Nếu là ban ngày, hoặc chỉ có một, hai Thiết Liên Xà thì Tiêu Lãng không để bụng, dễ dàng giết chết. Bây giờ có đến bốn, năm con, không biết còn con nào ẩn núp không. Thiết Liên Xà bò nhanh như gió, thích hành động vào ban đêm nhất, nọc độc không trí mạng nhưng có thể ăn mòn Huyền khí. Bị cắn một miếng là rắc rối to.
Tiêu Lãng liếc bốn phía, mắt lạnh nhìn năm Thiết Liên Xà thô cỡ cổ tay, dài hơn một thước nhanh chóng tới gần gốc cây hắn ngồi. Tiêu Lãng không nhúc nhích, ngoài người bắt đầu ngưng kết Huyền khí màu xanh sẫm, lưng hơi cong.
Vù vù vù vù vù!
Cùng một lúc, năm con Thiết Liên Xà bắn lên quấn thân cây, xoay tròn nhanh chóng lao hướng Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng nhúc nhích. Tiêu Lãng nhẹ nhàng nhảy xuống cây, ở giữa không trung huýt sáo. Con lừa như mũi tên nhọn lao ra khỏi lùm cây. Khi Tiêu Lãng sắp đáp xuống đất thì con lừa đã đến dưới thân hắn.
Tiêu Lãng ngồi trên con lừa, không quay đầu lại lao nhanh một hướng, phát ra tiếng hú dài.
Tiêu Lãng hét to một tiếng:
– Có Huyền thú cường đại tập kích, các ngươi tự mình phá hỏng sơn động, trời vừa sáng lập tức xuống núi đi chỗ an toàn!
Bốn người trong hang động giật nảy mình, tu luyện Huyền khí vội vàng ra khỏi hang núi, chỉ thấy bóng lưng Tiêu Lãng khuất xa. Sau lưng Tiêu Lãng, bốn con Thiết Liên Xà trong bụi cỏ lao nhanh như tên bắn.
Bộ Tiểu Man kêu lên:
– A! Tiêu Lãng gặp nguy hiểm, chúng ta mau đi cứu Tiêu Lãng!
Tư Đồ Chiến Thiên cười lạnh lùng:
– Muốn cứu thì nàng tự đi. Thực lực của hắn cao như vậy còn bị buộc chạy trốn, chúng ta đi tìm chết sao?
Bộ Tiểu Man ngạc nhiên, vẻ mặt sốt ruột, đôi chân giẫm mặt đất, đứng im như tượng bên cửa hang.
Tư Đồ Chiến Thiên liếc bốn phía, lấy ra một cái bình, rắc bột phấn xung quanh hang động.
Mắt Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư sáng lên, kinh ngạc hỏi:
– Tịch Tà phấn! Không ngờ Tư Đồ huynh đem theo thứ tốt như vậy, sao ban đầu không dùng?
Ba người đều biết loại bột phấn này, là dược vật, con người không ngửi thấy mùi gì, Huyền thú cấp thấp rất sợ, không dám đến gần.
Tư Đồ Chiến Thiên hời hợt nói:
– Ban đầu có Tiêu Lãng ở, thực lực của hắn mạnh như vậy, chúng ta không cần lo lắng. Bây giờ chúng ta phải tự bảo vệ mình, sáng sớm mai lập tức quay về khu vực an toàn, chỗ này quá nguy hiểm.
Tư Đồ Chiến Thiên nói xong đi vào hang, khi xoay người thì biểu tình chợt biến dữ tợn, đáng sợ. Tư Đồ Chiến Thiên bước vào trong hang, biểu tình trở lại bình thường, yên ổn khoanh chân tĩnh tọa.
Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư nhìn hướng Tiêu Lãng khuất xa, cuối cùng thở dài đi vào sơn động.
Bộ Tiểu Man nhỏ giọng cầu nguyện:
– Tiêu Lãng, nhất định phải bình an!
Bộ Tiểu Man cắn răng, vẻ mặt lạc lõng đi vào hang động. Bộ Tiểu Man vừa vào hang, Mộc Phi Ngư, Bộ Tiểu Sát lập tức dùng tảng đá che kín hang phòng ngừa Huyền thú công kích.
Tiêu Lãng đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn!
Tiêu Lãng rất muốn phát tín hiệu khiến Thiên Tầm đón hắn quay về. Nhưng nếu Thiên Tầm lên núi là phạm quy, võ viện sẽ thủ tiêu tư cách tham gia, Phượng Linh đan rời xa tầm tay.
Tiêu Lãng bị vô số Thiết Liên Xà đuổi theo khắp núi rừng.
Theo thời gian trôi qua, Tiêu Lãng chẳng những không thoát khỏi Thiết Liên Xà sau lưng, ngược lại càng lúc càng nhiều! Tiêu Lãng như biến thành cục thịt thơm ngon, nhiều chó hoang xung quanh ngửi thấy mùi từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Tám con, mười con, hai mươi con.
Con lừa nhỏ dốc sức chạy nhanh hơn Thiết Liên Xà nhiều, vấn đề là trời đã tối, sâu trong Tu Di sơn không có đường đi. Thiết Liên Xà thì không cần lo không có đường.
Tuy ánh trăng sáng ngời, Tiêu Lãng có nắm chắc dễ dàng giết một con Thiết Liên Xà, nhưng vấn đề là sau lưng hắn không chỉ có một, hai con. Quan trọng nhất là nọc độc của Thiết Liên Xà có thể ăn mòn Huyền khí. Nếu có hai mươi Huyền thú tam giai khác đuổi theo sau lưng thì Tiêu Lãng sẽ không do dự liều mạng đấu.
Tiêu Lãng chỉ có thể cắn răng khống chế con lừa chạy nhanh như bay không chọn đường, cứ bên nào không có Thiết Liên Xà là vắt giò chạy hướng đó. Phi đao đặc biệt mang theo bên người đã có hơn mười cây bị ném ra, chờ khi Tiêu Lãng dùng hết phi đao, không thể ngăn cản Thiết Liên Xà tới gần thì thật sự nguy hiểm.
Kiến nhiều cắn chết voi.
Bị cắn trúng một miếng là Tiêu Lãng không còn cơ hội chạy trốn, cho nên hắn không dám ngừng lại, không dám đứng lại giết chết Thiết Liên Xà.
Tiêu Lãng bực tức mắng:
– A! A! Bộ Thiết Liên Xà có mắt có thể tự động tìm vị trí của ta sao?
Từ nhỏ Tiêu Lãng lớn lên trong núi chưa gặp chuyện gì tà môn như vậy. Huyền thú cấp thấp không có trí tuệ, tuyệt đối không có khả năng dí theo Tiêu Lãng mấy canh giờ không bỏ qua.
Tiêu Lãng không có thời gian suy nghĩ nhiều, hai tay cùng vung lên bắn ra hai thanh phi đao. Phi đao cực kỳ chuẩn xác gõ vào đầu hai con Thiết Liên Xà tới gần. Hai con Thiết Liên Xà ăn đau lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, lại đuổi theo.
Phía trước bỗng vang tiếng gầm cực kỳ vang dội.
– Grao!
Thanh âm chấn lá khô rơi đầy, một tinegs rống đã có uy lực như vậy, không cần nói cũng biết chắc chắn là Huyền thú cường đại.
Tiêu Lãng kêu lên:
– Huyền thú tứ giai, Tam Nhãn Huyết Sư?
Tiêu Lãng từng gặp Tam Nhãn Huyết Sư một lần ở Ma Quỷ sơn, đấu một trận, phát hiện đánh chết có chút khó khăn rốt cuộc đành tiếc nuối rời đi.
Đằng trước có sói sau có hổ, Tiêu Lãng không lo lắng mà còn mừng rỡ.
Tiêu Lãng trầm giọng nói:
– Tiểu Bạch, đi!
Dường như con lừa nhỏ hiểu suy nghĩ trong đầu Tiêu Lãng, hú dài, tămng tốc độ xông tới trước.
Huyền thú chia đẳng cấp rõ ràng, Huyền thú hơi cường sẽ có địa bàn của mình. Mới nãy Tam Nhãn Huyết Sư rống to cảnh cáo Tiêu Lãng, Thiết Liên Xà đã tiến vào địa bàn của nó.
Bình thường sau khi Tam Nhãn Huyết Sư cảnh cáo thì Huyền thú cấp thấp hơn nó sẽ không dám xâm nhập địa bàn. Vì vậy Tiêu Lãng đánh đổ, thà đối mặt một con Tam Nhãn Huyết Sư cũng không muốn đụng độ với Thiết Liên Xà khó gặm.
Nhưng mà…
Khiến Tiêu Lãng ngẩn ngơ là đám Thiết Liên Xà như điên rồi, chẳng những không lùi mà còn điên cuồng đuổi theo hắn. Giống như là Tiêu Lãng chính là kẻ thù không đội trời chung của chúng nó, không nay không chết không ngừng.
– Bà nội nó!
Ánh mắt Tiêu Lãng lạnh lùng, Thiết Liên Xà khác thường thế này làm hắn hiểu có người động tay chân, nhưng không biết kẻ địch đã làm như thế nào. Giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, chạy trốn trước là hơn.
– Tiểu Bạch, trốn đi!
Nếu Thiết Liên Xà đã không sợ Tam Nhãn Huyết Sư thì Tiêu Lãng không ngốc chạy vào địa bàn của nó, lập tức quay đầu tiến sâu vào Tu Di sơn.
Ba mặt đã bị bao vây, chỉ có sâu trong Tu Di sơn là xem như an toàn. Nhưng càng đi vào trong thì sẽ gặp càng nhiều ma thú cao giai, có lẽ sẽ càng thêm nguy hiểm. Giờ phút này, Tiêu Lãng không có đường trốn, đành cắn răng lao nhanh tới trước.
May mà Tiêu Lãng chạy trốn nhanh, Tam Nhãn Huyết Sư tứ giai không đuổi theo. Tuy nhiên, Thiết Liên Xà tụ tập sau lưng Tiêu Lãng càng lúc càng nhiều.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ.
Rạng sáng, Tiêu Lãng đã dùng hết phi đao, hắn bị gần hai mươi Thiết Liên Xà vây khốn gần tảng đá to, không có chỗ trốn.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
– Tiểu Bạch, ngươi đi trước đi!
Người Tiêu Lãng vờn quanh Huyền khí, chuẩn bị tử chiến đến cùng. Tiêu Lãng vỗ con lừa đứng sau lưng mình, liếc bốn phía, mặt tràn đầy yêu khí.
Con lừa nhỏ nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, phát ra tiếng gầm:
– U!
Người con lừa phát ra ánh sáng trắng, thân thể biến đổi, hóa thành con chim to bay lên cao, lượn lờ xung quanh không chịu rời đi.
Nếu Tư Đồ Chiến Thiên có mặt ở đây chứng kiến cảnh này chắc chắn sẽ giật mình suýt rớt tròng mắt, bọn họ sẽ đoán ra thân phận thật sự của con lừa. Nguồn tại http://Truyện FULL
Huyễn ma thú!
Đây là một loại Huyền thú rất thần kỳ, bản thân không có lực công kích nhưng tốc độ cực nhanh, có năng lực rất kỳ diệu là thay đổi ngoại hình.
Đây là vì sao Tiêu Lãng cho Tiểu Bạch hành động theo mình mà không lo lắng an toàn của nó. Tiếc rằng con huyễn ma thú còn chưa trưởng thành, nếu không thì đã có thể cõng Tiêu Lãng rời đi.
– Hỏa Phượng công tử, đừng để ta phát hiện là ngươi giở trò quỷ, nếu không thì sau này ta sẽ khiến ngươi thống khổ không muốn sống!
Tiêu Lãng chợt nhún người, như vượn khỉ trèo lên tảng đá to cao hai thước, chuẩn bị tử chiến đến cùng.