Rời khỏi chợ Hắc Phong huyên náo, dưới sự chỉ dẫn của Hồ Mị Nhi, hai
người hướng về phía bắc Hắc Phong Lâm. Hồ Mị Nhi hình như đang vui,
trong đôi mắt yêu kiều lộ rõ nét vui sướng, gương mặt thì ửng hồng.
– Chuyện hôm đó, thật ngại quá!
Dương Khai đột nhiên lên tiếng xin lỗi. Những lời hắn nói hôm đó quả thật hơi quá đáng, bây giờ lại đến cầu xin giúp đỡ, cảm giác có chút cảm giác
lưỡng diện tam đao.
Hồ Mị Nhi hé miệng cười:
– Không sao, ngươi cũng đâu có mắng ta. Mấy năm nay ta còn nghe những lời khó nghe hơn nữa, thế mà vẫn sống đấy thôi?
– Ngươi không hận ta?
Dương Khai ngạc nhiên.
– Hận ngươi làm gì?
Hồ Mị Nhi mỉm cười, đột nhiên lại nói:
– Thật ra ta vốn rất hận ngươi, nhưng mà… có một hành động của ngươi khiến ta không thể hận ngươi được.
– Hành động gì?
– Ha ha, hôm đó lúc Thành Thiếu Phong và Nộ Đào đột nhiên xuất hiện,
ngươi đã đứng chắn trước mặt ta. Có lẽ chỉ là hành động vô thức thôi,
nhưng bao năm nay, đây là lần duy nhất có người thật lòng muốn bảo vệ
ta.
– Không nhớ rõ nữa. Có điều với ngươi cũng không dễ dàng gì.
Dương Khai có chút cảm động. Đường đường là một thiếu nữ lại tự nguyện hủy
hoại danh tiếng của chính mình, chỉ để chiêu dụ thêm nhân tài cho Huyết
Chiến bang. Tuy dụng tâm không tốt, nhưng lại có ẩn chứa một tấm lòng
hiếu thảo.
Hồ Mị Nhi cười khanh khách:
– Không có gì là không dễ dàng cả. Ngươi không biết gặp dịp mua vui là bản năng của nữ nhi sao?
– Ha ha, ta chưa tiếp xúc với nữ nhi bao giờ.
– Thật à?
Hai mắt Hồ Mị Nhi bỗng sáng lên.
– Ừ, cho nên mấy ngày nay mới toàn bị hai tỷ muội ngươi đè đầu cưỡi cổ.
Dương Khai nghiêm mặt.
Hồ Mị Nhi trừng mắt:
– Câu này của ngươi không nên nói ra! May mà tỷ tỷ không có đây, nếu không thì ngươi chết chắc rồi!
– Tỷ tỷ ngươi…
– Chân Nguyên cảnh tầng một!
Hồ Mị Nhi trả lời, có phần tự hào.
– Lợi hại!
Dương Khai tán thưởng.
Tô Nhan là Chân Nguyên cảnh tầng ba, tỷ tỷ của Hồ Mị Nhi kém Tô Nhan một chút, nhưng cũng không bao nhiêu.
Hồ Mị Nhi nhắc đến tỷ tỷ, lại nhớ đến câu Dương Khai nói lúc nãy, bất chợt cười ngặt ngẽo, không ngậm nổi miệng.
Dương Khai không nói gì, chỉ biết đứng yên chờ nàng thở dốc lấy hơi.
Cười được một lúc, Hồ Mị Nhi mới từ từ ngừng nghỉ, miệng cười chúm chím:
– Ta thấy gan của ngươi của lớn thật, từ trước đến nay chưa có nam nhân
nào dám nói vậy với tỷ tỷ cả, chỗ đó của tỷ tỷ… bên to bên nhỏ thật à?
– Chắc là do y phục thôi, lúc về ngươi bảo tỷ tỷ ngươi đừng để ý làm gì.
Dương Khai cười ha hả.
– Vậy còn của ta? Cân xứng thật không?
Hồ Mị Nhi thẹn thùng, mạnh dạn hỏi một câu.
– Không chỉ cân xứng mà còn đầy đặn mềm mại nữa.
Dương Khai gật đầu,
– Thân hình ngươi rất đẹp, về điểm này thì ngươi không cần phải tự ti.
Hồ Mị Nhi chợt cảm thấy không chịu thấu. Lời tán dương thẳng thắn, không
có chút mục đích này, e là lời nói dễ nghe nhất mà nàng được nghe trong
bao năm qua.
Trong chốc lát, trong lòng bỗng có chút cảm giác vui mừng.
– Còn bao lâu nữa mới đến?
Dương Khai không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, bèn lái qua chuyện khác.
– Còn phải đi khoảng một canh giờ nữa, tuy nơi đó cũng ở trong Hắc Phong Lâm, nhưng là ở ngay trung tâm của Hắc Phong Lâm.
Hồ Mị Nhi giải thích:
– Nơi đó có một mạch khoáng ngầm, mấy năm trước Huyết Chiến bang phát
hiện được, bèn phái người đến đó đóng quân khai thác. Các sản phẩm chế
tạo ở đó đều rất đặc biệt.
– Đặc biệt như thế nào?
Dương Khai hỏi.
– Nơi đó chỉ có hai loại đá thuộc hai thuộc tính, một là Dương Viêm thạch ngươi đã mua trước kia, một loại khác là Âm Nguyên thạch. Ngươi nói xem có kỳ lạ không, hai loại đá này này tương khắc nhau, thuộc tính hoàn
toàn tương phản, vậy mà lại sản sinh ra trong cùng một mạch khoáng,
chẳng hiểu nổi sao lại thế nữa.
– Chuyện này đúng thật là hiếm thấy.
Dương Khai lấy làm lạ.
Năng lượng dương tính trong Dương Viêm thạch và năng lượng âm tính trong Âm
Nguyên thạch, thuộc tính đối lập, thông thường mà nói thì tuyệt đối
không thể ở cùng một chỗ.
– Các cao thủ trong bang cũng cảm thấy
khu mỏ đó hơi bất thường, nhưng thăm dò, khai thác đã mấy năm rồi, cũng
không phát hiện gì đặc biệt, ngược lại, số tiền kiếm được từ khu mỏ này
cũng không phải là ít.
Dường như Hồ Mị Nhi không xem Dương Khai là người ngoài, trong lòng nghĩ gì thì nói nấy.
– Đó là vận may của Huyết Chiến bang!
Dương Khai mỉm cười.
Hồ Mị Nhi ừ một tiếng, đột nhiên trầm mặc. Đi được một lúc lâu, nàng mới lên tiếng:
– Hôm nay cũng khéo thật, nếu qua hôm nay, ngươi có muốn tìm ta cũng khó, đây cũng xem như là vận may của ngươi.
– Ngươi định đi đâu à?
Dương Khai nghe ra được ý khác trong lời nói của nàng.
– Không phải là đi đâu.
Hồ Mị Nhi lắc đầu, vừa giải thích, vừa lặng lẽ quan sát vẻ mặt Dương Khai:
– Lần trước, sau khi bị ngươi nói cho một trận, ta chợt cảm thấy cách làm mấy năm gần đây của ta không đúng. Những nhân tài bị lôi kéo bởi thủ
đoạn xấu xa đó, điều họ quan tâm không phải là Huyết Chiến bang, mà là
ta! Ta không thể cho họ những gì họ cần, họ tự khắc sẽ không dốc sức vì
bang. Vậy nên, ta quyết định bế môn tu luyện, đợi đến khi mạnh lên rồi,
ta sẽ cùng cha phân ưu, giống như tỷ tỷ vậy!
– Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi.
Dương Khai gật đầu.
Nét mặt Hồ Mị Nhi thoáng đượm vẻ thất vọng, nàng phát hiện từ đầu đến cuối, Dương Khai đều trông rất bình thản, chứ không vì lời nói của mình mà có chút xao động nào.
Chua xót trong lòng, Hồ Mị Nhi cũng không còn hứng để nói chuyện, chỉ lặng lẽ dẫn đường.
Nàng không nói gì, Dương Khai cũng tự biết không hé miệng, đi suốt hơn một
canh giờ, hai người đã đến được khu mỏ của Huyết Chiến bang.
Nơi
này nằm ngay trung tâm Hắc Phong Lâm, rộng khoảng mười mấy dặm, khu vực
khai thác đều do Huyết Chiến bang vạch ra, trong khu vực có dựng lên vài căn nhà, dành cho đệ tử ở lại nghỉ ngơi.
Vì mạch khoáng ở đây là mạch ngầm, nên lúc Dương Khai và Hồ Mị Nhi đến nơi, bên ngoài mỏ không
náo nhiệt gì mấy, chỉ thấy trên mặt đất có nhiều hố lớn, thông thẳng
xuống dưới.
Ở vị trí cách xa gần trăm trượng, Dương Khai đã cảm
thấy Dương Nguyên ấn trong lồng ngực có phản ứng không hề nhẹ, đó là do
Dương Viêm thạch dưới lòng đất gây nên. Cùng với sự nâng cao công lực,
phạm vi mà Dương Nguyên ấn có thể cảm nhận được Dương khí có chút gia
tăng, nhưng không nhiều cho lắm.
Sự xuất hiện của hai người đã
gây chú ý cho các đệ tử của Huyết Chiến bang trên mặt đất, một lão giả
đột nhiên xông ra, đứng chắn trước mặt Dương Khai và Hồ Mị Nhi, chắp tay nói:
– Tiểu thư!
– Long gia gia.
Hồ Mị Nhi reo lên một tiếng thân mật, kéo Dương Khai lại giới thiệu:
– Đây là Phó bang chủ của bang bọn ta, Long Tại Thiên, Long gia gia.
Dương Khai vội vàng hành lễ:
– Bái kiến Long tiền bối.
Long Tại Thiên nhìn Dương Khai một cái vẻ khinh miệt, không có phản ứng gì.
Với công lực Thần Du cảnh, địa vị cao quý Phó bang chủ Huyết Chiến bang
của lão, hà tất phải để mắt đến hạng thấp hèn như Dương Khai chứ?
Lại một tên mặt trắng đào mỏ! Long Tại Thiên đặc biệt coi thường hạng người này, nếu không phải nể mặt Hồ Mị Nhi, lão đã một chưởng đánh chết Dương Khai rồi.
– Tiểu thư, tiểu thư đến mỏ làm gì vậy?
Long Tại Thiên vuốt chòm râu trắng, hiền từ hỏi,
– Nơi này vừa bẩn vừa nóng, không phải nơi dành cho tiểu thư đâu, mau về đi, nếu để cha tiểu thư biết được sẽ trách mắng ta đấy.
– Không đâu, cha còn lâu mới dám trách người, gia gia là tam triều nguyên lão của bang, cha chỉ tôn kính người thôi.
Hồ Mị Nhi nũng nịu, Long Tại Thiên cũng tỏ vẻ hưởng thụ.
– Long gia gia, người bạn này của ta muốn đến mỏ tìm mấy vị đệ tử mua ít đồ, người có thể cho bọn ta vào được không?
Hồ Mị Nhi nói ra mục đích đến đây.