Tây Du Ký

Chương 38: Ðông Cung hỏi mẹ, hay tà chánh Bát Giới cỏng thây, biết giả chơn



Khi ấy Thái Tử về tới thành, lén đi ngỏ sau vào hoàng cung.

Thời may gặp Hoàng Hậu đương khóc ngoài Cẩm hương đình.

Vì cớ nào mà Hoàng Hậu khóc?

Bởi canh tư thấy chiêm bao, nửa nhớ nửa quên, nên ra Cẩm Hương đình khóc lén, tuy lén mà có thế nữ theo hầu.

Thái Tử thấy Hoàng Hậu, liền quì xuống lạy mừng, Hoàng Hậu thấy con thì mừng lắm, hỏi rằng:

– Ba năm nay không thấy mặt con, mẹ nhớ quá sức, bữa nay gặp gỡ mới an lòng. Thái Tử tâu rằng:

– Xin mẹ bảo cung nhơn lui ra, đặng con tâu một chuyện.

Hoàng Hậu cũng y lời.

Thái Tử quỳ lạy tâu rằng:

– Xin mẹ đừng bắt tội con, thì con mới dám hỏi.

Hoàng Hậu nói:

– Mẹ con tình nặng mười phần, chuyện chi mà không dám nói? Mẹ chẳng hề chấp, con nói cho mau.

Thái Tử tâu rằng:

– Chẳng hay ba năm nay, tính cha tôi thương yêu mẹ ra thể nào, có đặng như mấy năm xưa, hay là khác ý.

Hoàng Hậu nghe hỏi kinh hãi, ôm con nói rằng:

– Nếu con không hỏi, thì mẹ dầu xuống chín suối cũng không rõ cớ gì, con hãy nghe mà xét lẽ?

Nói rồi than rằng:

Thuở trước màn loan tợ lửa hồng,

Ba năm gối phụng lạnh như đồng,

Ðêm thanh hỏi gióng tình dài vắn,

Người nói già suy hết cậy trông.

Thái Tử nghe mẹ nói mới bấy nhiêu, liền gở tay mà chạy, Hoàng Hậu kéo lại hỏi rằng:

– Con có chuyện chi cần gấp, nói chưa đủ việc liền đi.

Thái Tử tâu rằng:

– Mẹ ôi! Nói chuyện lâu không tiện, bởi ban mai vâng lệnh đi săn bắn, may gặp Ðường Tăng và Tôn Hành Giả có phép trừ yêu, thuật chuyện với tôi rằng:

– Hồi hôm Phụ vương ứng mộng rằng: Bị Toàn Chơn xô xuống giếng Bát giác lưu ly, nó giả hình Hoàng đế ba năm nay, không ai hiểu thấu. Nên ứng mộng cho Ðường Tăng, đưa Ngọc Khuê làm dấu tích, cậy Tôn Hành Giả trừ yêu, con không lấy làm tin nên hỏi gióng mẫu hậu. Nay nghe rõ như vậy, thiệt yêu quái giả hình.

Nói rồi đưa Ngọc Khuê cho mẹ.

Hoàng Hậu cầm xem, khóc rằng:

– Con ôi! Mẹ hồi hôm chiêm bao, thấy cha của con mình mẩy ướt dầm, nói chết cách oan ức, đã cậy Ðường Tăng trừ yêu và cứu mạng, cũng hiệp như lời con nói. Vậy thì mẹ cất bửu bối, còn con đi rước thầy cho mau, báo cừu cứu cha, đền ơn sanh thành dưỡng dục.

Thái Tử lên ngựa thẳng xông, đến chùa Bữu Lâm, thì mặt trời vừa chen lặn.

Khi ấy Thái Tử vào lạy Tôn Hành Giả và Ðường Tăng.

Tôn Hành Giả đỡ dậy hỏi rằng:

– Thái Tử hỏi Hoàng Hậu hay chưa?

Thái Tử thuật chuyện lại, Tôn Hành Giả cười rằng:

– Lạnh ngắt như đồng, chắc nó là đồng biến ra đó, để ta đốt nó cho. Ðiện hạ về trước kẻo tối tăm, để mai ta sẽ đến.

Thái Tử than rằng:

– Tôi vâng lệnh đi săn, tối ngày không đặng vật chi hết, bây giờ cũng khó nổi về! Tôn Hành Giả nói:

– Chuyện ấy có khó chi, sao không nói trước.

Nói rồi nhảy lên mây, niệm chú thâu Sơn thần Thổ Ðịa, bảo bắt giùm ít con thú, cho Thái Tử về thành, Sơn thần Thổ Ðịa vâng lệnh, truyền âm binh bắt những chồn, beo, nai, thỏ, đem nạp cho Tôn Hành Giả.

Tôn Hành Giả truyền bứt gân hết thảy, đem bỏ theo dọc đường về thành vua.

Khi ấy Tôn Hành Giả nhảy xuống thuật chuyện cho Thái Tử hay, Thái Tử tạ từ, truyền quân lui gót.

ọc đường gặp thú vật nằm vạ không biết bao nhiêu, quân nhơn mừng bắt đem về, đều khen điện hạ hồng phước.

Còn Tôn Hành Giả có chuyện ngủ không đặng, hết canh một ngồi dậy thưa với Tam Tạng rằng:

– Thầy ôi! Tôi xin thương nghị việc nầy với sư phụ.

Tam Tạng hỏi: “Thương nghị sự chi?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Ban ngày tôi khoe tài với Thái Tử. Bắt yêu quái như lấy đồ trong túi áo, bây giờ tôi nghĩ lại thiệt khó vô cùng.

Tam Tạng hỏi:

– Khó làm sao?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Thầy biết tụng kinh siêu độ, chưa xem đến luật Tiêu Hà chế rằng: Bắt ăn trộm ăn cướp thì có của tang làm bằng mới đặng. Nay con yêu ấy làm vua đã ba năm, ngày lâm triều với bá quan, đêm ngủ với Hoàng Hậu, tôi lấy cớ chi mà bắt nó, rồi mới hài tội làm sao?

Tam Tạng nói:

– Thì ngươi luận sơ nghe thử.

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Nếu tôi bắt đặng nó đi nữa, nó hỏi tôi rằng: Trẫm không phạm tội chi, sao ngươi hành hung bắt trẫm? Tôi có bằng cớ chi mà trả lời?

Tam Tạng nói:

– Ngươi là người thông thạo việc đời, tự ý tính lả nào mà giải oan kẻo tội nghiệp. Vì linh hồn cầu khẩn đã hết lời.

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Tôi mới tính đặng một kế, cũng như bắt ăn trộm có đồ tang, song tánh thầy ở chẳng công bình, e làm không đặng việc.

Tam Tạng hỏi:

– Ta không công bình làm sao?

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Thầy thấy Bát Giới ú quá, nên thầy cưng như trứng mỏng, chuyện chi cũng hay binh vực.

Tam Tạng nói:

– Ta bây giờ không tư vị nữa, ngươi tính kế làm sao?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Ðêm nay sáng trăng, Bát Giới đi với tôi đến giếng ấy mà vớt thây. Cái đó là tang vật. Mai vào đền mượn cớ trình điệp thừa cơ lấy thiết bảng đánh đùa, nó có bắt lỗi, đem thây ra làm tang tích, thì Hoàng Hậu khóc chồng. Thái Tử khóc cha, bá quan thấy vậy cũng động lòng, trông bắt đặng yêu mà trị tội.

Tam Tạng khen rằng:

– Phải lắm, phải lắm, song lại e Bát Giới không chịu đi.

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Thấy chưa, tôi nói thầy có tánh riêng tây, hay cưng Bát Giới; sao thầy biết nó không chịu đi, miễn thầy ở công bình, chẳng những là Bát Giới phải đi, dầu nó Cửu Giới tôi sai cũng được.

Tam Tạng nói:

– Tự ý ngươi, bảo đặng thì bảo, sai đặng thì sai, ta chẳng hề tư vị chi hết.

Tôn Hành Giả mừng rỡ, đến giường Bát Giới nghe ngáy tiếng pho pho.

Tôn Hành Giả kêu hoài không dậy.

Tôn Hành Giả xách tai giở hỏng Bát Giới nói:

– Ðừng khuấy, đừng khuấy. Ðể ngủ cho khỏe, đặng mai có đi.

Tôn Hành Giả nói:

– Không phải khuấy chơi đâu, kêu dậy có phương sanh lợi.

Bát Giới hỏi:

– Có lợi chi cho tôi hùn với?

Tôn Hành Giả nói:

– Thái Tử thuật chuyện con yêu ấy có nhiều bửu bối, mai chúng ta vào trình điệp, chắc là có việc tranh hành; nếu có quăng bửu bối ra, chúng ta biết lấy chi mà đỡ? Vậy thì thừa đêm nay lén lấy đem về.

Bát Giới cười rằng:

– Anh gạt tôi đi ăn trộm đồ, tôi cũng biết nghề nghiệp không lẽ chối từ, song tôi giao trước như vầy, như lấy đặng bửu bối, xin anh cho tôi, thì đi lập tức.

Tôn Hành Giả nói:

– Ta không bắt đặng yêu mà lấy tiếng, ai dùng bửu bối làm chi.

Bát Giới nghe nói mừng rỡ, nhảy dậy lấy áo bận liền, đi theo với Hành Giả.

Thiệt là:

Rượu ngon hừng mặt khách,

Của báu động lòng gian.

Khi ấy anh em đằng vân đến vườn ngự, thấy cửa vườn đóng cứng, xiềng khóa chắc khư, anh em nhảy vào trong vườn.

Tôn Hành Giả dậm chân chắc lưỡi, Bát Giới kinh hãi than rằng:

– Anh chưa thạo nghề nầy hay sao? động cho chúng hay chắc là mang gông cả lũ! Tôn Hành Giả nói:

– Ta há không biết hay sao, bởi hoa kiểng trong vườn ngự điêu tàn, nên động lòng than thở.

Bát Giới nói:

– Hơi nào mà thương bao đồng, hãy lo công việc mình kẻo trễ.

Tôn Hành Giả thấy cây chuối sung lắm, biết dưới gốc là giếng Lưu Ly, liền nói với Bát Giới rằng:

– Ngươi có nóng thì đào dưới gốc chuối nầy lấy bửu bối rồi về ngủ cho sớm.

Bát Giới hăm hở ngỡ là nó chôn bửu bối dưới gốc chuối, liền lấy đinh ba cuốc trốc gốc kê mỏ ủi chừng ba bốn thước bề sâu, đụng nhằm tấm đá lớn, mừng quá, rút mỏ lên nói rằng:

– May quá anh ôi, có tấm đá đậy trên chắc là chôn bửu bối.

Bát Giới rán ủi trốc tấm đá, bưng lên thấy sáng lóa, ngỡ là bửu bối chiếu hào quang, chẳng ngờ là trăng giọi trên mặt nước.

Khi ấy Bát Giới cằn nhằn:

– Phải hay có giếng, thì đem theo ít sợi dây, bây giờ tay không, xuống sao cho được.

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Ngươi muốn xuống thì cổi quần áo đi, ta có đồ giúp được.

Bát Giới cũng y lời, Tôn Hành Giả kéo nhằn cây thiết bảng dài hơn tám chục thước bảo Bát Giới đeo một đầu.

Tôn Hành Giả cầm thiết bảng nhận lần xuống, rồi kéo lên hỏi rằng:

– Có mấy món bửu bối?

Bát Giới nói:

– Nước thì nhiều lắm, chớ không thấy bửu bối.

Tôn Hành Giả nói:

– Ở dưới đáy giếng, phải lặn xuống mà mò.

Bát Giới liền chịu, đeo cây thiết bảng, Tôn Hành Giả nhận xuống nữa.

Bát Giới thòng chân không tới đâu, liền lặn xuống một hơi mà chưa tới đáy.

Khi ấy Bát Giới mở con mắt ngó bốn phía, liền rẻ nước mà đi, thấy có cái lầu lớn, treo một tấm biển đề ba chữ: Thủy Tinh Cung.

Bát Giới kinh hãi nói rằng:

– Chắc là lọt xuống biển.

Chẳng ngờ giếng sâu quá thì có rồng, gọi là Tinh Long Vương.

Nói về quỷ Dạ Xa đi tuần giếng, xem thấy, vào cung báo rằng:

– Có hòa thượng tai lớn mỏ dài ở truồng dồng dồng, coi bộ muốn vào cung Thủy tinh.

Tỉnh Long vương phán rằng:

– Ấy là Thiên Bồng nguyên soái, hèn chi đêm trước Dạ Du thần đem hồn vua Ô Kê, đến cầu Ðường Tăng thỉnh Tề Thiên đại thánh trừ yêu, nên nay mới tới đó.

Nói rồi ra ngoài ngõ kêu lớn rằng:

– Thiên Bồng nguyên soái vào trong nầy mà ngồi.

Bát Giới mừng rỡ bước vào, ngồi trên chò hỏ.

Bởi khi trước Bát Giới làm Thiên Bồng nguyên soái, nên ỷ với Long Vương.

Tỉnh Long Vương hỏi rằng:

– Nghe nói Nguyên soái bảo hộ Ðường Tăng đi thỉnh kinh, sao lại rảnh rang đi dạo?

Bát Giới nói:

– Bởi anh ta là Tôn ngộ Không, sai xuống đây mà lấy bửu bối chi đó?

Tỉnh Long Vương nói:

– Tội nghiệp thì thôi, tôi nào có bửu bối, phải chi như Long Vương các biển các sông thì có, chớ tôi lúng túng trong giếng, không thấy mặt trời mặt trăng, làm sao có châu có báu.

Bát Giới nói:

– Ðừng từ chối chi hết, hễ có thì đem ra cho mau.

Tỉnh Long Vương nói:

– Tôi có một cái bửu bối lớn và nặng nề, nên đem ra không nổi, xin Nguyên soái vào đó mà xem.

Bát Giới liền chịu.

Tỉnh Long Vương chỉ vua Ô Kê mà nói rằng:

– Bửu bối nằm đó.

Bát Giới xem thấy cười rằng:

– Ấy là đồ ăn của tôi trong lúc còn ở động, chớ bửu bối gì?

Tỉnh Long Vương nói:

– Bởi Nguyên soái không rõ, ấy là thây vua nước Ô Kê, từ khi sa xuống giếng, tôi để định nhãn châu trong mình, nên ba năm mà không thúi. Vậy Nguyên soái cõng lên cho Tề Thiên đại thánh, chắc là làm phép cải tử hườn sanh, đem vào đền vua, muốn báu chi cũng có.

Bát Giới nói:

– Như vậy thì ta cỏng, mà ngươi thì phải chịu tiền đạo tùy.

Tỉnh Long Vương nói:

– Tôi thiệt không có tiền, lấy chi mà chịu.

Bát Giới nói:

– Nếu không tiền thì khó kiếm đạo tùy.

Tỉnh Long Vương nói:

– Tự ý ngài, muốn cỏng thì cỏng đi, bằng không thì để đó.

Bát Giới liền bỏ mà đi.

Khi thấy Tỉnh Long Vương sai Dạ Xa cất trái châu tị thủy tức thì nước nổi minh mông, Bát Giới nó ngoái lại không thấy đền đài, đụng nhằm thây ma lạnh ngắt, liền trồi lên kêu lớn rằng:

– Ðại ca đưa thiết bãng mà rước tôi.

Tôn Hành Giả hỏi:

– Có bửu bối hay không?

Bát Giới nói:

– Chẳng có bửu bối chi hết. Gặp Long Vương dưới đáy giếng bảo tôi cỏng thây ma, tôi không chịu mới kêu anh rước.

Tôn Hành Giả nói:

– Ấy là bửu bối sao chẳng cỏng lên?

Bát Giới nói:

– Cái thây ma xui quá, cỏng lên làm gì?

Tôn Hành Giả về đi ngủ.

Bát Giới kinh hãi nói rằng:

– Thôi anh ở đó, để tôi cỏng lên cho.

Nói rồi lặn xuống cỏng thây, trồi lên mặt nước.

Tôn Hành Giả đưa thiết bãng cho Bát Giới vịn, Bát Giới một tay bợ tử thi một tay níu thiết bãng, song còn sợ té, hả miệng cắn thiết bãng cho Hành Giả kéo lên, Bát Giới bỏ tử thi xuống đất, quơ quần áo bận liền.

Tôn Hành Giả xem rõ mừng rằng:

– Hiền đệ ơi, người thác đã ba năm sao còn tươi sống.

Bát Giới nói:

– Long Vương có thuật chuyện rằng: Nhờ để châu định nhãn trên thây, nên còn tươi như mới chết.

Tôn Hành Giả nói:

– May lắm, may lắm! Một là hồn oan còn bận biệu, hai là giúp chúng ta thành công, vậy hiền đệ cỏng giùm một chút.

Bát Giới hỏi:

– Bây giờ mới cỏng đi đâu?

Tôn Hành Giả nói:

– Cỏng về chùa cho sư phụ.

Bát Giới lầm bầm rằng:

– Ðương ngủ ngon quá chừng, bị con khỉ gạt đi sanh lợi, té ra bửu bối đâu không thấy, bắt vớt thây ma, bây giờ tội gì mà cỏng nữa.

Tôn Hành Giả nói:

– Ngươi chẳng cỏng thì thôi, ta cũng không ép, ngay giò cho ta đánh hai chục thì thôi.

Bát Giới le lưỡi rồi nói rằng:

– Cây gậy tang của anh nặng quá, nếu đánh tôi hai chục, thì cũng như thân thể ông nầy.

Tôn Hành Giả nói:

– Muốn khỏi đòn thì cỏng.

Bát Giới vác tử thi nhảy khỏi vườn huê.

Tôn Hành Giả nổi trận dông đồng bay tới Bữu Lâm Tự.

Bát Giới tức mình quá, nghĩ thầm rằng:

– Con khỉ gạt mình cực quá, để về trước mặt thầy mình sẽ kếim điều trả đủa.

Nói rồi cỏng thây về bỏ trước hàng ba, vào kêu thầy mà nói rằng:

– Sư phụ ra trước hàng ba mà coi.

Tam Tạng hỏi:

– Coi giống chi đó?

Bát Giới thưa rằng:

– Tôn Hành Giả bảo tôi cỏng thây ông ngoại nó về đó, thầy ra xem thử thể nào.

Tam Tạng với Sa Tăng đồng mở cửa ra xem, thấy tử thi như sống, Tam Tạng buồn bực than rằng:

– Thương hại thay không biết bệ hạđời trước cừu oán chi với yêu quái, nên nay bị nó giết oan, bỏ vợ bỏ con, nội trào đều không biết.

Nói rồi rơi nước mắt.

Bát Giới cười rằng:

– Không phải tổ phụ chi của thầy, mà khóc kể dữ vậy!

Tam Tạng nói:

– Ðồ Ðệ ôi! Hễ người tu niệm thì lạt lòng. Thấy việc thảm không thương sao đặng, ngươi mở miệng mà cười lớn thiệt là không có lương tâm.

Bát Giới nói:

– Nếu tôi không có lương tâm, thì chẳng chịu vớt thây và cỏng, bởi anh tôi nói có phép cứu sống lại, nên tôi mới thỉnh về chùa.

Vừa nói và rảy tai văng nước ướt mình Tam Tạng.

Khi ấy Tam Tạng nói với Tôn Hành Giả rằng:

– Ngươi có phép cứu đặng một mạng, hơn lập bảy kiểng chùa, dầu thỉnh kinh công đức cũng không bằng cứu mạng.

Tôn Hành Giả nói:

– Thầy khéo nghe lời thằng điên nói bậy. Phàm con người chết 49 ngày trở lại, thì đã đi đầu thai, nay người chết đã ba năm, tôi cứu làm sao cho đặng!

Tam Tạng nghe nói hỡi ôi!

Bát Giới nổi giận nói rằng:

– Ấy là lời nói gạt thầy, sao lại cứu không đặng, thầy cứ niệm chú, chừng nào tử thi sống lại thì thôi.

Tam Tạng y lời, Tôn Hành Giả nhức đầu lòi con mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.