Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 12



Không nói, Rhett vội vã kéo Scarlett lên phòng riêng. Chàng khép cửa, tựa lưng vào cánh cửa.

– Em làm cái quỉ gì ở đây thế, Scarlett?

Nàng muốn đưa tay cho chàng, nhưng ánh mắt giận dữ của chàng làm nàng khựng lại. Scarlett mở to đôi mắt của mình, không hiểu như mình vô tội. Khi nàng nói, giọng nàng dồn dập nhưng các âm được phát ra vẫn nhẹ nhàng:

– Rhett! Dì Eulalie viết thư kể với em rằng anh bảo anh muốn em đến đây với anh, nhưng em không thể rời Atlanta vì cái cửa hàng! Ô, anh yêu quý, sao anh không nói thẳng với em? Em chẳng cần cái cửa hàng, nếu là vì anh, nàng vừa nói vừa liếc nhìn chàng.

– Chẳng ăn thua gì đâu, Scarlett ạ.

– Anh nói gì thế!

– Mấy cái mẹo vặt của em không đánh lừa anh được đâu! Cả lời nói nồng nàn lẫn cái vẻ ngây thơ vô tội của em nữa. Em biết rõ là em không thể nói dối để lợi dụng anh!

Đúng, và nàng biết rõ điều đó. Nàng phải thành thật thôi!

– Em đến đây vì em muốn ở bên anh, nàng nói với vẻ tự trọng không kiểu cách, dáng thẳng, đầu ngẩng cao, kiêu hãnh.

Rhett nhìn nàng dịu giọng:

– Scarlett thân yêu, chúng ta có thể là bạn, với thời gian, khi những kỷ mệm chỉ còn là một cái hoài niệm dịu dàng, cay đắng. Chúng ta có thể đặt điều đó ngay ngày hôm nay, nếu cả hai chúng ta đều có đủ từ tâm và lòng nhẫn nại. Nhưng không thể hơn được thế đâu? Anh phải làm gì để em hiểu được điều đó nhỉ? Chàng đột nhiên hỏi và đi quanh phòng với vẻ bồn chồn. Anh không muốn xúc phạm em nhưng em đã buộc anh phải làm điều đó? Anh không muốn em ở đây! Về Atlanta đi, Scarlett, hãy để cho anh yên. Anh không yêu em nữa! Anh không còn có thể nói gì rõ ràng hơn thế nữa!

Scarlett tái mặt. Cặp mắt xanh của nàng long lanh trên gương mặt nhợt nhạt.

– Em cũng không thể nói gì rõ ràng hơn, Rhett ạ. Em là vợ anh và anh là chồng em.

– Đó là nỗi bất hạnh mà anh đề nghị phải sửa đổi.

Những lời của chàng dồn dập như những ngọn roi, Scarlett quên rằng nàng phải tự kiềm chế.

– Ly dị ư? Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ? Em sẽ không bao giờ cho anh một cớ gì để ly dị. Em là vợ anh và như bất cứ người vợ nào, em đến để sống với anh, từ bỏ tất cả những gì thân thiết với mình. Mẹ anh sẽ vui mừng vì em đã đến đây, nàng nói thêm, lật lá bài tẩy với một nụ cười đắc thắng. Anh sẽ nói gì với mẹ, nếu anh tống em ra cửa? Em sẽ nói hết sự thật, và điều đó sẽ làm trái tim mẹ tan nát.

Rhett dậm bước trên sàn. Chàng lầm bầm chửi thề và văng tục thô lỗ đến mức Scarlett ngạc nhiên. Lúc ấy, chàng đúng là Rhett như người ta đã nói với nàng, một chàng Rhett chạy đua săn vàng ở California và dành giật quyền lợi của mình bằng dao găm và giầy bốt. Đó là anh chàng Rhett bất lương, quen thuộc với những con hẻm đáng ngờ ở La Havane, anh chàng Rhett phiêu lưu bất chấp luật pháp và lương tri, bạn đường của những kẻ phản trắc như anh ta. Nàng nhìn chàng bực mình, xấu hổ và tức giận, bất chấp vẻ đe doạ của chàng.

Rhett dừng bước chân lồng lộn như con thú bị nhốt trong chuồng và quay về phía nàng. Cặp mắt đen của chàng sáng lên nhưng không còn tức giận nữa. Nàng nhìn thấy trong ánh mắt ấy vẻ giễu cợt, lẫn u buồn, nỗi cay đắng lẫn ranh mãnh. Chàng trở lại là Rhett Butler, con người của giới thượng lưu Charleston.

– Hoàng đế bại trận, chàng nói với nụ cười mỉm ở khóe miệng. Anh đã tính toán mà không dự kiến hết sự quyền biến bất ngờ của Nữ hoàng. Nhưng anh không chịu thua cuộc đâu Scarlett ạ?

Anh giơ tay phác một cử chỉ phục tùng.

Nàng chưa hiểu điều anh vừa nói, nhưng cử chỉ và giọng nói của anh đã cho thấy nàng đã thắng phần nào.

– Vậy thì em có thể ở lại chứ?

– Em cứ ở lại cho đến lúc nào em muốn đi, và anh chắc không lâu lắm đâu?

– Anh lầm rồi, Rhett! Em rất yêu thành phố nầy.

Một nét biêu cảm quen thuộc mà nàng biết rất rõ thoáng trên gương mặt Rhett. Một nét tinh nghịch, hoài nghi và sắc sảo.

– Em đã ở Charleston bao lâu rồi, Scarlett?

– Từ chiều hôm qua.

– Và em đã yêu thành phố nầy rồi à? Em không để phí thời gian, anh khen em nhạy cảm thật đấy. Em thoát khỏi Atlanta nhờ một phép màu nào đó, thoát khỏi nhựa đường và lông vũ. Những phụ nữ ở đây xưa nay không hề biết cách đối xử nào khác với khách của mình, nên đối xử lịch sự với em. Em tưởng như vậy là em đã tìm được một chỗ trú thân sao? Ồ! Phải! Chàng vừa nói vừa cười ngờ vực. Anh vẫn còn những bạn cộng sự ở Atlanta. Họ cho anh hay mọi chuyện lôi thôi ở Atìanta mà em đã biết. Kể cả bọn bất lương vô lại mà em thích đùa với chúng, chúng cũng không muốn nghe nói đến em nữa.

– Không đúng. Nàng hét lên. Chính em tống cổ bọn chúng ra cửa.

– Anh chẳng thích thú gì để tiếp tục cuộc tranh luận nầy. Rhett nhún vai nói. Điều đáng nói là bây giờ em đang ở đây, trong ngôi nhà của mẹ anh và được bà bảo vệ. Vì quan tâm đến hạnh phúc của mẹ, anh không biết phải làm gì bây giờ? Thế nhưng, không phải là anh không tính toán. Cuối cùng em sẽ lộ rõ thực chất của em, và lúc đó, mọi người sẽ thương hại anh và cam thông sâu sắc với mẹ anh. Anh sẽ đưa em trở lại việc kinh doanh của em và sẽ trả em về Atlanta. Ở đó, em sẽ nhận được lời chào mừng lặng lẽ của mọi người trong cộng đồng. Em nghĩ rằng em có thể trở thành một mệnh phụ ư? Em chỉ có thể lừa dối một thằng mù vừa câm vừa điếc!

– Em là một mệnh phụ, dù anh có nói gì đi nữa! Anh không bao giờ nhận ra được một con người lương thiện!

– Em sẽ biết ơn nếu anh nhớ rằng mẹ em thuộc dòng dõi Robillard ở Savannah và dòng họ O Hara xuất thân từ các vua xứ Ireland.

Nụ cười của Rhett để lộ thay cho câu trả lời là một sự bao dung làm nàng tức tối.

– Thôi không nói chuyện đó nữa, Scarlett ạ. Cho anh xem những bộ quần áo em mang theo nào

Chàng ngồi xuống một chiếc ghế bành và duỗi thẳng đôi chân. Scarlett nhìn chàng, bối rối vì sự thản nhiên đột ngột trong lời nói không mảy may lúng túng của chàng. Rhett lấy trong túi một điếu xì gà và xoay xoay giữa những ngón tay.

– Anh mong rằng em cho phép anh hút thuốc trong phòng anh chứ?

– Anh cứ tự nhiên.

– Cảm ơn. Bây giờ, em cho anh xem các áo dài của em đi! Anh chắc là áo mới: với ý định chinh phục lại tình cảm của anh, em không thể ra đi mà lại không đem theo cả một kho váy hồng, váy lụa, những thứ mang đậm cái sở thích dễ ghét của em. Anh không muốn vì em mà người ta chê cười mẹ anh? Nào, Scarlett, cho anh xem, và anh sẽ tìm cách cứu vãn tình thế cho.

Chàng lấy trong túi ra con dao cắt xì gà.

Scarlett giận sôi lên, nhưng nàng vẫn bước sang phòng bên cạnh để lấy quần áo. Có thể đó là một điều tốt chăng? Rhett luôn quan tâm đến tủ áo dài của nàng.

Chàng vẫn thích nhìn nàng trong những bộ quần áo do chính chàng lựa chọn cho nàng, và chàng luôn hãnh diện vì vẻ thanh lịch và nhan sắc của nàng. Giờ đây, nếu như chàng lại muốn chăm sóc đến cái dáng bề ngoài của nàng, muốn hãnh diện vì nàng thì nàng cũng sẵn sàng chiều theo ý chàng. Vì chàng, nàng sẽ mặc thử tất cả các áo dài. Và rồi, bằng cách đó, chàng sẽ thấy nàng trong bộ áo lót nữa! Scarlett vội đưa tay gỡ móc áo dài và vòng đệm nâng cái váy. Nàng bước qua đống vải đắt tiền cuộn tròn dưới chân, cầm những chiếc áo mới và từ từ bước vào phòng, đôi tay trần, ngực để hở, chân mang tất lụa mỏng.

– Đặt hết lên giường đi! Rhett nói, và choàng áo vào không khéo thì lạnh cóng lên bây giờ. Cái lạnh thường đến theo cơn mưa, em không biết điều đó đâu!

Chàng phà một hơi khói thuốc sang trái, quay đầu, không nhìn nàng.

– Scarlett coi chừng lại cảm lạnh nếu em ăn mặc lẳng lơ khêu gợi thế kia? Em chỉ phí thì giờ thôi.

Scarlett giận tái người. Ánh mắt của nàng như những ngọn lửa xanh. Nhưng Rhett không nhìn nàng. Chàng xem xét mấy chiếc áo dài để trên giường.

Gỡ hết mớ đăng-ten nầy đi! Chàng vừa nói vừa chỉ vào chiếc áo thứ nhất, và bỏ hết những chìếc nơ bên cạnh nầy đi. Chỉ giữ lại một chiếc thôi! Như thế xinh hơn… Cái áo nầy thì em cho chị hầu phòng của em, không thể chữa lại được đâu… Cái kia, sẽ dùng được nếu em gỡ bỏ dải viền lông thú, thay mấy cái nút vàng bằng nút đen thật đơn giản và thu ngắn đuôi áo lại một chút… chỉ cần vài phút, chàng đã kiểm tra xong cái kho tàng của nàng.

– Em cần có đôi giầy bốt đen chắc chắn, chàng nói sau khi đã xem xong.

– Em đã mua giầy bốt hồi sáng rồi, khi mẹ và em ra cửa hàng, Scarlett gằn từng tiếng, lạnh lùng nói. Em không hiểu sao anh không sắm cho mẹ cái xe, anh yêu mẹ lắm mà! Đi bộ như vậy mẹ mệt lắm!

– Em chẳng hiểu gì về Charleston cả? Chính vì thế mà không lâu đâu rồi em sẽ thấy khổ sở với cái xứ nầy? Anh có thể mua cho mẹ ngôi nhà nầy vì nhà cũ của chúng ta đã bị bọn Yankee phá sập rồi. Ở đây, mọi người quen của mẹ đều đã có một ngôi nhà cũng xinh đẹp như ngôi nhà nầy. Anh có thể sắm sửa, trang trí tiện nghi đầy đủ hơn ngôi nhà các bạn của mẹ bởi vì mỗi đồ đạc anh đặt ở đây đều là lấy lại của bọn Yankee, hoặc sao y những thứ mẹ đã có trước đây. Các bạn của mẹ còn giữ lại được nhiều đồ đạc và đồ dùng cá nhân. Nhưng anh không thể làm mẹ nổi bật giữa đám bạn bè nếu anh đem đến cho mẹ một sự xa xỉ mà các bạn mẹ không thể có được!

– Sally Brewton cũng có một chiếc xe mà?

– Sally Brewton chẳng giống ai hết! Bà ấy vẫn luôn như thế. Sally là người lập dị. Charleston kính trọng và yêu mến tính kỳ quặc của bà ấy, nhưng Charleston không tha thứ cho cái thói phô trương của cải. Còn em, Scarlett thân yêu, em không cưỡng lại được cái thói phô trương của em sao?

– Rhett Butler, em nghĩ rằng anh thích thú khi buông lời sỉ nhục em!

– Tất nhiên là thích chứ, chàng vừa cười vừa nói. Bây giờ, em có thể mặc một chiếc áo phù hợp với tối nay. Anh sẽ đưa các thành viên của uỷ ban về nhà. Mong là Sally không ra về giữa cơn giông.

Khi anh đi ra, Scarlett khoác chiếc áo ngủ của chồng. Cái áo ấy ấm hơn chiếc áo của nàng và anh ấy nói đúng – trời đã lạnh hơn buổi sáng, và nàng đang run. Nàng kéo cổ áo lên tận mang tai và đến ngồi vào chiếc ghế bành mà Rhett vừa ngồi lúc nãy. Nàng cảm thấy như chàng vẫn còn ở trong phòng, và nàng đắm mình trong sự hiện diện ấy. Ngón tay nàng vuốt làn lụa mềm quấn quanh người. Lạ thật, sao có thể nghĩ rằng Rhett lại chọn thứ vải nhẹ và mỏng thế nầy khi chàng lại là một người đàn ông cứng cỏi, khỏe mạnh. Nhưng biết bao chuyện khác về chàng lại làm nàng lo lắng! Nàng chưa bao giờ hiểu gì về chàng cả!

Chưa bao giờ. Scarlett chợt cảm thấy bối rối đến đau khổ. Nàng phấn chấn đứng phắt dậy. Nàng phải thay quần áo trước khi Rhett trở lại. Lạy Chúa. Nàng đã ngồi mơ mộng trên chiếc ghế bành nầy bao lâu rồi nhỉ? Trời gần tối hẳn. Nàng bấm chuông gọi Pansy. Cô ấy phải lấy bớt nơ và đăng ten để tối nay nàng mặc chiếc áo dài màu hồng. Cô ấy phải lo uốn tóc cho nàng. Scarlett muốn thật xinh đẹp và quyến rũ trước mặt Rhett…

Nàng nhìn mặt giường rộng thênh thang trải tấm chăn phủ giường, và ý nghĩ ấy làm nàng đỏ mặt.

***

Người thắp đèn đường dưới còn mưa tầm tã còn chưa đến khu vực cao của thành phố nơi Emma Anson ở và Rhett phải đánh xe chậm chạp, nghiêng mình về phía trước để dò đường trong bóng tối. Đằng sau chàng, trong chiếc xe kín mít, chỉ còn Anson và Sally Brewton.

Chàng đã đưa Margaret Butler về ngôi nhà nhỏ bé của cô ở đường Foots, nơi cô sống với Ross, rồi chàng dừng lại ở Đại Lộ, để Edward Cooper hộ tống Anne Hampton, cùng che chung cây dù lớn đến tận cổng Hội quán liên bang.

– Tôi sẽ đi bộ tiếp đoạn đường còn lại, Edward kêu lên, khi bước xuống vỉa hè. Không cần để các bà ấy dầm mưa với cây dù của tôi!

Anh sống ở phố Nhà Thờ, trong một khu nhà lụp xụp. Rhett đưa tay lên mũ chào từ biệt và đánh xe ngựa đi tiếp.

– Chị có nghĩ là Rhett có thể nghe chúng ta trò chuyện không? Emma Anson thầm thì.

– Em cũng khó hiểu được điều gì chị nói, Emma ạ, ngay cả khi ngồi sát cạnh chị! Sally đáp lại. Tạ ơn Chúa, xin chị nói lớn hơn một chút. Cơn mưa rào nầy ầm ĩ quá.

Cơn mưa làm nàng bực mình. Cũng vì mưa, Sally không đem được theo cỗ xe của mình.

– Chị nghĩ về cô vợ của anh ấy? Enma hỏi. Cô ấy không giống như tôi tưởng. Chị có thấy ai mặc một bộ áo thô kệch với bao thứ trang trí như cô ấy không?

– Ồ người ta thay quần áo dễ thôi! Nhiều phụ nữ có những sở thích dễ ghét – không phải chuyện ấy làm em quan tâm mà là khả năng của cô ấy cơ, Sally nói. Nhưng em không biết cô ấy có thực hiện được không! Xinh đẹp, được chiều chuộng thường lại là một điều bất lợi. Nhiều phụ nữ không được yên tâm về điểm đó.

– Cách cô ta tán tỉnh Edward thật là lố bịch.

– Theo em máy móc hơn là lố bịch. Nhiều người đàn ông chỉ mong có vậy. Có thể họ còn cần cái đó hơn bao giờ hết. Họ đã mất tất cả cái gì gọi là còn lại của người đàn ông: gia tài, đất đai, quyền lực.

Hai người phụ nữ im lặng một lát, nghĩ về những điều mà những con người tự hào không bao giờ muốn biểu lộ ra dưới gót giầy của quân chiếm đóng.

Cuối cùng, Sally đằng hắng, phá tan sự yên lặng âm u. Bà nói một cách quả quyết:

– Một điều có thể biện minh cho cô ấy. Vợ của Rhett yêu say đắm anh ấy. Gương mặt cô ấy rạng rỡ như buổi bình minh khi thấy anh ấy xuất hiện ở khung cửa, chị có để ý không?

– Không, lúc đó mình không nhìn cô ấy, nhưng mình rất thích làm điều đó! Mình cũng nhìn thấy cảm xúc đó trên gương mặt của Anne.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.