Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 40: Truy cầu cực hạn



Khe khẽ tiểu khúc, Bạch Tiểu Thuần mang theo một tâm trạng khoan khoái về tông môn. Trở lại tiểu viện của mình, hắn còn một phen cảm khái.
“Tu tiên là vì trường sinh, còn những người này a, luôn chém chém giết giết, như là trong đầu có bệnh.”

Trong sân, Bạch Tiểu Thuần xem xét ba túi Trữ vật của đám Trần Phi kia một chút. Nói chung ba tên này cũng không tính là giàu có gì, túi tiền khô quắt, thu hoạch của Bạch Tiểu Thuần không lớn nhưng hắn cũng không để ý nhiều lắm. Sau đó hắn mới lấy ra những thảo dược mới mua được, cầm trong tay quan sát tỉ mỉ từng gốc một vô cùng nghiêm túc.

Mặc dù cơ sở thảo mộc của hắn khá vững chắc, nhưng bản thân lại không có nhiều cơ hội tiếp xúc trực tiếp với thảo dược. Lúc này, quá trình quan sát cùng với những tri thức thảo dược trong đầu hắn lúc này cũng dần được kết hợp lại, thậm chí thi thoảng hắn còn nhẹ nhàng tách từng gốc thảo dược ra tỉ mỉ xem xét toàn bộ kết cấu bên trong.

Sau khi xác minh từng gốc xong. Bạch Tiểu Thuần như có chút suy nghĩ, sau đó hắn lại lôi hai đan phương mua được, chỉ lướt qua cái đan phương Bổ Linh đan rồi chủ yếu tập trung vào phương thuốc có thể trợ giúp luyện thân cường thể.

“Trường thọ hương. . .” Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ. Phương thuốc này không cần nhiều thảo dược, chỉ khoảng bảy loại mà thôi. Mà phương pháp phối hợp cũng khá đơn giản, chủ yếu là vận dụng nguyên lý tương sinh tương khắc kích phát dược lực của bảy loại thảo dược này thành bột phấn rồi ngưng tụ thành hương.

Chỉ là bên trong có hai loại có chứa chút độc tính, nhưng không tính là kịch độc cùng lắm cũng chỉ làm cho tu sĩ đau bụng kéo dài khoảng nửa tháng mà thôi. Còn đối với phàm nhân thì có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

“Dược thảo trong thiên địa này có vô số, có thể trực tiếp phục dụng, có loại luyện thành đan thì sẽ có hiệu quả tốt hơn, cũng không thiếu loại vì độc tính mà chỉ có thể luyện thành hương mà thôi.’ Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm suy nghĩ, trong lúc đó cũng đã đem cả đám dược thảo luyện chế Trường Thọ hương quan sát kỹ lưỡng, đến khi hiểu thấu đáo bảy loại dược thảo này mới thôi.

“Vẫn còn chưa ổn thỏa cho lắm, trọng điểm của luyện dược chính là tỷ lệ thành công. Cho dù là nhất giai Linh dược đơn giản, nhưng vẫn tồn tại tỷ lệ thất bại rất cao.”

“Bản thân ta cũng chỉ có mười phần thảodược để luyện chế mà thôi, không thể lãng phí.” Tính cách Bạch Tiểu Thuần vốn cẩn thận, hết thảy đều cầu ổn thỏa, cho dù lúc nãy hắn đã tỉ mỉ học thuộc lòng thảo mộc rồi. Nhưng hắn vẫn là không lập tức luyện chế mà lại tiếp tục nghiên cứu phương thuốc.

Thời gian trôi qua từng ngày, khi ngày thứ bảy trôi qua thì hắn đã hoàn toàn hiểu rõ phương thuốc, bèn nhắm mắt lại liên tục phân tích suy diễn trong đầu. Đến khi hoàng hôn buông xuống, hắn mới mở mắt ra, sau đó lại ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp tục lấy phương thuốc Bổ Linh đan nghiên cứu thêm một lần nữa.

Đến nửa tháng sau, hai mắt Bạch Tiểu Thuần đã giăng đầy tơ máu, hai phương thuốc cùng với tất cả dược thảo này hắn cũng đã thấu hiểu hoàn toàn. Lúc này hắn mới trầm ngâm trong chốc lát rồi đứng dậy, rời khỏi tiểu viện.

Luyện dược cần Đan lô, chỉ là giá cả Đan lô khá xa xỉ, khả năng của Bạch Tiểu Thuần bây giờ là không thể mua nổi đấy. Cũng may là trong tông môn còn trang bị Luyện Dược các chuyên môn trợ giúp cho các đệ tử luyện dược, chỉ cần tiêu tốn một khoản điểm cống hiến không nhiều lắm thì có thể luyện dược ở bên trong.

Luyện Dược các nằm phía đông Hương Vân sơn, cách không quá xa tiểu viện của Bạch Tiểu Thuần. Ngày thường nơi đây cũng không tấp nập người giống Vạn Dược các, mà tương đối yên tĩnh. Dù sao thì những người có tư cách luyện dược trên Hương Vân sơn này thì phần lớn đều có Đan lô riêng của mình, nên không cần phải tới đây.

Ở đây chỉ cần nộp vào một số điểm cống hiến nhất định sẽ đổi được một tháng sử dụng phòng luyện đan. Bạch Tiểu Thuần đi đến đây. Nơi này có khoảng một trăm gian phòng được phân cách riêng biệt với nhau, bốn phía mỗi gian phòng đều có phong ấn trận pháp đảm bảo cho người luyện dược sẽ không bị quấy rầy bởi bất kì chuyện gì từ bên ngoài.

Sau khi đổi điểm lấy mộc bài, Bạch Tiểu Thuần đi đến gian phòng số mười ba. Ánh mắt hắn lướt qua một lượt, nhìn gian phòng cũng không lớn, bốn phía trống trải, chỉ có một Đan lô ở trung tâm phòng, dưới đan lô vẫn còn có hỏa diễm đang âm ỉ cháy.

Sau khi khoanh chân ngồi xuống, Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, mắt nhìn về Đan lô phía trước rồi tỉ mỉ quan sát một chút, sau đó lại quan sát hỏa diễm bên dưới, thử thúc dục Linh khí thì hỏa diễm chợt bùng lên mạnh mẽ khiến cho nhiệt độ của căn phòng phút chốc tăng cao lên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Đan lô đổi sang một màu ửng đỏ.

Liên tục thử nhiều lần, với cảnh giới có thể ngưng tụ ra Tử khí hóa đỉnh, Bạch Tiểu Thuần rất nhanh đã trở nên quen thuộc với việc khống chế độ mạnh yếu của hỏa diễm. Sau khi cảm thấy có thể điều khiển linh hoạt rồi, hắn vỗ túi trữ vật lấy thảo dược ra.

“Hiện tại thì Trường Thọ hương là vô cùng trọng yếu đối với ta, không thể cứ vậy mà luyện chế được. Trước tiên cần phải quen thuộc thủ pháp luyện chế rồi mới có thể tiến hành luyện dược. Vậy thì nên tập tành luyện chế Bổ Linh đan trước cho tốt đã, đan dược Nhất giai này rất thích hợp cho cảnh giới từ Ngưng khí tầng năm trở xuống.” Bạch Tiểu Thuần đã có quyết đoán, thần sắc cực kỳ nghiêm túc. Ngẫm nghĩ lại tất cả thông tin trong đầu hắn về Bổ Linh đan thêm lần nữa mới bắt đầu luyện dược.

Hắn lấy một gốc thảo dược cần thiết trong Bổ Linh Đan ra, đưa tay phải vung lên, toàn bộ gốc thảo dược này, cả thân và lá cây đều rơi xuống. Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đầy nghiêm túc, linh khí trong cơ thể tràn ra, hình thành một cỗ lực lượng hung hăng vặn một cái. Những phiến lá kia bị bóp nát rỉ ra chín giọt dịch nhỏ rơi vào trong Đan lô.

Phừng một tiếng, một đoàn sương mù màu xanh chợt bốc lên bên trong Đan lô. Tinh thần Bạch Tiểu Thuần tập trung cao độ. Ngay khi sương mù xanh này vừa xuất hiện thì hai tay hắn cũng nhanh chóng lột lấy gân thân của gốc thảo dược trong tay rồi ném vào Đan lô, thỉnh thoảng hắn còn lưu tâm khống chế hỏa diễm khiến sương mù bốc lên càng thêm dày đặc.

Nhưng đám sương này hết lần này tới lần khác không tản ra ngoài mà vẫn ngưng tụ một chỗ mà không ngừng cuồn cuộn. Rồi Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng lấy ra gốc dược thảo thứ hai, tiến hành thôi hóa trong tay khiến gốc thảo dược này nở hoa, hắn ngắt lấy cánh hoa ném vào Đan lô.

Thời gian trôi qua, Bạch Tiểu Thuần cũng đã hoàn toàn nhập tâm luyện chế, liên tục xuất ra thảo dược mãi cho tới khi đã bỏ xuống hết tám loại thì trong mắt hắn cũng lóe sáng ngời rồi nhìn chằm chằm vào lò đan. Sau đó hắn lo điều chỉnh cải biến nhiệt độ, dưới tinh thần tập trung cao độ đó, mồ hôi trên trán hắn cũng phải rớt xuống từng giọt từng giọt.

Một lúc lâu sau, một tiếng nổ rầm rĩ từ trong Đan lô vang ra, cùng lúc đó sương mù cháy đen cũng tản ra bên ngoài. Cho dù nhanh chóng được trận pháp trong phòng hút đi hết nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng vẫn bị sặc khói đến ho khan một tràng dài, sắc mặt khó coi nhìn những cặn đen trong đáy lò, hắn nhíu mày lại.

“Thất bại rồi…” Bạch Tiểu Thuần bèn ngồi xuống chống cằm, ánh mắt đầy suy tư, rồi hắn không tiếp tục luyện đan nữa mà cẩn thận nhớ tới từng chi tiết trong quá trình luyện dược. Tính cách của hắn vô cùng cẩn thận, cho nên cho dù là học thảo dược hay luyện dược thì vẫn là truy cầu đảm bảo.

Một cái suy tưởng này của hắn kéo dài ba ngày, trong ba ngày này, hắn đem từng chi tiết trong quá trình luyện dược suy đi nghĩ lại không dưới một ngàn lần, tìm ra không dưới năm mươi chỗ có vấn đề. Lúc này hắn mới hít sâu một hơi, nghỉ ngơi một chút rồi lại khai lò tiếp.

Thời gian luyện đan tiếp theo thực sự cũng không kéo dài, hai canh giờ sau, Đan lô lại vang lên một tiếng nổ vang, rồi sương mù lại tản ra như trước, cặn bã đen lắng sót lại dưới đáy lò như tình cảnh đầu tiên.

Tính cách chấp nhất của Bạch Tiểu Thuần lại một lần nữa trỗi dậy. Hắn lục lọi cặn bã bên trong đan lô rồi tỉ mỉ nghiên cứu, kết hợp với quá trình luyện dược trong đầu hắn, lại nghiên cứu phương thuốc, nghiên cứu thảo mộc lại. Sau mười ngày miệt mài nghiên cứu, hắn mới tiếp tục khai luyện lò đan thứ ba với đôi mắt đầy vằn máu.

Chỉ là đệ tam lô này, quá trình luyện chế cũng tương đối ổn định, nhưng ngay khi chuẩn bị thành đan thì lại lần nữa vỡ vụn ra, Đan lô lại nổ vang lên. Bạch Tiểu Thuần chợt nhảy dựng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào cặn đen trong lò đan rồi trầm mặc thật lâu, sau đó ngồi bên cạnh nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ.

Lần suy tư này của hắn cũng khoảng chừng nửa tháng nữa, cho đến khi thời gian luyện đan ở nơi này gần chấm dứt hắn mới mở mắt ra, cắn răng khai đệ tứ lô.
Cuối cùng, trước khi phòng đan hết hiệu lực, thì lần luyện thứ tư này của hắn đã thất bại.

Một màn này nếu như những Dược đồ khác nhìn thấy được nhất định cảm thấy không thể tin nổi. Thời gian một tháng, nếu là người khác thì có thể luyện chế ít nhất cũng mấy chục lô đan dược, vô luận thế nào thì cũng sẽ đạt được thành quả.

Cho dù luyện ra được một viên đan dược thì cũng được tính là thu hoạch.
Bởi vì trong mắt mọi người, luyện dược là một quá trình phi thường khó khăn, nếu không thì vì cớ gì mà toàn bộ Đông Lâm châu này cũng chỉ có hai vị Dược sư chân chính mà thôi.

Mặc dù chỉ là Dược đồ cũng không có nhiều người, đại bộ phận người trong đó cả đời cũng không có hi vọng tiến giai trở thành Dược sư.

Nhưng thực ra, nguyên nhân chủ yếu của toàn bộ việc này, chính là…không có đủ tài nguyên để có thể cung cấp đủ cho Dược đồ phát triển thêm. Nếu tài nguyên đầy đủ, có thể không ngừng luyện chế đan dược rèn luyện tay nghề, không nói đến trở thành Dược sư nhưng chắc chắn tỷ lệ tăng tiến cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.

Cho nên dưới nhận định của mọi người, thì chỉ có không ngừng luyện tập, gia tăng sự thuần thục mới là cách làm duy nhất để tăng tỷ lệ luyện dược thành công!
Cho nên mọi người truy cầu, cũng chính là loại thuần thục này!

Chỉ có thể thuần thục, thì mới có thể khiến bản thân nắm chắc việc gia tăng tỷ lệ thành công lên. Dược đồ bình thường đều cảm thấy chuyện luyện đan mà thất bại là vô cùng bình thường. Sau khi tổng kết kinh nghiệm lại tiếp tục luyện chế, rồi từ từ sẽ đề cao lên. Hơn nữa loại đan dược tầm thường, dược liệu không quá đắt này cũng chính là mục tiêu thường xuyên luyện tập.

Nhưng mà đối với Bạch Tiểu Thuần, cho dù đường đi của hắn cũng giống mọi người, nhưng tốc độ lại chậm chạp rất nhiều. Mỗi một lần thất bại, hắn lại liên tục phân tích quá trình luyện đan vô số lần, rồi liên tục suy diễn.

Chuyện này chủ yếu có liên quan rất lớn tới tính cách của hắn. Tính tình hắn cẩn thận, càng thêm thận trọng. Loại thận trọng này hắn chỉ thể hiện được một phần trong quá trình học tập thảo dược. Chỉ sau khi luyện dược, cái tính cách này của hắn như được phóng đại lên vô số lần, chiếm lấy toàn bộ tâm tính của hắn.

Bởi vì thận trọng, nên sau khi thất bại hắn phát giác ra nhiều vấn đề hơn hẳn so với người khác. Thậm chí không chỉ là hơn một chút vấn đề, mà bởi vì hắn muốn tìm hiểu nhiều hơn, chi tiết hơn nữa nên cho dù là những nơi người khác thấy không có vấn đề gì nhưng hắn vẫn là cảm thấy không đúng.

Bởi vì cẩn thận, nên cho dù là một vấn đề rất nhỏ, hắn đều phải giải quyết xong thì mới có thể tiếp tục luyện đan. Cho nên thời gian suy nghĩ của hắn, có thể luyện đan được vô số lần rồi.

Một tháng chấm dứt, tóc tai Bạch Tiểu Thuần lúc này bù xù, trên mặt xám xịt, mỏi mệt bước ra khỏi Luyện Dược các trở về tiểu viện của mình. Sau đó hắn trầm mặc suy tư thật lâu, trong đầu hắn không ngừng nhớ lại.

“Còn chín vấn đề nữa, chỉ khi nào chín chỗ này được giải quyết xong thì mới có thể tiếp tục luyện được.” Bạch Tiểu Thuần cắn răng, ngồi trong sân nhắm mắt suy tư, trong đầu liên tục phân tích, thỉnh thoảng còn xuất ra thảo dược rồi tỉ mỉ quan sát.

Cho đến nửa tháng sau, hắn đột nhiên đi ra ngoài, hao tốn điểm cống hiến tiến vào trong Luyện Dược các thêm lần nữa.
Lần thứ năm. . . Thất bại!
Hắn lại dùng bảy ngày phân tích nguyên nhân, tìm kiếm vấn đề xảy ra rồi tìm cách giải quyết, sau đó lại luyện chế.
Lần thứ sáu. . . Thất bại!

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đã đỏ vằn, hao phí hơn hai mươi ngày suy tư, rốt cuộc khi thấy hoàn toàn không còn khúc mắc nữa hắn mới khai mở lò đan thứ bảy.

Một canh giờ trôi qua, tiếng nổ vang cũng không xuất hiện, rồi từng đợt đan hương ập vào mặt hắn khiến cho Bạch Tiểu Thuần đầy phấn chấn. Khi nhìn hai viên đan dược màu xanh bên trong đan lô, hắn thở phào một hơi. Rốt cuộc lần khai mở Đan lô thứ bảy, hắn đã thành công!

Lần luyện chế tiếp theo, lần thứ tám…thành công, tạo thành ba viên đan dược!
Lần thứ chín. . . Thành công, ra năm viên đan!

Lần thứ mười. . . Vẫn thành công như trước. Đan dược xuất hiện trong lần này chỉ có một viên duy nhất, không phải màu xanh mà là màu đen, không tràn ra bất kì hương khí gì, mà còn nghe thấy, một mùi lạ…
Ngay khi Bạch Tiểu Thuần còn đang kinh ngạc thì toàn bộ Luyện Đan các chợt nổi lên xao động.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.