Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồ Mị Nhi đang bị giam cầm lập tức kêu lên:
– Tỷ tỷ, tỷ thật vô liêm sỉ!
Nhưng lời hô hoán của nàng đâu thể vọng ra ngoài? Sốt ruột đến đầm đìa
mồ hôi cũng đành bó tay. Thật quá hèn hạ, với thực lực của tỷ tỷ, muốn
đùa bỡn một tên võ giả Thối Thể cảnh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nếu nói chuyện như bình thường, Hồ Mị Nhi nghĩ Dương Khai nhất định sẽ
không làm chuyện gì xấu xa, nhưng nếu tỷ tỷ đã lén bày ra thủ đoạn nào
đó, vậy thì khó nói rồi.
Trong phòng, Hồ Kiều Nhi tự dưng đứng dậy, đi lại phía chiếc giường rồi bước lên, quay đầu lại cười:
– Ngươi đợi một lát, ta lấy thứ này cho ngươi.
– Được.
Dương Khai khẽ nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào thì không biết được.
Bước lại bên giường, Hồ Kiều Nhi cúi người xuống, quỳ trên giường lục
lọi tìm đồ. Bộ y sam mỏng tang căn bản không thể che lấp hết sự phong
tình trên người nàng, nó bó sát cơ thể, bao trọn lấy cái mông tròn trịa
của nàng, phô diễn một sức quyến rũ không gì sánh bằng.
Dương Khai tim đập càng lúc càng nhanh, yết hầu như bốc lửa.
Hồ Kiều Nhi vẫn giữ nguyên tư thế mê hoặc đó. Được một lúc lâu, đột nhiên, nàng hét toáng lên.
– Sao vậy?
Dương Khai giật mình, vội vàng bước đến.
Đúng ngay lúc này, Hồ Mị Nhi lùi lại một bước, bước chân lảo đảo, ngã thẳng vào lòng Dương Khai, ôm cứng lấy hắn.
Hai người chạm vào nhau, không biết làm sao, tự nhiên không cẩn thận ngã xuống giường.
Hồ Kiều Nhi ở trên, Dương Khai ở dưới. Thân hình mỹ miều bốc lửa nằm
ngay trong lồng ngực, cổ họng Dương Khai càng thêm khô khốc, ngước nhìn
gương mặt xinh đẹp và đôi môi căng mọng gần ngay trước mắt, Dương Khai
cố sức áp chế dục vọng trong lòng, mở miệng nói:
– Sao thế?
– Có trùng tử!
Hồ Kiều Nhi diễn kịch rất hay, khả năng diễn xuất cũng không phải là
tệ, hai tay nắm chặt lấy áo Dương Khai không buông, bộ dạng vô cùng sợ
hãi.
Dương Khai bật cười:
– Ở đâu?
– Trong đó…
Nhìn theo hướng Hồ Kiều Nhi chỉ, Dương Khai quả nhiên nhìn thấy một con trùng tử đang bò từ từ. Trong lòng nghĩ nữ nhi thật thú vị, đường đường là một người luyện võ, có con trùng tử bé tẹo cũng có thể dọa nàng ta
sợ đến vậy. Hắn đưa tay ra vê chết nó, sau đó vỗ vai nàng:
– Không sao nữa rồi, đã bị ta giết chết rồi.
– Chắc chắn vẫn còn…
Hồ Kiều Nhi được nước lấn tới, vừa nói vừa nhìn xung quanh, từng sợi
tóc thanh mảnh lướt trên gò má và miệng Dương Khai. Dương Khai vừa mới
trấn tĩnh thì lại tiếp tục bị khiêu khích.
– Hết rồi.
Dương Khai thấy thế này không ổn, nếu giờ mà có ai đi vào nhìn thấy bộ
dạng mình và Hồ Mị Nhi như vậy, thì có dùng hết nước tam giang ngũ hồ
cũng rửa không sạch được.
– Hết thật rồi chứ?
Trong
mắt Hồ Kiều Nhi lóa lên một tia kinh ngạc tột độ, không ngờ Dương Khai
lại có thể đứng đắn đến thế, không hề thừa cơ mà làm càn.
Vừa rồi nếu như Dương Khai mà tiến tới thật, thì nắm chắc kết cục chân tay gãy rời rồi.
Tuy chưa nản lòng, nhưng Hồ Kiều Nhi cũng không tiếp tục nữa mà ngoan ngoãn đứng dậy khỏi người Dương Khai.
Dương Khai cũng ngồi dậy, hơi ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn Hồ Mị
Nhi, phát hiện nàng cũng đỏ cả mặt, chân đi khập khiễng đến ngồi cạnh
hắn.
– Chân cô nương bị làm sao vậy?
Dương Khai hỏi.
– Lúc nãy ngã hình như bị trật chân rồi.
Hồ Kiều Nhi hết cách này, lại bày thêm cách khác, bụng nghĩ, hôm nay bà đây đành hy sinh một chút, thế nào cũng phải móc tim ngươi ra, xem rốt
cuộc là màu đen hay màu đỏ.
– Để ta xem…
Dương Khai cúi xuống, đỡ bàn chân Hồ Kiều Nhi lên xem, thấy mắt cá chân hơi sưng đỏ, chắc là bị trẹo chân rồi.
Nhưng cũng không phải bị thương thật. Để thử Dương Khai, lần này Hồ Kiều Nhi cũng phải hy sinh khá lớn.
Dương Khai không kiêng dè gì, đằng nào Hồ Mị Nhi cũng chẳng phải người
coi trọng lễ tiết. Trước kia nàng mê hoặc mình, bây giờ mình cầm chân
nàng thì có ngại gì?
– Cô nương xin đừng nhúc nhích!
Dương Khai căn dặn, rồi thò tay vào ngực lấy ra một lọ đơn dược.
Đây là một lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao của Lăng Tiêu các. Sau khi lấy ra,
động tác của Dương Khai chợt ngập ngừng như đang nghĩ gì đó. Một lúc sau hắn mới mở lọ, đổ chút cao dược ra, cẩn thận xoa lên vùng sưng tấy trên chân Hồ Kiều Nhi.
Chân Dương nguyên khí yếu ớt cũng được vận hành để hỗ trợ hóa giải dược tính.
Hồ Kiều Nhi bỗng run rẩy, thầm nhủ lần này đúng là lỗ to rồi! Bao nhiêu năm qua, tấm thân băng thanh ngọc khiết này chưa bị ai chạm vào bao
giờ, hôm nay chỉ vì đánh cược với tiểu muội mà hết bị người ta ôm rồi
lại sờ mó. Nàng lại không thể nổi giận, càng không thể bắt đối phương
chịu trách nhiệm.
Trong lòng tuy cảm thấy uất ức, nhưng thân thể thì lại có cảm nhận khác hẳn.
Bàn tay to lớn ấy nhè nhẹ xoa trên mắt cá chân, thần thái nghiêm túc,
động tác dịu dàng, bàn tay thô ráp chà sát lên làn da nõn nà, mang đến
một cảm giác vô cùng tê dại.
Bộ dạng nghiêm túc của hắn toát lên sự điềm tĩnh không tương xứng với tuổi tác.
Thuận theo động tác của Dương Khai, những suy nghĩ lung tung của Hồ
Kiều Nhi dần dần bị gián đoạn, trong người cứ không ngừng ào ra từng cảm xúc khác thường. Cái cảm giác đó khiến nàng lòng dạ rối bời, trái tim
thiếu nữ đột nhiên đập loạn nhịp, vùng bụng dưới lại xuất hiện một luồng nhiệt, giật lên giật xuống như có sấm chớp, khiến nàng không kềm được
kẹp chặt hai chân. Nàng sợ nếu không kẹp chân lại, luồng nhiệt đó sẽ ào
ra ngoài mất.
– Dương Khai…
Một âm điệu lạ thường
phát ra từ miệng Hồ Kiều Nhi, lúc này nàng xấu hổ vô cùng. Hoàn toàn
không ngờ rằng, chính mình cũng có ngày phát ra thanh âm như vậy.
– Hả?
Dương Khai ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt ươn ướt đang nhìn mình, gương mặt không còn màu nào khác, chỉ có một màu đỏ ửng duy nhất.
– Ngươi có muốn… làm việc gì khác không?
Hồ Kiều Nhi cắn chặt đôi môi hồng ngọc, xuất ra đòn tấn công cuối cùng!
Nếu Dương Khai mà đồng ý, nàng có thể vứt bỏ hết mọi cảm giác lúc này, rút lui triệt để và sẽ không để yên cho Dương Khai!
Hắn sẽ đồng ý hay là không? Hồ Kiều Nhi căng thẳng, hy vọng hắn đồng ý, để cho mình được giải thoát. Nhưng lại vừa mong hắn cự tuyệt, để chứng
minh tiểu muội không nhìn lầm người, và cả chính mình cũng không nhìn
lầm người! Cảm giác sốt ruột và đấu tranh nội tâm này khiến nàng lưỡng
lự vô cùng.
Hồ Kiều Nhi lo lắng, Hồ Mị Nhi đang bị giam cầm
làm sao không lo được? Giờ phút này nàng không còn gào thét nữa, ánh mắt găm chặt vào Dương Khai. Không biết rốt cuộc hắn sẽ đưa ra câu trả lời
thế nào.
Dương Khai nhìn thẳng vào Hồ Kiều Nhi, như có ý động, còn nàng thì vô cùng lo lắng, sợ rằng Dương Khai sẽ nói ra chữ “được”.
Bỗng nhiên, Dương Khai chợt mỉm cười, chậm rãi lấy lại lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao, cẩn trọng nhét vào trong ngực áo.
– Cô nương!
Dương Khai do dự.
– Hả?
Hồ Kiều Nhi căng thẳng đến mức không phát hiện ra sự thay đổi trong cách xưng hô của Dương Khai.
– Ngưng Huyết Khư Ứ cao vừa rồi ta dùng để trị thương cho cô nương là
một trong những vật ta quý nhất. Tuy là giá trị không cao, nhưng là bằng chứng cho những tấm lòng ấm áp mà ta cảm nhận được mấy năm qua.
– Nghĩa là sao?
Hồ Kiều Nhi sững sờ, mình hỏi rốt cuộc hắn muốn hay không, hắn nói với mình những lời này để làm gì? Có hàm ý gì?
Dương Khai đứng dậy, nhìn xuống Hồ Kiều Nhi:
– Ta muốn cho cô nương biết, ta dùng lọ cao dược quý giá này để trị
thương cho cô nương, cũng mong cô nương đừng suy tính chuyện ban nãy ta
mạo phạm cô nương. Màn kịch này dừng ở đây được rồi.