Say Mộng Giang Sơn

Chương 23: Ta có một bí mật



Dương Phàm đã tới đây một vài lần, cũng đọc rất nhiều công văn trong 2
năm vĩnh sóc, hiện tại vẫn chưa tìm ra manh mối nào có tác dụng, chỉ
biết được tin tức khác ngoài những tin tức trong dân gian đã từng biết
rõ.Ví dụ như một số tư liệu về Mai Hoa Nội Vệ , cũng từ nơi đây mà biết
được.

Nơi đây cất giữ đều là công văn cũ. Bình thường
căn bản là không có người lên lầu, trong phòng bất kể là giá sách hay là công văn, bên trên đều phủ một lớp bụi dày. Dương Phàm mò ở chân tường
lấy ra ngọn nến và đá lửa trước đây đã để lại , sau đó di chuyển đến
phía sau mấy ầng của giá sách đập đá lấy lửa đốt nến, đặt trên kệ giá
đựng công văn.

Ngọn đèn mờ bị từng tầng của giá sách ngăn trở nên bên ngoài không thể phát hiện ra được.

Dương Phàm tìm được chỗ mà lần trước đã đánh dấu kí hiệu, rút ra một phần công văn, cẩn thận xem xét.

“Năm Vĩnh Thuần thứ hai, Cốt Đốt Lộc xây dựng lại Hãn Quốc, Hãn Quốc
thành lập, quấy nhiễu Định Châu, bị Hoắc Vương Lý Nguyên Quỹ đánh lui…

Chăm chú đọc hết toàn bộ xong, Dương Phạm khẽ lắc đầu, rồi đặt nó trở
lại chỗ cũ, theo thứ tự lại lấy ra một phần khác: “Cốt Đốt Lộc quấy
nhiễu Quy Châu, vây Thiền Vu Đô Hộ Phủ, giết Tư Mã Trương Hành Sư. Đô
đốc Thắng Châu Vương Lập Bản, Đô đốc Hạ Châu Lý Sùng Nghĩa cùng đến cứu
viện…”

“ Cốt Đốt Lộc quấy nhiễu Úy Châu, giết thứ sử Lý Tư Kiệm, bắt được Đô đốc Phong Châu Thôi Trí Biện…”

“ Cốt Đốt Lộc cướp Lam Châu, bị thiên tướng Dương Huyền Cơ đánh bỏ chạy…

Một năm nay, Đột Quyết Vương Cốt Đốt Lộc là nhân vật chủ yếu, nên hầu
như toàn bộ công văn của Binh bộ đều viết về hắn. Dương Phàm cau mày
nhưng cũng không dám kiểm tra qua loa, công việc mà hắn đang làm đòi hỏi phải có tính nhẫn nại, không chấp nhận được việc làm qua loa đại khái,
làm sao có thể biết được đề mục này có cùng manh mối với những thứ mà
hắn muốn tìm hay không.

Mỗi một phần sau khi xem xong, hắn lại lôi ra một phần nữa, phần này có liên quan đến danh tướng Đại
Đường Tiết Nhân Qúy chết, Bộ binh tấu xin được ban thưởng. Dương Phàm
cẩn thận xem kĩ xong toàn công văn, đặt trở lại, rồi lại lấy ra bản
khác. Phần công văn nào Dương Phàm cũng đọc chăm chú, nghiêm túc, cũng
không biết là đã xem được tất cả bao nhiêu phần, khi hắn lấy thêm ra một phần nữa, viết rằng Võ hậu phế truất thái tử Lý Hiền cấm rời khỏi Ba
Châu, hắn cẩn thận xem xét kỹ hơn một chút, bất chợt một hàng chữ đập
vào mắt:

“Long Võ Quân phái binh áp giải”

Dương Phàm thấy tim đập nhanh hơn, nhấp nhổm không yên, cho đến bây
giờ, hắn đã đọc không dưới ba trăm công văn, đây là công văn duy nhất
nhắc đến tin Long Võ Quân. Nhưng Ba Châu ở đất Thục, mà đám người hắn
muốn tìm lại xuất hiện Lĩnh Nam Thiều Châu, thật đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, giữa hai người này liệu có mối quan hệ gì không đây?

Dương Phàm chăm chú nhìn, suy tư thật lâu, đem tờ công văn cẩn thận cất vào trong áo, sắc trời đã quá muộn, đêm nay hắn chỉ có thể tìm được đến đây thôi, nếu không trời sẽ sáng và hắn cũng không thể rời khỏi một
cách an toàn được.

Dương Phàm đem đống công văn cất
lại ở vị trí cũ, thổi tắt ngọn nến, để lại nơi cất giấu, rồi yên lăng
rời khỏi kho của Binh bộ.

***

Sáng
sớm, “két” một tiếng két, cửa sau mở ra, Thiên Ái Nô khoan thai bước ra, Dương Phàm cũng đã dậy, hai người nhìn nhau một hồi, y phục của Dương
Phàm vẫn nhăn nhăn nhúm nhúm nguyên như cũ,, ngược lại xiêm y của Thiên
Ái Nô lại rất sạch sẽ chỉnh tề, thậm chí ngay cả vạt áo cũng không có
vết nhăn nào hết.

Dương Phàm tuyệt đối không tin xiêm y của nàng lại phẳng nhẵn như thế, lẽ nào buổi tối nàng dám cởi bỏ hết y
phục để ngủ sao, thế nên xiêm y của nàng mới có thể ngay ngắn gọn gàng
như thế, thật là đáng nghi mà.

– Chào buổi sáng, có muốn đánh răng không thế?

Đây là thứ duy nhất mà Dương Phàm có thể đưa ra để đối đãi với vị khách , Thiên Ái Nô nghĩ đến việc Dương Phàm hết lời ca ngợi lông bàn chải,
trong mắt không khỏi toát lên ýcười.

– Đưa cho ta”

Dương Phàm thuận tay đưa ra cây bàn chải mới tinh, hai người lại đi vào trong sân, dưới ánh bình minh, trong tiếng chuông đồng, có tiếng phì
phì đánh răng, những tiếng động này hòa quyện với nhau tạo nên cảm giác
rất lạ, nhưng Dương Phàm cũng chẳng thể nào gọi tên được cảm xúc này là
thế nào.

Đợi đến khi bọn họ chải răng thật sạch sẽ,
bàn chải đánh răng cũng có thế vứt đi được rồi, bàn chải đánh răng có
chút thô ráp nên niếu lợi dính chút máu, Dương Phàm súc miệng, sau đó
mỉn cười để lộ hàm răng sáng chói lóa, nói:

– Ta đi mở cửa phường, nhân tiện sẽ mang về cho người bát mì.

– Ừm.

Dương Phàm gật đầu, quay người đi ra ngoài.

– Này!

Dương Phàm quay đầu lại, liền nhìn thấy Thiên Ái Nô đứng dưới ánh mắt trời, dáng vẻ như cười như không nói:

– Tối qua thắng hay không thế?

– Gì? À! Cái đó…

Dương Phàm cười khan một tiếng, Thiên Ái Nô lắc lắc đầu, dương tay ném
một vật gì đó xuyệt qua không trung hình vòng cung, Dương Phàm giơ tay
đỡ, tơi vào tay là một cái châm cài tóc, rồi lại ngước mắt nhìn Thiên Ái Nô, nàng đã nhanh nhẹn quay trở về phòng của mình, Dương Phàm thở dài,
mở cửa rồi nghênh ngang rời đi.

“ A~a~a….”

Dương Phàm và Mã Kiều cùng ngáp dài, cửa phường vừa mở, họ liền bị
những người đang nóng lòng muốn ra khỏi phường đụng vào ngã bên nọ
nghiêng bên kia..Hai người đứng lại, rồi cả hai cùng nhìn nhau, cùng
đồng thanh nói:

– Ngươi thế nào mà vẫn chưa tỉnh ngủ vậy?

Rồi lại cũng ngáp dài, và đồng thanh nói:

– Đêm qua trời lạnh, ngủ không được no giấc.

Hai người cùng giật mình, Dương Phàm chột dạ nói:

– Đệ định đi ăn mì, huynh có đi cùng không?

Mã Kiều cũng chột dạ nói:

– Không đi, ta về nhà ăn cùng với mẫu thân.

Hai người mỗi người bước thêm ba bước rồi không ai bảo ai lại dừng lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Dương Phàm nói:

– Kiều ca, chiều nay đệ phải ra ngoài có chút việc, trong phường có việc gì mong huynh giúp đỡ đối phó hộ đệ.

Mã Kiệu ngạc nhiên nói:

– Ngươi đi đâu?

Dương Phàm nói:

– Trong nhà chăn đệm đều bị lũ chuột cắn nát rồi, đệ ra ngoài mua cái mới.

Mã Kiều nói:

– Thật không may, ta cũng muốn ra ngoài. Vài ngày trước mẫu thân ta có
làm một ít bàn chải đánh răng, có nhờ mấy nhà bán tạp hóa ở chợ Nam mua
về, h hôm nay ta đến đó xem bán như thế nào và thu lại tiền bán hàng đó
về.

Mã Kiều gãi gãi đầu nói:

– Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng đi nhé. Dù sao ở trong phường bình thường cũng không
có việc gì lớn, ta sẽ nói với Võ Hầu một tiếng, kêu hắn giúp đỡ trông
nom một chút.

– Như thế cũng được.

Dương Phàm nhẫn nại đáp lại, cảm thấy tâm trạng có chút gì đấy đắn đo,
Hắn là một tên lưu manh, bỗng dưng đi mua vải vóc củi gạo, tất sẽ khong
tránh khỏi việc Mã Kiểu hỏi nguyên do, nhưng lại không tiện để từ chối
đồng hành, chỉ có thể đến đâu tính đến đấy thôi.

Đến quán mì, Dương Phàm lại gọi ra hai tô mì, Giang Húc Ninh hiếu kỳ nói:

– Tiểu Phàm, hai ngày nay sao ngươi lại ăn khỏe thế ah?

Dương Phàm sợ Giang Húc Ninh sẽ nghi ngờ, bèn nhanh trí mang chuyện hôm qua ở Tô phường chính để nói dối nàng, nói rằng Mã Kiều bị lạnh bụng,
muốn ăn một ít mỳ để ấm bụng. Giang Húc Ninh lo lắng hỏi:

– Hắn ta lớn đến như vậy rồi tại sao lại không biết tự chăm sóc mình cho tốt
chứ, thế bị có nghiêm trọng không? Có cần phải mời đại phu về xem không, đừng có bệnh mà để nặng thêm nhé.

Dương Phàm nói:

– Haizz, tỷ không cần quá lo lắng, thân thể hắn cường tráng như trâu
vậy, buổi chiều còn cùng ta đi chợ Nam nữa kìa, tỷ bảo hắn có thể có
việc gì cơ chứ?

– Chiều nay các người muốn đi chợ Nam sao?

Diện Phiến Nhi vui mừng nói:

– Thật tốt quá, buổi chiều ta đang nghỉ cũng muốn đi chợ Nam xem hàng, mua ít đồ trang sức, vậy chúng ta đi cùng nhé.

Dương Phàm vừa nghe liền không ngừng than trời trong bụng, thật đúng là gậy ông đập lưng ông, chỉ cần nói dối một đôi điều, là phải lôi ra vô
vàn những lý do để che lấp nó. Giang Húc Ninh và Mã Lục là thanh mai
trúc mã, thuở nhỏ đã là bạn, nếu như cùng đi, trên đường đi không biết
chừng sẽ hỏi bệnh dạ dày của Mã Kiều cũng nên, lát nữa phải đến nhà Mã
Kiều dặn dò vài câu, tránh cho việc đứng trước mặt Ninh tỷ lại lỡ mồm lỡ miệng.

Dương Phàm ăn xong bữa sáng rồi lại mua thêm
một tô mì mang về nhà cho Thiên Ái Nô, rồi vội vã đến nhà Mã Kiều. Mã
Kiều cũng vừa ăn xong bữa sáng, bụng của Mã Kiều cũng thật to, đã ăn hết ba tô cháo rồi lại còn ở đó thổi phù phù ăn không ngừng.

– Chào buổi sáng, Lưu đại nương”

Dương Phàm vừa nhìn thấy mẹ Mã Kiều bèn giả là một đứa trẻ ngoan, lễ phép vấn an buổi sáng bà.

Lưu đại nương khá là thích Dương Phàm, đứa nhỏ này nhìn rất là thuận
mắt, vừa nhìn đã biết ngày là một người có quy củ ngoan ngoãn, đương
nhiên là thế bởi có thể chơi cùng và làm bạn với con trai bà thì nhân
phẩm sao có thể kém được cơ chứ?

Lưu đại nương cười híp mắt nói:

– Chào buổi sáng, cháu đã ăn sáng chưa, nếu chưa ăn thì cùng với Mã Kiều ăn chút gì đi.

– Cám ơn đại nương, cháu ăn rồi ạ, đại nương cứ làm việc đi, cháu có chút chuyện muốn nói với Mã Lục chút ạ.

– Hai cái đứa trẻ chưa lớn mà cũng không còn nhỏ này, có chuyện gì mà phải bí mật thế? Thật là….

Lưu đại nương vờ trách nói, liền bưng một cái mẹt đựng đầy lông mao lợn đi về phía sân, đột nhiện dừng lại hỏi:

– Đúng rồi, Tiểu Phàm, bàn chải đánh răng ta tặng cháu dùng có tốt không?

Dương Phàm cười theo nói:

– Dùng tốt, dùng tốt ạ. Từ khi dùng bản chải đánh răng mà đại nương tự làm, ruột mướp nhà cháu cũng ném đi hết rồi.

Lưu đại nương hài lòng cười nói:

– Vậy thì tốt, thôi các cháu nói chuyện đi.

Thấy bà đã đi khuất, Dương Phàm nhanh chong tiến đến bên cạnh Mã Kiều, khoanh chân ngồi xuống nói:

– Kiều huynh, không phải chúng ta buổi chiều cùng đi chợ Nam sao?

Mã Lục xồm xộp nhai củ cải, chớp chớp mắt nói:

– Đúng vậy, có chuyện gì sao?

– Là thế này…

Dương Phàm ho khan hai tiếng, xoa xoa mũi nói:

– Hai ngày nay ta vẫn luôn mua 2 tô mì ở chỗ Ninh tỷ.

Mã Lục nhồm nhoàm nói:

– Hai tô? Không nhiều, ta ít nhất cũng phải ăn hết ba tô ấy chứ.

Dương Phàm cười khan:

– Đại khái là đệ đang trong quá trình phát triển thể chất, lượng ăn
bỗng dưng nhiều hơn, tất cả là do ngại ngùng, nên không nói với Ninh tỷ
là một mình ăn, mà nói rằng huynh bị lạnh bụng, cho nên muốn ăn ít mì để cho ấm bụng, chiều nay tỷ ấy muốn đi cùng chúng ta đi chợ nam, trước
mặt tỷ ấy huynh đừng nói lộ ra nhé.

Mã Kiều vồn vã ăn củ cải, trong mắt hiện lên một chút nghi ngờ:

– Không phải thế chứ, chúng ta là huynh đệ kết tình bao nhiêu năm nay,
ngươi nhất định là có gì đang giấu ta, nói thật đi, rốt cuộc là đã có
chuyện gì xảy ra.

Dương Phàm nói:

– Đệ giấu diếm huynh làm gì đâu, thật sự là như thếđó, huynh không được để lộ đâu đấy.

Mã Kiều húp thêm một miếng cháo,” Hừ hừ “ nói:

– Nói với ta cũng vô nghĩa, ngươi coi ta là đồ ngốc phải không? Thành thật nói ra xem, rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Lúc này, Mã Kiều nương từ trong sân nói ra:

– Tiểu Phàm…con và Kiều nhi đêm qua đánh bài đánh đến canh nửa đêm canh ba, như thế là quá muộn đấy.Tháng này hai con đang trực, buổi sáng cần
phải đi mở cửa phường, ngày nào cũng ngủ muộn thì không tốt, đánh bài
cũng không sao cả, đại nương không phản đối các con chơi, nhưng cũng
không thể không có sáng có tối gì như thế…

– Dạ? Đánh bài sao ạ?

Dương Phàm nghi ngờ nhìn về phía Mã Kiều, đôi chân mày từ từ nhướng lên.

Mã Kiều khựng lại một lúc rồi lập tức ưỡn ngực nói:

– Huynh đệ chúng ta như anh em ruột thịt vậy, nên không có chuyện gì ta không thể giúp ngươi được? Chẳng phải nói là ta lạnh bụng muốn ăn mì
sao, chuyện nhỏ, đệ có thể yên tâm, việc tiểu Ninh cứ để ta lo liệu.

Dương Phàm đăm đăm nhìn Mã Kiều, khà khà cười hai tiếng.

Mã Kiều “hừ hừ” hai tiếng, chột dạo giơ tô to lên thở “ phì phò phì phò…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.