Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 16: Luận Bàn



Lăng Tiêu trở lại phòng, ngửi thấy trong phòng có một mùi thơm mê người, cảm giác như đói cồn cào, lặng lẽ nuốt hai ngụm nước miếng, sau đó nhìn về hướng phòng bếp.

Lúc này, thị nữ Xuân Lan bưng điểm tâm từ trong đi tới, không hiểu nghĩ gì, trên mặt rất vui vẻ tươi cười. Trong giây lát nhìn thấy Lăng Tiêu lại hoảng sợ, tay tự nhiên buông lỏng, chén đĩa rơi xuông đất, mặc dù trên mặt đất có trải thảm dày, nhưng nếu rơi như vậy, đồ ăn hiển nhiên không thể ăn được.

Xuân Lan thét chói tai, thân thể Lăng Tiêu như một đạo tàn ảnh, phóng tới với tốc độ cao, chộp được chén đĩa đang rơi xuống, thần kỳ chính là, các món trong khay không hề rơi ra ngoài chút nào.

Xuân Lan sợ đến mặt mày trắng bệch, một tay đè ngực, thậm chí quên cả việc tu vi như thiếu gia của mình làm thế nào mà đột nhiên lại có bản lãnh này.

Lăng Tiêu lấy một miếng điểm tâm, ném thẳng vào miệng, nhai hai cái, miệng khen ngon.

Xuân Lan lúc này mới phản ứng, hai gò má ửng đỏ nói:
– Thiếu gia, ngài, ngài còn chưa rửa tay.

Lăng Tiêu không muốn cười, nhưng có thể là đã bị gã Lăng Tiêu nguyên gốc kia ảnh hưởng, tính cách hắn cũng từ từ trở nên cởi mở. Tựa như hôm nay Ô Lan Thác khiêu chiến, nếu như là Lăng Tiêu cũ ở Thục Sơn, hắn khẳng định thà rút lui cũng không đáp ứng khiêu chiến của đối phương.

Tôn nghiêm là gì ? Tôn nghiêm là tới từ thực lực ! Không có thực lực, làm sao có tôn nghiêm ? Nhưng lúc ấy phảng phất có chút xúc động, trực tiếp đáp ứng, bây giờ ngẫm lại, không quen nhìn Ô Lan Thác không ngừng khiêu khích, linh hồn bất khuất của Lăng Tiêu kia quả là một mặt quan trọng.

Tới lúc này, Lăng Tiêu mới thật sự rõ ràng, lúc ấy tại sao Tạ Hiểu Yên lại tính kế, bởi vì nguyên bổn Lăng Tiêu yêu Tạ Hiểu Yên sâu đậm, biết rõ mình bị nàng cài bẫy, cũng đồng ý nén thương tâm về nhà, bị Lăng Khiếu Thiên đánh đập, lúc đó, ai cũng nói Lăng Tiêu tâm tàn ý lạnh một lòng muốn chết.

Lăng Tiêu rửa tay một lúc, sau đó mới biết Xuân Lan cùng Thu Nguyệt biết ngay mai mình quyết đấu với Ô Lan Thác, cố ý chuẩn bị cho mình bữa cơm thịnh soạn, dùng phương thức này để trợ uy cho Lăng Tiêu.

Thị nữ nhà quý tộc, nhất là loại thiếp thân như Xuân Lan cùng Thu Nguyệt, không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, nhất định phải là cô gái ưu tú phi thường, từ lúc nhỏ đã bắt đầu bồi dưỡng, bất kể cầm, kỳ, thi họa, hay là võ thuật, từ thiên văn tới địa lý, cho tới việc nặng như bếp núc, không nói toàn bộ tinh thông, nhưng ít ra cũng có thể làm được toàn bộ.

Tuyệt đại đa số thị nữ thiếp thân, đến cuối cùng cơ bản đều trở thành tì thiếp của chủ nhân. Vì vây thị nữ nhà quý tộc, có khi ưu tú hơn rất nhiều so với tiểu thư nhà quý tộc.

Ăn cơm tối xong, Xuân Lan thấy Lăng Tiêu có tâm tình, cẩn thận hỏi:
– Thiếu gia, ngày mai, ngài muốn….quyết đấu cùng tên Ô Lan Thác kia ?

Lăng Tiêu gật đầu, Xuân Lan nói:
– Ta và Thu Nguyệt đều là Kiếm Thị bậc chín, thiếu gia có muốn chúng ta cùng thiếu gia so chiêu để ngày mai thiếu gia có tâm lý tốt hơn khi tỷ thí ?

Thu Nguyệt ở một bên cũng gật đầu nhìn Lăng Tiêu, hiển nhiên hai nàng cũng cảm giác được ngay mai tỷ thí không có mấy lạc quan, Kiếm Thị bậc chín chênh lệch không nhỏ với Kiếm Thị bậc năm, hơn nữa, nghe nói Ô Lan Thác đã sắp bước vào hàng ngũ Kiếm Sư.

Mắt Xuân Lan đột nhiên rơi vào trên thanh kiếm Lăng Tiêu mang về, đôi mắt chợt sáng lên, sau đó có chút vui mừng lẫn sợ hãi nói:
– Thiếu gia, ngài từ đâu có được vũ khí phụ ma này ? thật tốt quá, có nó, ngày mai chiến đấu, cho dù…..Á
Xuân Lan ý thức được mình nói sai, lấy tay che miệng rồi cẩn thận nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu khoát khoát tay:
– Ta không nhỏ nhen như vậy, sau này hai ngươi cũng không cần để tâm việc nhỏ như vậy, được không ?

– Thiếu gia khoan dung độ lượng !
Xuân Lan và Thu Nguyệt cùng nhau đứng dậy hành lễ với Lăng Tiêu, khóe mắt có chút hồng hồng, dụng tâm hầu hạ thiếu gia nhiều năm như vậy, rốt cuộc thiếu gia cũng nói một câu tri kỷ. Xuân Lan cùng Thu Nguyệt có cảm giác, cho dù bây giờ vì Lăng Tiêu mà chết cũng cam tâm tình nguyện. Truyện Tiên Hiệp

Quý tộc thiếu gia nhân hậu như Lăng Tiêu quả cũng không có nhiều. Người khác cho dù không đánh chửi thị nữ, cũng ít ra sẽ bảo hộ tôn nghiêm quý tộc, tuyệt đối không nói ra loại lời như Lăng Tiêu.

Muốn cũng không thể có nhiều đại phú như vậy, vì thế người ta dù liệu mạng cũng muốn có danh hiệu quý tộc. Quý tộc không chỉ có riêng vinh dự, mà đó là đặc quyền tầng lớp !

Thu Nguyệt lúc này ở một bên ôn nhu nói:
– Thiếu gia…. thanh Phụ Ma trường kiếm này, dường như cấp bậc rất cao ! Xuân Lan tỷ tỷ xem, miếng tinh hạch này hẳn là cấp hai phải không ?
Vừa nói, nàng vừa lấy tay chỉ vào miếng tinh hạch ma thú màu đỏ.

Xuân Lan nhìn kỹ rồi gật đầu nói:
– Có lẽ, thanh kiếm này..
Xuân Lan vừa nói dứt câu, nhìn sang Thu Nguyệt, hai người có chút buồn cười, từ trang sức của vỏ kiếm, nhìn ra đây là kiếm của nữ nhân, trái tim thầm khen thiếu gia ưu tú ! Tạ Hiểu Yên có mắt không tròng, bây giờ lại có nữ nhân khác thích thiếu gia !

Lăng Tiêu chưa bao giờ giao thủ cùng người ở thế giới này, thấy Xuân Lan muốn cùng mình so chiêu, cũng vui vẻ đồng ý, ba người ra sân, bầu trời đêm u ám, ảm đạm, vài chiếc đèn do tinh hạch ma thú cung cấp năng lượng chiếu ra ánh sáng nhu hòa trong sân.

Xuân Lan đứng ở giữa sân, trong tay cầm một thanh mộc kiếm, cười yêu kiều nhìn Lăng Tiêu. Trước đây chưa bao giờ có cơ hội như vậy, chứng kiến thiếu gia đi ra từ giữa cơn phong ba, Xuân Lan cùng Thu Nguyệt đi theo cũng cảm thấy vui.

Xuân Lan hai tay nắm chặt, mộc kiếm đặt ở bàn tay, mũi kiếm chếch lên trời, có chút khom lưng hướng về phía Lăng Tiêu, đây là lễ tiết của võ giả khi cùng nhau luận bàn.

Lăng Tiêu cũng làm ra thủ thế cùng dạng trả lễ.

Lúc này chỉ thấy khí chất trên người Xuân Lan bỗng biến đổi, từ một thị nữ sáng sủa xinh đẹp trở thành một người vẻ mặt nghiêm nghị, trên người có một chút sát khí hiệp nữ.

Biết thiếu gia sẽ không ra tay trước, Xuân Lan lập tức khẽ quát vang một tiếng
– Thiếu gia cẩn thận !
Một tiếng xé gió, mộc kiếm đâm thẳng hướng ngực Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu từ thức mở đầu của Xuân Lan nhìn ra, Xuân Lan đúng là truyền nhân của Cụ Phong Phá. Tu vi của Xuân Lan chỉ là Kiếm Thị bậc 9, nhưng kiếm kỹ thiên cấp bậc trung quả nhiên không bình thường, mộc kiếm tạo nên một mảng tàn ảnh, thoạt nhìn như ngàn vạn thanh kiếm cùng hướng tới thân thể Lăng Tiêu.

Thu Nguyệt ở một bên, thấy vậy có chút khẩn trương, hai bàn tay trắng nõn bất giác căng thẳng, hàm răng khẽ cắn môi dưới, hai tròng mắt nhìn chằm chằm hai người trong sân không nháy mắt.

Lăng Tiêu quát:
– Đến thật là tốt !
Mộc kiếm trong tay hướng lên, hết sức chuẩn xác chặn mộc kiếm của Xuân Lan lại, theo sau nhưng tốc độ không ngờ còn nhanh hơn Xuân Lan, nương theo mộc kiếm hướng tới tay nàng.

Hai mắt Xuân Lan ánh lên tia sáng kỳ dị, hô một tiếng:
– Tốt !
Thân thể cực kỳ nhẹ nhàng xoay qua trái, tránh mộc kiếm của Lăng Tiêu, đồng thời lách sang bên cạnh Lăng Tiêu, mộc kiếm quay ngược hướng tới cổ Lăng Tiêu.

Thu Nguyệt ở một bên không nhịn được, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khẩn trương gọi.

Lăng Tiêu thần sắc vẫn không thay đổi, mộc kiếm trong tay đưa lên ngăn cản, một luồng lực lượng thật lớn hất Lăng Tiêu ra, lập tức mộc kiếm trong tay Xuân Lan như cuồng phong cuốn lá đâm tới bụng dưới Lăng Tiêu.

Cái này chính là tinh túy của Cụ Phong Phá, nếu không thì không thể xưng là Thiên cấp công pháp ! Xuân Lan cùng Thu Nguyệt hai người thiên tư tập võ như nhau, cấp bậc cũng không cao, nhưng chăm chú, khắc khổ luyện nhiều năm, thực lực cũng không bình thường.

Lại nói tiếp, nếu không phải gặp Lăng Tiêu, một người vô cùng am hiểu kiếm pháp, dù là Kiếm Sư bậc một, nếu tu luyện kiếm kỹ dưới thiên cấp, chưa chắc có thể chiếm được thuận lợi dưới tay hai nàng.

Lăng Tiêu cười một tiếng dài, thân thể nương theo lực lượng của Xuân lan, thụt lùi về phía sau vài bước, mắt thấy sắp đụng vào tường viện, bên này trường kiếm của Xuân Lan vẫn một mực truy đuổi đâm tới.

Bên kia, Thu Nguyệt thấy vậy khẩn trương vạn phần, thậm chí muốn nhắc nhở Xuân Lan. Đúng lúc này….

Lăng Tiêu cứ thế thụt lùi, đạp vào tường viện, cứ như vậy đứng thẳng đi lên ba, bốn bước. Thấy vậy Thu Nguyệt trợn mắt há mồm. Dựa theo lực lượng này, Lăng Tiêu giống như một con chim to lớn, từ trên cao đánh về phía Xuân Lan, mang theo một khí thể không thể ngăn cản, mộc kiếm trong tay rít gào bổ về phía đầu Xuân Lan.

Xuân Lan do tốc độ quá nhanh, lúc này không kịp biến thế, bị Lăng Tiêu đập xuống với vẻ mặt dữ tợn lại càng hoảng sợ, hai mắt bất giác nhắm lại, dù là mộc kiếm, nhưng nhát chém này quả thật có thể giết người.

Đợi hồi lâu, nghe thấy thanh âm của Thu Nguyệt vui mừng lẫn sợ hãi:
– Oa, thiếu gia, ngài thật là rất tuyệt vời !

Xuân Lan vội mở mắt ra, nhưng thấy một cây mộc kiếm đang trên đầu mình, Xuân Lan giờ mới phát hiện, chính mình đã toát mồ hôi lạnh, cả phía sau lưng đều ướt đẫm, quần áo dính vào người rất khó chịu.

Nhìn Lăng Tiêu trên mặt cười nhạt, Xuân Lan thậm chí hoài nghi chính mình mới vừa rồi có phải nhìn lầm ? Mộc kiếm của thiếu gia đánh xuống lúc đó khuôn mặt thật là khủng khiếp !

Lăng Tiêu buông mộc kiếm, tiếp nhận khăn tay Thu Nguyệt đưa qua, lau mồ hôi trên mặt, thở dài một cái trong lòng thầm nghĩ: “Nếu không phải Thục Sơn có nhiều công pháp như vậy, thêm vào Xuân Lan không có kinh nghiệm thực chiến, chính mình dù thế nào cũng không phải là đối thủ của Xuân Lan”

Xem ra, kiếm thuật ở thế giới này cũng không tệ như mình tưởng tượng vậy, cũng có thể, chính mình đã quá coi thường người trong thiên hạ. Nếu hôm nay không phải cùng Xuân Lan qua chiêu, ngày mai giao đấu với Ô Lan Thác khẳng định sẽ bất hảo.

Lăng Tiêu thầm nghĩ, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, xem ra, chính mình phải tăng tốc tu luyện kiếm thuật.

Xuân Lan đổi quần áo khác, trên mặt sau một lúc vận động đã hồng lên, hai trong mắt chăm chú nhìn Lăng Tiêu:
– Thiếu gia ngài sử dụng công pháp kiếm kỹ gì, Xuân Lan chưa bao giờ thấy qua

Lăng Tiêu thấy bộ dáng của Xuân Lan cùng Thu Nguyệt, đã biết hai người tâm ý muốn gì, vừa cười vừa nói:
– Các ngươi hai người cứ luyện tập cho tốt Cụ Phong Phá, tham nhiều không tốt, các ngươi thấy kiếm pháp thiên cấp bậc trung chưa đủ sao? Sau này khi có thời gian, ta sẽ truyền cho các ngươi một bộ kiếm pháp, tin rằng không bao lâu các ngươi có thể đột phá cảnh giới Kiếm Sư.

– Vậy thật tốt quá.
Xuân Lan vừa vui mừng vừa sợ hãi nói, sau đó cùng Thu Nguyệt quỳ gối:
– Cám ơn thiếu gia, thiếu gia ngày mai nhất định chiến thắng !

Trong lòng hai nàng mặc dù không biết thiếu gia học kiếm kỹ công pháp kỳ quái này từ chỗ nào nên cảm thấy rất tò mò, nhưng cũng hiểu cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Là thiếp thân thị nữ của Lăng Tiêu, chỉ cần thiếu gia đối xử tốt với các nàng, vậy là đủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.