Chẳng trách Bạch Thạch trưởng lão không coi trọng Phương Quý, bây giờ Phương Quý thật sự là đang làm sự tình gan to bằng trời, hắn hoàn toàn không có phù triện phòng thân, cũng không có phương pháp ngăn địch, đối mặt với những ma đằng cường đại và tà dị này, chỉ có thể một mực trốn tránh, mà ở bên trong Thập Lý Cốc, ma đằng cơ hồ là phô thiên cái địa, chỉ cần hơi sơ suất, mạng nhỏ liền có khả năng không giữ được, có thể nói là hung hiểm vạn phần.
Chỉ bất quá, Phương Quý tự nhiên cũng có bản sự của Phương Quý, ở chung quanh hắn nhìn như hung hiểm vô số, hết lần này tới lần khác lại ngự kiếm mà bay, thân hình linh động tới cực điểm, cả người liền giống như là sinh trưởng ở trên phi kiếm vậy, khi thì xê dịch, khi thì xoay tròn, khi thì trở về ngay tại chỗ, không biết có bao nhiêu cục diện nhìn như hung hiểm tới cực điểm, đều bị hắn dựa vào một đạo kiếm quang tránh né đi qua.
Trong một thời gian ngắn, đám người quan sát liền cảm thấy hoa mắt.
“Bản lĩnh ngự kiếm của Phương Quý sư đệ…thật là khó lường!”
Các đệ tử Tiểu Thạch Kiều cũng có không ít người đang quan sát ở ngoài cốc, thấy kiếm quang của Phương Quý linh động như vậy, cũng đều âm thầm tán thưởng.
Lúc đầu bọn hắn bồi tiếp Phương Quý đa số là để cho vui, đã làm tốt chuẩn bị khiêng Phương Quý trở về Tiểu Thạch Kiều, thế nhưng khi thấy được vừa tiến vào thí luyện Thập Lý Cốc đã hung hiểm như thế, loại tâm tư chơi đùa kia liền phai nhạt, không nhịn được mà bắt đầu lo lắng.
Mà bây giờ, thấy được Phương Quý dán ở trên phi kiếm, giống như là ảo ảnh vậy, tránh đi không biết bao nhiêu tràng diện hung hiểm, lại càng là không nhịn được mà âm thầm bội phục.
Đây chính là bản lĩnh thật sự, không làm giả được!
Thanh hương dần dần thiêu đốt, thời gian đã trôi qua một chung trà, ở bên trong Thập Lý Cốc đã có biến hóa rõ ràng.
Không biết có bao nhiêu đệ tử hao hết linh tức, chỉ cần mất tập trung một chút liền bị ma đằng đánh trúng, bản thân bị trọng thương, chấp sự ở bên cạnh chạy xộc vào giải cứu ra, ủ rũ cúi đầu tiếp nhận vận mệnh thất bại của chính mình.
Mà những người vẫn còn đang đau khổ giãy dụa ở bên trong thí luyện kia, bây giờ cũng đã trước trước sau sau kéo dài khoảng cách, dựng mắt nhìn vào bên trong Thập Lý Cốc, chênh lệch giữa các đệ tử, chỉ cần nhìn qua liền thấy ngay.
Đám người nổi bật ở trong đó, đã có một số sắp xông qua cửa thứ nhất.
Mà một số người rớt lại ở phía sau, còn đang gian nan tiến lên ở trong ma đằng.
Càng là có một ít người ở phía sau cùng, mặc dù còn chưa thất bại, cũng đã bị càng ngày càng nhiều ma đằng cuốn lấy, nửa bước khó đi, người sáng suốt cũng nhìn ra được, bọn hắn thất bại chỉ là sự tình sớm muộn, đợi đến khi linh tức hao hết, cũng chỉ có thể nhận thua.
Mà khiến cho người ta kinh ngạc là, cho đến bây giờ tốc độ của Phương Quý thế mà cũng không chậm, vẫn trà trộn ở trong đám người sắp xông ra khỏi cửa thứ nhất, từ sau khi hắn tiến vào sơn cốc, liền hoàn toàn dựa vào phi kiếm để trốn tránh, mượn kiếm mà đi, trở thành người gặp được ít trở ngại nhất.
“Ồ? Nhóc con, ngươi thế mà lại có thể đuổi theo, cũng không tệ lắm…”
Đang hết sức chăm chú tránh né ma đằng, ở bên tai của Phương Quý bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Giương mắt nhìn lại, liền thấy người nói chuyện chính là Hứa Nguyệt Nhi cãi nhau với hắn ở cửa vào, nàng đang ở bên trái của hắn, bây giờ đang có một chút ý cười xấu xa nhìn hắn nói: “Ngươi luyện phi kiếm thật không tệ, nhưng thí luyện Thập Lý Cốc có tới ba cửa ải, ngươi ỷ vào phi kiếm thông qua cửa thứ nhất chỉ là gặp may, cửa thứ hai cũng không có dễ dàng như vậy, ta thấy là ngươi vẫn sẽ phải khóc…”
“Ta khóc thì ngươi cũng nhỏ như vậy…”
Phương Quý hữu kinh vô hiểm xông qua cửa thứ nhất, chính là vào thời điểm đang đắc ý, nghe vậy liền muốn chế giễu lại.
Nhưng cũng chính vào lúc này, ở bên tai chợt nghe được tiếng “Ong ong” không ngừng, trong lòng của hắn bỗng nhiên trầm xuống, sắc mặt đại biến.
Giương mắt nhìn lại, bản thân đã xông ra khỏi khu vực ma đằng, cũng chính là thông qua được cửa thứ nhất, chính thức tiến vào khu vực cửa thứ hai, ở trong cửa thứ hai này không có ma đằng, nhưng ở phía trước lại có từng mảng mây đen lớn đang bao phủ tới…
Lại nghe được thanh âm rung động “Ông” “Ông” làm cho người ta rùng mình kia, Phương Quý lập tức biết được thứ đang tới ở phía trước là cái gì.
Đó là những con ong quái vật có kích thước bằng ngón tay cái, bị thu hút bởi hơi người, bay ra từ phía trên hai bên vách đá, từng con nâng cao cái đuôi sắc nhọn, hướng về phía trước đánh tới, bọn chúng có số lượng rất nhiều, lít nha lít nhít, giống như là một mảnh mây đen biến hóa vô chừng, những đệ tử Ô Sơn Cốc bọn hắn vừa mới vượt qua khu vực ma đằng liền lập tức vọt vào phạm vi công kích của bầy ong!
“Đây chính là vận đen…”
Phương Quý âm thầm kêu khổ ở trong lòng, bị hù doạ đến mức da đầu đều tê dại.
Bây giờ hắn mới hiểu được Hứa Nguyệt Nhi cười cái gì, hắn xác thực là đã luyện phi kiếm không tệ, nói là nhân kiếm hợp nhất cũng không xê xích gì nhiều, coi như là bay một vòng ở trong rừng trúc, cũng đều có thể chui qua khe hở, lông tóc không thương, nhưng phi kiếm cho dù có nhanh hơn nữa cũng không thể tránh bầy ong!
Mà vào thời điểm Phương Quý sững sờ, các đệ tử xông ra khỏi khu vực ma đằng thì đều đã sớm chuẩn bị, nhao nhao thi pháp.
Có người thi triển Ngự Phong Quyết, gió lớn nổi lên ở bên người, giống như là một chiếc áo choàng, tách bầy ong ở phía trước ra, sau đó đi theo ở đằng sau gió lớn, vọt nhanh về phía trước.
Cũng có người bóp một nắm đất vẩy lên trên người, quỳ xuống đất mà đi, nhục thân giống như là biến thành một bộ phận của mặt đất, không để cho bầy ong phát giác.
Càng có người hai tay cầm đao, múa kín không kẽ hở, cứng rắn xông về phía trước, vô số con ong bị đao quang chẻ thành bã vụn, nhìn qua quả nhiên là thế không thể đỡ, chỉ không biết là khoe khoang khí lực vung vẩy song đao như vậy thì có thể chống được bao lâu…
Hiển nhiên là đám đệ tử đều có pháp môn, duy chỉ có bản thân Phương Quý là cầm một thanh phi kiếm, cảm thấy đau đầu đến cực điểm.
Phi kiếm lại nhanh hơn nữa cũng làm sao có thể xông qua bầy ong?
“Ha ha, nhóc con, mau mau nhận thua đi, nếu không thì sẽ bị bầy ong đốt đến khóc nha…”
Ở bên cạnh Phương Quý truyền đến một trận tiếng cười yêu kiều giống như tiếng chuông bạc, lại là Hứa Nguyệt Nhi bày ra mặt quỷ nhìn về phía hắn, hai tay bóp pháp quyết, ngón giữa và ngón trỏ tay phải cùng giơ lên, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trước người, linh tức vô hình bị nàng dẫn động, thế mà ngưng tụ thành một đoàn lửa, lửa cháy bồng bềnh, giống như một cái khiên tròn, chống ở trước người, bầy ong lập tức tránh ra bốn phía.
Có khiên lửa chống đỡ, thân hình của nàng bồng bềnh, trực tiếp phóng về phía trước.
“Con bà nó…”
Phương Quý vốn đang nổi nóng bỗng nhiên linh cơ khẽ động, thầm mắng một câu, vọt thẳng về phía Hứa Nguyệt Nhi.
Vào lúc này Quỷ Linh Kiếm biến thành một cái bóng đỏ, theo sát sau lưng Hứa Nguyệt Nhi, có khoảng cách rất gần.
Hứa Nguyệt Nhi có khiên lửa chống đỡ, những con ong chạm mặt liền tránh ra thật xa, coi như là không tránh đi cũng bị khiên lửa của nàng thiêu thành tro tàn, giống như là nàng chống lên một cây dù, ngăn cản mưa gió ở trước mặt, mà ở sau lưng nàng thì trở thành một phương khu vực trống không an toàn, Phương Quý điều khiển phi kiếm đi theo phía sau nàng, lập tức vọt vào trong khu vực cửa thứ hai.