Hết thảy đều đi từng bước, xe ngựa vừa mới vào cửa thành, đã có người chặn lại, xác nhận ngựa kéo xe là ngựa quan không hề nghi ngờ, phía sau có hai trăm người đột ngột xuất hiện, không nói không rằng tay cầm lưỡi đao sắc bén xốc tới.
Tống Dương đặt tay lên đao, sắc mặt Tần Trùy vẫn không chút thay đổi, sờ sờ vào ngực lấy ra yêu bài Hồng Ba Phủ, ngay cả Nhị ngốc ở trong xe cũng giật mình, không khí thay đổi, há miệng kêu lớn:
– Cướp vàng, cứu mạng…
Nhưng bất ngờ, khi Tần Tùy lấy ra yêu bài, đang muốn đưa ra, đột nhiên một Giáo úy bay tới, cao giọng truyền lệnh, bắt tất cả quan binh mai phục này phải thu đao quay về doanh.
Quan binh chỉ phụng mệnh làm việc, cũng không hỏi nhiều, chớp mắt đã tán đi, không ai để ý đến Tống Dương nữa.
Tống Dương có vẻ hơi kinh ngạc, liếc Tần Trùy:
– Bị bọn họ nhìn thấy thân phận sao?
Tần Trùy hiểu ý của hắn, lắc đầu:
– Không có khả năng, ngay cả ta cũng không nhận ra tiểu thư.
Tống Dương hơi ngượng ngượng:
– Huynh đừng để ý, thực ra…. Tần đại ca còn dễ nhận ra nhiều hơn tiểu thư.
Tần Trùy không thèm để ý, cất yêu bài vào trong ngực áo, đồng thời mỉm cười:
– Cái đó cũng không, sau khi vào thành chỉ cần có người ngoài chúng ta đều giấu mặt, ngoại trừ huynh đệ nhà mình không ai biết ta là Hồng Ba Vệ.
Không phải bởi vì phát hiện ra Tống Dương có quan hệ tới Hồng Ba Phủ mà lui binh…. Chuyện càng nói càng không thông, Tống Dương cũng cẩn thận hơn, đột nhiên không hiểu tại sao cười vang.
Tần Trùy thấy hắn cười đến cổ quái, buồn bực hỏi:
– Sao?
– Chuyện này hẳn sẽ không yên, ta không tin bọn họ đột nhiên lại nổi lên lòng thiện mà thu tay lại. Cẩn thận nghĩ lại, có khả năng sẽ thế này…
Sau đó Tống Dương nói thật nhỏ, thì thầm với Tần Trùy mấy câu, có lúc còn kìm không nổi phải cười lên vài tiếng.
Nói xong, Tần Trùy phá lên cười ha ha, nhưng cười xong, người đàn ông xấu xí sa sầm mặt.
– Thằng nhãi con này, chán sống rồi sao?
……..
Thanh niên áo lụa ở cửa thành gần đó, vốn đang cười hì hì chờ xem Tống Dương bị chém nát thịt, không ngờ bỗng nhiên quan binh rút đi, ngạc nhiên tột độ, trước mắt không đi báo danh nữa, dẫn theo người hầu trực tiếp vào trong thành tìm Trường Sử nhị thúc của gã.
Vốn nghĩ hôm nay bắt đầu tuyển hiền ở Thanh Dương châu, bởi vì Công chúa long thể bất an bị bệnh nhẹ, đành chậm lại một ngày, phải chiếu cáo toàn thành, còn muốn một lần nữa thu xếp quan lại, binh lính thay nhau làm việc. Thanh Dương Trường sử Cao đại nhân lo sứt đầu mẻ trán, nhưng nghe thấy cháu trai tới cửa, vẫn rút ra một chỗ trống, cho tôi tớ dẫn vào.
Đêm qua, Cao đại nhân nhận được tin của cháu trai, nổi giận đùng đùng. Cao gia có tiền có thế, nhưng từ đời Cao trường sử, đột nhiên lại ít người đi, lại phần lớn là nữ nhân, trẻ nam chỉ có một thanh niên áo lụa, từ nhỏ đã là bảo bối của cả nhà, lần này bị người ta ra sức đánh, lừa bịp tống tiền, thù này sao có thể không báo.
Ban đầu Cao đại nhân đã theo như thư của cháu trai mà an bài, điều động mai phục ở trong cửa thành, chỉ đợi Tống Dương vào thành lập tức sẽ chém giết. Nhưng sáng nay lão cẩn thận cân nhắc việc này, lại cảm thấy an bài trước đó không ổn.
Xét đến cùng, cái đáng lo không phải là bản thân người trẻ tuổi này là cao thủ, mà sư môn sau lưng hắn, ai cũng có thể đánh được, đồ đệ giỏi như thế, sư phụ càng không dễ chọc.
Lấy cớ dùng ngựa quan miễn cưỡng cũng có thể được, bề ngoài thì là triều đình Nam Lý giết Tống Dương, sư phụ muốn báo thù cho đồ đệ, trừ phi là tạo phản. Nhưng trên thực tế, Tống Dương muốn báo thù cho sư phụ cũng không nhất định phải đánh hạ Phượng Hoàng thành hỏa thiêu cung Nam Lý. Nhưng đến Thanh Dương thành một chuyến, tốt xấu cũng có thể tra ra được là Cao trường sử điều binh, đến lúc đó thực sự sẽ có vấn đề to.
Cho nên Cao đại nhân truyền lệnh lần nữa, hết sức căng thẳng bắt nhân mã mai phục phải rút lui.
Cao đại nhân nói mấy câu, giải thích cho cháu trai, thanh niên áo lụa chau mày, lúc lâu sau mới thở dài:
– Tiểu tử kia nói không chừng cũng chẳng có bối cảnh gì sau lưng đâu, không đáng phải thương gân động cốt vì hắn. Tự cháu sẽ tìm cơ hội giết tên ngốc kia, xả giận cũng không làm phiền Nhị thúc.
– Quả nhiên biết điều, không uổng công huynh đệ ta đều xem ngươi như bảo bối.
Cao Trường sử có vẻ rất được an ủi, mỉm cười:
– Tuy nhiên, tiểu tử kia nếu làm ngươi bị thương, ta sẽ không tha cho hắn. Chỉ không muốn tự mình động thủ thôi!
Thanh niên áo lụa vui vẻ:
– Nhị thúc nói xem nào?
Cao đại nhân hỏi lại:
– Ta là ai?
Thanh niên áo lụa ca ngợi Nhị thúc:
– Ngài là Cao Trường sử Thanh Dương thành, là đệ nhất nhân dưới trướng Thái thú Thanh Dương thành.
Cao đại nhân vuốt râu:
– Có thế chứ, thân là Trường sử phải giúp Thái thú đại nhân xử lý nhiều công vụ, hồ sơ sự vụ cũng ta quản, ta nghĩ nếu muốn thêm một ít hồ sơ cũng chỉ là chuyện đơn giản.
Thanh niên áo lụa khó hiểu cười hì hì:
– Cháu ngu dốt.
– Giờ này ngày mai, tiểu tử làm ngươi bị thương sẽ có thân phận mới là tướng cướp bị truy nã, đương nhiên, tạm thời không cần sai người đi tìm hắn gây phiền toái. Hắn không phải đến tuyển hiền sao? Chờ hắn lên đài rồi ta sẽ đưa hồ sơ truy nã của hắn cho Thái thú đại nhân xem.
Thanh niên áo lụa bừng tỉnh đại ngộ:
– Thúc muốn để cho Thái thú truyền lệnh bắt người….
Không đợi nói xong, Cao đại nhân lắc lắc đầu cười:
– Cho nên, ngươi vẫn còn trẻ, còn phải học hỏi nhiều. Thái thú tuyệt đối sẽ không điều binh bắt người. Ông ta sẽ trình hồ sơ cho Công chúa xem.
Thanh niên áo lụa ngơ ngác không hiểu, mặt mày ngu ngơ, cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu:
– Vì sao phải tìm Công chúa?
– Thái thú trấn thủ một phương, tập nã ác tặc là chuyện trong bổn phận, cho dù là ác tặc ngay trước mặt Công chúa, cũng sẽ không được khen công. Nếu không có công sẽ không phải đoạt, còn không bằng tặng cho Công chúa một phần ân tình. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nói tới đây, Cao đại nhân kéo dài giọng:
– Huyền Cơ công chúa mắt sáng như sao, nhìn ra thân phận ác tặc, hiệu lệnh gia nhân tập nã tại chỗ…. Công chúa thân phận tôn quý, đương nhiên cũng sẽ không ham công, nhưng đây cũng là một phần mỹ dự, cũng là một đoạn giai thoại, ha ha, đây là ân tình Thái thú đại nhân dâng cho Công chúa. Hơn nữa, ta nghe nói, Huyền Cơ công chúa ghét cái ác như thù, mặc dù không để ý tới cái danh đẹp kia, nàng cũng sẽ không bỏ qua ác tặc.
Cao đại nhân tạm dừng một lát, nói nho nhỏ, nhưng giọng điệu lại nặng nề:
– Quan trọng hơn cả, gia nhân bên người công chúa đều là Hồng Ba Vệ, bọn họ ra tay, ác tặc chỉ có thể bị đánh cho tàn phế hoặc chết, tuyệt sẽ không thể chạy trốn. Về sau này sư môn của ác tặc nếu truy cứu, thì một là tìm Công chúa, hai là tìm Trấn Tây vương…. Mặc kệ là thân phận có cao đến thế nào, sư phụ của tiểu tử đó có có hội gặp bọn họ? Cho dù có gặp được, dựa vào Công chúa, Trấn Tây Vương gia, sẽ cùng đám người giang hồ này phân tích tìm nguyên nhân sao? Sư phụ của tiểu tử đó nếu thức thời thì cút ra xa ngay, nếu không muốn sẽ bị giết chết ngay tại chỗ.
Nói xong, tạm dừng một lát, Cao đại nhân lại lần nữa phá lên cười:
– Tiểu tử đó chết chắc rồi, tương lai cho dù có người muốn báo thù cho hắn cũng sẽ đến Phượng Hoàng thành, chứ không đến Thanh Dương.
Vẻ mặt thanh niên áo lụa rất khâm phục, sau đó hai cậu cháu cười to….
Tuy không có cơ hội nghe Cao đại nhân giải thích cẩn thận, nhưng Tống Dương cũng đại khái đoán được nếu đối phương không chịu bỏ qua hơn phân nửa sẽ mượn tay công chúa, Hồng Ba Phủ tới giết mình. Thực ra quá trình suy đoán cũng không khó, chỉ cần trước hết xác định được rõ ràng điều đối phương e dè ở mình nhất là cái gì, còn phải xem bọn họ sẽ làm thế nào để tránh được cái e dè đó, kết quả cũng sẽ có thôi.