Tầm Tần Ký

Chương 38: Trộm long tráo phụng



Khi Hạng Thiếu Long quay về phủ Tín Lăng quân, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng gọi của Kỷ Yên Nhiên.

Những người khách khác của nàng đều mong được nàng giữ lại, còn gã thì ngược lại hình như sợ nàng nắm lấy.

Nhưng thiếu nữ này quả thật có phong cách đặc biệt, khi vừa mới nghe nàng nổi tiếng xinh đẹp và đầy tài nghệ vẫn còn tưởng nàng là kiểu người đa sầu đa cảm như Lâm Ðại Ngọc, hoặc là những loại tuyệt thế mỹ nhân kiêu ngạo coi người không ra gì. Nhưng vừa gặp mới biết nàng quả thực tràn trề nhiệt huyết với cuộc sống, không ngừng đi tìm chân lý, mong gặp được người có thể tìm ra cách hay để trị nước hoặc đang tìm một phu tế hoàn mỹ trong mắt mình.

Nhưng kẻ mà nàng tìm tuyệt không phải là Hạng Thiếu Long.

Lúc này không phải là lúc gặp gỡ nữ nhân. Gã phải giữ tinh thần và sức lực để cứu bọn Nhã phu nhân và Triệu Thiên, đó là trách nhiệm của gã.

Nếu phân tâm vì mỹ nữ khác, một khi mọi chuyện đổ bể thì gã sẽ hối hận đến suốt đời.

Gã tuy phong lưu thành thói, nhưng rất có trách nhiệm, huống hồ chi gã rất yêu thương những người đàn bà của mình.

Nhờ từ ánh đèn hắt ra từ trong phủ, gã đi một vòng, dùng công cụ bò lên ngọn hậu núi hiểm trở phía sau phủ Tín Lăng quân rồi sau đó nhẹ nhàng lẻn vào trong phủ, rồi leo lên ngọn cây bên cạnh tòa lầu.

Đó chính là phạm vi thuộc nội phủ của Tín Lăng quân, canh phòng rất nghiêm ngặt. Chốc chốc lại thấy bọn lính canh dắt theo ác khuyển đi theo từng nhóm, may mà trên người gã có bôi thuốc của Nhã phu nhân, nếu không sẽ không tránh được cái mũi của loài súc sinh này.

Gần đến giờ mùi, tức là khoảng mười một giờ đêm, đèn trong tòa tiểu lâu vẫn còn sáng, không biết bọn họ đã ngủ chưa.

Theo Nhã phu nhân nói thì đó là nơi ở của gia quyến Tín Lăng quân, nếu dưới lầu có người, gã rất khó đột nhập vào bí đạo.

Sau khi chờ khoảng nửa tiếng sau, gã không còn nhẫn nại nữa mà mạo hiểm thử, bởi vì thời gian không còn nhiều nữa.

Gã nâng thiết bị của mình lên rồi bấm nút, móc câu bay ra, móc vào xà nhà bám chặt ở đó. Rồi gã đu người từ cây cổ thụ này sang mái nhà, lặng lẽ trèo lên mái nhà, sau khi nhắm đúng vị trí, gã đu người xuống lộ đài ở lầu hai, nấp ngoài cửa sổ nhìn vào trong. Đó là một căn phòng rất sang trọng, ngoài giường có treo màn che, ngoài ra còn có các thứ như lược, gương giành cho phụ nữ, dưới ánh đèn sáng, trong giường vọng ra tiếng nói chuyện rì rầm của một cặp nam nữ.

Hạng Thiếu Long nghĩ bụng chỗ này là chính là lối vào của bí đạo, người ở chắc là người của Tín Lăng quân, nói không chừng đó là ái thiếp của y, nếu Tín Lăng quân cần người hầu hạ thì sẽ gọi nữ nhân ở đây đi, đâu cần phải thân chinh ở đây. Chả lẽ thê thiếp của y đang vụng trộm với người đàn ông khác? Nhưng lúc này không cần phải nghĩ nhiều, đang định lật người xuống tầng một thì phía dưới có tiếng người nói vọng lên, bọn lính canh đến dưới lầu rồi ngừng lại, hạ giọng nói chuyện.

Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, một lát sau, người phía dưới vẫn chưa có ý định bỏ đi, gã nghiên răng chọc vào khe cửa sổ nhè nhẹ nạy ra, cửa sổ bật bật ra rồi gã lăn người vào.

Một cơn gió thổi vào phòng.

Hạng Thiếu Long thầm kêu hỏng bét, khi chưa đóng cửa phòng, tiếng người đàn ông trong trướng vang lên, “Kỳ Xuân, nàng chưa đóng chặt cửa sổ, xem đây, cửa sổ bật ra rồi.”

Thanh âm này rất quen thuộc, rõ ràng là Thiếu Nguyên quân.

Hạng Thiếu Long thất kinh, căn phòng này tuy rộng thật nhưng chẳng có chỗ nào ẩn mình, chiếc giường kia chỉ cao chưa đầy một xích, muốn chui vào thì không được, trong lúc nguy cấp, gã lăn vội tới bên chỗ để đèn cầy, đưa tay bóp tắt tim đèn.

Ả Kỷ Xuân ấy ngồi dậy kêu a một tiếng rồi nói, “Gió thổi tắt đèn rồi.”

Hạng Thiếu Long không dám chậm trễ, phóng vội về phía cửa chính, thử đẩy một cái, thuận tay mở ra, lòng cả mừng, khi Kỷ Xuân đang đi tới chiếc đèn cầy thì gã lách mình ra khỏi cửa rồi thuận tay đóng lại. Phía ngoài là một tiểu sảnh không có người, một cầu thang thông với phía dưới, ngoài ra còn có hai căn phòng.

Bỗng nhiên phía sau có tiếng mở cửa, Hạng Thiếu Long hồn phi phách tán, xông về phía trước, nấp sâu vào bức bình phong trong sảnh.

Thì ra đó là Kỷ Xuân, ả đi về phía bức bình phong đó.

Hạng Thiếu Long giật mình mới phát hiện dưới chân là những lọ, hũ đựng nước tiểu, gã vội vàng nhảy qua một bên của bình phong, để tránh bị ánh sáng chiếu vào bóng, lúc ấy Kỷ Xuân vừa mới bước ngang ra tấm bình phong, may mà không nhìn thấy gã.

Hạng Thiếu Long thầm kêu quá nguy, lò dò bò xuống cầu thang.

Vừa mới tới khúc quanh của cầu thang thì phía dưới có tiếng người vọng lên, ít nhất là có tiếng bốn người đàn ông.

Hạng Thiếu Long ngồi yên ở góc ấy, thầm kêu khổ nếu đêm nay không đánh cắp được bí lục thì thê thảm.

Gã thoát ra khỏi chỗ quẹo ấy, từ chỗ cầu thang lầu nhìn ra phía ngoài đại sảnh, chỉ thấy bốn tên võ sĩ đang ngồi nói chuyện phiếm, nếu bước xuống thì dù cẩn thận thế nào cũng đừng hòng giấu được bọn chúng.

Bỗng nhiên phía trên lầu có giọng Kỷ Xuân vọng xuống, “Có người dưới đó không?”

Có người trả lời rồi đi về phía cầu thang lầu.

Hạng Thiếu Long kêu thầm không xong rồi, lần này trên dưới đều không có đường chạy, bị kẹt ở giữa, gã đánh liều rút ra một ngọn phi châm, tập trung chú ý đến tên võ sĩ bước về phía cầu thang, đồng thời ép sát người vào góc tường, không để cho đối phương thấy mình từ xa.

Kẻ ấy vừa đi vừa hỏi, “Phu nhân có gì căn dặn?”

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, ả Kỷ Xuân đó là một trong hai tỳ thiếp của Thiếu Nguyên quân đem đến từ nước Triệu.

Tên võ sĩ ấy vừa đến cầu thang thì đụng mặt với Hạng Thiếu Long, kêu a một tiếng, đó chính là Lưu Sào, một tên gia tướng tề danh cùng Phố Bố. Hạng Thiếu Long đang định phóng cây phi châm, nhìn thấy y thì rụt tay lại.

Kỷ Xuân lại hỏi, “Lưu Sào, có chuyện gì vậy?”

Lưu Sào sợ quá, nháy mắt qua Hạng Thiếu Long rồi trả lời, “Chẳng có chuyện gì? Vừa rồi chỉ thấy một con chuột chạy qua giật mình mà thôi.”

Nữ nhân sợ nhất là những con vật nhỏ, Kỷ Xuân cũng vậy nên ả run giọng nói, “Thiếu quân đói bụng, bọn tiểu Doanh thì đã ngủ, phiền các vị đến thiện phòng sai người đem ít đồ ăn đến đây!” nói xong thì chạy thục mạng về phòng.

Lưu Sào bước lên hạ giọng nói, “Chúng tôi đang nói về Hạng binh vệ, binh vệ đến đây làm gì, chúng tôi làm thế nào mới giúp được đây?”

Hạng Thiếu Long kể hết cho y nghe về chuyện đánh cắp bí lục. Lưu Sào thấy Hạng Thiếu Long tin tưởng y như vậy nên cả mừng nói, “Binh vệ hãy đợi một lát!” rồi quay sang gọi ba tên kia, rồi mới cùng Hạng Thiếu Long bước ra.

Hạng Thiếu Long sai một người đến thiện phòng lấy thức ăn sau đó rà xét kỹ trong phòng, cuối cùng phát hiện được một cửa ngầm dẫn xuống địa đạo ở dưới một chiếc giường.

Lưu Sào nói, “Binh vệ yên tâm, chúng tôi sẽ canh cho ngài.”

Hạng Thiếu Long chợt nghĩ ra một ý rồi nói, “Ngươi nên đi với ta thì hơn, lúc cần thiết thì ngươi sẽ mang vật ấy bỏ lại chỗ cũ.”

Lưu Sào vui vẻ đồng ý hợp lực cùng xoay chiếc vòng bằng đồng, nạy phiến đá lên, bước xuống hơn mười bậc cấp thì đã đến bí đạo, chỉ thấy một đầu thì hướng về phía nội đường của Tín Lăng quân, đầu kia thông ra hậu sơn, rõ ràng là bí thoát hiểm trong phủ Tín Lăng quân Khi lên đến bậc tam cấp dẫn lên phía trên, Hạng Thiếu Long dừng lại, dòm ngó kỹ càng rồi gõ thử lên vách địa đạo thì phát hiện một bức tường có ẩn chứa huyền cơ.

Hai người thử đẩy bức vách nhưng bức vách vẫn không lung lay. Hạng Thiếu Long chợt nảy ra một kế, lần lượt kiểm tra từng viên đá, cuối cùng mới phát hiện một viên hơi nhô ra phía trước, thử dùng tay kéo ra thì viên đá cũng bật ra, lộ ra lỗ khoá phía bên trong.

Hai người cả mừng, Hạng Thiếu Long lấy công cụ mở khoá ra, theo cách Nhã phu nhân đã truyền dạy, lát sau đã mở được ồ khó a.

Khi cửa được mở ra, dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng, cả hai đều ngẩn người ra, thì ra đó là một bảo tàng.

Trong phòng chất hơn một chục rương châu báu, trong đó hai rương đã được mở ra, ngọc khí kim ngân lấp lánh dưới ánh đèn. Hạng Thiếu Long trầm giọng nói, “Ðừng nói với ba người kia chuyện này, sau khi chúng ta có cách ra khỏi Ðại Lương, thì thuận tay đánh cắp đi vài món, hãy nhớ không nên quá tham lam, nếu không người sẽ vì tài vật mà chết, chim muông vì miếng ăn mà vong, đến lúc đó ngay cái mạng cũng khó giữ.”

Lưu Sào cũng là một bậc anh hùng, được gã nhắc nhở nên quả quyết nói, “Binh vệ dạy rất phải! Lưu Sào đã biết.”

Ðồng thời cảm thấy kính phục Hạng Thiếu Long vì gã không động lòng với báu vật.

Hạng Thiếu Long mau chóng rà xét, một lúc sau mới phát hiện trong góc tường có một ngăn bí mật, rút ra thì thấy một hộp bằng thiếc hình chữ nhật, mở ra mới thấy đó là quyển Lỗ Công bí lục đã được rải đầy chất thuốc chống rã nát.

Lật xem quyển một Hạng Thiếu Long mới cảm thấy yên tâm, bởi vì hình vẽ đã cũ đến nỗi ngả sang màu vàng, vả lại dài đến hơn mười trượng, vừa dày vừa nặng, nếu gã là Tín Lăng quân mỗi lần kiểm tra không thể nào đọc từ đầu đến cuối, cho nên kế hoạnh của gã là khả thi.

Xem qua một lượt, chỉ thấy trong đó là các hình vẽ các dụng cụ tấn công và phòng thủ, lại ghi chú rõ thành phần nguyên liệu và trình tự thực hiện, thật là khiến người ta khen không ngớt lời.

Vì thời gian không nhiều, hai người vội vàng rời chỗ ấy.

Hạng Thiếu Long tỉnh dậy, Nhã phu nhân và bọn nô tỳ đang ngồi nhìn gã, lúc ấy trời vẫn chưa sáng.

Nhã phu nhân đã sớm ráp một nửa quyển bí lục thật và bí lục giả lại với nhau, lại lấy bột màu rải lên khiến quyển bí lục ấy ngả sang màu vàng, không chút sơ hở, quả thật không hổ danh là chuyên gia làm giả.

Hạng Thiếu Long phải nhân lúc đang đêm mà hành sự, bỏ quyển bí lục chỉ còn phần đầu là thật vào mật thất, đó vốn là chuyện rất khó khăn, nhưng vì có bọn Lưu Sào giúp đỡ nên đã dễ như trở bàn tay.

Khi trở về lại chỗ của Nhã phu nhân trời đã sáng, bọn Nhã phu nhân đều mệt mỏi ngồi nghỉ trên giường. Hạng Thiếu long ôm Nhã phu nhân cùng ngủ mãi đến khi Tín Lăng quân sai người đến tìm thì mới vội vàng tắn rửa thay y phục đến bái kiến.

Tín Lăng quân hình như suốt đêm không ngủ, sau khi ngồi xuống thì nói, “Vì chuyện của ngươi, đêm qua ta suốt đêm không ngủ, cuối cùng đã nghĩ ra một cách vẹn toàn.”

Lúc này có một nữ tỳ bưng trà lên, Tín Lăng quân căn dặn, “Ta có chuyện cùng bàn với Hạng binh vệ, bất cứ kẻ nào cũng không được bước vào đây.”

Nô tỳ ấy lãnh mệnh rồi bước ra.

“Ðêm qua ngươi có lấy được lòng Kỷ Yên Nhiên không? Nghe nói Long Dương quân và Ngao Ngụy Mâu cũng đều được mời, ” Tín Lăng quân thuận miệng hỏi.

Hạng Thiếu Long thở dài, “Ðừng nhắc nữa! Nơi ấy đâu có chỗ cho tại hạ chen miệng vào.”

Tín Lăng quân nhíu mày nói, “Sao lại như thế, suy nghĩ của ngươi rất mới lạ, Ðàm Bang rất thích ngươi đó.”

Hạng Thiếu Long thầm nghĩ, “Thích ta thì có ích gì, ta cũng chỉ là vật hy sinh cho ngươi thôi.”

Tín Lăng quân thấy gã im không nói, thuận miệng hỏi, “Thiếu Long đã ăn sáng chưa?”

Hạng Thiếu Long xoa bụng lắc đầu.

Tín Lăng quân gọi, “Người đâu!” rồi vỗ trán nói, “Ta thật hồ đồ, vừa rồi đã đuổi bọn người hầu đi hết, ngươi ngồi đây một lúc, ta sai người mang điểm tâm đến, ” nói rồi rảo bước ra ngoài.

Hạng Thiếu Long cả mừng, đứng dậy, mục tiêu đầu tiên chính là lẻn vào phòng trong đó là nơi làm việc nên đầy những thứ sách vở giấy tờ, bên cạnh lại có một cửa hông, phía ngoài là một thiện tĩnh, đằng sau thiện tĩnh là nơi tắm rựa.

Thời gian không nhiều, gã đẩy cửa hông ra, quả nhiên đó là phòng ngủ của Tín Lăng quân, gã vội vàng nhìn quanh, nhưng không phát hiện được lối vào địa đạo.

Gã vội vàng lao về phía trước lật vác giường lên xem, thì ra địa đạo nằm dưới gầm giường, điều kỳ lạ là có một ống đồng từ dưới đất nhô lên khỏi giường, biến thành một cái đầu rồng làm bằng đồng.

Hạng Thiếu Long lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng bước ra nội sảnh, vừa lúc ấy Tín Lăng quân cũng quay về, cười nói, “Thức ăn sáng sẽ đưa lên ngay, nào! Bây giờ ta nói cho ngươi biết kế hoạch của ta.” Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Hạng Thiếu Long nghĩ bụng đó là một ống đồng, rõ ràng là máy nghe lén thông từ địa đạo đến mật thất, bất cứ một âm thanh nào phía trong cũng được ống đồng truyền đến đầu rồng trên đầu giường Tín Lăng quân, thiết kế quả rất tinh xảo May mà đêm qua y không ngủ trên giường, hành động của mình mới không bị phát giác.

Tín Lăng quân nói, “Ta sẽ sai người giả văn thư, hôm nay đưa đến chỗ của đại vương, cho bọn Triệu Nhã và toàn bộ quý thuộc quay về nước Triệu, chỉ để lại ngươi và Triệu Thiên. Triệu Nhã là khách ta mời nên Long Dương quân cũng không có quyền phản đối.”

Hạng Thiếu Long nghĩ bụng ngươi chẳng qua tự biên tự diễn, với quyền lực của ngươi thì muốn thả bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay. Ðồng thời cũng biết được thực tế y chẳng thả ai cả, chẳng qua y chỉ đóng kịch cho mình xem mà thôi, nên giả vờ cả mừng nói, “Thật tốt, nhưng có thể cho bọn họ đi sớm hơn không?”

Tín Lăng quân mặt lộ vẻ khó chịu nói, “Nếu chuyện nhỏ như thế mà làm không được, thì sẽ khiến cho Thiếu Long xem thường ta.” Ngừng một chốc rồi nói tiếp, “Ta sẽ sắp xếp cho bọn Nhã phu nhân trưa nay ra thành, sau khi hội họp cùng quý thuộc sẽ khởi hành. Thiếu Long an tâm rồi chứ?”

Hạng Thiếu Long cười thầm nói, “Vậy chuyện Triệu Thiên sẽ giải quyết như thế nào?”

Tín Lăng quân nói, “Ta sẽ sai người giả thành cô ả để cho ngươi đưa vào cung, lại tìm một nơi bí mật để giấu ả. Tín Lăng quân ta đây sẽ thề cùng trời đất, dù cho sự việc có thành công hay không, ta cũng đưa ả trở về nước Triệu mà không mất một sợi tóc nào.”

Hạng Thiếu Long thầm kêu lợi hại, điều này có nghĩa là y đang nắm Triệu Thiên làm con tin, nếu Hạng Thiếu Long không nghe lời y, thì dù có thất bại bị bắt cũng không dám lôi y ra, quả thật là mưu kế sâu độc.

Lát sau điểm tâm được mang lên.

Tín Lăng quân nhìn gã ăn uống mỉm cười, “Thiếu Long có vừa ý với sự sắp xếp của ta không?”

Hạng Thiếu Long giả vời cảm kích nói, “Rất vừa lòng, đến lúc đó tại hạ sẽ cố hết sức mình.”

Tín Lăng quân nở nụ cười như đã thành công, y thấy Hạng Thiếu Long không phản đối mình giữ lại Triệu Thiên, lại tưởng gã hoàn toàn tin vào mình nên không còn nghi ngờ gì Hạng Thiếu Long cả.

Khi hai kẻ đang theo đuổi ý nghĩ riêng của mình thì hạ nhân vào báo Kỷ Yên Nhiên đến tìm Hạng Thiếu Long. Cả hai ngẩn người ra, Kỷ Yên Nhiên lại đến tận đây để tìm nam nhân, quả thật là một chuyện lạ trong đời.

Tín Lăng quân hai mắt lộ vẻ đố ky, ho khan rồi nói, “Thiếu Long hãy đi gặp ả đi! Nói không chừng ả đã thích ngươi rồi đấy!”

Hạng Thiếu Long lại nhíu mày, gã hôm nay còn có nhiều việc đang chờ, toàn là những việc hệ trọng liên quan đến sụ sống chết, dù cho Kỷ Yên Nhiên có hấp dẫn đến đâu, gã cũng không thể tốn thời gian cho cô ả này được. Suy nghĩ một lúc rồi theo tên hạ nhân ra ngoài khách sảnh.

Kỷ Yên Nhiên bên ngoài khoác một chiếc áo lông trắng, đứng một bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn, chẳng có tùy tùng nào đi theo nàng, phía trong sảnh chẳng có một ai, nhưng ở cửa sau và cửa hông, bọn thị vệ và tỳ nữ đang lấp ló đứng nhìn nàng. Có thể thất sức hấp dẫn của nàng giống như một ngôi sao trong ngành giải trí ở thế kỷ XXI, may mà lúc này chưa có chuyện xin chữ ký, nếu không đôi tay của nàng chắc phải rả rời.

Hạng Thiếu Long bước tới sau lưng nàng hạ giọng nói, “Kỷ tiểu thư!”

Kỷ Yên Nhiên xoay người lại, nhìn gã cười rồi nói, “Có thể tranh thủ chút thời gian không?”

Nhìn thấy nét cười của nàng tựa như hoa, Hạng Thiếu Long không nỡ nào từ chối nên gật đầu, “Nếu một chốc thì được Kỷ Yên Nhiên nghe nói chỉ một chốc, nhìn gã đầy oán trách rồi nói nhỏ, “Vậy hãy mời theo Yên Nhiên, ” rồi bước ra cửa lớn.

Hạng Thiếu Long lấy làm lạ, chả biết mỹ nữ này dắt mình đi đâu đây.

Xe ngựa ra khỏi cổng lớn của phủ Tín Lăng quân thì chạy về hướng đông.

Trong xe chỉ có Hạng Thiếu Long và Kỷ Yên Nhiên, khi xe chạy gập ghềnh, bọn họ cứ va vào nhau. Hạng Thiếu Long lén nhìn sang nàng, thấy trên khuôn mặt không hề chút trang điểm mà vẫn ngời lên vẻ đẹp tuổi thanh xuân.

Kỷ Yên Nhiên đột nhiên nói, “Quyền lực tuyệt đối sẽ khiến cho người ta sa đọa, Yên Nhiên lần đầu tiên mới nghe đến một lời trúng đích và đầy trí tuệ như vậy, tiên sinh thật có dũng khí. Ðêm qua sau khi ngài đi, tất cả mọi người bao gồm cả Yên Nhiên đều không còn hứng nói chuyện. Yên Nhiên suốt đêm qua không ngủ, cứ suy đi nghĩ lại từng lời nói của tiên sinh, nhớ lại cái thần thái quả quyết của tiên sinh khi nói những lời ấy.”

Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, đây quả thật là vô ý mà trồng được liễu. Nhưng gã đâu có thời gian nói chuyện tình ái với cô ả Kỷ Yên Nhiên bỗng lạnh lùng nói, “Hạng tiên sinh tại sao lại cùng Tín Lăng quân đến gặp Yên Nhiên?”

Hạng Thiếu Long rất muốn nói chuyện này là do Tín Lăng quân sắp xếp, không liên quan gì đến gã. Nhưng gã làm sao nỡ lòng làm tổn thương trái tim người đẹp nên than rằng, “Kỷ tiểu thư sẽ đuổi một người khách hâm mộ mình vì điều ấy sao?”

Kỷ Yên Nhiên thở dài rồi dịu dàng nói, “Hạng tiên sinh là người đầu tiên khiến cho Kỷ Yên Nhiên phải hỏi câu này, hãy nói thẳng cho Yên Nhiên biết, phải chăng ta đã khiến cho ngài chán ghét, cho nên mỗi lần đến đều vội vã bỏ đi, giờ đây lại muốn bước xuống khỏi chiếc xe ngựa này à?”

“Ta chưa bao giờ gặp qua một người khó đoán như ngài, khi nói chuyện, lời nói đều giấu trong lòng, người khác chẳng thể nào cạy miệng ra được. Yên Nhiên hy vọng biết bao có thể có thể cùng ngài thắp đèn nói chuyện thâu đêm, thổ lộ những điều muốn nói!” nàng đưa mắt liếc gã rồi nói.

Hạng Thiếu Long lúc này vẫn yên tâm, biết nàng lúc này vẫn chưa yêu mình, chẳng qua là sự tò mò mà thôi. Ðương nhiên lúc này nếu gã tấn công, cóp nhặt những lý luận tuyệt vời của thế kỷ XXI nói cho nàng nghe thì không chừng sẽ chiếm được trái tim của nàng, nhưng lúc này gã không có thời gian nữa gã phải mau chóng liên lạc cùng bọn Ô Trác và Phố Bố, sắp xếp chuyện chạy ra khỏi Ðại Lương.

Xe ngựa dừng lại. Hạng Thiếu Long ngạc nhiên thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra đó là một mảnh đất trống giữa rừng, bốn bên không hề có bóng người.

Kỷ Yên Nhiên đưa tay đẩy nhẹ vai gã, mắt lộ vẻ kỳ dị, “Nếu cảm thấy chán ghét Yên Nhiên thì xin mời cứ xuống Hạng Thiếu Long càng thấy khó hiểu hơn, chán ghét nàng và việc xuống xe có quan hệ gì với nhau? Rồi ngạc nhiên nhảy xuống xe ngựa.

Kỷ Yên Nhiên quay ra nói với tên xa phu, “Ngươi ẩn ở đằng xa, nửa canh giờ sau hãy quay lại đây.”

Ðại hán ấy đánh xe ngựa đi, Kỷ Yên Nhiên cởi áo khoác ngoài, lộ bộ võ phục phía trong, Hạng Thiếu Long sáng mắt lên, ngẩn người ra nhìn những đường cong tuyệt sắc và dáng vẻ uy phong lẫm lẫm của nàng.

Kỷ Yên Nhiên rút kiếm ở eo ra, nhoẻn cười nói, “Hạng Thiếu Long, ta phụng mệnh đại vương đến đây lấy mạng ngươi, chịu chết đi!”

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, “Kỷ tiểu thư cứ nói đùa.”

Kỷ Yên Nhiên mặt vẫn lạnh như băng, tia mắt sắc bén nhìn thẳng vào gã, hừ một tiếng nói, “Ai đùa với ngươi? Xem kiếm đây!”

Hạng Thiếu Long thấy trước mặt mình là một làn kiếm quang, không dám chạm trễ rút kiếm ra khỏi vỏ, keng một tiếng đã đỡ được đường kiếm lợi hại của mỹ nữ, chỉ cảm thấy lực đạo của đối phương trầm hùng chẳng kém gì một đấng nam nhi, điều khiến gã bất ngờ là kiếm của đối phương hình như có một lực hút khiến cho gã không thể nào triển khai kiếm thế được.

Kỷ Yên Nhiên tựa như biến thành một con báo cái, lúc tiến lúc thoái như ma quỷ, ở eo xoay tròn, phát lực đến vô cùng, kiếm thế cứ tấn công ào ạt đến đối phương mà không chút sơ hở.

Hạng Thiếu Long tức giận, thi triển Mặc tử kiếm pháp, thủ rất kỹ càng, sau khi đỡ được hơn mười kiếm thì mới tìm được cơ hội phản công, một kiếm đã chém xuống mũi kiếm của đối phương.

Lực tay của Kỷ Yên Nhiên dĩ nhiên không bằng Hạng Thiếu Long, chỉ là kiếm pháp của nàng tinh diệu nên khiến cho Hạng Thiếu Long khó thi triển, lần này bị đối phương chém trúng nên mới vội vàng thối lui.

Kỷ Yên Nhiên cười nói, “Cuối cùng cũng lộ ra công phu thực sự rồi phải không?”

Hạng Thiếu Long bị nàng tấn công trước suýt tý nữa không đỡ nổi, tuy nói bản thân không chiếm được tiên cơ, nguyên nhân chủ yếu là vì kiếm pháp của đối phương cao minh, hơn cả Liên Tấn, lần này sao dám nhường nàng, nên đâm thẳng vào ngực đối phương, góc độ, lực đạo và thời gian đều chính xác.

Kỷ Yên Nhiên hai mắt sáng lên, nghiêng mình né qua nhanh như điện chớp, trường kiếm từ phía dưới đánh lên gạt thanh Phi Hồng kiếm ra, Hạng Thiếu Long suýt tý nữa đánh rơi mất kiếm, hoảng hốt nhảy sang ngang.

Kiếm quang của Kỷ Yên Nhiên mạnh lên, dễ dàng cướp lại chủ động, kiếm thế triển khai, trong tiếng vun vút, tấn công như sấm chớp, không cho đối phương có thời gian ngơi nghỉ.

Hạng Thiếu Long lúc này mới có thể hiểu được tại sao nàng được xếp hàng thứ hai về kiếm thuật ở nước Ngụy, quả thật nàng có chỗ hơn gã, nhưng đó chỉ là thuần túy luận về kiếm pháp, sở trường của gã là bất cứ bộ phận nào trên cơ thể cũng đều là vũ khí lợi hại, lần này muốn sống thì phải lợi dụng những chiêu kỳ lạ để thủ thắng đối thủ mà thôi.

Hạng Thiếu Long vừa đỡ đòn tấn công của đối phương, vừa ngầm quan sát tình hình chung quanh, xem có cách gì chuyển bai thành thắng hay không.

Kỷ Yên Nhiên càng đánh càng mạnh, mỗi chiêu đều rất mạnh mẽ, vừa đáng sợ lại vừa rất đẹp mắt. Lúc bấy giờ Hạng Thiếu Long không lui về phía sau được nữa, lưng gã đụng phải một gốc cây lớn.

Kỷ Yên Nhiên cười ha ha, tạt ngang một kiếm tới phía trước. Một tiếng keng vang lên, thanh Phi Hồng kiếm của Hạng Thiếu Long bay vụt khỏi tay.

Kỷ Yên Nhiên ngẩn người, bởi vì nàng hiểu rõ đó là Hạng Thiếu Long cố ý buông tay để cho nàng chém cây kiếm bay ra, mà khi dùng lực mạnh, thân người bất giác lao về phía đối phương.

Bốp một tiếng, cánh tay của Kỷ Yên Nhiên đã bị một cước của Hạng Thiếu Long đá quét qua, đau đến nỗi lao về phía trước, té sấp vào một lùm cỏ dầy.

Kỷ Yên Nhiên giật mình lật người qua, định dùng lực eo búng người dậy thì cả thân người của Hạng Thiếu Long đã bay tới, đè lên người nàng, hai bàn tay đè xuống cổ tay của nàng, nhất thời khiến nàng không thể bật người dậy được.

Hạng Thiếu Long cười hì hì, cúi đầu xuống chỉ cách mặt nàng khoảng ba thốn, nói, “Có phục chưa?”

Kỷ Yên Nhiên toàn thân mềm nhũn, buông kiếm ra, mặt đỏ ửng, càng thêm muôn phần xinh đẹp, nàng dịu dàng nói, “Yên Nhiên sao mà không phục được?”

Hạng Thiếu Long sầm mặt nói, “Vậy nàng sẽ trả lời như thế nào với đại vương đây?”

Hai thân người nằm đè lên nhau, một cảm giác nhộn nhạo nổi lên trong lòng, nhưng lại nói những chuyện như thế này, Hạng Thiếu Long chẳng biết đó là cảm giác gì.

Kỷ Yên Nhiên hoàn toàn buông xuôi, không phản kháng nữa, nàng hấp háy đôi mắt rồi nói, “Trả lời cái gì, Yên Nhiên không hiểu Hạng tiên sinh nói gì cả.”

Hạng Thiếu Long thấy nàng vui như vậy nên dần dần hiểu ra, tức giận đứng dậy nói, “Té ra là nàng lừa ta!”

Kỷ Yên Nhiên phụng phịu nói, “Còn không chịu kéo người ta dậy?”

Hạng Thiếu Long giận đến nỗi không thèm để ý đến nàng, nhưng cuối cùng cũng không lòng nào đối xử với nàng như vậy nên đưa tay kéo nàng dậy.

Kỷ Yên Nhiên thi lễ rồi nói, “Ðừng trách Yên Nhiên mà! Nếu không như thế làm sao có thể thưởng thức được cái thế hì! Cái thế cước pháp của chàng, chỗ này của người ta vẫn còn đau.”

Hạng Thiếu long cười mếu lắc đầu, nhặt thanh Phi Hồng kiếm tra vào bao rồi quay đầu bỏ đi.

Trên đường về phủ, Kỷ Yên Nhiên vẫn giữ vẻ hớn hở, lén ngắm vẻ mặt giận dữ của Hạng Thiếu Long, nàng dịu dàng nói, “Dáng vẻ giận dữ của Hạng Thiếu Long thật đẹp mắt!”

“Không ngờ một người tài nghệ song toàn như Kỷ tài nữ đây cũng biết lừa người, giả vờ giống như thật.”

Kỷ Yên Nhiên lườm gã rồi nói, “Chàng không lấy làm lạ vì sao người ta muốn thử kiếm pháp của chàng sao?”

Hạng Thiếu Long ngồi dựa vào lưng ghế, làm ra vẻ không thèm để ý, cười kháy nói, “Có phải nàng muốn xem thử Hạng mỗ có đủ tư cách làm trượng phu tương lai của nàng có phải không?”

Kỷ Yên Nhiên bỉu môi nói, “Chỉ nói đúng một nửa thôi, bởi vì vẫn chưa tới nước đó, mà chàng cũng chỉ miễn cưỡng đủ tư cách mà thôi!” rồi bật cười khúc khích, “Cho đến hôm nay, chàng vẫn chỉ là người đầu tiên, nếu chàng muốn theo đuổi, Yên Nhiên có thể tạo thuận lợi và cơ hội cho chàng đó.”

Hạng Thiếu Long thầm nghĩ thiếu nữ này quả thật rất khôn lanh, nhíu mày nói, “Tình yêu là một cảm giác kỳ diệu giữa nam nữ, phát triển tự nhiên, đâu có tính chất thi thố như nàng nói.”

Kỷ Yên Nhiên hai mắt lộ vẻ ngạc nhiên, mỉm cười nói, “Nói rất hay, hơn hẳn tất cả mọi kẻ khác, cho nên Yên Nhiên biết chàng chỉ vì nguyên nhân nào đó mà giả vờ không thích người ta mà thôi, nhưng ánh mắt của chàng nhìn người ta để lộ bí mật trong lòng chàng rồi. Nhất là khi chàng đè người ta, Yên Nhiên càng hiểu rõ hơn tâm ý của chàng đối với ta.”

Hạng Thiếu Long thầm cảm thấy hổ thẹn, cứng họng không nói được tiếng nào mà chỉ nhìn nàng.

Kỷ Yên Nhiên cười khúc khích nói, “Rốt cuộc là về phủ Tín Lăng quân hay về tiểu trúc của Yên Nhiên đây?”

Hạng Thiếu Long giật mình, tự mắng mình đã để nàng làm cho thần hồn điên đảo, quát lớn, “Mau quay về bên trái!”

Kỷ Yên Nhiên lại phát ra mệnh lệnh, đến trước cổng phủ Tín Lăng quân thì rẽ vào một con đường khác.

Hạng Thiếu Long nói, “Dừng lại ở ngõ phía trước, ta phải xuống xe.”

Kỷ Yên Nhiên lặp lại mệnh lệnh, nói với giọng trách cứ, “Hạng tiên sinh, Kỷ Yên Nhiên quả thật làm cho ngài chán ghét đến thế sao?”

Hạng Thiếu Long cảm thấy hơi nhẫn tâm, ghé vào tai nàng nói nhỏ, “Tiểu thư là nữ tử đẹp nhất mà trong đời Hạng mỗ từng gặp. Nhưng thời gian địa điểm đều không thích hợp, tiểu thư sẽ hiểu nỗi khổ của ta thôi! Hãy quên ta đi, được không? nói rồi nhảy xuống xe.

Vừa đi đến đầu đường, Kỷ Yên Nhiên vén rèm nói, “Hạng tiên sinh!”

Hạng Thiếu Long thầm thở dài rồi bước đến bên cửa sổ.

Yên Nhiên nhìn gã say đắm rồi nói với giọng đầy bình tĩnh, “Yên Nhiên đã hiểu, nếu có bất cứ khó khăn gì, hãy nhớ rằng Kỷ Yên Nhiên sẽ không quản mọi sự để giúp đỡ tiên sinh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.