Tô Mộc hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, mũi hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Tuy rằng cuộc khiên chiến ngày hôm nay, Dương Khai đã xác định là bị bại
trong tay Tô Mộc rồi, nhưng vẫn xúm xít ở chỗ này không rời đi. Bọn họ
không biết làm sao Dương Khai chạy tới chỗ này sao lại đắc tội với Tô
Mộc, đương nhiên là phải ở lại xem trò vui rồi.
Lại đợi thêm một lúc, Dương Khai vẫn không hề thấy bóng dáng đâu, Tô Mộc có chút tức giận không thể kìm nén được:
– Hắn ở đâu?
– Không biết, bình thường hắn đã đi ra quét sân từ lâu, nhưng hôm nay
không biết tại sao còn chưa tới. Tô thiếu, có cần đi tới chỗ hắn xem
sao?
Tô Mộc ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
– Cũng được, chỉ là một thằng hầu quét rác mà thôi, dám để cho bản thiếu gia chờ đợi vất vả như vậy, hắn chờ đấy!
Chỗ ở của Dương Khai cũng chẳng phải là bí mật gì, mấy người bên cạnh Tô Mộc lập tức đi dẫn đưỡng cho hắn.
Đám người chờ xem náo nhiệt cũng lũ lượt kéo nhau đi theo qua đó.
Một lát sau, một đám người đừng trước căn phòng nhỏ của Dương Khai, nhìn
căn phòng gỗ rách nát, đơn sơ tới cực điểm, Tô Mộc không khỏi cười sáng
khoái, chỉ vào căn nhà gỗ nói:
– Tiểu tử kia ở chỗ này sao?
–
Hồi Tô thiếu, Dương Khai là đệ tử thí luyện, từ ăn, ở, mặc, đi lại đểu
là tự bản thân phải lo liệu, tông môn đảm bảo không quan tâm gì tới hắn. Đây đại khái chính là phòng ở do hắn tự dựng lấy.
– Được, được, được!
Tô Mộc là đang vô cùng vui sướng, nghĩ tới cảnh mỗi khi trời đổ mưa là
Dương Khai sẽ bị nước mưa xối cho ướt sũng, tâm trạng trở nên vô cùng
sảng khoải vui vẻ.
Ho nhẹ một tiếng, cố gắng nén ý cười, Tô Mộc ra oai, vẻ long hành hổ bộ tiến lên phía trước, cao giọng quát:
– Tên tiểu tử thối Dương Khai, mau cút ra đây nhận lấy cái chết cho ta!
Tiếng quát này ầm ầm như chuông đồng, lại nhuốm đầy thù hận, giống như mang
nợ máu và nước mắt vậy, cũng khiến cho đám người đứng xem cũng thấy giật thót trong lòng, thầm nhủ, ân oán giữa tên tiểu tử Dương Khai này chỉ
sợ là cũng không nhỏ chút nào.
Tô Mộc uy phong lẫm lẫm, bát phong bất động, hắn hô xong chằm chằm đầy mong đợi nhìn về phía cửa. Tưởng
tượng tới cảnh Dương Khai sợ tới mức tè ra quần, lập cập chạy tới xin
tha mạng. Hắn đúng là càng nghĩ càng đắc ý.
Nhưng là chờ tới chờ lui, trong phòng đúng là không có lấy nửa điểm động tĩnh.
Tô Mộc đã bắt đầu có chút khó chịu, lại gầm lên giận dữ:
– Dương Khai, mau mau cút ra đây cho ta, bằng không chúng ta sẽ xông vào đó.
Nhưng lại vẫn không hề có chút động tĩnh nào.
Tô Mộc cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng, nếu như Dương Khai thật sự ở bên trong đó, cũng nhất định hẳn là tức giận tới nghẹn thở rồi, chẳng
lẽ hắn lại không có ở bên trong?
Quay đầu lại, Tô Mộc nháy mắt ra hiệu cho một người trong số thuộc hạ xung quanh. Kẻ đó vội vàng chạy ra ngoài, một cước đá văng cánh cửa gỗ, thân thủ mạnh mẽ chạy vội vào
trong.
Không bao lâu, hắn lại chạy ra, nới với Tô Mộc:
– Tô
thiếu, bên trong không có ai, hơn nữa còn chứa đầy bụi bặm, xem ra là
tên tiểu tử này thấy đại họa giáng xuống đầu, đã chạy trước mấy ngày
rồi.
– Chạy?
Tô Mộc thiếu chút nữa là hộc máu, mình trăm
phương ngàn kế chuẩn bị mấy ngày liền, hôm nay còn dẫn nhiều người như
thế tới để lên mặt, vậy mà tên tiểu tử Dương Khai kia không ngờ lại trốn mất?
Điều này giống như mình hùng hổ đánh một quyền, lại bị nện
vào bông, làm cho bản thân Tô Mộc có một loại cảm giác bất lực và buồn
bực.
– Nói mới nhớ, đúng là đã thật nhiều ngày không hề gặp Dương Khai.
– Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Dương Khai đã đắc tội với Tô
thiếu, Tô Mộc, đoán chừng là biết đại họa sắp giáng xuống đầu, mới rời
đi tông môn.
– Chẳng trách cho tới giờ cũng chả thấy bóng dáng hắn đâu.
– Ôi, Dương Khai đi rồi, sau này cũng không còn có thể dễ dàng kiếm điểm cống hiến rồi.
Những người vây xem khe khẽ nói nhỏ, lại lọt vào trong tai Tô Mộc không sót một chữ.
Tuy rằng đắc ý, nhưng lại không thể báo được thù, trong lòng Tô Mộc vẫn thật là khó chịu.
Sắc mặt hắn âm trầm, nghĩ ngợi trong chốc lát, Tô Mộc cũng không tránh khỏi ngạc nhiên trước sự thực này, tức giận nói:
– Tiện nghi cho tên tiểu tử này, tuy nhiên thù này không báo, thì cục tức trong lòng ta khó tiêu tan được, đốt hết cái nhà rách nát tồi tàn này
cho ta!
Mọi người kinh hãi, ngay cả những người do Tô Mộc mang đến cũng vô cùng chần chừ, có một người nói:
– Tô thiếu, phóng hỏa trong tông môn, chuyện này không tốt cho lắm.
– Sợ cái gì?
Tô Mộc vừa trừng mắt.
– Trời có sập xuống còn có ta đi đỡ, hơn nữa, đây cũng không phải là sản
nghiệp của tông môn, đốt thì đốt chứ, có cái gì đặc biệt khác người đâu! Phòng ở rách nát, tồi tàn này, giữ lại làm ngứa mắt bản thiếu gia.
Nghe hắn nói như vậy, băn khoăn trong lòng đám người đó cũng tiêu tan hết,
dù sao Tô thiếu người ta cũng có chỗ dựa, đốt một gian phong ở quả thật
cũng không có gì đáng kể.
Lập tức liền có người đi lấy mồi lửa, người đi tìm cỏ khô.
Một lát sau, toàn bộ đã được chuẩn bị xong xuôi, Tô Mộc vẻ dữ tợn giơ một
cây đuốc đang bốc cháy ngùn ngụt ra phía trước, ánh lửa hừng hực bóp mẻo cả hình dạng khuôn mặt hắn.
– Dương Khai, sau này đừng có để ta gặp lại ngươi, nếu không ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết!
Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi, đang chuẩn bị ném cây đuốc trên tay vào căn nhà gỗ, bên người hắn lại truyền tới mùi máu tanh, có ai đó vỗ vỗ trên
vai hắn:
– Đây là đang làm gì chứ?
Tô Mộc không hề nghĩ ngợi liền đáp:
– Đốt nhà chứ sao.
– Sao lại đi đốt nhà ở của ta?
Giọng nói của người đó có chút buồn bực.
– Nhà của ngươi?
Tô Mộc mạnh mẽ bĩu môi một cái, rồi quay đầu nhìn về phía người mới tới,
lại vừa nhìn, hắn giật mình nhanh chóng nhảy về phía bên cạnh vài bước,
động tác phản ứng mạnh như thế còn chưa nói, còn làm ra tư thế phòng bị, sắc mặt vạn phần kinh hoàng. Tô Mộc dựng hết cả tóc gáy lên.
Thật sự là hình dạng của người đó quá kinh khủng, quần áo rách mướp, tóc xơ
xác như cỏ dại, cực kỳ bẩn thỉu. Không chỉ như thế, trên người hắn còn
có vô số vết thương, máu loang lổ trên khắp áo quần, trên vai vác một
bao nhỏ, nhét đầy căng, cũng không biết là đựng những thứ gì.
Gió nhẹ thổi qua, quần áo người này tung bay, hỗn độn, lấp ló lộ ra đám lông chân đen khủng khiếp.
Điều làm cho Tô Mộc chịu không nổi chính là mùi của kẻ đó, mùi máu tanh lại
trộn lẫn cùng mùi mồ hôi, làm cho người ta ngửi thấy chỉ muốn nôn, có lẽ ba ngày ăn cơm canh cũng thấy nuốt không trôi.
Bộ dạng này, cách ăn mặc này, đúng thật là hiếm thấy mà.
Nếu trên tay còn cầm thêm cái bát vỡ, đó chắc chắn là tên ăn mày “xin cơm trăm họ”!
Tuy nhiên, sao lại cảm thấy có chút quen?
Tô Mộc thật cẩn thận đánh giá người mới tới đó, càng nhìn càng thấy nghi hoặc, chỉ chốc lát sau đột nhiên vỗ đùi nói:
– Dương Khai!
Đây không phải là Dương Khai sao? Tuy rằng vẻ bề ngoài thay đổi, trên khuôn mặt cũng toàn là đất bẩn thỉu, nhưng kẻ đã gây thù chuốc oán với Tô
Mộc, có lẽ nào hắn lại không nhận ra được chứ!
Dương Khai cũng nhận ra Tô Mộc, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng:
– Đây không phải là Tô sư đệ đang uy danh hiển hách, hành hiệp trượng nghĩa ở Ô Mai trấn hay sao?
Một tiếng chế nhạo khiến vẻ mặt Tô Mộc tức giận tới mức lúc xanh lúc lại chuyển sang đỏ:
– Dương Khai, thiên đường có lối ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi lại cứ lao vào! Hôm nay nhất định ngươi phải chết!
– Ngươi muốn tìm ta gây phiền toái?
Dương Khai cau mày.
– Nói phí lời!
Tô Mộc đắc ý vạn phần:
– Ngươi cho rằng ta lại tới thăm ngươi sao?
– Ngươi tìm ta gây sự thì trực tiếp tới tìm ta là được rồi, sao lại đốt nhà ta làm chi?
Dương Khai chất vấn.
Tô Mộc ném phăng cây duốc đi, xông tới mạnh mẽ giẫm chân dập tắt, làm như
chính là đang giẫm lên mặt Dương Khai vậy, cho hả cơn giận, thật lâu mới dập tắt cây đuốc.
Một màn này, cuối cùng cũng khiến cho đám
người vây quanh phục hồi tinh thần lại, cho tới giờ khắc này họ mới
biết, Dương Khai không phải là vì sợ Tô Mộc mà phải bỏ trốn khỏi Lăng
Tiêu các, mà là không biết đi ra ngoài làm chuyện gì đó rồi.
Chỉ
có điều là làm chuyện gì mà có thể khiến cho bản thân trở nên thê thảm
như vậy? Như này máu cũng chảy quá nhiều đi chứ? Còn có vết rách toạc
trên quần áo của hắn, rõ ràng cho thấy là bị lợi khí xé rách, hắn đã
đánh nhau với ai rồi à? Hơn nữa lại có khi là một cuộc chiến sinh tử?