôi…”

“Tôi đoán cô cho rằng anh ta bỏ đi là lỗi của tôi?”

“Rất có thể.”

“Cô muốn ám chỉ cái gì?”

“Tôi chẳng ám chỉ gì cả, nhưng với những giờ tôi làm thêm…”

“Có lẽ đã đến lúc cô phải tìm một chỗ mà giờ làm không khắt khe như thế.”

Sally không tin vào tai mình. “Sau hai mươi mốt năm làm việc cho ông,” cô nói, “tôi không chắc sẽ có ai khác muốn nhận tôi vào làm.”

“Và đó là đáng đời cô?” Armstrong quát lên.

Sally sửng sốt, không biết điều gì đã xảy đến với anh. Anh say chăng, hay anh không hiểu mình nói cái gì? Hay anh uống vì anh biết rõ điều anh muốn nói? Cô nhìn anh chăm chăm. “Anh bị làm sao vậy, Dick? Tôi chỉ muốn được tăng lương đủ bù vào chỗ trượt giá, thậm chí không phải là tăng lương.”

“Tôi sẽ cho cô biết tôi bị làm sao,” anh đáp. “Tôi mệt mỏi và chán nản vì sự bất tài của cô, thêm nữa cô lại có cái thói xếp đặt những cuộc hẹn riêng trong giờ làm việc.”

“Hôm nay đâu phải là ngày mồng một tháng Tư (1), Dick?” Cô hỏi, cố làm sáng tỏ tâm trạng anh.

“Đừng có chế nhạo tôi, hoặc cô sẽ thấy hôm nay rất giống ngày…. tháng Ba. Đây chính là loại quan điểm thuyết phục tôi đã đến lúc đưa một người nào đó sẽ làm việc mà không phàn nàn vào chức vụ này. Một người có những ý tưởng rõ ràng. Một người sẽ mang lại kỷ luật cần thiết cho văn phòng này.” Anh đấm mạnh tay xuống chiếc cặp đựng những bức thư chưa ký.

Sally đứng run lên trước bàn anh, và nhìn chằm chằm như không nhận ra anh. Benson đã đúng. “Đó là một cô gái, phải không?” Cô nói. “Tên cô ta là gì? Sharon?” Sally ngừng lại trước khi nói thêm. “Ra đó là lý do tại sao cô ta không đến gặp tôi.”

“Tôi cóc cần biết cô nói về cái gì,” Armstrong quát lên. “Tôi chỉ đơn giản cảm thấy là…”

“Ông biết rõ cái tôi định nói.” Sally ngắt lời. “Ông không thể đánh lừa tôi sau chừng ấy năm, Dick. Ông đã đề nghị cô ta thay vào chỗ của tôi, phải không? Tôi có thể nghe rõ từng từ. ‘Nó sẽ giải quyết mọi vấn đề của chúng ta. Bằng cách ấy chúng ta sẽ luôn được ở bên nhau.’ “

“Tôi không nói điều gì đại loại như vậy.”

“ Ông đã nói theo kiểu khác, phải không?”

“Tôi chỉ cảm thấy cần một sự thay đổi,” anh nói nhát gừng. “Tôi sẽ đền bù xứng đáng cho cô.”

“Đền bù xứng đáng à?” Sally quát lên. “Ông biết rõ là ở vào tuổi này tôi hầu như không thể kiếm được một công việc khác. Và trong bất cứ trường hợp nào, ông đề nghị “đền bù” cho tôi như thế nào đối với những hy sinh tôi đã dành cho ông qua từng ấy năm? Một kỳ nghỉ cuốỉ tuần nhơ bẩn ở Paris chăng?”

“Cô dám nói với tôi kiểu như vậy.”

“Tôi sẽ nói với ông theo bất cứ kiểu nào tôi thích.”

“Cứ tiếp tục đi và cô sẽ phải hối hận đấy, cô gái của tôi.”

“Tôi không phải là cô gái của ông,” Sally nói. “Trên thực tế tôi nằm trong số những người ông không thể dụ dỗ hoặc bắt nạt được. Về điều này thì tôi biết ông quá rõ.”

“Tôi đồng ý, quá rõ. Đó là lý do tại sao đã đến lúc cô phải ra đi.”

“Để được thay thế bởi Sharon, không nghi ngờ gì nữa.’’

“Chẳng có ai vào công việc chết tiệt của cô.”

“Tôi chỉ dám hy vọng cô ta làm tốt trên giường,” Sally nói.

“Và cô định ám chỉ điều gì?”

“Chỉ là khi cô ta được nhận vào đây làm trong hai giờ, tôi đã phải đánh máy lại bảy trong số chín lá thư vì cô ta không biết đánh vần, và hai lá thư khác vì chúng được gửi nhầm người. Tất nhiên là trừ phi ông muốn Thủ tướng biết được kích thước chân của ông.”

“Đó là ngày đầu tiên của cô ấy. Cô ấy sẽ tiến bộ.”

“Cô ta sẽ chẳng tiến bộ trừ phi khoá quần ông không hoạt động trong suốt thời gian ấy.”

“Hãy bước ngay trước khi tôi quẳng cô ra.”

“Ông sẽ phải làm điều đó với chính ông, Dick, vì chẳng có ai trong số các nhân viên của ông vui lòng làm cho ông điều ấy,” cô nói lặng lẽ. Anh nhổm lên khỏi ghế, mặt đỏ tía tai, tỳ tay lên bàn và nhìn cô chằm chằm. Cô tặng cho anh một nụ cười, quay người lại và nhẹ nhàng bước ra. May thay anh không nghe thấy tiếng rì rầm tán thưởng; chào đón cô khi bước qua phòng ngoài, hoặc một số nhân viên khác đã kết luận là nên đi theo cô.

Armstrong nhấc đíện thoại và quay số nội bộ.

“Phòng bảo vệ đây. Tôi có thể làm gì cho ngài?”

“Dick Armstrong đây. Cô Carr sẽ rời khỏi đây trong vòng vài phút nữa. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không để cô ta đi bằng xe của công ty, và hãy đảm bảo rằng cô ta không bao giờ được phép quay lại đây nữa. Tôi đã nói rõ chưa?”

“Vâng, thưa ngài,” giọng nói ngỡ ngàng ở đầu dây bên kia.

Armstrong dập máy và ngay lập tức lại nhấc lên, sau đó quay một số khác.

“Phòng kế toán xin nghe,” một giọng nói đáp.

“Cho tôi gặp Fred Preston.”

“Lúc này ông ấy đang gọi điện.”

“Vậy hãy rút máy của ông ấy ra.”

“Tôi sẽ nói đây là cuộc gọi của ai?”

“Dick Armstrong,” anh gầm lên, và đường dây bị ngắt một lúc. Giọng nói tiếp theo anh nghe thấy là trưởng phòng kế toán.

“Fred Preston đây, Dick. Tôi xin lỗi vì….”

“Fred, Sally đã từ chức. Hãy hủy bỏ tờ séc lương tháng này và gửi đến nhà cô ta 45 xu.”

Không có tiếng trả lời. Armstrong quát lớn, “Anh có nghe tôi nói không?”

“Có, Dick. Tôi cho là cô ấy được nhận khoản tiền thưởng cũng như tiền trả riêng cho thời gian nghỉ việc lâu dài?”

“Không. Cô ta không được nhận bất kỳ khoản tiền nào khác so với những khoản theo hợp đồng và theo pháp luật.”

“Nhưng tôi chắc là anh biết rõ, Dick, Sally chưa bao giờ ký hợp đồng. Trên thực tế cô ây là nhân viên lâu năm nhất công ty. Anh nghĩ thế nào về chi tiết này…”

“Nếu nói thêm một lời nào nữa, Fred, anh sẽ phải thu nhặt 45 xu của anh như thế.” Armstrong dập máy và lại nhấc nó lên lần thứ ba. Lần này anh quay số máy rất đỗi thân thuộc. Mặc dù máy được nhấc lên ngay lập tức, nhưng không có tiếng đáp.

“Dick đây,” anh mở đầu. “Đừng cúp máy vội, anh vừa mới thải hồi Sally. Cô ta đã rời khỏi đây.”

“Một tin tuyệt vời, anh yêu,” Sharon nói. “Khi nào em bắt đầu?”

“Sáng thứ Hai.” Anh ngập ngừng. “Làm thư ký cho anh.”

“Làm trợ lý riêng của anh chứ,” cô nhắc anh.

“Đúng, tất nhiên. Làm trợ lý riêng của anh. Tại sao chúng ta không thảo luận chi tiết vào cuối tuần? Chúng ta có thể đi du thuyền…”

“Nhưng vợ anh thì sao?”

“Ngay sáng nay anh đã gọi cho cô ta và bảo cô ta đừng đợi anh vào cuối tuần này.”

Một lúc im lặng lâu trước khi Sally nói, “Vâng, em rất thích được nghỉ cuối tuần trên du thuyền với anh, Dick, nhưng nếu có ai gặp chúng ta ở Monte Carlo, anh nhớ giới thiệu em là trợ ]ý riêng của anh đấy nhé.”

Sally đã chờ đợi vô vọng tờ séc thanh toán lương cuối cùng, và Dick không tỏ ra muốn liên lạc với cô. Bạn bè ở văn phòng nói với cô rằng cô Levitt – như cô ta đòi phải được gọi như vậy – đã dọn đến, và rằng nơi làm việc đã hoàn toàn rối loạn.

Armstrong không bao giờ biết được cái anh ta cần nằm ở đâu, thư của anh không được trả lời, còn tính khí anh thì luôn thay đổi. Chẳng ai buồn nói cho anh biết rằng chỉ bằng một cú điện thoại là anh lại có khả năng giải quyết mọi vấn đề – nếu anh muốn làm thế.

Sau một chầu rượu tại quán địa phương, một người bạn luật sư đã chỉ cho Sally thấy rằng theo luật mới, sau hai mốt năm làm việc liên tục, cô có quyền kiện Armstrong vì sa thải bất công. Cô đã cho anh biết là cô không có hợp đồng làm việc, và không ai biết rõ hơn cô về những thủ đoạn Armstrong sẽ giở ra khi cô kiện anh. Trong vòng một tháng cô sẽ không thể đủ lệ phí cho tòa án, và sẽ không còn cách lựa chọn nào khác là phải bỏ cuộc. Trước kia cô đã từng chứng kiến những thủ đoạn ấy có hiệu quả như thế nào đối với những người đã dám thách thức anh ta.

Chuông điện thoại vang lên khi Sally vừa từ chỗ làm việc tạm thời về đến nhà. Cô cầm ống nghe và được đề nghị, qua tiếng lạch tạch của đường dây, cầm máy để nhận điện từ Sydney. Cô tự hỏi tại sao mình không đơn giản là đặt máy xuống, nhưng lát sau một giọng nói khác vang lên trong ống nghe. “Xin chào bà Carr, tôi là Keith Townsend và tôi…”

“Vâng, ngài Townsend, tôi đã biết rõ ngài là ai.”

“Tôi vừa nhận được một tin khiến tôi e ngại về cung cách ông chủ cũ của cô đã đối xử với cô.”

Sally không bình luận gì.

“Có thể cô sẽ ngạc nhiên khi biết tôi muốn đề nghị cô làm việc cho tôi.”

“Nhờ thế ông có thể biết được cái mà Armstrong đã đạt được và tờ báo nào anh ta đang cố mua?”

Im lặng một lúc lâu, và chỉ có tiếng lạch tạch trong ống nghe giúp cô tin rằng đường dây chưa bị cắt. “Vâng,” cuối cùng Townsend nói. “Đó đúng là điều tôi quan tâm. Nhưng sau đó ít nhất cô cũng có thể có một kỳ nghỉ ở Ý với số tiền thưởng.” Sally im lặng.

Townsend nói tiếp, “Tôi sẽ trả mọi khoản đền bù mà cô có quyền được hưởng sau hai mươi mốt năm phục vụ.”

Sally không nói gì, cô đột nhiên hiểu ra tại sao Dick xem người đàn ông này như một kẻ thù ghê gớm. “Cảm ơn lời đề nghị của ông, ông Townsend, nhưng tôi không quan tâm,” cô nói khẽ và đặt ống nghe xuống.

Phản ứng tức thì của Sally là liên lạc với phòng kế toán của Armstrong, thử tìm hiểu tại sao cô không nhận được tháng lương cuối cùng. Cô chờ một lát trước khi thấy kế toán trưởng nhấc máy.

“Khi nào tôi có thể được nhận lương tháng vừa rồi, Fred?” Cô hỏi” “Đã quá hạn hơn hai tuần rồi.”

“Tôi biết, nhưng tôi e rằng tôi đã nhận được lệnh không phát nó, Sally.”

“Tại sao không?” Cô hỏi. “Nó không hơn mức tôi đáng được hưởng mà.”

“Tôi biết vậy,” Fred nói, “nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Hình như có một tổn thất trong tuần làm việc cuối cùng mà cô đã được thanh toán. Một chiếc tách cà phê bằng sứ Staffordshire. Tôi được cho biết thế.”

“Đồ khốn nạn,” Sally nói. “Thậm chí tôi không có ở trong phòng khi hắn ta đập vỡ nó.”

“Và anh ta cũng khấu trừ lương của hai ngày không làm việc.”

“Nhưng hắn ta biết rõ là chính hắn bảo tôi để hắn có thời gian rảnh, nhờ thế hắn có thể…”

“Chúng tôi biết tất cả những điều đó, Sally. Nhưng anh ta không muốn nghe.”

“Tôi biết, Fred,” Cô nói. “Đó không phải lỗi của anh. Tôi đánh giá được mối nguy hiểm anh sẽ gặp do nói chuyện với tôi, vì vậy xin cảm ơn.” Cô đặt máy, và ngồi phịch xuống chiếc bàn bếp, nhìn chằm chằm vào đâu đó. Một giờ sau cô nhấc máy lên đề nghị được nối máy ra nước ngoài.

Ở Sydney, Heather ló đầu qua cửa. “Có điện thoại gọi cho ông từ London,” cô nói. “Một bà Carr nào đó. Ông sẽ nhận điện chứ?”

Hai ngày sau, Sally bay tới Sydney. Sam đón cô từ sân bay. Sau một tối nghỉ ngơi, cuộc thẩm tra bắt đầu. Với số tiền 5000 đô la, Townsend đã thuê cựu giám đốc cơ quan tình báo Úc tiến hành phỏng vấn. Đến cuối tuần thì Sally đã bị khai thác hết, và Townsend tự hỏi không biết còn điều gì mà anh chưa biết về Richard Armstrong.

Vào ngày cô bay trở về London, anh đã đề nghị cô làm việc cho văn phòng của anh ở London. “Cảm ơn, ông Townsend,” cô trả lời khi anh đưa cô tờ séc 20 000 đô la, nhưng nói thêm, với một nụ cười ngọt ngào. “Tôi đã mất gần nửa cuộc đời làm việc cho một con quái vật, và sau một tuần với ông, tôi không nghĩ là tôi muốn mất nốt quãng đời còn lại cho một con quái vật khác.”

Sau khi Sam đưa Sally ra sân bay, Townsend và Kate đã mất nhiều giờ nghe băng ghi âm. Họ đồng ý một điểm: Nếu anh muốn có cơ hội mua số cổ phần còn lại của Globe, anh phải có Margaret Sherwood trước Armstrong. Cô ta là chiếc chìa khóa để kiểm soát được toàn bộ công ty.

Khi Sally giải thích tại sao Armstrong lại tiêu một triệu franc cho một quả trứng tại nhà bán đấu giá ở Geneva, tất cả những gì Townsend cần là khám phá ra thứ gì tương đương với Peter Carl Fabergé cho bà Margaret Sherwood.

Nửa đêm, Kate nhảy ra khỏi giường, và bật máy ghi âm lần thứ ba. Keith lơ mơ cất đầu lên khỏi gối khi nghe thấy từ “Cô nhân tình của ngài thượng nghị sĩ.”

(1) Theo tục lệ một số nước châu Âu, ngày 1 tháng 4 là ngày nói dối (ND)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.