Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 18: Dẫn dắt bầu không khí!



Đó là bia đá Linh thú đệ tứ, nếu chú ý thì có thể thấy vị trí thứ nhất lúc này trên chín tấm bia đá bên kia, chỉ có một cái Bảo Bình.
Vô số âm thanh hoan hô ầm ĩ, vang vọng cả bốn phương.

“Ha ha, Chu sư tỷ thành công rồi. Ta đã nói rồi, Chu sư tỷ hiển nhiên sẽ khai sáng ra một truyền thuyết đệ nhất chưa từng có từ trước đến nay a!”
“Không hổ danh là người có tư chất linh mạch thảo mộc Chu Tâm Kỳ, tương lai nàng này không thể dự đoán được!”

“Chu sư tỷ, bọn ta trông đợi tỷ đạt được đệ nhất, mở ra tiền lệ là đệ nhất nhân trên cả mười bia đá, khiến cho đại chung của Linh Khê tông phải gõ vang rung động toàn tông môn!” Những tiếng hoan hô của đám đệ tử ngoại môn tại Vạn Dược các vang lên không ngớt. Mặc dù trong đám cũng có vài người sắc mặt cũng trở nên khó coi, lời nói đầy gay gắt nhưng đều đã bị nhấn chìm trong tiếng hoan hô đang tràn ngập khắp nơi. Trong đám đệ tử ngoại môn, Chu Tâm Kỳ hiện như mặt trời ban trưa, thậm chí nàng còn được tất cả mọi người tại Hương Vân sơn xem như là người đại diện cho ngọn phong này.

Chu Tâm Kỳ mỉm cười, cho dù ngày thường nàng vẫn lạnh như băng, nhưng được vây giữa những lời hoan hô của vô số đệ tử nơi này cũng không khỏi cảm thấy đắc ý trong lòng. Lúc này nàng cũng cười cười khiến cho âm thanh hoan hô chúc mừng của đám đệ tử xung quanh càng thêm nồng nhiệt hơn nữa.

Bạch Tiểu Thuần cũng trong đám người đầy hâm mộ nhìn Chu Tâm Kỳ, trong lòng hắn chợt thở dài ngẩng đầu nhìn về bia đá Linh thú thứ nhất. Chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt hắn chợt trợn to, sau đó mới lấy ra ngọc giản chứa phần đầu tiên của Thảo mộc nhìn kỹ lại, thì ngoài một vạn thảo mộc ban đầu trong ngọc giản thì đã có thêm thông tin của một vạn thảo mộc nữa. Hắn kinh hỉ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, lộ ra một dáng vẻ đầy ngạo nghễ.

Lúc này hắn nhìn thấy rõ ràng, bên trên tấm bia đá thảo mộc đệ nhất thiên kia, lại có một kí hiệu rùa đen đẹp mắt, cứng cỏi đứng phía trên Bảo bình. Nhìn sao cũng cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu.

Vốn hắn đang định rời đi, nhưng lúc này đành đứng lại bên trong đám người, đè nén lại hưng phấn trong lòng, còn đang chuẩn bị nghe tiếng hoan hô của đám người bốn phía dành cho mình. Chỉ là đợi mãi, nhưng đám người xung quanh đều đang đổ dồn sự chú ý về phía Chu Tâm Kỳ, không có ai lưu ý tới bia đá thảo mộc cả. Thậm chí Chu Tâm Kỳ phía bên kia cũng định nhanh chóng quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thuần chợt sốt ruột, trừng mắt nhìn về phía sau. Sau đó hắn bỗng nhiên kinh ngạc hô to lên.

“Các người xem tấm bia đá thảo mộc đệ nhất thiên bên kia, thế nào mà đứng đầu không phải là Chu sư tỷ nữa rồi. Đổi người rồi a, thật kỳ quái, cái ấn kí rùa đen đẹp mắt này là ai vẽ ra vậy a!”

Giọng hắn lanh lảnh, trong đám đông đang hân hoan vậy nhưng cũng có lực gây chú ý không ít, hơn nữa nội dung câu nói cũng quá mức rung động. Không ít người đứng bên cạnh hắn chợt vô thức mà đồng loạt quay lại nhìn, sau đó sắc mặt cả đám chợt đại biến mà truyền tới từng tràng kinh hô.

Cứ như vậy, những người nghe được tiếng kinh hô lại vô thức mà nhìn lại, rồi cả người trở nên chấn động, khuôn mặt lại lộ ra vẻ không tưởng nổi. Rất nhanh, mọi người nơi đây đều chú ý tới bia đá thảo mộc đệ nhất thiên kia.

“Đây là….đây là….tòa bia đá đệ nhất thiên kia, vậy mà có người đã vượt qua Chu sư tỷ!”
“Làm sao có thể chứ, trời ạ, thật sự có người vượt qua Chu sư tỷ. Người này là ai, mà ấn kí rùa đen này vẽ ra lại vô cùng khó coi, tên gia hỏa này rốt cuộc là ai?”

“Vậy mà lại có người có dám khiêu chiến với Chu sư tỷ về mặt tạo nghệ thảo mộc a, lớn chuyện rồi đây! Chủ sư tỷ lúc này cũng không phải mà đệ nhất chín bia nữa, mà vẫn còn là đệ nhất tám bia!”

Đám đệ tử bốn phía chợt xôn xao, đồng thời lúc này cũng nổi lên từng trận nghị luận to lớn, ầm ĩ không thua gì tiếng hoan hô lúc nãy đối với Chu Tâm Kỳ. Dù sao thì mấy chuyện này xảy ra, khiến cho người khác không chuẩn bị tâm thế, một màn ngoài ý này đã đến cực hạn chịu đựng của họ rồi.

Lúc này trong lòng Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý đứng trong đám người nhưng lại lo lắng lúc này hắn đứng ra thừa nhận thì lại không được ổn thỏa cho lắm, vì vậy mà cứng rắn chịu đựng. Nhưng cũng thỉnh thoảng lại hô to lên vài tiếng, giọng điệu kinh ngạc của hắn bên trong đám người cũng được coi là khá nổi bật.

Thật ra chính bản thân hắn cũng không hề nghĩ được mình lại có thể giành vị trí đứng đầu.

Đúng lúc này, Chu Tâm Kỳ vốn đang định rời đi, chợt khựng người lại. Nàng có nghe được tiếng kinh hô của đám người bốn phía, lúc quay người đưa mắt phượng nhìn về phía bia đá thảo mộc đệ nhất thiên kia, thì nhìn thấy được ấn kí rùa đen đang đứng đầu trên bảng sắp xếp vị trí.

Vốn nàng đang khẽ chau mày, đôi lông mày chợt nhanh chóng giãn ra, nhưng trong lòng nàng cũng không dậy lên tiếng sóng nào cả. Nàng nhớ khi xưa đạt được vị trí đệ nhất trên bia đá là lúc mới trở thành đệ tử ngoại môn, khi đó nàng cũng không dùng toàn lực. Không nói tới bây giờ bản thân nàng hoàn toàn đã không cùng trình độ với trước kia rồi.

“Đúng vậy, trong tông môn hẳn là xuất hiện được một hạt giống tốt.” Nàng bình thản nói, thanh âm rất nhỏ, đồng thời cả người nhoáng lên đã tới bia đá thảo mộc đệ nhất thiên rồi tiến vào.

Nàng suy nghĩ rất đơn giản, chỉ là bị người vượt qua một lát mà thôi, đoạt lại là được rồi.

Nàng khẽ động, khiến cho một đám đệ tử xung quanh chợt hưng phấn. Cả đám đều nhìn chăm chú không rời mắt, khi nhìn thấy Chu Tâm Kỳ bước vào căn nhà gỗ dưới tấm bia đá linh thảo đệ nhất thiên thì trong lòng cũng đầy chờ mong.

“Chu sư tỷ là muốn lấy lại vị trí đệ nhất của nàng về a. Vị sư đệ vẽ ra ấn kí rùa đen này coi như không tệ, đáng tiếc vị trí đệ nhất này chỉ có thể giữ được một nén nhang mà thôi.”

“Cũng khá rồi. Người này coi như cũng là một thiên kiêu về thảo mộc rồi, nhưng mà gặp Chu sư tỷ thì chỉ có thể coi như vận khí người này không tốt đi.”

Nghe tiếng bàn luận xung quanh mình, Bạch Tiểu Thuần chợt cảm thấy trong lòng đầy hồi hộp, cũng cảm thấy có chút không chắc chắn. Bởi vì một mặt hắn đang lo lắng chuyện vẫn còn một số thảo mộc tàn phiến còn chưa kịp tổ hợp lại hoàn chỉnh, một phần cũng do danh khí của Chu Tâm Kỳ quá lớn đi.

Thậm chí chính bản thân hắn lúc này cũng nghĩ có lẽ mình sẽ đứng vị trí thứ hai.
“Không sao cả, thứ hai thì thứ hai, nam nhân tốt không đấu đá với nữ nhân a!” Bạch Tiểu Thuần tự an ủi bản thân. Cũng muốn rời đi nhưng cuối cùng không cam lòng mà vẫn đứng tại nơi này suy tính thiệt hơn.

Một nén nhang cũng nhanh chóng qua đi, vị trí trên bia đá cũng không có biến hóa, vị trí của Bạch Tiểu Thuần vẫn là đứng đầu. Lúc này Chu Tâm Kỳ đang bước ra khỏi căn nhà gỗ, sắc mặt nàng lạnh nhạt, trong lòng nàng có mười phần nắm chắc. Lúc này, nàng cũng đã trổ ra tám thành tạo nghệ của bản thân, tổ hợp hoàn chỉnh bốn ngàn gốc thảo dược trong một vạn gốc tàn phá bên trong.

Trong mắt nàng, như vậy là tuyệt đối vượt lên trên vị đệ tử có chút thiên phú không ai biết kia.

Nhưng trong khoảnh khắc nàng bước ra lại không nghe thấy chút âm thanh nào truyền từ bên ngoài. Nàng bèn nhìn lại, thấy sắc mặt mọi người đều cổ quái, thậm chí có không ít người lộ ra vẻ hết sức không thể tưởng tượng nổi.

Chu Tâm Kỳ sững sờ, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tấm bia đá. Nhìn thấy ấn kí Bảo bình đại biểu của mình vẫn đang bị ấn kí rùa đen càng nhìn càng khó coi kia cưỡi lên trên.

Bốn phái chợt tĩnh lặng, tất cả mọi người đều sững người. Ngay cả bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng nhất thời sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn Chu Tâm Kỳ, cảm thấy cô gái này ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp ra, thì dường như…không đáng sợ như trong tưởng tượng cho lắm.

Hai mắt Chu Tâm Kỳ chợt co rút lại, nhưng lại nhanh chóng trở lại như bình thường.
“Cũng có chút tư chất thảo mộc, ngược lại ta cũng có chút tò mò về người này rồi.” Nàng lại nhoáng cái quay người đi. Dưới ánh mắt của mọi người, nàng bước vào trong căn nhà gỗ sau lưng thêm lần nữa.

Lúc này thì Bạch Tiểu Thuần cũng không thể rời khỏi đây, mà đang kiễng chân đứng trong đám người chờ đợi. Những đệ tử ngoại môn khác thì lại đang không có lớn giọng bàn luận mà chỉ xì xào nói chuyện với nhau. Dù sao thì trong mắt mọi người, thật sự những chuyện kiểu này vốn chưa từng diễn ra, cả đám đều cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Thậm chí dần dần mọi người nhìn về phía ấn kì rùa đen kia, cảm thấy có một tia lực lượng thần bí nào đó xuất hiện. Mà sau một nén nhang, khi Chu Tâm Kỳ bước ra ngoài lần nữa thì tia lực lượng thần bí này lại càng thêm mạnh mẽ.
Rùa đen…vẫn ở phía trên!

“Trời ạ, người này là ai!” Bạch Tiểu Thuần chợt mở to hai mắt, lanh lảnh hô lên một tiếng mở màn, lập tức kéo đi bầu không khí đang bị đè nén của đám đệ tử kia.

“Chu sư tỷ đã thử hai lần rồi cũng không vượt qua được nó, sao lại có thể như vậy được? Người này đến cùng có thể tổ hợp ra bao nhiêu gốc thảo dược nguyên vẹn chứ?”
“Có ai thấy được vừa rồi là vị sư huynh nào tiến vào khảo hạch không vậy?”

Mọi người yên tĩnh một hồi lâu, lúc này cũng không kém chế được nữa mà chợt ồ lên xôn xao. Chu Tâm Kỳ còn đang đứng dưới tấm bia đá cau chặt đôi mày lại. Vừa rồi nàng đã dùng toàn bộ tạo nghệ thảo mộc của mình hoàn thành sáu ngàn gốc thảo dược, nhưng cũng không nghĩ ra vậy mà vẫn còn bị đè ở phía dưới.

Hai mắt nàng chợt nheo lại, rồi hừ lạnh một tiếng. Nàng lại quay người bước vào trong căn nhà gỗ lần nữa, trong mắt lúc này đã đầy nghiêm túc.

Sau một nén nhang, nàng lại bước ra, thần sắc vô cùng ngưng trọng mà xoay người lại. Lại thêm một nén nhang trôi qua, lúc nàng đi ra, sắc mặt cũng đã tái nhợt, chỉ là gương mặt lại tràn đầy một vẻ cứng cỏi bất phục, lại tiếp tục quay người.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần. . .

Hơi thở của đám đệ tử xung quanh cũng chợt dồn dập theo từng lần xoay người thử lại của Chu Tâm Kỳ, càng lúc càng bùng nổ. Đến cuối cùng thì tất cả lại tĩnh lặng lại.

Bởi vì mọi chuyện đang diễn ra tại đây, cũng đại biểu cho một sự thật đáng sợ. Bọn họ không cách nào tưởng tượng được, người vẽ ra ấn kí rùa đen kia đến cùng đã hoàn thành bao nhiêu gốc thảo dược nguyên vẹn, đến nỗi khiến cho Chu Tâm Kỳ không cách nào có thể vượt qua được.

Ấn kí rùa đen, lúc này đã khắc sâu vào ấn tượng của mọi người một cách mạnh mẽ đến cực hạn.
Nhất là sau khi Chu Tâm Kỳ một lần nữa bước ra ngoài, đôi mắt xinh đẹp của nàng vậy mà đã vằn lên tia máu, đám đệ tử bốn phía cũng không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Bạch Tiểu Thuần trong đám người thì không ngừng ho khan, mà hết lần này tới lần khác lại không thể nói cho người khác biết mình chính là người đang đứng vị trí thứ nhất kia, khiến cho trong lòng hắn như có một con mèo đang gãi gãi ngứa bên trong. Hắn chỉ còn cách âm thầm sảng khoái mà thôi.

“Không được rồi, sau này phải tìm cơ hội tại nơi nào có vạn người nhìn ngắm, nói cho mọi người biết được Bạch Tiểu Thuần ta, chính là đệ nhất bia đá thảo mộc đệ nhất thiên!” Đưa mắt nhìn sắc trời đang dần tối lại, Bạch Tiểu Thuần chợt thở dài một hơi, bày ra một bộ dạng cao thủ tịch mịch.

“Bạch Tiểu Thuần ta ra tay loáng một cái, Chu Tâm Kỳ tan thành mây khói…” Hắn hất hai ống tay áo nhỏ lên, quay người ngạo nghễ bước ra khỏi đám người, rồi dần khuất xa.

Ngay khi hắn quay đi, thì Chu Tâm Kỳ đứng dưới tấm bia đá thảo mộc đệ nhất thiên lại cắn răng, lại đi vào trong căn nhà gỗ một lần nữa. Nàng rất chấp nhất…

Đến khi trăng sáng treo cao, vẻ mặt Chu Tâm Kỳ đầy mỏi mệt, nằng nhìn chằm chằm vào con rùa đen kia. Nàng tới bây giờ cũng không nghĩ tới, chỉ trong một ngày mà bản thân lại gặp những chuyện như thế này, rồi nàng mang theo trầm mặc mà đi xa.

Mọi người xung quanh lúc này mới giải tán. Chuyện tình có liên quan tới rùa đen, trong một đêm này đã nhanh chóng truyền khắp cả Hương Vân sơn.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện cũng đã kết thúc ở đây, thì ngay khi trời vừa sáng vào ngày hôm sau, đám đệ tử xung quanh Vạn Dược các lại giật mình khi thấy Chu Tâm Kỳ lại tới đây nữa. Nàng bay thẳng vào trong căn nhà gỗ dưới tấm bia thảo mộc đệ nhất thiên, sau khi thất bại lại tiếp tục tiến vào nữa.

Một ngày, hai ngày, ba ngày. . . Suốt ba ngày trời, Chu Tâm Kỳ không cam tâm khiến cả đệ tử Hương Vân sơn đều đem chuyện của rùa đen thần bí ra thảo luận đến một cấp độ khó mà hình dung được.
Không ai không biết, không ai không hiểu, thậm chí chuyện này còn truyền đến tai của đám đệ tử nội môn.

Mãi đến bảy ngày sau, Chu Tâm Kỳ yên lặng đứng dưới tấm bia đá nhìn về phía rùa đen. Lần đầu tiên, trong ánh mắt nàng xuất hiện vẻ ảm đạm. Bảy tám ngày nay nàng liên tục thử nghiệm, đã dùng hết toàn lực, thậm chí phát huy hơn hẳn ngày thường, thành tích tốt nhất cũng đã đạt tới bảy tám ngàn gốc nhưng vẫn không cách nào vượt qua vị đệ tử thần bí kia.

“Ngươi rốt cuộc là ai!” Chu Tâm Kỳ thì thào nói nhỏ, rồi thở dài một hơi, sau đó cắn răng quay người đi, cũng không tiếp tục khiêu chiến nữa. Chỉ là cái ấn kí rùa đen kia đã khắc sâu vào trong lòng nàng, không cách nào có thể xóa nhòa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.